Chương 226: Thời gian thấm thoát, cha con tranh đấu

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Hôn lễ Tần Tranh và Từ Thanh Trạch qua đi, dường như Ly thành hoàn toàn bình tĩnh lại. Dù thế giới bên ngoài Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã tranh đấu gay gắt như thế nào ở Bắc Nhung, Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê trên mặt cùng trong lòng không hợp như thế nào, còn có Trấn Nam Vương nhìn như củng cố thống trị hoàng tộc Tây Lăng đang rục rịch đều không chút ảnh hưởng một phương trời đất bình tĩnh Tây Bắc này. Có vài chục vạn Mặc gia quân thủ hộ, Định Vương càng phân công Từ Thanh Trần và một đám chi sĩ tuổi trẻ có tài dốc sức cách tân, toàn bộ dân chúng Tây Bắc dưới sự bảo vệ của Định Vương phủ chỉ cảm thấy vô cùng bình tĩnh hoà thuận vui vẻ. Nếu như trước kia bọn họ còn cảm thấy sầu lo cho vận mệnh về sau vì quyết liệt cùng Đại Sở…, hiện tại cho dù để bọn họ một lần nữa trở về Đại Sở chỉ sợ đại đa số người lại không muốn. Trong suy nghĩ của trăm họ, Định Vương và Định Vương phi có thể làm cho bọn họ trải qua thời gian thái bình vô ưu mới là người bọn họ thiệt tình ủng hộ.

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, chỉ chớp mắt năm năm thời gian đã trôi qua ngón tay.

Trong Định vương phủ

Đứa bé nho nhỏ mặc một bộ cẩm bào long văn màu đen thêu tơ bạc chậm rì rì đi trên hành lang gấp khúc. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuy đã cố làm ra thần sắc nghiêm nghị nhưng lại vẫn đáng yêu như cũ khiến cho người không nhịn được muốn thò tay đi bóp hắn, đứa bé có một đôi mắt đen nhánh như ngọc trai đen vô cùng xinh đẹp, lại phối hợp vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng kia phảng phất như ông cụ non, càng lộ ra tinh xảo như tuyết điêu ngọc mài, tuổi còn nhỏ mà đã hiển lộ phong hoa và tuấn mỹ làm cho người ta sợ hãi thán phục. Người đi theo sau bé, mỗi một người đều sầu mi khổ kiểm muốn nói lại thôi nhìn tiểu chủ tử trước mắt, một bộ dáng đáng thương muốn khuyên can nhưng không dám mở miệng. Dường như cảm nhận được oán niệm sau lưng, đứa bé quay đầu lại liếc qua đám người đi theo phía sau, khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Bản thế tử nói các ngươi không cần theo, như thế nào? Bản thế tử nói chuyện không có tác dụng?”

Mọi người chỉ cảm thấy lưng lạnh đi, trong lòng nhịn không được lệ rơi đầy mặt: tiểu Thế tử, giọng điệu nói chuyện này của người rốt cuộc là học của ai? Rất dọa người có biết không?

“Cái kia. . . Thế tử, Vương gia phân phó Thế tử sao chép Định Vương truyền trong Sở sử mười lần, Vương gia trở về muốn kiểm tra.” Tùy tùng liền vội mở miệng nhắc nhở.

Đôi mắt to tròn thoáng híp lại một chút, đứa bé bình tĩnh mà nói: “Bản thế tử đã biết, các ngươi lui ra, Bản thế tử muốn đi thỉnh an mẫu phi.” Mọi người nhìn nhau, không biết nên xử lý thế nào. Không cho tiểu Thế tử đi thỉnh an Vương phi, chắc chắn là không được. Tiểu Thế tử hiếu thuận mẫu thân ai cũng không thể nói một chữ sai. Nhưng nếu để tiểu Thế tử đi, bài học Vương gia bố trí xuống tám phần có thể bị tiểu Thế tử bỏ mất. Đến lúc đó Vương gia trở về, kẻ không may chính là bọn họ.

“Hừ!” Tiểu Thế tử trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, cậu biết phụ vương kia an sắp xếp nhiều người như vậy ở bên cạnh cậu là không yên lòng đấy. Mẫu phi là của cậu, há lại để lão nam nhân kia nói đoạt là có thể đoạt hay sao? Khinh thường liếc qua một đám tùy tùng, tiểu Thế tử hất lên ống tay áo bước chân nhẹ nhàng đi về phía chỗ ở của mẫu thân.

