Mặc dù phần lớn thế lực Định Vương phủ đã rời khỏi kinh thành đã lâu, nhưng khi Mặc Tu Nghiêu thật sự muốn tìm một người thì rất dễ dàng. Dù sao Định Vương phủ định cư trong Sở kinh cũng không phải mười năm hay tám năm, mà là gần hai trăm năm, nội tình thâm sâu trong đó tuyệt đối không phải một Hoàng duệ thân cô thế cô của Tiền triều rất ít khi đi lại giữa ban ngày ban mặt như Đàm Kế Chi có thể hiểu. Cho nên, khi Đàm Kế Chi bị người của Định Vương phủ mời đến Định Vương phủ một cách đầy khách khí nhưng cũng không cho từ chối, thì vẫn khó giấu thần sắc hơi kinh hãi.
Trong đại sảnh, trên chủ vị, Mặc Tu Nghiêu nhìn nam tử trung niên lạnh nhạt đang đứng giữa sảnh chằm chằm, cười như có như không, nói: “Đàm công tử… Ngươi nói lần này Bản vương nên làm gì để tiếp đãi ngươi đây? Hay nói cách khác… Ngươi còn có thứ gì có thể trao đổi với Bản vương thay cho mạng của ngươi?”
Nghe vậy, Đàm Kế Chi thật sự không muốn giải thích nhiều. Người như Mặc Tu Nghiêu, một khi hắn ta đã nhận định một kết quả nào rồi, thì vô luận ngươi có giải thích như thế nào đi nữa, cũng đều là chuyện không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng hắn lại không thể không cố gắng vì tính mạng của mình, dù sao hắn cũng không phải chán sống, cười khổ bất đắc dĩ, nói: “Quả nhiên, căn cơ của Định Vương phủ thật sâu đậm, rơi vào trong tay Vương gia, tại hạ không còn lời nào để nói. Chỉ là… Không biết tại hạ đã làm chuyện gì chọc giận Vương gia?”
Mặc Tu Nghiêu đánh giá Đàm Kế Chi một cách đầy thích thú, nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ Đàm công tử cho rằng, Bản vương tìm ngươi đến để uống trà hay sao?”
Đàm Kế Chi thở dài, đương nhiên hắn biết tại sao Mặc Tu Nghiêu lại tìm hắn, chỉ có điều không nghĩ tới lại bị tìm được nhanh như vậy thôi. Thở dài, Đàm Kế Chi liền nói một cách đầy dứt khoát: “Chuyện mà Vương gia nói, tại hạ cũng không có biện pháp nào. Mặc dù chủ ý là tại hạ ra, nhưng với triều đình Đại Sở hiện nay, tại hạ thật sự không có biện pháp nào. Cho nên… Phượng Tam công tử, xin hãy tha thứ.” Dứt lời, Đàm Kế Chi còn chắp tay tạ lỗi với Phượng Chi Dao vẫn chưa từng có trời quang nắng ấm trên mặt từ khi nhìn thấy hắn.
Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng không để ý đến, Đàm Kế Chi cũng không để ý lắm, vẫn ngồi uống trà một cách bình tĩnh.
Mặc Tu Nghiêu dựa vào ghế, như đang đánh giá Đàm Kế Chi một cách thản nhiên. Song, tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Đàm Kế Chi lại rất căng thẳng, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu rơi xuống trên người hắn, nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại cho hắn một áp lực không khác đao thật kiếm thật. Hắn biết, hôm nay, mình rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, có thể sống hay chết, toàn bộ đều dựa vào tâm tình của Mặc Tu Nghiêu.
Một lúc lâu sau, dường như Mặc Tu Nghiêu đã nhìn đủ rồi, nên mới từ từ thu ánh mắt lại, khóe môi câu lên một nụ cười trào phúng, “Đàm công tử ở đây tán gẫu với Bản vương, chính là đang đợi người đến cứu ngươi sao?”
