Beta: Sakura
“Mặc Tu Nghiêu?”
Mộ Dung Hùng vừa sợ vừa giận, mặc dù lão cũng chưa gặp qua Mặc Tu Nghiêu, nhưng cũng biết được Định Vương một đầu tóc trắng. Hơn nữa trong thiên hạ người có thể chống đỡ được một kích toàn lực này của mình đếm không được một bàn tay, nam tử tóc trắng trước mắt này, trừ Định Vương Mặc Tu Nghiêu ra lão không nghĩ được người khác. Trấn Nam Vương nhìn nam tử áo trắng cầm kiếm đứng trước mắt, ánh mắt phức tạp, nhưng không thể không nói Mặc Tu Nghiêu đột nhiên xuất hiện khiến ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nghiêng đầy nhìn công tử Thanh Trần đứng cách đó không xa nói: “Công tử Thanh Trần thật giỏi dự liệu.” Có thể trùng hợp như thế, Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không phải mới vừa tới An thành. Nhưng hắn vẫn không xuất hiện trước mặt mọi người, hiển nhiên chính là một con bài tẩy Từ Thanh Trần lưu lại, khó trách Từ Thanh Trần tay trói gà không chặt lại dám đi khiêu khích cao thủ đệ nhất thiên hạ. Từ Thanh Trần cười nhạt cũng không đáp lời, trong lòng Trấn Nam Vương cảm thán, chuyển hướng nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương cũng thật đúng lúc, chậm thêm một chút nữa lưỡng bại câu thương chẳng phải tốt hơn sao?”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Mới vừa rồi có trên trăm cao thủ hướng về bên này tới, mất chút thời gian suýt nữa chậm trễ. Thứ tội thứ tội.”
Mọi người lúc này mới chú ý, trên vạt áo trắng của Mặc Tu Nghiêu còn dính chút màu đỏ tươi. Vết máu cũng chưa chuyển thành màu đen, hiển nhiên là vừa mới dính vào không lâu. Nhậm Kỳ Ninh đang dây dưa cùng bốn gã Kỳ Lân, nghe thấy lời của Mặc Tu Nghiêu mặt liền biến sắc, suýt nữa bị một chém mất một cánh tay.
“Tới là tốt rồi.” Lăng Thiết Hàn đứng lên nói. Từ Thanh Trần cau mày nói: “Người tới rất nhiều sao?” Hắn biết Nhậm Kỳ Ninh tất nhiên có sắp xếp khác, cho nên mới mời Mặc Tu Nghiêu cắt đứt đường liên lạc với bên ngoài của Mộ Dung thế gia. Mấy trăm tên thị vệ còn dễ nói, có thể khiến Mặc Tu Nghiêu phải gọi là cao thủ khẳng định không đơn giản.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không cần phải lo lắng, A Ly và Mặc Cảnh Lê ở lại xử lý, ta đi trước một bước sang đây nhìn xem. Nhậm công tử, còn không dừng tay?” Nhậm Kỳ Ninh chau mày, phi thân lui ra khỏi vòng chiến. Mới vừa giao thủ thì hắn đã biết mấy người này nhìn như bình thường nhưng vô cùng khó đối phó, nếu như hắn có thể có thực lực như Mộ Dung Hùng một kích giết chết đương nhiên không cần lo lắng, nhưng nếu như không có cũng chỉ có thể bị bọn họ cuốn lấy, từ từ tiêu hao nội lực cùng thể lực cho đến lúc bại trận. Hắn vừa lui xuống, bốn Kỳ Lân cũng không đuổi theo mà nhất trí lui về bên cạnh Từ Thanh Trần, bảo vệ Từ Thanh Trần gắt gao.
Nhậm Kỳ Ninh nhìn xung quanh một vòng, nụ cười có chút phát khổ nói: “Tại hạ có mắt không tròng, nhiều lần gặp nhau thế nhưng không có thể nhận ra Định Vương và Vương phi. Có một lần bại trận này cũng không coi là oan uổng.” Lời này cũng xác nhận Mặc Tu Nghiêu quả thật đã sớm tới An thành.