Trong thư phòng, Diệp Ly ngồi ở đằng sau án thư chăm chú nhìn sổ con vừa mới trình lên. Năm năm thời gian cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người nàng, thậm chí so với năm năm trước, hiện nay vừa mới qua tuổi hai mươi, kinh nghiệm thượng vị giả càng làm cho nàng nhiều thêm vài phần chói mắt ung dung quý khí. Diệp Ly khép lại sổ con trong tay, ngẩng đầu nhìn Tần Phong đứng trước mặt hỏi: “Mặc gia quân thay đổi chỉnh đốn gần như hoàn thành, Kỳ Lân như thế nào?” Tần Phong lại cười nói: “Vương phi xin yên tâm, hiện nay dưới trướng Kỳ Lân tổng cộng có 2000 chiến sĩ. Từng người đều là tinh duệ trong tinh duệ chúng ta chọn lựa kỹ lưỡng, chăm chú bồi dưỡng được.” Diệp Ly lại cười nói: “Tinh nhuệ không chỉ nói là được, vài năm qua Tây Bắc thật yên bình. Mặc gia quân vừa mới hoàn thành chỉnh biên, mấy năm này có rất nhiều tân binh không lên chiến trường. Ta chỉ sợ chiến lực của Mặc gia quân không tăng mà giảm.”

Tần Phong cười nói: “Chuyện này Vương phi quá lo lắng rồi, tuy các tân binh đều không lên chiến trường, nhưng Vương gia và chư vị tướng quân đều nghiêm khắc huấn luyện chưa bao giờ thư giãn. Về phần vấn đề kinh nghiệm, chơi qua chiến trường một hai lần dĩ nhiên là có thể thích ứng.” Diệp Ly gật gật đầu, giương mắt liếc nhìn Tần Phong. Tần Phong đi theo Diệp Ly đã nhiều năm, đối với thay đổi sắc mặt của Diệp Ly cũng có vài phần hiểu rõ, có chút tò mò mà nói: “Vương phi thế có ý kiến gì không?” Diệp Ly khẽ chọc chọc ngón trỏ, gật đầu trầm ngâm nói: “Xác thực có một ít nghĩ cách, nhưng có thể thực hành hay không còn phải đợi thảo luận.” Tần Phong cung kính mà nói: “Thuộc hạ xin lắng tai nghe.”

Diệp Ly mím môi cười nói: “Vì tránh cho các tướng sĩ lâu không kinh qua sa trường, tay chân không quen. Không bằng. . . tổ chức một lần diễn tập quân sự, thế nào?”

“Diễn tập quân sự?” Tần Phong có chút mới lạ nói, tuy nghe rất là lạ lẫm, nhưng chỉ từ từ này cũng có thể nghe ra vài phần ý định của Vương phi. Kỳ thật các quốc gia huấn luyện quân đội đều có một ít diễn tập, ví dụ như diễn tập thuỷ binh, bài binh bố trận, tất cả quân đội thao luyện vân…vân, nhưng Tần Phong cảm thấy Vương phi tất nhiên sẽ có cách làm càng thú vị hơn. Diệp Ly gật đầu một bên suy tư một bên cười nói: “Không sai. . . Tần Phong, lát nữa ngươi nhìn xem Tây Bắc có chỗ nào thích hợp loại diễn tập quy mô lớn này.” Tần Phong nhướn mày, “Cần chỗ rất lớn sao? Thao trường của Mặc gia quân mới xây cách năm mươi dặm ngoài Ly thành có lẽ khá lớn rồi.” Diệp Ly lắc đầu, cười nói: “Ta muốn không phải loại như chỗ kia, là chiến trường!”

“Chiến trường!” Tần Phong cả kinh, “Vương phi có ý là?”

Diệp Ly gật đầu cười nói: “Đúng vậy, địa hình phức tạp, diện tích lãnh thổ bao la. Nơi đầy đủ chống đỡ được một hồi chiến dịch chính thức. Ta muốn một trận diễn tập nhiều binh chủng nhiều quân chủng liên hợp. Không chỉ là Mặc gia quân, còn có Hắc Vân kỵ, kể cả Kỳ Lân đều phải tham gia.”

