Trong Định Vương phủ, nghe câu trả lời được Diệp Ly mang về. Phượng Chi Dao trầm mặc một lúc lâu cũng không thể nói ra cái gì. Trong chuyện này, Diệp Ly cũng lực bất tòng tâm. Đứng ở góc độ của Phượng Chi Dao, tất nhiên nàng có thể trách Hoàng hậu cố chấp làm chậm trễ Phượng Chi Dao. Nhưng vốn chuyện này lại không thể trách Hoàng hậu. Nàng ấy chưa từng cho Phượng Chi Dao bất cứ hy vọng nào. Mà hiện tại, nàng ấy làm những chuyện như vậy cũng đúng với các cô gái trong thời đại này, hơn nữa, là điều mà một cô gái là Hoàng hậu có thể làm được tốt nhất. Diệp Ly không thể lấy tiêu chuẩn của chính mình để áp đặt lên một một cô gái luôn nhận được sự giáo dục trung quân và phụ đức truyền thống được.
“Tu Nghiêu, Phượng Tam……” Diệp Ly hỏi hơi lo lắng.
Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nói: “Không cần để ý đến hắn ta, hắn ta biết chừng mực.”
Thấy Mặc Tu Nghiêu như thế, nên Diệp Ly cũng lắc đầu ném chuyện này ra sau đầu, lại nói với Mặc Tu Nghiêu về chuyện nhìn thấy Thập hoàng tử ở trong cung, cuối cùng thở dài nói: “Đứa bé kia cũng thật sự quá nhát gan. Cũng không biết rốt cuộc lúc trước, khi Mặc Cảnh Kỳ để lại Di chiếu đã nghĩ như thế nào nữa?” Mặc Tu Nghiêu để quyển sách xuống, đi tới phía sau Diệp Ly, rồi ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào người mình, ôn nhu nói: “Những chuyện này là chuyện của Mặc Cảnh Lê và người khác, không liên quan gì đên chúng ta. A Ly cần gì phải bận tâm đến bọn họ.”
Diệp Ly cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta làm gì phải bận tâm đến bọn họ, chỉ là……” Chỉ là nhìn đứa bé mơ hồ chắc chắn sẽ bị hy sinh kia, hơi không đành lòng thôi. Đứa bé kia cũng chỉ lớn hơn Mặc Tiểu Bảo mấy tuổi mà thôi. Có lẽ làm mẹ, nên liền mềm lòng hơn trước một chút.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Mặc dù hiện tại, khắp nơi trong kinh thành đều giới nghiêm. Nhưng không ai dám ngăn cản người của Định Vương phủ. Nếu A Ly cảm thấy nhàm chán, thì có thể đi xung quanh một chút, mấy chuyện nhỏ nhặt trong cung kia không cần để ý.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Biết Mặc Tu Nghiêu không muốn mình phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt kia, nên tất nhiên, Diệp Ly cũng ngoan ngoãn đồng ý. Bọn họ mới là người một nhà, về phần những người khác, cho dù là người vô tội đi nữa, thì cũng là người ngoài. Nàng cũng không muốn khiến cho Mặc Tu Nghiêu lo lắng cho mình.
“Mẫu thân! Mẫu thân……” Tiếng kêu của Mặc Tiểu Bảo xuyên qua hành lang dài, chạy vội tới đầy vui sướng. Mặc Tu Nghiêu không vui nhíu mày, giương mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo đã chạy đến cửa đang muốn nhấc chân tiến vào chằm chằm. Phía sau Mặc Tiểu Bảo còn có Lãnh Quân Hàm chạy theo đến đang thở hỗn hển.
Diệp Ly bất đắc dĩ, “Thần nhi, con đi chậm một chút, nhìn xem Quân Hàm mệt như vậy……”
Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn Lãnh Quân Hàm còn đang thở hỗn hển nhưng vẫn cười với mình, khẽ “Hừ” nhẹ một tiếng, dựa sát vào trong lòng Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ảo não của con trai, không khỏi khẽ cười một tiếng, vuốt đầu Mặc Tiểu Bảo, nói: “Quân Hàm nhỏ hơn con, con là ca ca, sau này phải nhớ, hiểu chưa?”
