Chương 290: Đại loạn kéo đến

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Ly thành

Trong thư phòng nghị sự lớn, công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng đang ngồi trên chiếc ghế đầu tiên gần chủ vị nhất, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng nhìn chiếc ghế vẫn luôn trống rỗng ở phía trước, khí độ tự nhiên, nhanh nhẹn như tiên. Nhưng mọi người ngồi ở phía dưới tay hắn ta vẫn không nhịn được mà run lên. Bộ dáng kia của công tử Thanh Trần…… Thật sự quá đáng sợ.

“Công tử Thanh Trần, rốt cuộc đến khi nào thì Vương gia mới về? Hơn một tháng nay, biên cảnh Tây Lăng vẫn luôn tăng binh……” Những người khác đều nhìn người đang hỏi như kẻ ngu, không thấy chính bởi vì Vương gia không chịu về nên công tử Thanh Trần đang tức giận sao? Lại còn tự vạch áo cho người xem lưng! Nhưng mà lại nói, rốt cuộc đến khi nào thì Vương gia mới về đây. Mắt thấy biên cảnh Tây Lăng như đang chuẩn bị đánh trận rồi, mà Vương gia lại vẫn chậm chạp chưa chịu về. Đương nhiên, không phải nói không có Vương gia, thì bọn họ không thể đánh giặc, chỉ là, không có Vương gia trấn giữ, thì bọn họ luôn cảm thấy trong lòng không kiên định.

Từ Thanh Trần thu hồi ánh mắt, cười khẽ một tiếng, mày kiếm khẽ nhướng lên, “Chơi chán rồi… Thì đương nhiên Vương gia sẽ về.”

“Vậy Tây Lăng……”

“Không phải chúng ta cũng đã tăng binh sao? Tây Lăng chỉ muốn thử thăm dò thôi, cho dù muốn đánh… Mà đến lúc đánh thật, thì Vương gia cũng đã về rồi.” Nếu thật sự sau khi đánh, mà Mặc Tu Nghiêu mới trở về, thì liền trực tiếp ném thẳng ra chiến trường! Đương nhiên, Ly nhi là phải ở lại trấn giữ trong Ly thành.

Mọi người câm lặng, vị công tử Thanh Trần này, cái gì cũng tốt. Trong việc xử lý chính sự còn có hiệu suất cao hơn cả Vương gia, dù sao, công tử Thanh Trần chưa bao giờ chơi xấu lười biếng như Vương gia. Hơn nữa, rất nhiều chuyện mà thuộc hạ còn chưa hiểu rõ, thì hắn ta chỉ cần tùy ý nói mấy câu là đã có thể khiến cho người ta giật mình hiểu ra như mọi thứ đã bày rõ ra trước mặt vậy. Điều duy nhất không tốt chính là, dung mạo vị công tử này thật sự tuấn mỹ quá mức, hơn nữa, còn có khí độ như trích tiên như ẩn như hiện kia nữa, khi hắn ta mỉm cười với ngươi đầy nhẹ nhàng tao nhã, thì phần lớn mọi người đều nuốt lời nói mà mình vốn muốn nói vào, không thể sinh ra một tia phản bác hắn ta. Mà khi trong nụ cười của vị công tử này có thêm một tia lãnh ý, mà hầu hết đều có liên quan đến Định Vương điện hạ của bọn họ, thì mọi người sẽ có cảm thấy được lãnh ý lạnh thấu xương như gió rét trong mùa đông.

“Khởi bẩm công tử Thanh Trần, Vương gia và Vương phi đã về!” Thị vệ ở ngoài cửa cất cao giọng bẩm báo.

Trên dung nhan tuấn mỹ của Từ Thanh Trần hiện lên một nụ cười rực rỡ, trong nháy mắt như cả vùng đất hồi xuân, trăm hoa đua nở, nhưng hầu hết những người ở đây lại không nhịn được mà run lên. Khi công tử Thanh Trần hiện lên nụ cười như vậy, thì cũng là lúc sẽ có người gặp xui xẻo.

“Tốt, rất tốt.” Từ Thanh Trần gật đầu cười nói, đứng dậy, nhìn lướt qua mọi người đang ngồi, rồi cười nói: “Chư vị, chúng ta cùng đi nghênh đón đại giá của Vương gia thôi.”