Trong lòng Tần Phong nghĩ đến cảnh tượng theo như lời Diệp Ly miêu tả, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Lập tức cao giọng đáp: “Vương phi xin yên tâm, thuộc hạ nhất định tìm được nơi thích hợp!” Diệp Ly thoả mãn gật đầu nói: “Rất tốt, ngươi đi mau lên, chuyện này lát nữa ta thương lượng cùng với Vương gia một chút. Trước. . . Giữ bí mật.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” trên gương mặt anh tuấn của Tần Phong tràn đầy vẻ tươi cười hưng phấn. Mấy năm này xác thực có chút quá rỗi rãnh rồi. Tuy diễn tập không phải chiến trường thật sự, nhưng nghe mấy lời đơm giản của Vương phi, Tần Phong liền cảm thấy rất thú vị.

“Mẫu phi…” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt của đứa nhỏ cùng tiếng gọi mềm nhũn như đang làm nũng.

Vui vẻ trên mặt Diệp Ly càng nhiều thêm vài phần ôn nhu, vừa ngẩng đầu đã thấy bảo bối nhà mình vẻ mặt ủy khuất đi đến, tội nghiệp nhìn mình. Tần Phong đứng ở một bên khóe miệng không để lại dấu vết kéo ra, thối lui đến bên cạnh, “Thuộc hạ bái kiến Thế tử.” Mặc Tiểu Bảo phát hiện trong thư phòng còn có người ngoài, biểu lộ ủy khuất trên mặt hơi chút cứng một chút. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Bảo Bảo, làm sao vậy?” Mặc Tiểu Bảo trực tiếp xem nhẹ Tần Phong, đi qua án thư rộng rãi bổ nhào vào trong lòng Diệp Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên người Diệp Ly, “Mẫu phi. . . Con không tên là Bảo Bảo. Thần nhi đã lớn rồi…”

Diệp Ly thò tay ôm lấy Mặc Tiểu Bảo, lại để hắn ngồi trong lòng mình, đưa tay điểm đầu cậu một chút cười nói: “Được rồi, thật xin lỗi, mẫu phi lại quên. Thần nhi đến tìm mẫu phi có chuyện gì?” Không thể không nói, năng lực thay đổi một cách vô tri vô giác là thật đáng sợ. Lúc trước Mặc Tiểu Bảo vừa sinh ra, Diệp Ly còn nhớ rõ về sau phải gọi nhiều đại danh của Mặc Tiểu Bảo, miễn cho nhũ danh truyền lưu quá rộng, về sau con trai cảm thấy thật mất mặt. Đáng tiếc vẫn chưa tới thời điểm Mặc Tiểu Bảo có năng lực kháng nghị, thì Mặc Tu Nghiêu đã khuếch tán nhũ danh của con trai cho toàn bộ Mặc gia quân biết rồi. Nếu không phải đại danh của Mặc Tiểu Bảo lúc trước ít nhiều còn dẫn tới chấn động không nhỏ, chỉ sợ hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng thế tử Định Vương phủ họ Mặc tên Tiểu Bảo rồi.

Mặc Tiểu Bảo lúc này mới thoả mãn cọ cọ ở trong ngực mẫu thân, thỏa mãn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người mẫu thân, nháy mắt to nói: “Hài nhi đến cùng mẫu thân dùng cơm trưa.” Diệp Ly ra bên ngoài nhìn sắc trời một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Phong. Tần Phong cúi đầu ho nhẹ một tiếng, cố nén cười ý nói: “Hồi Vương phi, lúc này vừa qua khỏi giờ Tỵ.” Diệp Ly cúi đầu nhìn Mặc Tiểu Bảo nhướn mày, “Làm chuyện xấu gì rồi?” Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nghẹn, tội nghiệp nâng bàn tay nhỏ bé lên ngả vào trước mặt Diệp Ly, “Mẫu thân, tay hài nhi đau…”

Diệp Ly bất đắc dĩ, “Phụ vương của con lại để con làm gì rồi hả?”

“Phụ vương muốn hài nhi sao chép Định Vương truyền mười lần, không viết xong không cho phép ăn cơm trưa. Ô ô. . . tay Thần nhi hỏng mất…” Định Vương truyền bên trong Sở sử tổng cộng có tám quyển sách, trong đó mỗi quyển sách ít nhất 2000~3000 chữ, tổng cộng đã có gần hai vạn chữ. Nếu như chép mười lần là hơn hai mươi vạn chữ. Mặc Tiểu Bảo run rẩy, nắm chặt lấy mẫu thân không buông. Đánh chết cũng không thể chép, tay của cậu sẽ tàn mất đấy! Cho nên mới thừa dịp phụ vương không ở nhà chạy tới cầu cứu mẫu thân.