“Dạ.” Mặc Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, lại ngẩng đầu nói với Lãnh Quân Hàm: “Lãnh tiểu ngốc, đệ không đuổi kịp thì nói một tiếng. Ca… Ca cũng không phải không đợi đệ được.” Lãnh Quân Hàm sờ sờ đầu nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét hết sức ngây thơ với Mặc Tiểu Bảo. Nhưng cái này càng khiến Mặc Tiểu Bảo càng thấy có lỗi hơn. Diệp Ly nhìn bộ dáng lúng túng của con trai đủ rồi, liền mỉm cười ngoắt ngoắt tay với Lãnh Quân Hàm, cười nói: “Quân Hàm, đến với dì.”
Lãnh Quân Hàm hoan hô một tiếng, cũng nhào vào trong lòng Diệp Ly theo, cười vui vẻ cọ cọ cánh tay của Diệp Ly. Bé cũng rất thích mẫu thân của Tiểu Bảo ca ca, thơm thơm, ấm áp, giống như mẫu thân của bé vậy. Đáng tiếc, Tiểu Bảo ca ca không thích bé quấn lấy dì.
Mặc Tu Nghiêu đứng sau Diệp Ly đen mặt. Vốn chỉ có mỗi mình Mặc Tiểu Bảo thì thôi, hiện tại lại có hai tiểu quỷ chiếm lấy A Ly, nên thời gian riêng tư của hắn và A Ly trong mỗi ngày bị rút ngắn không ít. Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nghiêu bắt đầu hối hận lúc trước đã quyết định phái Lãnh Hạo Vũ đi.
Mặc Tu Nghiêu nói Phượng Chi Dao có chừng mực, nhưng không ngờ, ngày đó, Phượng Chi Dao liền gây ra họa lớn.
Đêm khuya yên tĩnh, cả Định Vương phủ đã chìm trong yên lặng từ lâu, chỉ có ánh nến trong thư phòng vẫn còn sáng, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi vừa phê duyệt tài liệu, vừa thỉnh thoảng tán gẫu hai câu trong thư phòng. Ở trong kinh thành, mặc dù nhìn như thanh nhàn, nhưng đến cùng vẫn mang trọng trách trong người, mỗi ngày vẫn có vô số chuyện cần chính bọn họ tự xem qua, cho dù không cần quyết định xử lý ngay lập tức, thì cũng cần nắm giữ những tin tức này, để tránh xảy ra biến cố đột ngột.
“Phượng Tam đi ra ngoài đến giờ còn chưa về sao?” Phê duyệt xong quyển sổ con cuối cùng trong tay, Diệp Ly thấy trước mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn còn một chồng cao ngất, liền tiện tay cầm một quyển lên, vừa lật ra xem vừa nói.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Đi ra ngoài tìm chỗ phát tiết thôi.” Tính tình của Phượng Chi Dao nhìn như phong lưu phóng khoáng trời sinh, nhưng trên thực tế, tính cách lại rõ ràng dứt khoát, vui buồn, giận dữ đều hiện lên mặt. Chỉ có điều, kinh nghiệm từng trải trong mấy năm này dạy cho hắn ta biết giấu diếm tâm tình của mình trước mặt người khác thôi.
Đôi mi thanh tú của Diệp Ly cau lại, nói: “Ta vẫn cảm thấy tâm tình của Phượng Tam lúc đi khỏi vào ban ngày hơi là lạ.”
“Hắn ta đợi nhiều năm như vậy, tâm tình có thể bình tĩnh mới kỳ quái.” Thật ra, cho tới bây giờ, Mặc Tu Nghiêu cũng không quá để ý đến tình cảm của Phượng Chi Dao dành cho Hoàng hậu, lúc còn trẻ thì cũng từng âm thầm khuyên nhủ mấy lần, chỉ là, mỗi lần đều kết thúc bằng quyền qua cước lại quyền qua cước lại đánh đến không biết trời đất giữa hai người. Sau này, lớn tuổi hơn, cũng hiểu được tôn trọng tình cảm của lẫn nhau, thì ngược lại cũng không tiện khuyên nữa. Cho nên mới kéo nhiều năm như vậy, kéo dài tới bây giờ Phượng Chi Dao đã hơn ba mươi tuổi. Nếu dựa theo tuổi của công tử nhà giàu có trong thời đại này, thì qua hai năm nữa, Phượng Tam cũng sắp ôm cháu rồi.
“Hai người này……” Diệp Ly than thở, lời còn chưa nói hết, đã đột nhiên đứng lên khỏi ghế, “Có người xông vào!”
Ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu đã bay ra khỏi thư phòng như một luồng khói xanh, chỉ để lại tiếng nói trầm thấp, “A Ly, nàng đi nhìn xem hai tiểu quỷ kia.” Diệp Ly nhìn bóng ảnh màu trắng biến mất ở ngoài cửa hơi tiếc nuối, đây chính là chênh lệch giữa khinh công lô hỏa thuần thanh và bình thường!
Lúc Diệp Ly đến viện của Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm, Trác Tĩnh đã đứng ngoài cửa coi chừng dùm, nhìn thấy Diệp Ly mới cúi người nói: “Vương phi.”
Diệp Ly gật đầu, “Ngươi vất vả rồi, hai đứa bé không sao chứ?” Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Đây là bổn phận của thuộc hạ. Tiểu Thế tử và Lãnh thiếu gia không sao.”
Đang khi nói chuyện, Mặc Tiểu Bảo đã chạy từ bên trong ra, “Mẫu thân, xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Ly nhìn đôi mắt sáng trong suốt tràn ngập sự nóng lòng muốn thử của con trai, giơ tay lên, vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, rồi nói: “Ngoan ngoãn ở cùng với Trác Tĩnh, chăm sóc Quân Hàm thật tốt. Mẫu thân đi qua chỗ Phụ vương của con xem một chút.”
Không được đi tham gia trò hay, Mặc Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy mẫu thân cũng phải cẩn thận một chút nha.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Nhân tiểu quỷ đại.” (chỉ những đứa bé còn nhỏ, nhưng lại có suy nghĩ khôn khéo, cơ trí, đa mưu túc trí như người lớn)
Sắp xếp hai đứa bé xong, Diệp Ly mới đi nhanh đến tiền viện. Lại phát hiện cũng không có xảy ra đánh nhau gì, hiển nhiên, người xông vào phủ chính là người quen của bọn họ. Lắc đầu, Diệp Ly xoay người đi đến khách sảnh ở tiền viện. Song, nhìn thấy tất cả trước mắt lại khiến cho đầu của nàng hơi đau.
Trong khách sảnh, Phượng Chi Dao ngã ngồi trên mặt đất, bên cạnh còn có một vết máu đỏ sậm. Vết máu chưa khô, hiển nhiên, là mới phun ra, Mặc Tu Nghiêu đứng trong sảnh, chắp tay sau lưng, thần sắc trên mặt lại khiến cho trong lòng người ta phát lạnh. Diệp Ly không nghi ngờ chút nào rằng, Phượng Chi Dao ngã ngồi dưới đất phun ra máu tuyệt đối là kiệt tác của Mặc Tu Nghiêu. Mà làm cho nàng nhức đầu cũng không chỉ mỗi việc như thế, trên ghế bên cạnh, còn có một người bị bao bọc trong tấm áo choàng rộng rãi màu đen. Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng nhìn từ thân hình, thì Diệp Ly vẫn có thể nhìn ra đó là một cô gái. Mà cô gái có thể khiến cho Phượng Chi Dao mang về trong đêm khuya có thể là ai chứ? Diệp Ly suy nghĩ một chút, thì chỉ cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Hiển nhiên, cô gái đang ngồi dựa trên ghế còn đang hôn mê. Diệp Ly đi tới kéo tấm áo choàng đang che kín trên mặt của nàng ấy ra, hiện ra dung nhan mỹ lệ đoan trang của nàng ấy. Không phải Hoàng hậu mà nàng mới gặp hôm nay thì là ai đây?
“Hồ đồ!” Diệp Ly xoay người, trợn mắt nhìn Phượng Chi Dao, thấp giọng trách mắng.
Phượng Chi Dao cũng không để ý, cong môi cười với nàng ấy một tiếng. Trong đôi mắt luôn mang theo ý cười trong ngày thường lại đầy bất đắc dĩ và bi thương, cho dù là Diệp Ly, thì cũng không thể nhẫn tâm nói thêm cái gì nữa. Thở dài, Diệp Ly hỏi: “Ngươi mang người đi ra như vậy, nàng ấy đã đồng ý chưa?” Phượng Chi Dao đáp lại bằng sự trầm mặc, Diệp Ly hiểu đây là hắn ta không để ý đến ý nguyện của Hoàng hậu, mà trực tiếp làm cho người hôn mê rồi mang ra khỏi cung.