Đàm Kế Chi liền sửng sờ, nụ cười trên mặt càng khổ sở, “Nếu đã rơi vào trong tay Vương gia, thì không dám làm như thế.” Hắn thật sự chưa từng đặt hy vọng quá lớn vào những người đó, xưa nay, Đàm Kế Chi rất kiêu ngạo về ánh mắt của mình, so với Mặc Tu Nghiêu, thì những người lục đục với nhau trong Sở kinh lúc này vẫn còn kém xa lắm. Rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, hắn cũng không trách, dù sao hắn cũng đã từng tính kế Mặc Tu Nghiêu giúp Mặc Cảnh Kỳ không ít lần. Thậm chí từng suýt chút nữa đã tiêu diệt Định Vương phủ hoàn toàn. Hắn chỉ không cam lòng, cả đời hắn luôn mang chí lớn, song, chỉ trong chớp mắt đã thành một kẻ gần bốn mươi mà lại vẫn là một tên vô dụng. Hôm nay rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, cơ hội sống sót lại càng xa vời……
Tất nhiên, sự không cam lòng trong mắt Đàm Kế Chi, Mặc Tu Nghiêu đều nhìn thấy, mỉm cười nói với Đàm Kế Chi: “Đàm công tử đang không cam lòng những cực khổ trong mấy năm qua đều uổng công ư?”
“Chỉ sợ không phải uổng công, mà là trải đường cho người khác.” Đàm Kế Chi nhìn Diệp Ly vẫn ngồi im lặng không nói gì ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, nói một cách ảo não: “Lại nói, hình như từ sau khi Vương gia cưới Vương phi, thì Định Vương phủ liền bắt đầu đổi vận. Mặc Cảnh Kỳ giằng co nhiều như vậy, thay vì nói gây khó khăn cho Định Vương phủ, thì không bằng nói làm cho Định Vương phủ đoạn tuyệt quan hệ với Đại Sở một cách quang minh chính đại.” Mày kiếm của Mặc Tu Nghiêu khẽ nhướng lên, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Diệp Ly đang ngồi bên cạnh, quay đầu lại nói với Đàm Kế Chi một cách hơi tiếc nuối: “Nếu không có một vài chuyện lúc trước, người như Đàm công tử, thì thật sự Bản vương hy vọng có thể giữ lại trong Định Vương phủ. Thật ra, Đàm công tử không cần ảo não, cho dù kế hoạch của ngươi có thành công, thì người có thể cười nói cuối cùng cũng sẽ không phải là ngươi. Bởi vì… Từ khi mới bắt đầu, thì ngươi đã đi sai hướng rồi. Nhìn Nhâm Kỳ Ninh xem, Đàm công tử còn không biết sự chênh lệch giữa ngươi và hắn ta sao?”
Đàm Kế Chi liền biến sắc, nếu nói trên đời này có ai là chỗ đau của Đàm Kế Chi, thì như vậy, không nghi ngờ chút nào, Nhâm Kỳ Ninh tuyệt đối được xem là một người số đó. Kể từ sau khi Nhâm Kỳ Ninh dùng thân phận hậu duệ của Tiền triều, hơn nữa lại là Lâm Nguyện để xuất hiện, thì Đàm Kế Chi vẫn cảm thấy bất an vô cùng. Lâm Nguyện chỉ có một, nếu Nhâm Kỳ Ninh là con mồ côi của Tiền triều, thì như vậy, Đàm Kế Chi hắn là cái gì đây? Còn nếu hắn ta không phải là hậu duệ của Tiền triều, thì như vậy, những hành vi trong nửa đời của hắn ta lại là vì cái gì? Đàm Kế Chi không có đi tìm Nhâm Kỳ Ninh, cũng không đi tìm Lâm đại phu để hỏi thăm, bởi vì trong mơ hồ, hắn cảm thấy, đáp án này, rất có thể, mình không muốn nghe thấy.
“Hình như chuyện này không cần Vương gia quan tâm.” Sắc mặt Đàm Kế Chi khó coi, nói.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nói: “Quả thật không liên quan với Bản vương. Vô luận là ngươi, hay Nhâm Kỳ Ninh, cho tới bây giờ, Bản vương chưa từng đặt vào mắt.”
