Trương-Siêu-Trọng giật mình kinh hãi xoay mặt lại thì Thiết-cầm sát Hàn-Văn-Xung đang cầm binh khí đứng nhìn hắn cười khinh bỉ.
Trương-Siêu-Trọng cả giận lớn tiếng chửi:
-Quân khốn kiếp! Đã hẹn với nhau một chọi một nhưng không ngờ Trấn-Viễn tiêu cục chúng bay lại khiếp nhược dùng thủ đoạn đê hèn mai phục cả bọn tại đây!
Hàn-Văn-Xung gằn giọng nói:
-Quân nào khốn kiếp? Quân nào khiếp nhược? Phải chăng là cái quân hèn hạ dùng thủ đoạn lén lút hại người!
Trương-Siêu-Trọng nói:
-Được! Được rồi! Hôm nay để ta xem thử ngón Thiết-cầm sát của mi lợi hại đến cỡ nào!
Dứt lời, Trương-Siêu-Trọng dùng thế ⬘Bát bộ cản thiềm⬙ (#1) nhảy đến trước mặt Hàn-Văn-Xung vung kiếm chém tới. Hàn-Văn-Xung nhảy ra sau một bước tránh được ngọn kiếm của Trương-Siêu-Trọng.
Thình lình sau lưng Hàn-Văn-Xung một bóng người xông tới vung đao quét ngang chân Trương-Siêu-Trọng một cái. Trương-Siêu-Trọng không dám khinh thường, vội vàng tung mình lên tránh khỏi rồi lùi lại đàng sau mấy bước thủ thế. Vừa trông thấy mặt, Trương-Siêu-Trọng nhận ngay ra là Thạch-Song-Anh, người đã chọc tức hắn hồi sáng.
Trương-Siêu-Trọng cả giận gầm lên:
-Ta chấp cả hai đứa bây đó! Hoả-Thủ Phán-Quan chưa hề thấy đông mà khiếp sợ bao giờ!
Hỏa-Thủ Phán-Quan định xông tới ăn thua với Thạch-Song-Anh thì bỗng nghe nhiều tiếng động từ xa vang lại. Không đầy bao lâu, cả chục bóng người đã từ dưới núi lên tới nơi, đi đầu là Tỏng-Đà-Chủ Hồn Hoa Hội Trần-Gia-Cách.
Nhìn thấy Trần-Gia-Cách, Trương-Siêu-Trọng lại nhớ đến tối hôm trước bị chàng ⬘tặng⬙ cho mấy quyền sưng mặt và xiềng xích lại. Lửa giận y bốc lên phừng phừng nhưng biết mình bị kém thế vì trước mặt mình toàn những cao thủ thượng thặng, nếu gây sự ẩu đả chỉ mang họa vào thân thôi chứ chẳng được lợi gì. Nghĩ vậy, Trương-Siêu-Trọng nhìn quanh tứ phía tìm đường thối lui.
Trần-Gia-Cách mặt chiếc áo choàng màu xanh da trời, tay cầm quạt phe phẩy nói với Hàn-Văn-Xung:
-Hàn đại ca mau đến cứu Vương tổng tiêu-đầu đem đến đây trước đã.
Hàn-Văn-Xung gật đầu nhảy tới ôm Vương-Duy-Dương từ dưới hố lên. Dĩ nhiên Trương-Siêu-Trọng đời nào dám ngăn cản.
Trần-Gia-Cách xoa nhẹ vào hông Vương-Duy-Dương, giải được á huyệt một cách dễ dàng. Vương-Duy-Dương vẫn còn đau nhức nên chưa mở miệng ra được.
Trương-Siêu-Trọng nhìn Trần-Gia-Cách nói lớn:
-Chuyện tỉ võ giữa tôi và lão già cứng đầu Vương-Duy-Dương đã phân thắng bại rõ ràng, giải quyết xong cả rồi. Trần tổng đà-chủ! Hẹn khi khác tới lượt chúng ta cũng tại địa điểm này!