Nhìn Mặc Tu Nghiêu càng lúc càng tức giận, Diệp Ly bước đến bên cạnh hắn không tiếng động, cầm tay của hắn, rồi kéo ngồi xuống ghế ở một bên. Nếu không, Diệp Ly cũng không dám bảo đảm, dưới cơn giận dữ, Mặc Tu Nghiêu có thể cho Phượng Chi Dao thêm một chưởng không?
“Lá gan của ngươi cũng thật lớn. Sao Bản vương lại chưa bao giờ biết Phượng Tam công tử to gan lớn mật như vậy đây?” Ngồi bên cạnh Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu đè nén lửa giận xuống, nhìn Phượng Chi Dao chằm chằm, nói một cách lạnh lùng.
Phượng Chi Dao cười khẽ, nhưng đến cùng cũng không thấy sự phong lưu phóng khoáng trong ngày thường được nữa, chỉ còn lại bất đắc dĩ và buồn bã mơ hồ, “Chuyện chính mình làm thì sẽ tự mình gánh chịu. Sẽ không liên lụy Định Vương phủ.”
Rầm! Mặc Tu Nghiêu vỗ một chưởng lên cái bàn bên cạnh, cái bàn bình yên vô sự, nhưng đồ vật và tách trà trên mặt bàn lại vỡ nát trong nháy mắt. Mặc Tu Nghiêu giận quá hóa cười, “Giỏi… Thật giỏi! Bản lĩnh của Phượng Tam công tử ngươi thật lớn, sẽ không liên lụy Định Vương phủ? Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, thì sao không trực tiếp mang người lao ra khỏi kinh thành đi?”
Phượng Chi Dao tắt tiếng, hiện tại cửa thành đã đóng chặt, hơn nữa kinh thành cũng đang giới nghiêm. Một mình hắn thì còn dễ nói, nhưng muốn mang theo một người đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi thành, thì thật sự không thể. Phượng Chi Dao mệt mỏi, nhắm mắt lại, “Tu Nghiêu, xin lỗi. Nhưng… Ta không hối hận đã làm như vậy.” Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói với hắn ta một cách thản nhiên: “Cũng uổng công Phượng Tam công tử tự xưng là thông minh, chẳng lẽ trước khi làm, ngươi lại không nghĩ tới đường lui ư? Đột nhiên đầu óc nóng lên, liền tiến cung bắt cóc người hả?”
Phượng Chi Dao hơi quẫn bách, thật sự hắn không suy nghĩ nhiều. Sau khi lẻn vào cung tìm được Hoàng hậu, lại bị Hoàng hậu từ chối một cách không chút do dự, thì hắn càng nghĩ càng khổ sở, liền xúc động phẫn nộ, dứt khoát không nghĩ gì nữa mà trực tiếp quay lại cung, bắt người ra ngoài. Chỉ có điều, hắn lại không nghĩ tới, Mặc Tu Nghiêu tức giận như vậy cũng không phải bởi vì hắn tiến cung bắt Hoàng hậu ra ngoài, mà bởi vì trước khi hắn bắt người lại không có một kế hoạch nào.
“Vậy… Bây giờ nên làm gì?” Đã hiểu được cách nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cũng không cố chống cự nữa. Bàn về năng lực mưu trí, quả thật, hắn thua Mặc Tu Nghiêu rất nhiều, hắn rất có tự giác thừa nhận sự thật này.
Diệp Ly nhướng mày, mỉm cười nói: “Thừa dịp chưa có ai phát hiện, đưa về chứ sao?”
“Không được!” Phượng Chi Dao vội nói. Hắn đã thật vất vả mới mang người ra được, bây giờ lại mang trở về, thì lần tới, hắn cũng không dám bảo đảm sẽ có dũng khí như vậy nữa. Hơn nữa, hắn mang người ra không chỉ vì mỗi chuyện tình cảm của mình, mà càng bởi vì hắn biết, cuộc sống trong cung sau này của nàng ấy tuyệt đối sẽ không tốt. Cho dù nàng ấy vẫn không chịu tiếp nhận hắn, nhưng hắn cũng vẫn hy vọng rằng, ít nhất, nàng ấy có thể sống vui vẻ, dễ chịu hơn một chút. Ít nhất… Hắn còn có thể có một chút hy vọng, đúng không?
Mặc Tu Nghiêu nhìn sắc trời, đã canh năm rồi, lắc đầu nói: “Không còn kịp rồi. Tối đa qua nửa canh giờ nữa, sẽ có người phát hiện Hoàng hậu mất tích.”