“Vương gia không khỏi quá tự tin rồi. Đừng quên năm đó Định Vương phủ ngã thê thảm đến mức nào.” Trên lý trí, Đàm Kế Chi biết hiện tại tuyệt đối không nên mạnh miệng với Mặc Tu Nghiêu. Nhưng nhìn thấy sự lơ đễnh tùy tính và thờ ơ dửng dưng trong mắt Mặc Tu Nghiêu, thì lửa giận trong lòng liền không nén được mà bốc lên. Khiến cho người ta tức giận không phải là ngươi không đấu lại kẻ địch của ngươi, mà là từ đầu tới cuối, kẻ địch của cũng chưa từng đặt ngươi vào trong mắt.
“Cho nên, hiển nhiên, Đàm công tử và Mặc Cảnh Kỳ đã làm một chuyện ngu xuẩn. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, năm đó, nếu không phải bởi vì Định Vương phủ là thần tử của Đại Sở, dựa vào chút bản lĩnh không lên mặt bàn được của Mặc Cảnh Kỳ, thì có thể tính kế Đại ca của ta sao?” Năm đó, mặc dù Thế tử Mặc Tu Văn của Định Vương phủ không có danh tiếng thiếu niên thành danh như đệ đệ ở trong kinh thành, nhưng quả thật là một trong những người mà Mặc Tu Nghiêu kính phục một cách thật lòng nhất. Có thể làm cho người như Mặc Tu Nghiêu kính phục, thì tuyệt đối không thể chỉ mỗi thân phận huynh trưởng là có thể làm được, “Mà bây giờ… Thiên hạ này, ai có thể ngăn cản ta?”
Đàm Kế Chi cười khẽ một tiếng, mắt hiện lên sự không tin. Chỉ là, ánh mắt như vậy lại có mấy phần cố hết sức và miễn cưỡng, Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, phất tay một cái cho người dẫn người đi. Tạm thời, Đàm Kế Chi vẫn còn chút tác dụng, không thể giết, nhưng tuyệt đối không thể để cho hắn ta lại chạy khỏi tay hắn lần nữa.
Phượng Chi Dao xách Đàm Kế Chi đã bị chế trụ võ công đi một cách thô lỗ, trong đại sảnh chỉ còn lại Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang ngồi đối diện nhau. Diệp Ly vừa đổi nước trà đã nguội, lại thay một tách trà nóng một cách chậm rãi, vừa mỉm cười hỏi nam tử tóc trắng đang ngồi đối diện: “Vương gia có kế hoạch gì không? Người như Đàm Kế Chi…” Đàm Kế Chi đến cũng không phải chuyện lớn gì, rơi vào trong tay Định Vương phủ, bị chế trụ võ công, chỉ cần người vẫn còn trong Định Vương phủ, thì cho dù tùy tiện ném vào phòng giam, hắn cũng không chạy ra khỏi Định Vương phủ được, càng đừng nghĩ truyền tin tức gì ra. Chỉ có điều, Diệp Ly nhớ tới Lâm đại phu vẫn còn đang ở Tây Bắc, lúc trước, khi trở về, nàng cũng không có hỏi Lâm đại phu về chuyện của Đàm Kế Chi. Sống chung nhiều năm như vậy, còn có ơn cứu mạng, dạy bảo vào năm đó, Diệp Ly đã thật sự xem ông lão này là người thân. Nàng cũng không hy vọng khiến cho ông ấy quá thương tâm.
“Tôm tép nhãi nhép thôi.” Mặc Tu Nghiêu nói một cách không lạnh không nhạt, “A Ly yên tâm, ta sẽ giải quyết tốt quan hệ giữa Đàm Kế Chi và Lâm đại phu.”
Diệp Ly gật đầu, chỉ cần chuyện mà Mặc Tu Nghiêu hứa, thì xưa nay cũng đều hết sức đáng tin, suy nghĩ một chút liền vứt ra sau đầu, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Ở kinh thành cũng không còn chuyện gì nữa, chúng ta vẫn nên về Tây Bắc sớm thôi.” Chỉ sợ còn kéo dài thêm một chút, thì khi trở về, Đại ca sẽ thật sự nổi giận.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, cười vui vẻ, “Lần này, giải quyết chuyện của Phượng gia xong, chuyện Tân hoàng đăng cơ cũng đến lúc kết thúc. Sau đó, chúng ta liền về Tây Bắc.” Mặc dù thỉnh thoảng luôn tính ném phần lớn công việc cho Từ Thanh Trần, nhưng Mặc Tu Nghiêu vẫn biết rõ đạo lý hăng quá hóa dở. Nếu lỡ bóc lột quá mức khiến cho Từ Thanh Trần bỏ gánh mà chạy mất, thì cái được sẽ không bù được cái mất.