Mặc Tu Nghiêu cười đến không hề có chút thành ý, khẽ gật đầu, “Bản vương chẳng qua chỉ là muốn đi xung quanh nhìn náo nhiệt một chút mà thôi, không ngờ Nhậm công tử khiến Bổn vương cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ đành phải ở lại lâu một chút. Cũng không phải đúng lúc có chuyện hôm nay sao?” Cho nên, ngươi muốn tự cho mình thông minh phái người theo dõi ta, Gia sớm đã đi mất. Cho nên hôm nay sắp thành lại bại, do một mình ngươi tự tìm lấy. Nhậm Kỳ Ninh nghe rõ ý trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu, sắc mặt càng thêm khó coi .
“Ngươi chính là Định Vương?” Mộ Dung Hùng ngó chừng Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu ngửa đầu, ngạo nghễ nói: “Chính là Bản vương.” Mộ Dung Hùng trên giang hồ có lẽ coi như là một đại nhân vật, nhưng các thế hệ Định Vương Phủ tới nay cũng không thiếu kỳ tài, mỗi một thời đại Định Vương không lúc nào mà không phải là nhân vật kinh thái tuyệt diễm, Mặc Tu Nghiêu há lại sẽ coi một kẻ trừ võ công cái gì cũng không biết như Mộ Dung Hùng để vào mắt.
Mộ Dung Hùng cười lạnh một tiếng, “Tốt một cái Định Vương, lão phu cũng muốn xem một chút ngươi có bản lĩnh gì!”
Trường kiếm trong tay Mặc Tu Nghiêu khẽ động, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi không ngại có thể thử một chút. Lăng Các chủ, còn có thể xuất thủ hay không?”
Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương đã nhân cơ hội điều tức một phen. Nghe thấy lời Mặc Tu Nghiêu…, lập tức dưới chân di động, ba người lẫn nhau tạo thành một tam giác đem Mộ Dung Hùng vây ở giữa. Loại tình huống này, chẳng có ai không tự lượng sức mình muốn cùng Mộ Dung Hùng đơn độc giao chiến. Huống chi ba người này trừ Lăng Thiết Hàn ra, hai người còn lại hoàn toàn không tính là người trong giang hồ, tự nhiên cũng không thể khiến bọn họ tuân thủ cái quy củ giang hồ kia. Giết chết đối thủ mới là trọng yếu nhất.
Nhậm Kỳ Ninh đột nhiên nhảy vào trong đó, chắn ở trước mặt Trấn Nam Vương cười nói: “Ba vị, lấy hai địch một miễn cưỡng còn được , lấy ba địch một, không khỏi có chút khó coi. Không bằng để tại hạ lãnh giáo Trấn Nam Vương mấy chiêu.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nhậm công tử tùy ý.” Dứt lời cũng không để ý tới những người khác, trường kiếm vung ra hàn quang lạnh lẽo thấu xương đánh về phía Mộ Dung Hùng. Lăng Thiết Hàn cũng không khách khí nữa, trường kiếm trong tay vung lên, kiếm khí tung hoành. Hai người này phối hợp lại mạnh Trấn Nam Vương hơn nhiều lắm, cho dù là Mộ Dung Hùng cũng không thể nhẹ nhàng tự tại như vậy nữa. Bên kia Nhậm Kỳ Ninh tự nhiên cũng cùng Trấn Nam Vương động thủ.
Con đường từ Mộ Dung thế gia ra ngoài, đồng dạng là một cuộc hỗn chiến máu tanh. Hỗn chiến đều là người mặc quần áo như bách tính bình thường, dùng đủ loại binh khí, nhưng đều là thân thủ bất phàm. Thế cho nên bên kia thị vệ của Mặc Cảnh Lê cơ hồ có chút khuynh hướng không ngăn được.