Định Vương tiêu dao ở Sở kinh đã lâu vừa về đến Tây Bắc, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thư giãn, thì đã bị vị quân sư kiêm anh vợ mà mình nể trọng nhất mang theo gương mặt hòa khí mời đến thư phòng để nghị sự. Vốn Diệp Ly cũng rất áy náy vì đã ném hết mọi chuyện trong thời gian này cho một mình Từ Thanh Trần, nên cũng định đi theo giúp đỡ. Chỉ là, hiển nhiên, cơn tức giận của Từ đại công tử chỉ nhằm vào một mình Định Vương điện hạ, cho nên liền cười rất ôn hòa từ chối sự giúp đỡ của Diệp Ly, hơn nữa, còn ôn tồn dặn dò biểu muội đã mệt mỏi khi vừa mới đi xa về nên nghỉ ngơi cho thật khỏe. Về phần những chuyện khác… Vương… gia… sẽ… xử lý… hết.

Diệp Ly cảm thấy, khi Đại ca nói câu Vương gia sẽ xử lý hết này, thật ra đang tốn hơi thừa lời. Đương nhiên, chắc chắn Đại ca không làm ra hành động quá đáng gì, nhưng Diệp Ly vẫn quyết định đi nghỉ ngơi theo sự dặn dò của Đại ca. Dù sao, nàng còn có mấy vị khách cần phải sắp xếp.

Trong viện dành cho khách ở sâu trong Định Vương phủ vẫn luôn để trống đã có người đang chờ trước ở đó. Diệp Ly mới vừa dẫn Hoàng hậu và Hoa Thiên Hương đi tới cửa viện, thì bên trong đã có người vọt ra, “Định Vương phi! Định Vương phi… Mẹ của ta… Mẹ của ta đã đến sao?” Công chúa Trường Nhạc không gặp đã lâu mặc một bộ áo màu tím nhạt thêu hoa lan lao thẳng ra, vừa lúc nhìn thấy Hoàng hậu đang đi bên cạnh Diệp Ly thì không khỏi đứng khựng lại ở cửa.

“Trường Nhạc……” Hoàng hậu nhìn đứa con gái không gặp gần một năm đã cao lớn không ít, hơn nữa, khí sắc cũng tốt hơn lúc ở trong hoàng cung nhiều. Mặc dù trên đoạn đường này đều đã nghe Diệp Ly nói cụ thể và tỉ mỉ về tình hình của con gái ở Tây Bắc, nhưng khi nhìn thấy một cách chân chính, thì đôi mắt Hoàng hậu vẫn không nhịn được mà ươn ướt.

“Mẹ… Mẹ… Mẹ!” Công chúa Trường Nhạc mở to hai mắt, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hoan hô một tiếng, liền nhào vào lòng Hoàng hậu. Thiếu nữ mười lăm tuổi chỉ thấp hơn mẹ một chút, nhưng ở trước mặt Hoàng hậu lại vẫn tươi cười làm nũng như một cô bé con mới bảy, tám tuổi.

Hoa Thiên Hương đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn Trường Nhạc công chúa, cười nói: “Trường Nhạc chỉ thấy mẹ của muội, thật sự đã quên tỷ tỷ rồi sao?”

Lúc này, công chúa Trường Nhạc mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Thiên Hương đang mỉm cười nhìn mình, ngượng ngùng kêu lên: “Thiên Hương tỷ tỷ.”

“Vô Ưu tỷ tỷ, còn có đệ, còn có đệ….” Mặc Tiểu Bảo không chịu cô đơn vươn tay nhỏ bé muốn hấp dẫn ánh mắt của công chúa Trường Nhạc. Xưa nay, quan hệ của công chúa Trường Nhạc và Mặc Tiểu Bảo rất tốt, nên liền mỉm cười cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ ấy, cười nói: “Hóa ra là Tiểu Bảo ah, ở Sở kinh chơi có vui không? Đây là người bạn nhỏ mới của đệ sao?” Lãnh Quân Hàm đứng bên cạnh Mặc Tiểu Bảo, chớp đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt. Trong nháy mắt, công chúa Trường Nhạc liền bị bánh bao nhỏ trắng nõn, đáng yêu trước mặt hấp dẫn qua. So với bánh bao nhỏ Mặc Tiểu Bảo tinh quái, có đôi khi ngay cả chính mình cũng bị mắc lừa, thì hiển nhiên, tiểu bảo bối phấn nộn mềm mại trước mặt này càng làm cho các cô gái yêu mến hơn. Trên đoạn đường này, ngay cả Hoàng hậu và Hoa Thiên Hương cũng càng thích ôm ôm, sờ sờ bạn nhỏ Lãnh Quân Hàm hơn, điều này cũng khiến cho bạn học Mặc Tiểu Bảo cảm thấy một tia mất mát.