Câu chép không xong không cho phép ăn cơm đằng sau kia tuyệt đối là chính bản thân cậu thêm vào rồi, Diệp Ly biết rõ đức hạnh của con mình bất đắc dĩ mỉm cười. Nhưng đối với chuyện Mặc Tu Nghiêu phạt con trai sao chép nhiều như vậy vẫn có phê bình kín đáo, Mặc Tiểu Bảo còn chưa tròn năm tuổi, ngay cả bút cũng chưa cầm ổn. Hơn hai mươi vạn chữ cho dù là người bình thường sao chép cũng phải viết không ít thời gian, lại càng không cần phải nói là trẻ con ngay cả chữ còn chưa biết hết rồi. Nghĩ nghĩ, Diệp Ly nói: “Như vậy thì đổi thành sao chép Định Minh Vương truyền một lần.” Định Minh Vương, tức Định Vương đời thứ nhất Mặc Lãm Vân, phong hào Minh. Thấy trong mắt Mặc Tiểu Bảo tràn ra ánh sáng vui mừng, Diệp Ly chậm rì rì bỏ thêm một câu nói: “Sau khi chép xong tất cả phải học thuộc, đợi cha con về, đến trước mặt cha đọc một lần. Biết chưa?”

Mặc Tiểu Bảo thoáng nháy mắt, nhưng nhìn thấy sắc mặt không thể thay đổi trong mắt mẫu thân chỉ đành không hài lòng đáp ứng. Từ chép tám quyển sách mười lần đến chép một quyển sách một lần đã thật tốt rồi. Nhu thuận tựa vào trong ngực Diệp Ly, “Hài nhi đã biết.”

“Bé ngoan.” Diệp Ly xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai cười nói.

Mặc Tiểu Bảo lập tức cười hì hì gật đầu nói: “Hài nhi nghe lời nhất, hài nhi yêu mẫu thân nhất.” Diệp Ly cúi đầu hôn lên trán cậu một cái cười nói: “Mẫu thân cũng yêu Thần nhi nhất.”

Tần Phong đứng ở bên cạnh nhìn hai mẹ con tác động qua lại, âm thầm lắc đầu trong lòng. Tiểu Thế tử ngươi thừa dịp mỗi lần Vương gia không ở phủ lại tới giả vờ đáng thương lôi kéo làm nũng với Vương phi, đợi đến lúc Vương gia trở về lại bị đuổi đi lần nữa còn bị phạt, thật sự có ý nghĩa sao?

“Vương gia trở về rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng thỉnh an của thị nữ, Tần Phong liếc tiểu Thế tử vẫn còn dán dính trong lòng Vương phi một cái rồi thần tốc bỏ chạy, “Vương phi, thuộc hạ xin được cáo lui trước.” Diệp Ly gật đầu nói: “Đi thôi.”

Mặc Tu Nghiêu bước vào cửa phòng, thấy con trai một bộ dáng con ngoan ngồi ở trong lòng Diệp Ly không tự giác nhíu lông mày. Một bộ áo trắng thêm một đầu tóc trắng như tuyết càng lộ ra lạnh lùng mà cao cao tại thượng. Chỉ khi thấy thê tử ngồi ở đằng sau án thư, ánh mắt hơi có vẻ lãnh đạm kia mới nhiều thêm vài phần tình cảm ấm áp, “A Ly, đang nói gì vậy?” Diệp Ly vỗ vỗ Mặc Tiểu Bảo, ngẩng đầu cười nói: “Không có gì, Thần nhi vừa mới đến thỉnh an ta đây này.” Mặc Tiểu Bảo có chút không cam lòng bò từ trong lòng mẫu thân, đi ra phía trước hành lễ với phụ thân, “Nhi tử thỉnh an phụ vương.” Mặc Tu Nghiêu từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú cậu một lát, cúi người bế cậu lên nhìn thẳng mình, “Đến thỉnh an nương con? Tiểu Bảo thật sự hiếu thuận, phụ vương cảm thấy rất vui mừng.” Bị phụ thân ôm vào trong lòng, Mặc Tiểu Bảo lập tức tựa như giãy dụa, nhưng một chút khí lực kia chỗ nào có thể giãy ra khỏi tay của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu ôm cậu vào trong lòng, Mặc Tiểu Bảo dùng toàn lực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cũng không thể rung chuyển hai cánh tay như sắt kia.

“Thần nhi làm sao vậy?” Bị Mặc Tu Nghiêu nghiêng người chặn ánh mắt, Diệp Ly cũng không có thấy con trai giãy dụa, chỉ là kỳ quái con trai gần đây thích nhảy vào trong lòng nàng sao lại có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu yêu thương nhìn con trai, cười nói: “Xem ra Tiểu Bảo đã hiểu được thẹn thùng, quả nhiên đã trưởng thành.”