Mặc Cảnh Lê vung kiếm giết chết một gã địch nhân, chỉ cảm thấy sau ót kình phong đánh tới, vội vàng muốn trốn cũng không còn kịp nữa, mắt thấy một thanh trường kiếm đâm về trước ngực mình, một đạo bóng trắng nhanh nhẹn xẹt qua, thanh kiếm dừng lại trước ngực hắn một chút, Mặc Cảnh Lê phi thân nhanh chóng tránh ra, quay đầu lại liền thấy người nọ ngã xuống đất. Cách đó không xa, nữ tử mặc tố y nhìn nhẹ nhàng nhưng thủ đoạn bén nhọn, chiêu thức đơn giản sáng tỏ hoa hoa tất sát. Nhưng trong nháy mắt đã có ba bốn thi thể nằm xuống trước gót chân nàng. Mặc Cảnh Lê ngẩn người, ánh mắt nhìn Diệp Ly phức tạp mê man.
Diệp Ly một đao xẹt qua cổ một người, vừa quay đầu lại thấy Mặc Cảnh Lê đứng ở phía sau đang nhìn mình đến xuất thần không khỏi nhíu mày nói: “Lê Vương điện hạ, ngươi ở trên chiến trường cũng có thể thất thần sao?”
Lúc này Mặc Cảnh Lê mới phục hồi tinh thần, nhìn có chút cổ quái nhìn Diệp Ly nói: “Làm sao nàng phải như vậy ?” Diệp Ly im lặng nhìn trời liếc mắt, hoàn toàn không thể hiểu Mặc Cảnh Lê muốn nói cái gì. Quay đầu lại chủy thủ trong tay, hàn quang vừa hiện đã đánh gãy tay của một địch nhân khác, lại thấy Mặc Cảnh Lê lần nữa kéo lại.
Diệp Ly cau mày, nén giận quay đầu lại nhìn Mặc Cảnh Lê cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Ám vệ Định Vương Phủ cùng Kỳ Lân ở gần đó thấy Vương Phi nhà mình bị Lê Vương cuốn lấy, đều có ý nhích tới gần Diệp Ly tách kẻ địch xung quanh hai người ra. Diệp Ly gặp tình hình này, mới hít thật sâu một hơi, một tay vung khỏi tay Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Lê Vương, có cái gì muốn nói ngươi không thể chờ sau khi kết thúc rồi nói sao?”
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng không nói, chờ kết thúc Bản vương còn có thể tìm nàng nói chuyện được sao? Mặc Cảnh Lê cho tới bây giờ chưa từng cho rằng hắn thân là Vương gia còn cần phải cùng nhau đấu tranh anh dũng giống như tướng sĩ bình thường, cho nên lúc này thủ hạ của mình còn đang hỗn chiến, hắn vẫn đứng nơi này tán gẫu cũng không có nửa phần xấu hổ.
Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly nói: “Cho tới bây giờ nàng cũng không có nói cho ta biết nàng có thân thủ tốt như vậy đấy.” Diệp Ly nghe lời nói ẩn hàm khiển trách này…, lặng yên liếc mắt, nàng thật là chịu đủ luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của Mặc Cảnh Lê này rồi, dường như mỗi lần gặp mặt hắn cũng muốn nói một đề tài tương tự, thật giống như nàng thiếu nợ hắn không bằng, “Thân thủ của ta tay có tốt hay không có một xu quan hệ gì với Vương gia cả.”
Trong thời gian hai người giằng co, người của Định Vương Phủ và Lê Vương liên thủ rốt cục giải quyết xong toàn bộ đối thủ. Diệp Ly cũng lười nữa để ý tới Mặc Cảnh Lê chốc chốc lại lên cơn động kinh, xoay người đi về phía Mộ Dung gia.