“Không chơi vui chút nào… Nhưng mà đệ có mang quà về cho Vô Ưu tỷ tỷ đó. Đây là Lãnh tiểu ngốc, bạn mới của đệ.” Mặc Tiểu Bảo nói mà vẫn không khỏi mất mát.

“Sao? Chỉ tặng quà cho Vô Ưu tỷ tỷ thôi sao? Như vậy, quà của chúng ta đâu?” Trong cửa liền vang lên tiếng cười réo rắt, hai vị Từ phu nhân đang dẫn một đứa bé trai và Tần Tranh xuất hiện ở cửa, mỉm cười nhìn Mặc Tiểu Bảo.

Mặc Tiểu Bảo lập tức hoan hô nhào vào lòng Từ đại phu nhân, “Bà cả, bà hai, mợ hai, Tiểu Bảo cũng nhớ mọi người, cũng mang qùa về cho mọi người nữa. Còn có quà của Tri Duệ đệ đệ nữa.” Bạn nhỏ Từ Tri Duệ mới bốn tuổi kiêu ngạo “Hừ” khẽ một tiếng, tiến sát vào lòng mẹ, “Đệ mới không cần quà của ca đâu.” Ai bảo ca lén chạy đi Sở kinh mà không mang đệ đi cùng!

Ánh mắt của Mặc Tiểu Bảo xoay tròn một cái, cười tủm tỉm nói: “Đệ không cần thì thôi. Ca nghe nói sắp tới sinh nhật của con trai út của nhà Lữ tướng quân rồi, mấy ngày nữa, ca sẽ kêu người tặng cho hắn ta! Vừa lúc ca cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn ta.” Cho dù bạn nhỏ Từ Tri Duệ có thông minh thì cũng mới có bốn tuổi, cũng là một đứa bé đáng yêu trắng trắng mềm mềm, hoàn toàn khác biệt với loại bản chất lòng dạ hiểm độc, lời nói mang gai như Mặc Tiểu Bảo, nên vừa nghe biểu ca nói như vậy, thì đôi mắt nhỏ liền ướt, “Mẹ……”

Tần Tranh bất đắc dĩ vỗ vỗ con trai, an ủi: “Biểu ca con nói đùa thôi.”

“Đúng, đúng, nói đùa thôi. Sao có thể tặng quà của đệ cho người khác được chứ? Sẽ kêu người đưa đến cho đệ ngay lập tức, chịu không?” Nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ mình, Mặc Tiểu Bảo không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng, dùng lời vàng lời bạc dỗ bánh bao nhỏ. Nhìn hai bánh bao nhỏ hơn kém nhau chưa tới hai tuổi, được hai người lớn ôm trong lòng, đang dỗ dành nhau đầy nghiêm túc, tất cả mọi người đều không nhìn được mà che miệng cười.

“Được rồi, mọi người đi vào rồi nói. Đứng ở cửa thì còn ra thể thống gì? Trong hai ngày nay, chúng ta đã dọn dẹp tiểu viện này sạch sẽ rồi, mọi người xem có thích không?” Vẫn là Từ nhị phu nhân mở miệng nói, lại tránh sang nhường đường cho mọi người đi vào trong viện.

Hoàng hậu nói với Diệp Ly hơi lo lắng: “Vương phi, chúng ta ở trong Định Vương phủ, có phải……” Đến cùng thì thân phận của các nàng không giống, nếu chỉ bị người ta phát hiện trong Ly thành thì còn dễ nói, nhưng nếu bị người ta phát hiện các nàng đang ở trong Định Vương phủ, thì chỉ sợ sẽ liên lụy đến danh dự của Định Vương phủ. Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ tay của tỷ ấy, nói: “Mọi người cứ yên tâm ở đây đi. Không chỉ có hai người, mà còn có cả Vô Ưu cũng về ở trong Vương phủ gần đây. Chỉ sợ mấy ngày sau, trong Ly thành cũng sẽ không còn yên ổn nữa, ở trong Định Vương phủ thì chắc chắn vẫn an toàn hơn.”