Diệp Ly nhướn đôi mi thanh tú, là như vậy sao?

Mặc Tiểu Bảo biết rõ không cách nào rung chuyển được lực lượng của phụ thân, chỉ đành làm ra vẻ thẹn thùng ghé vào trong lòng phụ thân, ngược lại phải ưng thuận chứng nhận lời của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu ôm Mặc Tiểu Bảo ngồi xuống bên người Diệp Ly, Diệp Ly đứng dậy thay hắn rót một chén trà để tới trước mặt hỏi: “Quân doanh bên ngoài thành thế nào rồi?” Mặc Tu Nghiêu nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, nói: “Không có vấn đề gì, mấy năm này vất vả cuối cùng cũng không phải uổng phí. Ta thấy vừa rồi Tần Phong vội vàng mà đi, A Ly lại phân phó hắn chuyện gì vậy?” Diệp Ly gật đầu, đem cách nghĩ vừa rồi nói với Tần Phong nói lại một lần nữa với Mặc Tu Nghiêu. Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu rất có hứng thú với cái này, “Diễn tập quân sự? Cách nghĩ của A Ly luôn đặc biệt kỳ diệu. So về những thao diễn diễn luyện lúc trước kia, ý nghĩ này xác thực thú vị hơn nhiều.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Biện pháp này không chỉ khảo nghiệm binh sĩ bình thường, còn có tướng lãnh chỉ huy. Mấy năm này không phải cố ý chọn một đám tướng lãnh tuổi trẻ chú trọng dạy bảo sao? Cũng phải nhìn xem hiệu quả rốt cuộc như thế nào, nếu một đám người chỉ huy lý luận suông, còn không bằng trực tiếp ném bọn họ tới chiến trường chém giết.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu đồng ý, nói: “Như thế rất tốt. A Ly viết kế hoạch ra để lát nữa ta nhìn xem, sau đó cho người đi chuẩn bị. Nhưng. . . Nếu là hai quân giao chiến tất nhiên sẽ có Thống soái tối cao nhất. Trong lòng A Ly có ý kiến gì không? Do ai đến lãnh binh?” Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Ta xác thực nghĩ tới rồi. Một quân do chàng tự mình thống lĩnh thế nào?” Mặc Tu Nghiêu khẽ giật mình, đặt chén trà xuống nhìn Diệp Ly hỏi: “Như vậy một phương khác thì sao?” Diệp Ly mím môi cười cười, nói: “Một phương khác do ta làm là tốt rồi. Trương tướng quân và Lữ Tướng quân đều là lão tướng, do bọn hắn làm quan sát và trọng tài ngoài sân. Mặt khác cũng có thể phòng ngừa vạn nhất.”

Mặc Tu Nghiêu trầm tư một chút, liền gật đầu đồng ý kế hoạch của Diệp Ly, cười nói: “Tốt, đều nói A Ly kỳ tài ngút trời, ta cũng muốn biết một chút A Ly lãnh binh như thế nào đấy.” Nghe vậy, Diệp Ly chỉ đành bất đắc dĩ mà cười khổ, luận kỳ tài ngút trời trên đời này có ai có thể bì kịp Mặc Tu Nghiêu? Nàng con gà mờ này lại càng không cần phải nói. Nhưng nàng cũng sẽ không an bài một hồi diễn tập nghiêng về một bên, ít nhất, hai bên phải cân đối cơ bản mới thú vị không phải sao?

Mặc Tiểu Bảo ngồi trong lòng phụ thân, nghiêng người giơ chân lấy cái đầu nhỏ nghe cha mẹ nói chuyện, tuy không nhất định nghe hiểu được nhưng vẫn im lặng nghe. Thỉnh thoảng thoáng nháy mắt to, Diệp Ly nhìn ở trong mắt chỉ cảm thấy vạn phần đáng yêu. Vươn tay nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đưa Thần nhi cho ta ôm đi.” Mặc Tiểu Bảo rất vui, vội vàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé về phía mẫu thân, Mặc Tu Nghiêu hơi nghiêng thân qua, lại để Mặc Tiểu Bảo cách mẫu thân xa hơn, rồi nói với Diệp Ly: “Nó đã năm tuổi rồi cũng không nhẹ, coi chừng mệt mỏi. Hơn nữa, đứa bé đã lớn lại để người ôm cũng không tốt, lúc ta hai tuổi đã không để người ta ôm rồi.”