Còn chưa kịp xoay người, đã thấy cách đó không xa một đội nhân mã đi tới, Diệp Ly không khỏi nhíu mày. Nhậm Kỳ Ninh không thể nào vô thanh vô tức ở phụ cận An thành giấu nhiều người như vậy. Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua nói: “Là hoàng huynh.”
Đúng là Mặc Cảnh Kỳ mang theo đại đội cao thủ hộ vệ của hắn tới đây. Diệp Ly ngưng mi, lần này người bọn họ mang đến vốn không nhiều lắm, cho nên ở chỗ này gặp người của Nhậm Kỳ Ninh chặn lại, các nàng mới lựa chọn tìm Mặc Cảnh Lê hợp tác. Đây đương nhiên là bởi vì sản nghiệp của Mộ Dung thế gia ở Đại Sở bị Mặc Cảnh Lê nhân cơ hội nuốt mất cũng không coi là ít. Mặt khác, mặc dù Mặc Cảnh Lê người này cũng có chút không đáng tin nhưng là so với Mặc Cảnh Kỳ bất chợt yên tĩnh bất chợt lên cơn, Diệp Ly vẫn cảm thấy người này vẫn có một chút điểm mấu chốt . Cũng không nghĩ tới kẻ tiếc mệnh như Mặc Cảnh Kỳ thấy An thành loạn như vậy còn chưa rời đi, ngược lại mang người tới Mộ Dung thế gia, “Hắn hiện tại tới làm gì?”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Còn có thể làm gì? Tự nhiên là tới cháy nhà hôi của rồi.”
Diệp Ly nhếch mép cười lạnh, “Cháy nhà hôi của? Chỉ bằng hắn có thể đánh cướp đươc người nào?”
Đang nói chuyện, Mặc Cảnh Kỳ đã mang người tiến vào. Thấy Mặc Cảnh Lê vốn là còn mỉm cười, đến lúc nhìn đến Diệp Ly thì gương mặt hoàn toàn trở nên âm trầm vặn vẹo, “Định Vương Phi? Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Ly lạnh nhạt cười nói: “An thành thuộc về Tây Lăng, người Tây Lăng cũng không nói Bản phi không được ở đây. Vì sao Bản phi không thể ở chỗ này?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ mang theo dò xét, “Nếu Định Vương Phi ở chỗ này, Định Vương tự nhiên cũng ở đây rồi?”
Diệp Ly cười nói: “Sở Hoàng muốn tìm Vương gia nhà ta uống trà à?” Mặc Cảnh Kỳ nhìn một chút Diệp Ly cùng hơn mười thị vệ bên cạnh nàng, ánh mắt lóe lên một cái, chuyển hướng Mặc Cảnh Lê hỏi: “Sao Hoàng đệ cũng ở đây?” Mặc Cảnh Lê nghiêm nghị nói: “Tới đây tham gia náo nhiệt ngẫu nhiên gặp được Định Vương Phi, Hoàng huynh không phải cũng tới đấy sao?” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Phải không?” Trong ngôn ngữ hiển nhiên là không tin lời giải thích của Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê biết, Mặc Cảnh Kỳ đang hoài nghi hắn có phải cấu kết với Mặc Tu Nghiêu rồi hay không, cũng không giải thích gật đầu nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”
“Bản phi đi trước một bước đến Mộ Dung gia, nếu Lê Vương và Sở Hoàng còn có lời muốn nói, thứ cho Bản phi đi trước không tiếp.” Diệp Ly cười khẽ nói.
Mặc Cảnh Lê nói: “Bản vương cũng muốn tới Mộ Dung gia, hay là ba chúng ta cùng nhau đi tới. Hoàng huynh. . . . . .”