Lại nói, lần này, Phượng gia cũng xui xẻo vô cùng, mặc dù nói, trong sĩ, nông, công, thương, thương nhân đứng cuối cùng, nhưng thương nhân làm được đến tình trạng như Phượng gia thì tuyệt đối còn vinh quang hơn đại đa số mọi người rất nhiều. Huống chi, Phượng gia là phú hào duy nhất trong tứ đại phú hào của Đại Sở đặt chân ở kinh thành, hơn nữa, lại có chút quan hệ với hoàng gia, những thương gia bình thường, ai cũng phải cho mấy phần mặt mũi. Nhưng kể từ sau khi Hoàng đế băng hà, đang lúc vì chuyện nên ủng hộ bên nào, mà con cháu của Phượng gia chia thành mấy phe, khiến cho trời đất mù mịt, nhưng vẫn không thể cho ra kết quả, thì Phượng gia cũng đã bị tịch biên gọn gàng sạch sẽ. Thậm chí, ngay cả nguyên nhân bị tịch biên nhà, mà bọn họ cũng không biết rõ ràng, cả nhà lớn nhỏ, trên trăm người, đều bị giam vào nhà lao của Đại Lý Tự trong kinh thành. Bởi vì cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, Phượng gia bị một lưới bắt hết, từ trên xuống dưới, cả trăm người, không có một ai trốn thoát, đều bị giam vào trong nhà lao mà không có chút báo động trước nào, nên tất nhiên, những người có giao tình tốt trong ngày thường đều sợ đến không tránh kịp, lại càng không cần phải nói đến những người đang chờ Phượng gia gặp xui xẻo để phân chia một chén canh kia, nơi nào mà còn có người chạy vạy giúp bọn họ chứ? Vốn là phu nhân, công tử, tiểu thư kim tôn ngọc quý, cẩm y ngọc thực, lại đột nhiên bị giam vào trong đại lao âm u dơ bẩn, nên tất nhiên liền khóc lóc không ngừng.
Gia chủ Phượng gia, cũng tức là cha ruột của Phượng Chi Dao, Phượng Hoài Đình bị giam riêng trong một phòng giam, cũng trầm ổn hơn thê thiếp, con cái và những người Phượng gia khác đang khóc sướt mướt ở bên cạnh rất nhiều, chỉ ngồi dựa lưng vào tường trong một góc của phòng giam, ngay cả Phượng phu nhân ở trong phòng giam bên cạnh kêu to, thì cũng không đáp lại một tiếng nào.
Phượng Chi Dao vừa bước vào Đại Lý Tự thì đã bị người ngăn lại. Vốn dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, thì mặc dù quan hệ giữa Phượng Chi Dao và Phượng gia lạnh nhạt, nhưng cũng là thứ tử của Phượng gia, chắc chắn cũng phải giam vào nhà lao. Nhưng hết lần này tới lần khác, Phượng Chi Dao còn có một thân phận khác, là tâm phúc Định Vương, phó tướng của Mặc gia quân. Những người đi bắt người tự suy đi nghĩ lại liên tục, nhưng cũng không dám tự đi đến Định Vương phủ bắt người, chỉ đành phải trở về báo cáo lại, cuối cùng, cấp trên cũng không giải quyết được gì. Nhưng bây giờ, Phượng Tam công tử còn muốn vào Đại Lý Tự thăm người của Phượng gia, thì bất cứ giá nào cũng đều không được.
Thần sắc Phượng Chi Dao tối tăm nhìn quan viên Đại Lý Tự mang theo vẻ mặt giả cười trước mặt chằm chằm, sau khi Phượng gia bị giam vào đại lao, hắn vẫn bận rộn đi bắt Đàm Kế Chi, hoàn thành phân phó của Vương gia, rồi mới có thời gian rảnh tới thăm, nhưng lại bị người chặn ở ngoài cửa, đã hai ngày không ngủ, có thể nghĩ, tâm tình Phượng Chi Dao có bao nhiêu xấu.