Diệp Ly chỉ đành lực bất tòng tâm nhìn con trai, Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu không chút để ý mà nói: “Lúc trở về thành thuận đường đi bên ngoài thành bái kiến Thanh Vân tiên sinh. Thanh Vân tiên sinh nói Mặc Tiểu Bảo đã năm tuổi, có thể vỡ lòng rồi.” Diệp Ly mở lớn hai mắt, có chút khó hiểu mà nói: “Chúng ta không phải đã sớm cho Thần nhi học vỡ lòng rồi hả?” Tuy con nhà mình còn chưa đầy năm tuổi, nhưng sách vở vỡ lòng cho trẻ nhỏ như Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn cũng đã học xong rồi. Diệp Ly chính mình kiếp trước lúc năm tuổi vẫn còn đi theo thầy cô trong nhà trẻ chơi trò chơi học ABC đây này. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn con trai cười đến dụng tâm lương khổ, Mặc Tiểu Bảo lại chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu gió lạnh vù vù, “A Ly, nàng là nữ nhi cho nên lúc ban đầu Từ gia dạy bảo cũng không quá nghiêm khắc. Nhưng nàng có thể hỏi mấy vị công tử Từ gia một chút, ai không phải hai ba tuổi biết chữ bốn năm tuổi cũng đã chính thức đi học rồi. Nếu không phải như thế, sao người Từ gia có thể không đến hai mươi tuổi đã thi đạt công danh? Phải biết, người bình thường 24~25 có thể thi đạt công danh đã xem như rất khó được. Tiểu Bảo nếu là Thế tử Định Vương phủ, trách nhiệm phải gánh vác trong tương lai vốn đã nhiều hơn người bên ngoài. Chúng ta thả lỏng con mới là hại con.”

Diệp Ly không phản bác được, vậy cũng là không khiến con thua ở điểm xuất phát sao? Ai nói kiếp trước trẻ con hiện đại vất vả? Trẻ con Từ gia mới thật là hạnh khổ ah. Mặc Tu Nghiêu nhắc như vậy Diệp Ly cũng phát hiện, thời gian con cháu các đời Từ gia thi đạt công danh cơ hồ đều trước hai mươi tuổi, như đại ca Từ Thanh Thần mười bốn tuổi đã tên đề bảng vàng đấy, cũng không phải hai ba tuổi mà bắt đầu vỡ lòng? Có chút không nỡ nhìn con trai, Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Ta chỉ ngóng trông Thần nhi có thể có tuổi thơ vui vẻ không lo.”

Tuổi thơ? Đó là vật gì? Thứ mà ngay cả hắn đều không có vì cái gì con của hắn có thể có? Một bên trong lòng Mặc Tu Nghiêu sinh ra chất độc ghen ghét, một bên nét mặt tươi cười ôn hòa, “Thế đạo bây giờ, Tiểu Bảo hiểu chuyện sớm một chút so với tương lai vạn nhất chúng ta không bảo vệ được con mà nó còn cái gì cũng không hiểu thì tốt hơn nhiều lắm, không phải sao? Hơn nữa, có Thanh Vân tiên sinh tự mình dạy bảo mà nàng vẫn không yên tâm sao? Thanh Vân tiên sinh tuy nghiêm khắc với con cháu, nhưng lại vô cùng yêu thương Tiểu Bảo. Sao nàng phải sợ con mệt mỏi?”

Diệp Ly nghĩ cũng được, nếu nói toàn bộ Tây Bắc ai sủng ái Mặc Tiểu Bảo nhất, nếu Thanh Vân tiên sinh xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất. Mà ngay cả chắt trai ruột của Thanh Vân tiên sinh, con trai bốn tuổi của Từ Thanh Trạch và Tần Tranh là Từ Tri Duệ, cũng phải đứng sang bên cạnh, “Cũng được, Thần, đi chỗ Thái công phải nghe lời, có biết không? Mẫu thân cách một ngày lại đi thăm con một lần được không?”

Mặc Tiểu Bảo ủ rũ bò tới trong lòng Mặc Tu Nghiêu, trong lòng lại hung hăng mà khinh bỉ lão cha hèn hạ, không phải muốn đuổi ta đi à? Hừ! Đợi Bản thế tử trưởng thành xem ông già này lấy cái gì đến đoạt mẫu thân với ta! Mẫu thân. . . Ô ô, người phải đợi Thần nhi lớn lên, Thần nhi nhất định sẽ cướp người về!

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]