Trần-Gia-Cách cười nhạt nói:
-Tôi đứng bên sườn núi trông thấy rõ từ đầu đến cuối cuộc tỉ thí của hai vị. Bản lãnh hai người thật là hi hữu, người thường không sao bì kịp. Nhưng nếu Trương đại nhân tự cho rằng mình thắng thì điều đó hình như không đúng, và không được quang minh chính đại chút nào cả.
Trương-Siêu-Trọng thản nhiên nói:
-Binh pháp không nề dối trá! Dùng sức, dùng mưu trí, hay dùng thủ đoạn đều được cả. Miễn sao là thắng thôi!
Trần-Gia-Cách cười rộ lên nói:
-Sự hiểu biết của Hỏa-Thủ Phán-Quan quả là hết sức cao minh và sáng suốt. Chính tôi cũng muốn được lãnh giáo tuyệt chiêu của Trương đại nhân nhưng ngặt nỗi Trương đại nhân đang mang thương tích nên không thể thừa cơn nguy của người mà giành phần thắng về cho mình được. Vết thương của đại nhân không thể một hai ngày mà lành ngay lại được. Chúng ta hẹn nhau ba tháng, phỏng có nên chăng?
Trương-Siêu-Trọng nghe Trần-Gia-Cách nói trúng ý mình thì sung sướng vô ngần, chụp liền cơ hội đáp ngay:
-Phải! Ba tháng sau, vào giờ này, chốn này, chúng ta sẽ gặp nhau!
Trương-Siêu-Trọng vừa định quay đi thì Trần-Gia-Cách đã nhảy đến chặn đầu nói:
-Chúng tôi cần phải giải cứu Bôn-Lôi-Thủ Văn-Thái-Lai. Việc ấy Trương-Đại-Nhân cũng biết rồi chứ?
Trương-Siêu-Trọng trợn mắt hỏi:
-Sao?
Trần-Gia-Cách nói:
-Xiềng xích trên người Văn-Thái-Lai được chế bằng thứ tinh cương, rắn chắc vô cùng, không cách chi chặt nổi. Chỉ còn cách là mượn thanh bảo kiếm của Trương đại nhân để chặt đứt mà thôi.
Trương-Siêu-Trọng ⬘hừ⬙ một tiếng nói:
-Chỉ sợ không có được phương tiện ấy thôi! Bảo kiếm trên mình ta đây, ai có bản lãnh thì cứ thử mà lấy!
Nói dứt câu, Trương-Siêu-Trọng đứng yên, tay giữ chặt lấy chuôi kiếm nhìn mọi người như thách thức. Trần-Gia-Cách nói:
-Hôm nay ta thử dùng tay không để thử với Ngân-Bích-Kiếm của ngươi một phen cho vui.
Lạc-Băng đứng sau lưng Trần-Gia-Cách nghe nói vật thì vội vã ngăn cản:
-Tổng-Đà-Chủ cần gì phải khách sáo với cái hạng người này! Chúng ta cứ ra tay đánh hắn mà đoạt lấy Ngân-Bích-Kiếm là xong!
Thừa lúc Lạc-Băng nói chuyện với Trần-Gia-Cách, Trương-Siêu-Trọng phóng ra xa mấy trượng thẳng đường vọt xuống núi.
Nhưng đi chưa được mấy bước thì Tây-Xuyên Song-Hiệp từ đâu xông ra chặn đường lại. Trương-Siêu-Trọng rút kiếm chém bừa mấy nhát rồi tung mình lên cao nhảy qua đầu Tây-Xuyên Song-Hiệp mà tẩu thoát. Tây-Xuyên Song-Hiệp không chịu bỏ, lập tức rượt theo. Thường-Thích-Chí giơ năm ngón tay chụp vào hông Trương-Siêu-Trọng khiến cho y cả kinh lách mình sang bên mặt mà tránh. Thường-Bá-Chí nhảy tới dùng thế ⬘Lãng bạt giang tiêu⬙ trong Hắc-Sa-Chưởng đánh tới. Trương-Siêu-Trọng phải cố gắng lắm mới tránh khỏi được độc chiêu của Thường-Bá-Chí.