Công chúa Trường Nhạc cũng gật đầu nói: “Mẹ, Thiên Hương tỷ tỷ, Vương phi nói đúng đó. Hai ngày nữa, hai vị sư phụ cũng sẽ quay về Vương phủ. Mấy ngày nay, trong Ly thành xuất hiện rất nhiều người lạ, ngay cả y quán của hai vị sư phụ cũng có mấy nhóm người đi vào.” Nghe con gái nói như thế, thì lúc này, Hoàng hậu và Hoa Thiên Hương mới đồng ý.

Đoàn người đi vào khách sảnh, quả nhiên, các món đồ trưng bày trong sảnh cũng đã được thay mới, hơn nữa rất nhiều món cũng có phong cách của Sở kinh, cũng nhìn ra được rằng đã được bố trí hết sức dụng tâm. Khách và chủ ngồi xuống, nha đầu dâng nước trà lên rồi lui ra. Lúc này, Diệp Ly mới nói: “Mặc dù mọi người ở trong Định Vương phủ, nhưng nếu thiếu cái gì thì chỉ cần phái người đến nói một tiếng với tổng quản là được, cứ xem đây như nhà của mình.” Từ nhị phu nhân cũng cười nói: “Ly nhi nói rất đúng, trong ngày thường rảnh rỗi, nếu không ngại, thì cũng có thể đến nhà chúng ta ngồi một chút, hoặc đi ra ngoài dạo một chút cũng được.”

Từ đại phu nhân và Hoàng hậu cũng không quen biết, nhưng Từ nhị phu nhân lại rất thân thiết với Hoàng hậu. Hôm nay gặp lại nhau, nhưng trên mặt cũng không có bất kỳ sự không tự nhiên nào, thật sự giống như Diệp Ly chỉ mang về hai người bạn cũ từ Sở kinh vậy. Nhưng khi ánh mắt của Từ đại phu nhân rơi lên người Hoa Thiên Hương đang ôn chuyện với Tần Tranh cũng sáng lên, nhìn Diệp Ly như thử hỏi thăm.

Trong lòng Diệp Ly không khỏi cười thầm, len lén gật đầu. Đương nhiên, nàng hiểu suy nghĩ của mợ hai, mấy năm này, hai vị mợ đã gần như phí hết tâm vì hôn sự của mấy biểu ca. Nhưng hết lần này tới lần khác, vốn chính bản thân Tây Bắc không thể phồn hoa, danh môn thế gia mọc san sát như rừng như ở Sở kinh, nên muốn chọn ra mấy khuê tú đại gia hạng nhất đã hơi khó khăn. Hơn nữa, mấy vị biểu ca này đều nói không muốn thành hôn, có nói thế nào thì dầu muối cũng đều không ăn. Mợ hai thì còn đỡ, ít nhất, Nhị biểu ca đã lập gia đình. Nhưng mợ cả thì gấp đến không nhịn được nữa, hôm nay thật vất vả mới thấy được Hoa Thiên Hương, nên tất nhiên là hai mắt tỏa sáng. Cho dù là ở trong kinh thành trước kia, thì Hoa Thiên Hương cũng là khuê tú danh môn số một số hai, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù Hoa Thiên Hương vẫn chải kiểu tóc cô nương, nhưng Từ đại phu nhân cũng không dám xác định, rốt cuộc nàng ấy đã có hôn phối hoặc hôn ước chưa?

Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Ly, ánh mắt nhìn Hoa Thiên Hương của Từ đại phu nhân cũng càng nóng lên. Bị ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm như vậy, Hoa Thiên Hương cũng quay đầu nhìn mọi người hơi mờ mịt. Cũng là Hoàng hậu liền hiểu suy nghĩ của Từ đại phu nhân, mỉm cười nhưng cũng không nói gì thêm. Đương nhiên, Từ gia là gia đình tốt vô cùng, trong mấy năm nay, Thiên Hương cũng đã nhận đủ hết cực khổ, nếu có thể thành chuyện vui thì đương nhiên tốt vô cùng, cũng là vận khí của Thiên Hương.