Mặc Cảnh Kỳ trầm giọng nói: “Trẫm đương nhiên cũng muốn đi xem một chút.” Nói lời này, ánh mắt vẫn luôn lòng vòng trên người Diệp Ly, Diệp Ly cũng không để ý, mạn bất kinh tâm tiêu sái đứng bên cạnh Mặc Cảnh Lê, cũng không quản sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ, vừa cùng Mặc Cảnh Lê nói chuyện vừa hướng về phía Mộ Dung gia. Mặc Cảnh Kỳ một mình đi ở bên kia, ánh mắt quét về phía hai người cũng âm trầm lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run.
Diệp Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua Mặc Cảnh Kỳ bên cạnh thỉnh thoảng chằm chằm nhìn mình, nàng dĩ nhiên biết Mặc Cảnh Kỳ đang suy nghĩ gì, nghĩ tới có thể thừa dịp bên cạnh mình không ai mà chế trụ mình để uy hiếp Mặc Tu Nghiêu hay không mà thôi. Đáng tiếc. . . Nàng sẽ không cho hắn cơ hội này. Nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê chỉ cách mình có một bước ngắn, một khi Mặc Cảnh Kỳ muốn động thủ, Mặc Cảnh Lê và thị vệ của hắn sẽ trở thành bia đỡ đạn tốt nhất của nàng.
Hơn nữa, lấy tính cách của Mặc Cảnh Kỳ, nếu vẫn chưa làm rõ được Mặc Cảnh Lê rốt cuộc đứng ở bên nào, hắn căn bản sẽ không dám động thủ.
Đi tới Mộ Dung gia, chém giết quy mô lớn đã kết thúc. Bãi đất trống trước cửa Mộ Dung gia, chỉ có mấy người Mặc Tu Nghiêu vẫn đang đánh đến hôn thiên ám địa. Kiếm khí mạnh mẽ tung hoành cùng chưởng khí khắp nơi, đánh cho cây cối xung quanh, thậm chí là mái hiên đều đổ vỡ tan tành thành một mảnh hỗn độn.
“Đại ca.” Diệp Ly đi tới bên cạnh Từ Thanh Trần nhẹ giọng nói. Từ Thanh Trần nhìn lướt qua Mặc Cảnh Lê cùng Mặc Cảnh Kỳ đi theo sau Diệp Ly, nhìn lại trên người nàng không cẩn thận bị vết máu dính lên không khỏi than nhẹ một tiếng. Cẩn thận đánh giá Diệp Ly một phen mới nhẹ giọng hỏi: “Ly nhi có bị thương hay không?” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Đại ca không cần lo lắng, Ly nhi không có bị thương. Bọn họ đánh đã bao lâu rồi?”
Từ Thanh Trần trầm ngâm hạ xuống, cau mày nói: “Đã một canh giờ.” Diệp Ly nói: “Tu Nghiêu lúc trước cũng đã gặp qua Mộ Dung Hùng, nếu nói chàng và Lăng Các chủ hợp lực có thể đối phó Mộ Dung Hùng chắc cũng không có vấn đề gì. Nhưng còn phải phòng ngừa Trấn Nam Vương lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay.” Từ Thanh Trần gật đầu cười nói: “Ta cũng có ý này, cho nên. . . Để cho Trấn Nam Vương giao đấu cùng Nhậm Kỳ Ninh nhiều một chút cũng chẳng sao.”
Lúc trước Trấn Nam Vương và Mộ Dung Hùng so chiêu nên đã bị thương, hơn nữa bị thương còn nặng hơn Lăng Thiết Hàn một chút, lại cùng Nhậm Kỳ Ninh giao đấu một trận tất nhiên là nguyên khí tổn thương nặng nề, muốn làm gì cũng không còn tinh lực. Cho nên, Từ Thanh Trần đứng xem chiến loạn hồi lâu cũng hoàn toàn không có ý định để Kỳ Lân tiến lên giúp Trấn Nam Vương. Bên kia Mặc Tu Nghiêu còn chưa nhìn ra, bên này Nhậm Kỳ Ninh và Trấn Nam Vương đã sắp định ra thắng bại.