“Cút ngay.” Phượng Chi Dao nói một cách lạnh lùng, khuôn mặt tươi cười luôn phong lưu phóng khoáng lại bị nhuộm mấy phần nghiêm khắc, khiến cho người đang chặn đường ở trước mặt không khỏi rùng mình một cái.
“Phượng Tam công tử, niệm tình Định Vương, nên triều đình không làm khó ngươi, đã là ân điển rồi. Đừng không biết điều như vậy!” Có lẽ phát hiện mình lại bị một vãn bối hậu sinh hù dọa một cách tùy tùy tiện tiện như vậy, lão đầu tử trước mặt nóng lòng muốn vãn hồi mặt mũi đã mất đi nên nói một cách chính nghĩa, đường hoàng. Phượng Chi Dao cười khẽ một tiếng đầy khinh thường, “Có bản lãnh thì cũng giam cả Bản công tử vào đi. Bản công tử còn chưa từng nghe nói, Đại Lý Tự không cho người thăm tù.” Quả thật, Đại Lý Tự không cho người thăm tù một cách tùy tiện, nhưng trên quan trường vẫn có một vài quy tắc luật bất thành văn. Chỉ cần có tiền, trừ hoàng cung ra, cũng chưa có nơi không được phép đi lại. Chỉ có điều, Phượng Chi Dao lại không tính đưa tiền, nhìn lão đầu mang theo vẻ mặt chính khí trước mặt, cười như có như không, “Có cần Bản công tử nói cho người của Ngự sử đài, Vương đại nhân làm quan ở Đại Lý Tự bảy năm đã thu bao nhiêu lợi lộc không?”
Mặt của Vương đại nhân kia liền biến sắc, nhìn lướt qua đám thuộc hạ đang cúi đầu làm như không nghe thấy gì ở một bên, nhìn Phượng Chi Dao chằm chằm một lúc lâu, mới ho khan một tiếng, rồi nói: “Nếu Phượng Tam công tử là người của Định Vương phủ, thì tất nhiên, bản quan không thể ngăn cản. Chỉ xin Phượng Tam công tử đi ra nhanh một chút.”
Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng, nói: “Bản công tử tới đây không liên quan đến Định Vương phủ.” Vừa dứt lời, cũng không để ý Vương đại nhân có sắc mặt gì, liền vung tay áo đi vào trong đại lao.
Vừa đi vào phòng giam, một luồng hơi thở âm lãnh, thối rữa bay thẳng vào mặt. Hai nên lối đi nhỏ đều có những cánh tay đen đủi, dơ bẩn vươn ra từ bên trong muốn kéo người đi đường qua lại. Phượng Chi Dao “Hừ” khẽ một tiếng, ánh mắt hung ác đảo qua hai bên, ngay lập tức, vốn các phạm nhân đang nhoài người ra ngoài song sắt muốn lôi kéo liền thu tay lại. Người ở trong đại lao lâu dài đều có bản năng xu cát tị hại (hướng về điều tốt, tránh điều làm hại mình), cho dù thoạt nhìn, bề ngoài của Phượng Chi Dao tuấn mỹ hoa quý, như công tử phong lưu của thế gia danh môn, nhưng lệ khí tích lũy trong mười mấy năm chinh chiến sa trường cũng không phải những phạm nhân này có thể chống lại.
Người của Phượng gia bị giam trong phòng giam cuối cùng, còn chưa bước vào trong đó đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối quỷ dị truyền ra từ bên trong khiến cho Phượng Chi Dao không khỏi nhíu nhíu mày, hơi cúi đầu xuống, trong đôi mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Đi vào nơi đang giam giữ người của Phượng gia, ánh mắt Phượng Chi Dao nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trong gian phòng giam riêng ở cuối cùng kia đầy phức tạp. Phượng Hoài Đình đã gần sáu mươi, nhưng nhìn bề ngoài còn trẻ hơn tuổi thật không ít, cho dù ở trong phòng giam âm u dơ bẩn này, ngồi trên chiếu, cha cũng sạch sẽ hơn những người của Phượng gia đang khóc sướt mướt ồn ào không ngừng ở trong phòng giam bên cạnh. Phượng Chi Dao lại phát hiện, so với lúc hắn rời khỏi kinh thành vào nhiều năm trước, những sợi tóc trắng bên tóc mai của ông lại càng nhiều hơn. Sáu năm trước, vào lần hồi kinh cuối cùng, Phượng Chi Dao không nghe lời khuyên của Từ Hồng Ngạn mà trở về thăm, nên tính ra, cha con bọn họ đã không gặp nhau suốt bảy tám năm rồi. Phượng Chi Dao nhắm mắt lại, che giấu tâm tình dư thừa dưới đáy mắt.