Đã biết qua bản lãnh của Tây-Xuyên Song-Hiệp tại Ô-Tiêu-lãnh, Trương-Siêu-Trọng không dám khinh thường, mà cũng chẳng ham đánh nên vừa tránh khỏi độc chiêu xong, y quay đầu nhắm hướng Nam chạy thẳng một mạch. Anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp sau đó chỉ đứng yên mà giữ lấy Bắc lộ chứ không rượt theo.
Trương-Siêu-Trọng chưa biết mình phải chọn phía nào mà chạy thì ⬘vèo vèo⬙, hai mũi phi tiêu từ đâu bắn tới. Trương-Siêu-Trọng cả kinh, nằm mọp xuống tránh né. Vừa ngẩng đầu lên thì lại thêm hai mũi phi tiêu nhắm vào đầu hắn xẹ tới. Trương-Siêu-Trọng vội vàng đưa kiếm lên gạt hai mũi phi tiêu xuống đất. Chưa kịp hoàn hồn thì sau lưng lại có tiếng ám khí. Y quay lại, thấy một mũi Trục-tiền và hai mũi Bồ-đề-tử đang phóng tới liền thuận tay gạt kiếm, đánh rót cả ba món ám khí xuống dưới đất.
Chạy thêm được vài bước, Châu-Trọng-Anh từ đâu nhảy ra, tay cầm đại đao chặn lại. Trương-Siêu-Trọng vội vàng chạy qua hướng Tây, tay thò vào trong người móc ra một nắm Phù-dung châm cầm sẵn. Nhưng chưa chạy được bao xa thì Vô-Trần Đạo-Nhân từ đâu nhảy ra chặn lại.
Trương-Siêu-Trọng dùng hai mũi Phù-dung châm ném ra, Vô-Trần Đạo-Nhân khẽ lách mình tránh khỏi rồi dùng một thế ⬘Oan hồn khiên túc⬙ chém luôn ba mũi. Trương-Siêu-Trọng cả kinh dùng thế ⬘Lưu tình trụy địa⬙ ra chống đỡ, đồng thời phóng ra một loạt Phù-dung châm.
Vô-Trần Đạo-Nhân như đã đoán trước được ý định của Trương-Siêu-Trọng nên chỉ khẽ phất tay áo một cái đã đánh bạt được tất cả ám khí của Trương-Siêu-Trọng xuống đất. Gạt xong ám khí, Vô-Trần Đạo-Nhân tun mình lên cao nhắm đỉnh đầu Trương-Siêu-Trọng bổ xuống một nhát theo thế ⬘Dụng y hạ dược⬙.
Trương-Siêu-Trọng nghiêng vai qua bên mặt tránh thoát thì Vô-Trần Dạo-Nhân lại đánh tiếp hai thế ⬘Phán quan phiêu bạc⬙ và ⬘Điếu khách lai môn⬙ chắn ngang lối đi, dồn Trương-Siêu-Trọng vào vách núi.
Vô-Trần Đạo-Nhân liên tiếp sử dụng Truy-Hồn Đoạt-Mệnh-Kiếm tấn công Trương-Siêu-Trọng. Hỏa-Thủ Phán-Quan chỉ còn cố sức mà chống đỡ từng chiêu một chứ không còn nghĩ gì đến chuyện phản công nữa. Hai bên đánh nhau được hơn 30 hiệp, Vô-Trần Đạo-Nhân liền dùng một thế ⬘Diêm vương trích bút⬙ đâm ngay một nhát vào tay của Trương-Siêu-Trọng. Chỉ nghe Trương-Siêu-Trọng thét lên một tiếng, buông rơi Ngân-Bích-Kiếm xuống đất, máu chảy ướt đẫm cả tay áo. Vô-Trần Đạo-Nhân sau đó bồi thêm một cước vào ngay chân Trương-Siêu-Trọng khiến y không gượng được, té nhủi xuống. Vô-Trần Đạo-Nhân giơ kiếm lên nhắm bả vai Trương-Siêu-Trọng định chặt đứt một cánh tay của y nhưng nghĩ sao lại thôi, bèn thâu kiếm trở lại. Thừa lúc Vô-Trần Đạo-Nhân do dự, Trương-Siêu-Trọng vận dụng toàn lực, ngồi dậy tung một quyền vào ngay hông Vô-Trần Đạo-Nhân.