Đang lúc Từ Thanh Trần và Diệp Ly nói chuyện, hai người đồng thời dốc hết toàn lực một chưởng đánh ra, sau đó mỗi người đều lui về phía sau bảy tám bước mới đứng vững được. Nhậm Kỳ Ninh tái nhợt, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn phải phun ra một búng máu. Mặc dù Trấn Nam Vương không có hộc máu, nhưng khóe môi cũng tràn ra tia máu, hơn nữa thân thể cũng có chút lảo đảo muốn ngã, Lôi Đằng Phong vội vàng tiến lên mấy bước đỡ lấy ông ta. Tuổi tác Nhậm Kỳ Ninh và Trấn Nam Vương cách biệt gần hai mươi tuổi, mặc dù Trấn Nam Vương đã bị thương từ trước, nhưng hai người có thể đánh ngang tay thì Nhậm Kỳ Ninh cũng có tư cách kiêu ngạo rồi.
“Phụ vương, người thế nào rồi?” Lôi Đằng Phong vịn Trấn Nam Vương ân cần hỏi han. Trấn Nam Vương khoát khoát tay ý bảo mình không có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Nhậm Kỳ Ninh nói: “Nhậm công tử thật có bản lĩnh.” Nhậm Kỳ Ninh bị thương cũng không nhẹ, miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Vương gia quá khen.”
Ghé mắt thấy Diệp Ly đứng bên cạnh Từ Thanh Trần, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tại hạ đúng là có mắt không tròng, không thể nhận ra Định Vương và Vương Phi. Lần này xem như được mở rộng tầm mắt rồi.”
Cho nên mới nói, làm người quá mức minh bạch làm cái gì cũng bị người thấy được không tốt, mà quá mức thần bí cũng không nên. Hoàn toàn không muốn bị người ta nhìn thấu, giấu diếm quá sâu đồng nghĩa với mất đi cơ hội tiếp xúc với người khác. Nếu như đổi lại là Lôi Đằng Phong, Mặc Cảnh Lê, Đàm Kế Chi hay bất cứ người nào khác, ở trên đường gặp phải Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cho dù không thể lập tức nhận ra nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút cũng vẫn có thể nhận ra. Dù sao thuật dịch dung còn không có nghịch thiên đến mức có thể đem một người biến đổi hoàn toàn. Nhưng đáng tiếc Nhậm Kỳ Ninh trước giờ hoàn toàn chưa từng thấy qua Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ở ngoài đời, cho dù có nhìn hình vẽ đi nữa thì ở thời này, bức họa đều phá lệ trừu tượng và chấm phá, nếu như không ăn mặc giống nhau, chỉ sợ mặt đối mặt cũng chưa chắc đã nhận ra được. Nếu như Nhậm Kỳ Ninh sớm biết người hắn gặp phải là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, tuyệt đối sẽ không khinh địch như thế, thế nên mới qua loa hành sự.
Diệp Ly không có cảm tưởng gì với ảo não của Nhậm Kỳ Ninh, thản nhiên cười nói: “Công tử khách khí rồi, Bản phi và Vương gia cũng không nghĩ đến sẽ gặp được nhân vật như công tử đấy. Ngưỡng mộ đã lâu. . . Lâm công tử.”
Ánh mắt Nhậm Kỳ Ninh co rụt lại, chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Ly. Trong mắt cười nhạt đưa mắt nhìn sang Mặc Tu Nghiêu lúc này vẫn còn đang đánh nhau cùng đám người kia.
Lúc này đã đến giai đoạn khẩn yếu quyết định nhất, mọi người đang xem cuộc chiến cũng không tự chủ ngừng hô hấp. Trong lúc đánh nhau Mặc Tu Nghiêu cùng Lăng Thiết Hàn liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng vươn người đứng dậy, một trước một sau giương kiếm đâm về Mộ Dung Hùng.