Đột nhiên, Phượng Chi Dao xuất hiện, ngay lập tức, khiến cho đám người Phượng gia còn đang ồn ào liền im lặng. Nam tử mặc một bộ áo gấm màu đỏ hoa quý đứng trong hành lang, dung mạo đặt ở bất kỳ nơi nào cũng đều tuấn mỹ xuất sắc khiến cho phòng giam âm u này liền sáng ngời lên. Người của Phượng gia cũng không thân thiết với Phượng Chi Dao, bắt đầu từ khi Phượng Chi Dao tám chín tuổi, thời gian hắn ở Định Vương phủ và bên ngoài nhiều hơn ở nhà rất nhiều. Chỉ là, nhìn nam tử áo đỏ nhanh nhẹn trước mặt, cuối cùng, cũng có người nhớ lại còn có một người Phượng gia luôn mặc một bộ áo đỏ bất kỳ lúc nào vào rất nhiều năm trước. Đột nhiên, không biết ai lại kêu lên, “Phượng Chi Dao!”
“Đại ca, Nhị ca, đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?” Phượng Chi Dao nhướng mày, lộ ra một nụ cười không thật lòng và đầy ác ý với hai nam tử trung niên cách mình không xa.
Vô luận qua bao nhiêu năm, Phượng Chi Dao vẫn không có cách nào thích hai vị đích huynh này của mình. Khi còn nhỏ, bọn họ là sự tồn tại đầy hâm mộ và e ngại với hắn; lúc thiếu niên, bọn họ là đối tượng mà hắn chán ghét và coi là kẻ thù. Mà bây giờ, đã trưởng thành từ lâu, Phượng Chi Dao đã ném hai vị huynh trưởng này ra sau lưng vĩnh viễn. Mối hận được cho là thấu xương lúc còn thiếu niên, bây giờ còn lại cũng chỉ là chán ghét nhàn nhạt theo quán tính mà thôi.
“Phượng Chi Dao? Sao ngươi lại ở đây?” Thứ tử của Phượng gia, Phượng Chi Viễn trừng mắt nhìn Tam đệ đã không gặp nhiều năm, hỏi mà không biết trong lòng có cảm thụ gì. Ân oán khi còn bé, có thể chỉ là đùa giỡn của những đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng phần lớn những ân oán trong thời thiếu niên lại càng liên quan đến lợi ích. Năm đó, mọi người ở Phượng gia đều lấy lý do Phượng Chi Dao qua lại gần gũi với Định Vương phủ mà bức bách gia chủ đuổi hắn ta ra khỏi Phượng gia, hơn nữa, sau khi Phượng Chi Dao đi theo Định Vương đến Tây Bắc, lại công khai đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta. Nhưng hôm nay, Phượng Chi Dao lăn lộn ở Định Vương phủ như cá gặp nước, thì ngược lại, bọn họ lại lưu lạc đến tận đây. Sắc mặt hai người con trai trưởng của Phượng gia cũng đều rất khó coi.
“Tam ca… Tam ca! Cứu muội đi, chuyện không liên quan đến muội! Cứu muội……” Một người phụ nữ trung niên liền bò tới gần song sắt, vươn tay kéo vạt áo của Phượng Chi Dao, vừa khóc vừa nói. Phượng Chi Dao nhíu mày, Liễu gia và Lê Vương cũng dự tính thật vẹn toàn, không chỉ có người bổn gia (dòng chính, dòng trưởng, được thừa kế từ đường trong dòng họ, thường là con trưởng do chính thất sinh) và bàng chi (dòng thứ, con thứ do thiếp sinh, không được thừa kế từ đường, như cô, chú, bác, anh, chị, em có cùng họ) của Phượng gia, mà ngay cả con gái đã gả ra ngoài cũng đều bắt vào hết. Thoạt nhìn… Như thế nào cũng không giống chỉ vì uy hiếp hắn và Định Vương phủ. Nhớ tới nụ cười không quan tâm để ý chút nào của Mặc Tu Nghiêu trước khi mình ra cửa, Phượng Chi Dao nhíu mày.