Sắp xếp Hoa Thiên Hương và Hoàng hậu xong, Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi vẫn đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang chui đầu vào một đống sổ con và tài liệu thật cao, hạ bút như nước chảy mây trôi, nhưng thần sắc trên mặt lại còn khó coi hơn bị giẫm phải phân. Ngồi gần đó chính là Phượng Chi Dao bị Mặc Tu Nghiêu kéo tới cùng chịu khổ chung. Sắc mặt Phượng Chi Dao xanh mét, lén liếc Mặc Tu Nghiêu đang ngồi sau bàn một cái, rồi lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang ngồi đọc một quyển du ký đầy thong dong nhàn nhã ở trước cửa sổ, lại bất đắc dĩ vùi đầu vào trong đống tài liệu. Hai vị này, một vị so với một vị cũng không phải người mà hắn tội được, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu làm việc thôi.

Từ Thanh Trần để sách xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa, mỉm cười nói: “Sao Ly nhi không nghỉ ngơi cho khỏe? Lúc này tới đây làm gì?”

Diệp Ly bưng bình trà mới pha đi vào, nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Mặc Tu Nghiêu và nụ cười mỉm như có như không của Từ Thanh Trần một chút, rồi cười nói: “Ta mang chút trà bánh tới, mấy ngày nay, Đại ca đã cực khổ rồi. Còn rất nhiều việc sao?” Từ Thanh Trần bưng một tách trà ngon mà Diệp Ly mới châm lên, thở dài nói một cách đầy bất đắc dĩ: “Quả nhiên, con gái gả đi như nước hắt ra ngoài mà……”

Diệp Ly bất đắc dĩ, rót cho Mặc Tu Nghiêu và Phượng Chi Dao một tách trà. Mặc Tu Nghiêu nâng tách trà lên, uống một ngụm, mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận: “A Ly, Đại ca của nàng hành hạ ta… Từ khi ta về đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước miếng cũng chưa được uống nữa. Huynh ấy còn muốn ta phải xem xong hết những thứ này trong hôm nay!”

Diệp Ly nhìn nhìn chồng sổ con còn cao hơn cả đầu của Mặc Tu Nghiêu, nhưng chỉ có thể cho hắn một ánh mắt đồng tình.

Từ Thanh Trần phủi phủi vạt áo không dính chút tro bụi nào đầy nhàn nhã ung dung, cười lạnh nói: “Là ta hành hạ Vương gia ngài sao? Vậy thì ngài hành hạ những người làm trâu làm ngựa như chúng ta gọi là gì? Những thứ này đều là phân tích các chiến báo thu thập được ở biên cảnh và sổ sách quân chính dân vụ, bao gồm cả thu nhập tài chính của cả Tây Bắc trong thời gian Vương gia ngài không có ở đây. Những thứ này đều hao tốn công sức bận rộn của chúng ta trong hai tháng, chỉ làm phiền Vương gia ngài bỏ ra nửa ngày để xem qua mà thôi. Rất quá đáng sao?”

Ai dám muốn huynh làm trâu làm ngựa thì đúng là đã điên rồi! Mặc Tu Nghiêu yên lặng oán thầm dưới đáy lòng. Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đã để cho Từ Thanh Trần làm trâu làm ngựa rồi, hắn chỉ biết cách dùng người mà thôi. Rõ ràng những thứ quỷ quái này, huynh chỉ cần nói mấy câu là đã có thể nói rõ ràng rồi, có cần thiết bắt ta phải tìm đáp án trong cái đống sổ con và tài liệu cao ngất này không? Cho dù có cần thiết, thì huynh có cần thiết ngay cả miếng nước mà cũng không có uống không? Hạ nhân hầu hạ trong thư phòng đã xin phép nghỉ bệnh hết rồi? Cái lý do ngu ngốc này thật sự do công tử Thanh Trần huynh nghĩ ra sao?

“Thật sự không thể để đến ngày mai xem sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi mà không ôm chút hy vọng nào.