Mộ Dung Hùng bị hai người này giáp công, áp lực khổng lồ. Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn liên thủ so với cùng Trấn Nam Vương còn khó dây dưa hơn mấy lần đấy. Hai người đều dùng kiếm, kiếm pháp của Lăng Thiết Hàn trầm ổn đại khai đại hợp lại có phong phạm của bậc tông sư. Kiếm pháp của Mặc Tu Nghiêu lại bén nhọn dứt khoát khiến cho người ta không thể không phòng. Cho dù Mộ Dung Hùng không muốn thừa nhận cũng không được, hai người này chính là kỳ tài ngút trời, nếu như bọn họ sinh ra cùng thời đại với mình, chỉ sợ thành tựu còn trên mình rất nhiều. Mà trọng yếu hơn là lúc hai người này đánh nhau, khi một người toàn lực công kích, một người còn lại sẽ thừa cơ điều tức, và ngược lại. Mộ Dung Hùng biết bọn họ muốn kéo dài thời gian tiêu hao công lực của mình nhưng lão cũng không có cách nào phá giải cục diện này. Lúc này hai kiếm đồng thời đâm tới, Mộ Dung Hùng mơ hồ đã cảm thấy uể oải. Cũng không nguyện ý bỏ qua cho hai tiểu bối cuồng vọng này, song chưởng tách ra toàn lực đánh về phía hai người.
Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cắn răng một cái, nhưng lại không lùi về mà tiến tới, không chút lựa chọn đem kiếm đâm về phía Mộ Dung Hùng. Dĩ nhiên hai chưởng này của Mộ Dung Hùng cũng giống như trước rơi xuống trên người bọn họ, hai người đồng thời bị đánh bay ra ngoài, ngay cả trường kiếm trong tay cũng đều rơi ra khỏi tay.
“Tu Nghiêu!”
“Đại ca!”
Diệp Ly và Lãnh Lưu Nguyệt đồng thời kinh hô một tiếng, phi thân tiến lên đỡ Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn vừa rơi xuống. Mới vừa rồi trong lúc đánh nhau thấy không rõ lắm, lúc này mới phát hiện cả người Mặc Tu Nghiêu đầy mồ hôi, ngay cả sợi tóc bạc như cước cũng có chút ươn ướt. Giống như vậy, sắc mặt Lăng Thiết Hàn tái nhợt, áo bào màu lam trên lưng toàn bộ đã nhuộm thành màu xanh đậm, tay vốn cầm kiếm tay đã khẽ run.
Diệp Ly luôn miệng kêu lên: “Tu Nghiêu, Tu Nghiêu. . . Chàng có làm sao không?” Mặc Tu Nghiêu thở dốc một hơi mới cười nói trấn an Diệp Ly: “Không có chuyện gì, kiếm của ta đâm trúng lão ta trước đấy.” Nếu như không phải là kiếm trước đâm trúng Mộ Dung Hùng khiến hắn tiêu hao hai phần nội lực…, lúc này thương thế của hai người bọn họ tuyệt đối không chỉ như vậy đâu. Ít nhất hiện tại Mặc Tu Nghiêu còn có tinh lực khiêu khích nhìn về phía Lăng Thiết Hàn nói: “Lần trước ngươi thắng, lần này Bản vương thắng.”
Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ cười nói: “Lần này ngươi thắng.”
Mọi người thấy ở nơi xa Mộ Dung Hùng rơi xuống mặt đất. Thương thế của lão nặng hơn hai người Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn. Nhuyễn kiếm của Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực lão, mà trường kiếm của Lăng Thiết Hàn cũng xẹt qua bên hông lão, cả nửa người trên đã bị máu tươi nhuộm thành một mảnh màu đỏ sậm. Diệp Ly thấy được rõ ràng, một kiếm kia của Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đâm vào vị trí trái tim, lúc này Mộ Dung Hùng có thể thở đã là hết sức kinh người rồi, nhưng hiển nhiên sống không được nữa.