Vô-Trần Đạo-Nhân vừa tung mình lên tránh khỏi quyền thì Trương-Siêu-Trọng lộn mình ra phía trước một cái rồi đứng dậy chạy thật nhanh. Vô-Trần Đạo-Nhân lắc đầu. Ông ta nhận thấy chỉ còn cách hạ sát tên Hỏa-Thủ Phán-Quan này thôi chứ không thể nào còn nhân nhượng được nữa. Đang định rượt theo kết liễu mạng hắn thì một người từ đâu phóng tới ôm chặt cứng hai chân của Trương-Siêu-Trọng vật xuống. Cả hai sau đó cùng ôm nhau lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Kế đến, Dương-Thanh-Hiệp và Tưởng-Tứ-Căn xông đến đè chặt cứng lên người Trương-Siêu-Trọng. Lạc-Băng cũng vừa đi đến, tay cầm dây trói chặt hai chân hai tay Trương-Siêu-Trọng lại rồi lấy thêm một sợi dây thật dài trói nhiều lớp thật chặt từ vai xuống tận gót chân.
Lạc-Băng nghĩ đến Văn-Thái-Lai rồi lại nghĩ đến những điều nham hiểm ác độc của Trương-Siêu-Trọng thì không sao dằn được, hai tay nàng tát liên tiếp và mặt y. Máu từ mũi từ mui chảy ra khiến mặt mũi Trương-Siêu-Trọng vốn đã tím bầm sưng vù lại còn loang đỏ cả máu.
Lạc-Băng vẫn chưa hết giận, nắm tay lại định bồi cho hắn một quyền chí tử thì Trần-Gia-Cách ngăn lại nói:
-Tứ tẩu! Không nên!
Lạc-Băng nghe Trần-Gia-Cách nói thì dừng tay lại, nhưng nét mặt vẫn còn hầm hầm chưa nguôi giận. Vương-Duy-Dương lúc đó nhờ đám hào kiệt Hồng Hoa Hội rịt thuốc chăm sóc cho thì cũng đã khỏe lại, bước tới chửi Trương-Siêu-Trọng như tát nước vào mặt. Hỏa-Thủ Phán-Quan trước tình thế này chỉ đành lặng im mà chịu nhục chứ không còn đường nào mà tránh được. Hắn chỉ hận là mình không học được phép ⬘độn thổ⬙ của Tề-Thiên-Đại-Thánh!
Trần-Gia-Cách bước tới, rút thanh đoản kiếm của Tiêu-Thanh-Đồng tặng mình chỉ vào mặt Trương-Siêu-Trọng, cười hỏi:
-Ngươi có sợ chết không?
Trương-Siêu-Trọng mỉm cười nói:
-Hãy mau cho ta một nhát kiếm đi!
Dứt lời hắn nhắm nghiền hai mắt lại chờ chết. Trần-Gia-Cách chĩu mữi kiếm vào giữa ngực Trương-Siêu-Trọng, cười khẩy một tiếng rồi đẩy lưỡi gươm cắt đứt hết dây trói.
Thật là một sự việc quá bất ngờ khiến ai cũng phải há hốc trợn tròn, kể cả Trương-Siêu-Trọng. Trần-Gia-Cách nghiêm nghị nhìn Trương-Siêu-Trọng nói:
-Ngươi đi đi! Hồng Hoa Hội chúng ta dù nhỏ bé nhưng há lại sợ một tên thất phu gian ác như ngươi? Tội ngươi đáng muôn thác nhưng ta tha mạng cho một phen đó! Liệu mà tìm đường tu tỉnh ăn năn xám hối, nhớ đừng để lọt vào tay chúng ta lần thứ hai.
Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội thấy vậy đều ngăn lại:
-Tổng-Đà-Chủ! Không nên tha cho hắn!
Trần-Gia-Cách nói:
-Sư huynh hắn là Lục-Phỉ-Thanh có ơn lớn với Hồng Hoa Hội chúng ta. Vậy lần này chúng ta tha cho sư đệ của Lục lão tiền bối cũng như là báo đáp được phần nào công ơn đó!