Diệp Ly nhíu mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại đưa người ra khỏi thành sao?” Bây giờ sắc trời vẫn còn chưa sáng rõ, cũng không phải lúc ra khỏi thành tốt nhất, nhưng nếu bỏ lỡ khoảng thời gian cuối cùng này, thì một khi để cho người ta phát hiện chuyện Hoàng hậu mất tích, chỉ sợ trong kinh thành sẽ càng khó ra vào.
“Hiện tại nàng ấy vẫn không thể đi. Tính tình của Hoàng hậu, chúng ta cũng hiểu, không phải là người luôn nghe theo lời người khác. Hiện tại đưa người ra ngoài, tỷ ấy cũng sẽ tự trở về.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói, “Tạm thời cứ để ở Định Vương phủ trước. Cho dù Hoàng hậu có mất tích, thì cũng chưa có ai dám lục soát Định Vương phủ.” Cũng may tất cả thị vệ và người làm của Định Vương phủ đều là tâm phúc có thể tin tưởng, hơn nữa, Phượng Chi Dao trở về lại vào ban đêm. Nếu không, chỉ sợ chuyện tối nay sẽ truyền khắp các phủ đệ lớn nhỏ trong kinh thành khi trời còn chưa sáng giống như chuyện Mặc Cảnh Lê đá chết con mình.
“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi.” Phượng Chi Dao nói đầy mừng rỡ.
Diệp Ly khoát khoát tay, nói: “Thôi, tự ngươi tìm chỗ sắp xếp người đi, giằng co cả ngày rồi, nhân lúc vẫn còn thời gian, nghỉ một lát đi.”
Phượng Chi Dao lại tạ ơn lần nữa, rồi ôm Hoàng hậu đang ngủ say xoay người đi ra cửa. Trong khách sảnh, Diệp Ly quay đầu lại nhướng mày nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đây chính là có chừng mực mà Vương gia nói sao?” Ngay cả Hoàng hậu một nước mà cũng dám bắt cóc, cái này gọi là có chừng mực, vậy còn chuyện gì là không có chừng mực?
Mặc Tu Nghiêu cười đầy bất đắc dĩ, “Có lẽ cả đời này, đây là lần duy nhất, Phượng Tam không có chừng mực.”
Tùy ý Phượng Chi Dao sắp xếp cho Hoàng hậu, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không hỏi đến nữa. Hai người nắm tay đi về viện của mình nghỉ ngơi. Nhưng chưa tới một canh giờ, thì đã có người tới cửa.
“Vương gia, Vương phi, Hoa Quốc công cầu kiến.”
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, Mặc Tu Nghiêu đứng lên, nói: “Mời Hoa Quốc công đến thư phòng, Bản vương liền đi qua.” Diệp Ly vươn tay kéo tay Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười nói: “Cùng đi đi.” Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, hai người thay quần áo rồi liền đi tới thư phòng.
Hoa Quốc công được mời đến thư phòng đang ngồi bất mãn, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đã già cả lại càng tiều tụy, trong đôi mắt lão vẩn đục tràn ngập sốt ruột và lo lắng, thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu nắm tay nhau đi vào, liền vội đứng dậy tiến lên đón, “Vương gia, Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu giơ tay ra đỡ Hoa Quốc công, giọng nói ôn hòa hiếm có: “Sao Quốc công lại tới đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
Hoa Quốc công than một tiếng, cười khổ nói: “Cũng không phải đã xảy ra chuyện lớn sao? Nếu không, sao lão đầu tử ta lại tới cửa vào sáng sớm như thế này?”
Hai người, một trái một phải đỡ Hoa Quốc công ngồi xuống, rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Diệp Ly mỉm cười nói: “Sao Lão quốc công lại nói như vậy? Lúc nào ngài tới cửa thì chúng cháu cũng đều hoan nghênh mà. Ngài còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì ạ.”
Hoa Quốc công cũng không có tâm tư khách sáo, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương mất tích.”
Mặc dù đã biết trước Hoa Quốc công tới đây, tất nhiên vì chuyện này, nhưng đến khi muốn nói ra thì vẫn hơi không biết phải mở miệng như thế nào. Một lúc lâu sau, Diệp Ly mới từ từ mở miệng nói: “Lão quốc công… Hoàng hậu nương nương, đang ở trong Định Vương phủ ạ.”