Nhớ tới vừa rồi nếu một kiếm kia của Mặc Tu Nghiêu không đâm vào tim Mộ Dung Hùng, cho dù Mộ Dung Hùng có bị thương thì hai người Lăng Thiết Hàn chỉ sợ cũng sẽ đả thương nặng hơn. Sau đó cho dù Mộ Dung Hùng không có sức lực chém giết cả hai người thì muốn giết chết một người trong đó chỉ sợ cũng thừa sức, nghĩ đến đây Diệp Ly không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Chẳng qua Diệp Ly lại không biết, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cũng là vạn bất đắc dĩ mới ra hiểm chiêu này. Hai người quả thật muốn trước tiêu hao nội lực của Mộ Dung Hùng rồi mới hạ sát, nhưng Mộ Dung Hùng nhiều hơn bọn họ gần năm mươi năm công lực cũng không phải để trang trí. Mộ Dung Hùng bị tiêu hao không ít, nhưng hai người bọn họ lại tiêu hao nhiều hơn. Nếu không phải có thể một kích đắc thủ, cuối cùng thật đúng là không biết người nào mài chết người nào đâu.
Mộ Dung Hùng ho khan không ngừng, trong miệng đã tràn ra bọt máu, ánh mắt không cam lòng ngó chừng Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn lạnh lùng nói: “Tốt. . . tốt một cái Định Vương, hảo một cái Diêm Vương Các chủ. Không nghĩ tới. . . Không nghĩ tới lão phu thế nhưng. . . . . .” Tuyệt đỉnh cao thủ năm đó độc bộ thiên hạ thế nhưng lại chết ở trong tay hai tiểu bối. Mộ Dung Hùng cũng không thể nói xong lời muốn nói…, trợn tròn mắt liền đoạn khí (tắt thở), chết không nhắm mắt.
Tại chỗ mọi người đều là yên lặng, Mộ Dung Hùng có thể nói là một trong những người có võ công cao nhất thiên hạ lúc này. Một đời cao thủ điêu tàn luôn khiến cho người ta dâng lên mấy phần bi thương.
Nhậm Kỳ Ninh đứng ở một bên thấy vậy cũng nhịn không được nữa biến sắc, đột nhiên tung người đánh về phía Mộ Dung gia chủ đang trốn ở góc phòng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người ở đây không chút do dự một kiếm cắt đứt cổ họng của Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung gia chủ từ lúc thúc phụ chết đi còn chưa có phục hồi lại tinh thần cũng mất đi tính mạng. Giết Mộ Dung gia chủ, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh mới trở nên dễ nhìn hơn một chút, mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu cùng Trấn Nam Vương nói: “Định Vương, Trấn Nam Vương, gia sản Mộ Dung gia hai vị tính phân chia thế nào đây?”
Trấn Nam Vương cau mày nói: “Công tử có ý gì?”
Từ Thanh Trần có chút bất đắc dĩ than thở, “Nói vậy gia sản mấy chục đời Mộ Dung gia tích lũy được đang nằm trong tay công tử rồi sao?” Cửa hàng buôn bán cùng với điền sản Mộ Dung gia Nhậm Kỳ Ninh không thay đổi được cũng đã bị bọn họ hủy đi không sai biệt lắm. Còn dư lại đúng là vô số kim ngân tài bảo mười mấy đời bọn họ tích lũy được.
Nhậm Kỳ Ninh cười nói: “Công tử Thanh Trần quả nhiên cơ trí. Nói vậy cũng coi như tại hạ có vận khí tốt, nếu không phải có cái này. . . Hôm nay chỉ sợ tại hạ không còn mạng rời khỏi An thành.” Giết Mộ Dung gia chủ, tung tích những thứ bảo tàng này cũng chỉ có một mình hắn biết, đây mới chính là bùa hộ mệnh của hắn.