Không ai dám nói thêm một tiếng, nhưng người nào cũng nhìn Trương-Siêu-Trọng đăm đăm, vừa khinh khi, vừa oán ghét. Trương-Siêu-Trọng chột dạ, xoay qua Trần-Gia-Cách thi lễ:
-Trần tổng đà-chủ! Hẹn gặp sau!
Trương-Siêu-Trọng vừa định quay đi bỗng Châu-Ỷ rẽ đám đông đi tới, miệng hét lớn:
-Họ Trương kia! Khoan đi đã!
Trương-Siêu-Trọng nghe gọi liền dừng chân lại. Châu-Ỷ nhìn y chằm chặp quát lớn:
-Ngươi chưa đi như vậy được!
Trương-Siêu-Trọng liền chắp tay hướng về mọi người nói:
-Đa tạ Tổng-Đà-Chủ cùng tất cả quý vị là những người đại nhân đại nghĩa. Tôi học nghệ chưa được tinh thông, không phải là đối thủ của quý vị hiện tại. Xin để về luyện thêm trau giồi tài nghệ, sau đó sẽ giữ đúng lời hẹn ba tháng mà trở lại đây.
Quần hùng không ai nói một lời, chỉ có Châu-Ỷ nhất định không buông tha. Nàng chặn Trương-Siêu-Trọng lại nói:
-Trần tổng đà-chủ là người đại lượng có thể tha cho ngươi, nhưng còn ta thì không! Ta hỏi ngươi, em ta ta nhỏ dại có thù oán gì với người mà người cam lòng hại nó? Hôm nay ta quyết trả thù cho em ta.
Dứt lời, Châu-Ỷ dùng đao nhảy tới nhắm Trương-Siêu-Trọng chém nhầu. Trương-Siêu-Trọng chỉ né tránh chứ không dám trả đòn. Y sợ nếu lỡ ra tay đả thương Châu-Ỷ ắt đám quần hùng khó lòng mà để cho y toàn mạng mà trở về. Để chấm dứt trận chiến, Trương-Siêu-Trọng lừa thế khẽ điểm vào ⬘khúc trì huyệt⬙ của Châu-Ỷ khiến nàng cảm thấy cánh tay như tê lại và buông rơi thanh đao.
Giữa lúc ấy ở trên triền núi có tiếng người gọi lớn:
-Khoan đã!
Tiếng gọi vừa dứt, hai bóng người thoắt mộ cái đã phi thân đến đứng trước mặt quần hùng. Một người mặc áo xám, còn một người mặc áo đen. Người mặc áo đen chính là Miên-Lý-Châm Lục-Phỉ-Thanh, còn người áo xám là một đạo sĩ già, lưng đeo kiếm, nét mặt hiền từ.
Trương-Siêu-Trọng bỗng chạy đến trước mặt vị đạo sĩ áo xám vái một cái với vẻ cung kính nói:
-Sư huynh chưởng môn! Lâu rồi không gặp. Cho đệ được vấn an sức khỏe.
Quần hùng lúc đó mới vỡ lẽ ra vị đạo sĩ áo xám kia chính là Mã-Chân, Võ-Đang chưởng-môn nhân, và cũng là sư phụ của Thập-tứ đương-gia Kim-Địch Tú-Tài Dư-Ngư-Đồng. Mọi người không ai bảo ai, cùng nhau đến mừng hỏi thăm Lục-Phỉ-Thanh và ra mắt tham kiến Mã-Chân. Chỉ có Trương-Siêu-Trọng là một mình đứng lẻ loi, trơ trẽn, cúi mặt xuống đất.
Nhìn Trương-Siêu-Trọng mặt mũi sưng vù, bê bết máu, tay áo nhuộm hồng, áo quần xốc xếch, dáng người bơ phờ, Mã-Chân bỗng động mối thương tâm, ứa lệ hỏi thăm:
-Trương sư đệ làm gì mà ra nông nỗi này?
Trương-Siêu-Trọng đáp:
-Sư huynh ơi! Bọn họ ỷ đông bức hiếp tiểu đệ, lại còn đòi hạ sát nữa!