Từ Thanh Trần cười thật chân thành, nói: “Đương nhiên có thể, dù sao bắt đầu từ ngày mai, những chuyện này cũng cần Vương gia ngài xử lý. Có điều… Tại hạ nhớ là, ngày mai, còn có một vài chuyện khác cũng cần Vương gia xem. Ngài có muốn chuẩn bị để tới ngày mai không? Trong những chuyện này còn liên quan đến một chút quân tình của Tây Lăng và Bắc Nhung, thật sự… có thể sao?”

Dĩ nhiên không thể! Mặc Tu Nghiêu ôm hận cắn răng. Trước đây đồng ý để cho Từ Thanh Trần tổng quản lý tất cả sự vụ của Tây Bắc tuyệt đối là quyết định sai lầm. Sao hắn lại cho rằng cậu anh vợ này dễ đối phó hơn cậu cả chứ? Sao hắn lại cho rằng cậu anh vợ này tốt hơn chứ? Sao hắn lại cho rằng con trai tương đối trẻ tuổi có thể để cho hắn sai sử nhiều thêm mấy năm chứ? Ít nhất, Hồng Vũ tiên sinh tuyệt đối sẽ không ác liệt như nam nhân nhẹ nhàng như trích tiên trước mắt này!

Ngồi ở bên cạnh, Phượng Chi Dao nhìn Mặc Tu Nghiêu đầy đồng tình. Vương gia, có một ông anh vợ như vậy, chính là báo ứng mà ngươi đã nô dịch đám thuộc hạ lương thiện chúng ta nhiều năm như vậy, đúng không?

“Phượng Tam công tử, tại hạ nghe nói ngươi đã gây nên một chuyện lớn kinh thiên động địa ở kinh thành, đúng không?” Giải quyết Mặc Tu Nghiêu xong, Từ Thanh Trần quay đầu mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đang hữu khí vô lực nằm dài trên bàn.

Sắc mặt Phượng Chi Dao cứng đờ, chỉ đành phải đau khổ cười làm lành. Nếu hắn chỉ có một mình, thì như vậy, hắn sẽ không cho rằng mình đã làm sai, nhưng lần này lại làm liên lụy đến cả Phượng gia, thậm chí còn có thể liên lụy đến cả Định Vương phủ nữa. Từ Thanh Trần nhìn Phượng Chi Dao một chút, rồi nói một cách thản nhiên: “Làm rất tốt.”

Vốn cho rằng sẽ bị công tử Thanh Trần khiển trách, suýt chút nữa, cái cằm của Phượng Chi Dao đã rớt xuống bàn, tận mắt hắn đã thấy công tử Thanh Trần đối xử với Vương gia như thế nào, nên đương nhiên cũng không dám hy vọng công tử Thanh Trần đang tức giận ngập trời sẽ thả cho mình một con ngựa. Mặc Tu Nghiêu lại càng bất mãn vạn phần, “Hắn ta làm tốt chỗ nào?”

Từ Thanh Trần lạnh nhạt nói: “Kết quả rất tốt.” Không chỉ khiến cho Tân hoàng Đại Sở mất đi sự phù trợ của Phượng gia, làm cho trên triều đình Đại Sở càng rối loạn hơn, mà còn mang về một Phượng Hoài Đình có thể tự mình đảm đương một phía trong lĩnh vực buôn bán nữa, quả nhiên, cái kết quả này rất tốt. Mặc Tu Nghiêu chán nản, chẳng lẽ cái kết quả rất tốt này không phải là Bản vương cố gắng mới có sao? Chỉ bằng một mình Phượng Tam có thể có kết quả như thế sao? Tại sao lần nào bị mắng luôn là hắn, mà cái kẻ gây tai họa Phượng Chi Dao lại còn được khen ngợi chứ? Công bằng ở đâu? Thiên lý ở đâu?

“A Ly, Đại ca của nàng ức hiếp ta!” Mặc Tu Nghiêu vươn tay ôm vòng eo của Diệp Ly, ai oán.

Diệp Ly vỗ vỗ vai của hắn đầy thương hại, tỏ vẻ, Đại ca muốn ức hiếp chàng, ta cũng không có biện pháp gì. Ta cũng không dám đối nghịch với Đại ca ah.