“Ngươi tới đây làm gì?” Từ khi Phượng Chi Viễn kêu lên cái tên Phượng Chi Dao lần đầu tiên, thì Phượng Hoài Đình đã mở mắt, nhìn thấy nam tử áo đỏ nhanh nhẹn hoa quý phía ngoài, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, rồi lại biến mất cực nhanh ở đáy mắt, hỏi một cách bình tĩnh.
Giọng nói lạnh lùng khiến cho trong lòng Phượng Chi Dao không khỏi buồn phiền, nhưng nụ cười trên mặt lại càng phát ra rực rỡ, “Đương nhiên để thăm cha rồi, thoạt nhìn cũng không tệ lắm nhỉ!”
“Nhiều chuyện.” Phượng Hoài Đình nói một cách lãnh đạm: “Ngươi đã không phải là con cháu của Phượng gia rồi, Phượng gia xảy ra chuyện gì cũng không liên quan với ngươi, ta cũng không cần ngươi nhiều chuyện tới thăm. Không có chuyện gì thì về đi.” Nói xong, Phượng Hoài Đình lại nhắm mắt lại lần nữa, không để ý tới sắc mặt đột nhiên biến đổi của Phượng Chi Dao nữa.
“Cha, cha nói gì vậy?” Ở bên cạnh, Tứ tiểu thư Phượng gia nói một cách bất mãn: “Tam ca là tâm phúc của Định Vương, chắc chắn Tam ca tới cứu chúng ta. Tam ca… Mau kêu người ta thả muội ra ngoài đi.”
Vốn Phượng Chi Dao còn có mấy phần áy náy, nhưng bị lời nói lạnh lùng như thế của Phượng Hoài Đình đánh thẳng vào trong lòng, nên liền tức giận ngập trời, cười lạnh một tiếng, kéo vạt áo đang bị Phượng Tứ nắm chặt về, nhướng mày cười nói: “Xin lỗi, đúng như Phượng lão gia nói, ta đã không phải là người của Phượng gia, thì Phượng gia có ra sao, cũng không quan hệ gì. Ta đến đây… Chỉ là đến xem kịch vui thôi.”
“Tiểu súc sinh! Cho dù Phượng gia có suy bại thì cũng không tới phiên ngươi chế giễu. Nói không chừng, Phượng gia chính là bị môi tinh (môi = nấm mốc) do tiện nhân sinh ngươi gây tai họa!” Ở bên cạnh, đột nhiên, Phượng phu nhân mắng lớn tiếng.
Nghe vậy, Phượng Chi Dao nhìn Phượng phu nhân hơi kinh ngạc. Cho tới bây giờ, Phượng phu nhân đều ỷ mình là phu nhân chính thất, mặc dù chưa bao giờ nhìn thẳng vào một thứ tử như hắn, nhưng bên ngoài vẫn bày ra một bộ dáng hiền lành rộng lượng, một chuyện chọc cho người ta nhàn ngôn toái ngữ cũng sẽ không bao giờ làm. Ngoại trừ hai đứa con trai luôn ức hiếp hắn và mẹ con bọn họ luôn xa lánh hắn mà không để lại dấu vết, thì so với một vài phụ nhân ác độc có lòng dạ độc ác trong nội trạch, Phượng phu nhân đã thật sự được xem như khá tốt rồi. Nhưng không nghĩ tới, vào lúc này, bà ta lại không nhịn được.
“Câm miệng!” Đột nhiên, Phượng Hoài Đình lên tiếng, nói một cách lạnh lùng: “Lời nói thô tục, chẳng lẽ vào phòng giam, thì tu dưỡng của bà đều bị chó ăn rồi hả?”
Phượng phu nhân bị nghẹn, há miệng một hồi lâu mà cũng không thể nói ra gì được.