Quần hùng nghe y nói vậy thì ai nấy đều tức giận. Châu-Ỷ bước tới chỉ vào mặt Trương-Siêu-Trọng nói:
-Ngươi là cái hạng không biết nhục!
Quay qua Mã-Chân, Châu-Ỷ lễ phép thưa:
-Mã sư bá và Lục sư bá! Xin đừng nghe lời hắn mà hiểu lầm!
Sau đó Châu-Ỷ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả Mã-Chân và Lục-Phỉ-Thanh nghe, rồi toan rút đao ra chém Trương-Siêu-Trọng. Châu-Trọng-Anh thấy vậy cản lại nói:
-Trước mặt hai vị sư bá, con không được vô lễ. Quy-tắc phái Võ-Đang nghiêm minh, cứ để cho hai vị phân xử.
Mã-Chân hết nhìn Lục-Phỉ-Thanh lại nhìn Trương-Siêu-Trọng rồi thình lình quỳ xuống trước mặt Trần-Gia-Cách và Châu-trọng-Anh.
Mọi người ai nấy hoảng hốt quỳ xuống đáp lễ. Trần-Gia-Cách cúi đầu thêm một lượt rồi đứng dậy đỡ Mã-Chân lên nói:
-Mã đạo trưởng có điều gì xin cứ dạy bảo chứ đừng làm thế, chúng tôi không yên lòng được đâu!
Mã-Chân xúc động nhìn quần hùng nói:
-Chư vị huynh đệ và bằng hữu võ lâm đồng đạo! Tên sư đệ hư hỏng của tôi đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác thật khó dung tha. Tôi tự cảm thấy xấu hổ vô cùng vì làm chưởng môn nhân mà không biết quét dọn cửa ngõ, tưởng không còn mặt mũi nào nhìn thấy các anh hùng hào kiệt trong võ lâm nữa!...
Nói đến đây, Mã-Chân giọng như nghẹn ngào, thốt chẳng lên lời. Một lát sau, nhìn Lục-Phỉ-Thanh với vẻ mặt buồn bã, Mã-Chân nói:
-Lục sư đệ hãy thay mặt ta mà bày tỏ giùm ý tứ cho các vị nhé!
Lục-Phỉ-Thanh nói:
-Sư huynh tôi từ khi biết được Trương-Siêu-Trọng gây ra bao nhiêu điều thất đức vô sỉ thì ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay, sư huynh tôi cúi xin chư vị niệm tình người đã khuất là sư phụ chúng tôi mà rộng lòng tha thứ cho hắn một phen.
Châu-Trọng-Anh dõng dạc từng tiếng một, nói:
-Mỗi lần nhìn hắn là tôi lại nhớ lại cảnh Thiết-Đảm-Trang bốc cháy cùng với đứa con thơ dại. Chỉ cần bấy nhiêu điều cũng đủ khiến cho tôi căm thù, không thể nào dung tha cho hắn được. Nhưng Mã đạo huynh cùng Lục sư huynh đã hết lời chỉ dạy thì lẽ nào tôi lại không tuân. Thôi, trước mặt hai vị sư huynh, tôi xin bỏ qua tất cả tội ác của hắn từ trước đến nay.
Châu-Ỷ tỏ ý không bằng lòng nói:
-Gia gia!
Châu-Trọng-Anh khẽ vuốt tóc nàng nói:
-Con! Không được cãi lời cha!
Trần-Gia-Cách nói:
-Những lời của Châu lão anh hùng thật là nghĩa nặng bằng non. Anh em Hồng Hoa Hội chúng tôi cũng vì hai vị Mã, Lục tiền bối mà không đề cập đến chuyện cũ nữa.
Mã-Chân cùng Lục-Phỉ-Thanh vòng tay vái lạy từng người tỏ vẻ biết ơn, nói:
-Đa tạ chư vị! Anh em chúng tôi thật hết sức cảm kích.
Vô-Trần Đạo-Nhân chợt lên tiếng:
-Lần này thì kể như xong! Nhưng nếu hắn tái phạm thì Mã huynh tính sao?