Từ Thanh Trần quay đầu liếc mắt nhìn cái người đang ôm Diệp Ly làm nũng một cái, “Nếu Vương gia còn muốn ăn tối, thì tốt nhất đừng kéo dài thời gian nữa. Những công văn trên bàn này đều đang chờ chỉ thị của Vương gia đó.” Mặc Tu Nghiêu oán niệm một tiếng, rồi buông Diệp Ly ra, cầm lấy hồ sơ lật xem: Từ Thanh Trần, huynh bới móc Bản vương khắp nơi như vậy thật sự không phải vì không có vợ để thương yêu, thân mật như Bản vương chứ?

Trong thư phòng yên tĩnh một lát, nhìn Mặc Tu Nghiêu đang nhìn mình đầy tội nghiệp, Diệp Ly cũng không khỏi mềm lòng, đành ngồi xuống phụ hắn xem chồng sổ con cao ngất kia.

“Gì? Rốt cuộc Lôi Chấn Đình muốn làm gì?” Phượng Chi Dao ngồi ở bên cạnh giơ sổ con trong tay lên, hỏi, “Mới trong vòng một tháng ngắn ngủn, mà lão ta đã tăng thêm mấy chục vạn binh mã đến biên cảnh, như vậy, binh mã ở biên cảnh Tây Lăng đã lên đến hơn sáu mươi vạn. Đừng nói lão ta muốn khai chiến với chúng ta đó?”

Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu, sờ sờ cằm, nói: “Không phải, Lôi Chấn Đình không phải là người làm việc không có suy nghĩ như vậy. Huống chi, nếu khai chiến với Tây Bắc, thì lão ta cũng nên ra tay lúc Bản vương và A Ly không có ở đây, mà không kéo dài tới hiện tại.” Phượng Chi Dao không hiểu: “Vậy lão ta muốn làm gì? Nhàn rỗi không có chuyện gì khiêu khích chúng ta một chút sao?”

Diệp Ly suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không muốn khai chiến với chúng ta thì chính là muốn khai chiến với người khác. Quân đội chính là chuyện lớn của một quốc gia. Lôi Chấn Đình sẽ không tùy tùy tiện tiện điều động mấy chục vạn binh mã chỉ vì muốn đùa giỡn chúng ta. Có điều… Lúc trước cho rằng lão ta sẽ tấn công Nam Chiếu, lại không nghĩ tới, lão ta lại rút về.” Từ Thanh Trần cũng hơi tiếc nuối, nhưng cũng hơi thoải mái, nói: “Lần này đúng là ta tính sai, Nam Cương an phận ở một góc. Vùng biên cảnh giáp với Tây Lăng lại càng hiểm trở, trong đa số trường hợp, thì Nam Chiếu đều không thể tạo thành lực uy hiếp có hiệu quả với Tây Lăng. Cũng như vậy, Tây Lăng muốn đoạt được Nam Chiếu thì cũng phải hao tốn rất nhiều khí lực. Lôi Chấn Đình luôn luôn kiêng kỵ chúng ta, nên chuyện tạm thời bỏ qua Nam Chiếu là rất dễ hiểu.”

Mặc Tu Nghiêu xoay người nhìn bản đồ treo trên tường, nói: “Hay lão ta đang muốn tấn công Đại Sở.”

Phượng Chi Dao cười nói: “Điều này cũng có khả năng, dù sao, so với Tây Bắc bị xem là cằn cỗi của chúng ta, thì Giang Nam và Sở kinh của Đại Sở mới thật sự là vùng đất phồn thịnh. Hiện tại, Tân hoàng Đại Sở mới đăng cơ, lại đang phải giao chiến với Bắc Cảnh, ở phương Bắc còn có Bắc Nhung đang nhìn chằm chằm. Nếu lão ta không muốn chia một chén canh thì mới là lạ. Cho nên… Mấy chục vạn đại quân ở biên cảnh này chính là chuẩn bị đề phòng chúng ta xuất binh trợ giúp Đại Sở sao? Thật sự xem trọng Mặc gia quân quá mà, chỉ sợ, binh lực tấn công Đại Sở chân chính của lão ta cũng không nhiều như vậy đi?”

Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia có kế hoạch gì không?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhìn nam tử mặc áo trắng đang ngồi ung dung ở trước mặt đầy khó hiểu. Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Một khi Tây Lăng tấn công Sở kinh, chắc chắn Bắc Nhung ở phía bắc cũng sẽ nhân cơ hội mà thừa cơ mà nhảy vào cháy nhà hôi của theo. Vương gia là tính ra tay cứu giúp hay bỏ mặc?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Ra tay cứu giúp thì sao? Mà bỏ mặc thì sao?”