Mã-Chân khảng khái đáp:
-Ngay bây giờ, tôi xin lãnh hắn về quản thúc nghiêm ngặt để hắn sửa đổi lỗi lầm. Nếu hắn còn tác quái thì trừ khi giết tôi đi, nếu còn một hơi thở là quyết không dung tha cho hắn.
Xoay qua Lục-Phỉ-Thanh, Mã-Chân nói:
-Ta dắt Trương sư đệ về núi Võ-Đang bế môn tu tâm dưỡng tính. Lục sư đệ cứ ở lại đây giúp các bằng hữu giải cứu Văn tứ đương-gia cho trọn đạo nghĩa giang hồ. À, mà còn tên đồ đệ Dư-Ngư-Đồng của ta đâu mà không thấy có mặt nơi đây?
Trần-Gia-Cách nói:
-Sau lần thất tán ở sông Hoàng-Hà, chúng tôi có nghe Thập-tứ đệ được một thiếu nữ cứu thoát nhưng đến nay vẫn chưa gặp lại. Chờ khi giải cứu Văn tứ ca xong chúng tôi lập tức đi tìm Thập-tứ đệ ngay, Mã sư bá yên lòng.
Hai bên hàn huyên tâm sự thêm một hồi nữa rồi mới chịu chia tay. Mã-Chân nắm tay Trương-Siêu-Trọng nói:
-Thôi, chúng ta đi!
Trương-Siêu-Trọng nhìn thấy Lạc-Băng đeo thanh Ngân-Bích-Kiếm của mình thì tiếc rẻ vô cùng, nhưng cũng đành tiu ngỉu mà đi theo Mã-Chân.
Quần hùng cũng cùng nhau xuống núi. Trần-Gia-Cách nói với Vương-Duy-Dương và Hàn-Văn-Xung:
-Xin hai vị cứ tùy tiện, đi đâu thì đi.
Vương-Duy-Dương nói:
-Ân đức cứu mạng của Trần tổng đà-chủ tôi xin ghi tạc vào lòng chứ chẳng bao giờ dám quên.
Trần-Gia-Cách cười ha hả nói:
-Tôi có hai việc cần bày tỏ với Vương lão anh hùng, xin lượng thứ cho.
Vương-Duy-Dương lắng tai nghe, Trần-Gia-Cách bèn đem hết đầu đuôi thuật lại, không giấu diếm một chi tiết nào. Vương-Duy-Dương không những không giận mà còn cười lên sảng khoái:
-Từ nay người của Hồng Hoa Hội là bạn chí thân của tôi. Nếu Trần tổng đà-chủ có việc gì cần đến, cho dù khó khăn đến đâu lão quyết chẳng từ nan.
Quần hùng vui mừng, kéo nhau về nhà Mã-Thiện-Quân bày tiệc lớn ăn uống vui vẻ.
Lục-Phỉ-Thanh lấy ⬘hấp thiết thạch⬙ (#2) rút mấy mũi Phù-dung châm cho Vương-Duy-Dương. Hai bên sau đó ôn lại kỷ niệm xưa hồi trẻ lúc giao đấu với nhau, rồi cùng nhau cười xòa.
Lúc trời đã xế chiều, Mã-Thiện-Quân vào nói nhỏ cho Trần-Gia-Cách biết tình hình. Trần-Gia-Cách nói:
-Mã đại ca đã mệt nhọc cả ngày rồi, thôi hãy đi nghỉ đi. Gọi Thập-tam đương-gia thay thế, đốc thúc công việc cho sớm hoàn thành.
Tưởng-Tứ-Căn vâng lệnh ra đi. Cơm nước xong, Vương-Duy-Dương, Hàn-Văn-Xung, Uông-Hạo-Thiên cùng bọn tiêu sư Trấn-Viễn tiêu cục đều ở lại trong nhà Mã-Thiện-Quân, không ra ngoài nửa bước...
Chú thích:
(1-) Bát bộ cản thiềm: cóc nhảy tám bước.
(2-) Hấp thiết thạch: đá nam châm.
Chương 33: Giở Thói Đê Hèn Cam Chịu Nhục -ra Tay Nghĩa Hiệp Bỗng Thành Thân
Cập nhật 3 năm trước