“Ra tay cứu giúp, thì liền chứng tỏ Vương gia thừa nhận ý chỉ trước khi lâm chung của Mặc Cảnh Kỳ. Mặc gia quân vẫn là thủ vệ của Đại Sở, Định Vương phủ vẫn là thần tử của Đại Sở, mà Tây Bắc vẫn là lãnh thổ của Đại Sở. Bỏ mặc, thì trong khoảng thời gian ngắn, Tây Bắc cũng sẽ không ai dám chủ động khiêu khích, nhưng một khi Đại Sở bị thâu tóm, thì Tây Bắc sẽ bị Tây Lăng và Bắc Nhung vây kín, đến lúc đó……” Giọng nói của Từ Thanh Trần bình thản không có chút gợn sóng nào, giống như bây giờ hắn không phải đang nói đến chuyện lớn liên quan đến vận mệnh của Tây Bắc và Mặc gia quân, mà đang nói sáng mai ăn cái gì vậy.

Mặc Tu Nghiêu chống đầu đánh giá Từ Thanh Trần một lúc lâu, mới quay đầu lại khẽ mỉm cười với Diệp Ly, rồi mở miệng nói: “Cả hai phương án, Bản vương đều không chọn.”

Từ Thanh Trần nhướng mày, Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng đầy lạnh lùng, bút lông trong tay bay ra, “Sưu” một tiếng, liền cắm thẳng vào trên bản đồ trên tường. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bút lông cắm sâu vào tường khoảng hai phân, vị trí mà nó cắm vào chính là vị trí của Đô thành và Lộ thành Tây Lăng trên bản đồ. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Bản vương chọn… Tấn công Tây Lăng!”

Ánh mắt Phượng Chi Dao sáng lên, ánh mắt nhìn vị trí dưới cái cán bút đang cắm chặt trên bản đồ chằm chằm, giống như cây bút lông sói nho nhỏ kia chính là một thanh lợi kiếm đang thật sự chẻ đôi Đô thành Tây Lăng.

“Tấn công… Tây Lăng? Vương gia nói thật sao?” Giọng nói của Phượng Chi Dao còn mang theo một chút rung động, nghe cũng biết là đã hưng phấn sắp điên lên rồi.

“Chẳng lẽ Bản vương còn có thể nói đùa sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nói. Ánh mắt Phượng Chi Dao càng sáng hơn, Mặc gia quân đã ngủ đông nhiều năm, cuối cùng đã tới lúc lộ ra mũi nhọn rồi. Đội quân hùng mạnh, tinh nhuệ nhất Đại Sở này, thật ra, mục đích khi thành lập chính là để thống nhất thiên hạ. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân kéo đến dồn dập, mà từ xưa đến nay, nguyện vọng này vẫn không thể đạt thành. Đảo mắt đã đi qua gần hai trăm năm, mũi nhọn và vinh quang của Mặc gia quân đã bị mài gần hết. Hiện tại, rốt cuộc, bọn họ đã chờ được……

“Nếu đã như vậy…” Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, tiếng cười réo rắt mà bình tĩnh, “Vương gia chuẩn bị xong chưa?”

“Nếu Bản vương chưa chuẩn bị xong, thì chẳng phải ba mươi vạn binh mã mà công tử Thanh Trần đưa đến biên cảnh kia sẽ uổng phí sao?” Mặc Tu Nghiêu cười vang nói. Bị Mặc Tu Nghiêu nói rõ sự bố trí của mình ra, Từ Thanh Trần cũng không để ý, chỉ mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, thì xin cung chúc Vương gia vừa mở đầu đã lấy được thắng lợi.”

Trong thư phong vốn yên tĩnh, nhìn như đang tán gẫu, những thật sự chính là thế cục trong tương lai của cả thiên hạ. Diệp Ly ngồi bên cạnh mỉm cười, thiên hạ… Đại loạn kéo tới. Thân là một người vợ, nàng sẽ vĩnh viễn theo bên người hắn. Thân là Định Vương phi, nàng sẽ đích thân tham dự vào trận chiến tranh giành thiên hạ này.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]