Từ Tự Dụ giật mình, nhìn cũng không liếc chỗ Thập Nhất Nương một cái. Lập tức lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn đang cười tủm tỉm nhìn Truân ca cùng Từ Tự Giới đâu!
Trong lòng Thập Nhất Nương thở dài.
Bên kia Tam gia cùng Tam phu nhân tránh trả lễ, kêu Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm đi qua hành lễ cho Thập Nhất Nương, hai huynh đệ Từ Tự Cần cùng tiến lên trước hành lễ với Thập Nhất Nương.
Mới vừa đứng dậy, Từ Lệnh Nghi đã từ gian phía đông đi ra.
Lại thêm một trận lễ qua lại.
Từ Lệnh Khoan liền giúp đỡ Ngũ tiểu tẩu đi đến.
“Tứ ca!” Hắn cao hứng hô Từ Lệnh Nghi, so với bình thường càng thêm thân thiết.
Từ Lệnh Nghi cười hướng hắn gật đầu, thần sắc cũng bớt nghiêm nghị ngày thường:” Đến rồi à!”
Từ Lệnh Khoan gật đầu, buông Ngũ phu nhân để hành lễ Từ Lệnh Nghi.
Ngũ phu nhân không nghĩ tới trượng phu đột nhiên buông tay, có chút ứng phó không kịp, cho nên cười giận nói:” Ngũ gia thực tình, nhìn thấy Hầu Gia nên cái gì cũng không để ý, làm hại thiếp thân đứng không vững……”
Lời của nàng chưa dứt, Từ Lệnh Khoan lại vội vàng chạy qua:” Ngươi không có việc gì đi!”
Bên cạnh Tam phu nhân nhìn thấy cười ha ha, Từ Lệnh Nghi cũng cười theo, làm mặt Ngũ phu nhân đỏ hồng, chọc tam gia cũng cười lên.
Đúng lúc huyên náo, Đỗ mama giúp đỡ thái phu nhân đi ra.
Đỗ mama mặc bộ đỏ thẫm chấm cam, trên đầu còn phá lệ cài hai đóa nhung hoa lớn bằng ngón tay cái, có vẻ thực vui mừng, cũng thực có tinh thần.
Thái phu nhân mặc bộ lụa hoa giai tử tiên hạc vân màu đinh hương, đeo bộ nữ trang hồng bảo thạch,so với ngày xưa còn hoa lệ mấy phần.
” Tổ mẫu, tổ mẫu!” Truân ca chạy qua.
Thái phu nhân cười ha hả, sờ sờ đầu Truân ca, khéo tay hắn. Bỏ rơi Từ Tự Giới một mình đứng ở cây cột sơn đen, nháy mắt nhìn Truân ca rúc vào bên người thái phu nhân, lại nhìn Thập Nhất Nương đang cười cùng Tam phu nhân nói chuyện, buông mắt. Đem này hết thảy mọi chuyện đều xem ở trong mắt đáy mắt Từ Tự Dụ liền hiện lên một tia trào phúng, trong phòng đã vang lên thanh âm hiền lành của thái phu nhân: “Tất cả mọi người đến đông đủ đi!”
“Đến đông đủ.” Tam phu nhân cười khanh khách đáp lời.
“Tốt lắm.” Thái phu nhân nhìn Từ Lệnh Nghi,” Chúng ta cùng đi từ đường đi!”
Từ Lệnh Nghi cung kính đáp”Vâng”, mọi người ngồi xe thanh các tiểu du đi đến từ đường Từ phủ ở phía đông
Từ đường Từ thị xây năm gian, đường xây bằng đá, hai bên trồng tùng bách xanh biếc, ở giữa là đỉnh lớn xanh đậm ba thước vuông.
Từ Lệnh Nghi trước hết dẫn nam tử tiến từ đường cúng tế, đốt giấy tiền, rót rượu, sau đó thái phu nhân dẫn Thập Nhất Nương, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân xuất hiện trước bài vị tổ tiên thắp hương cúng bái. Nha hoàn, bà tử đều lặng yên không một tiếng động đứng ở bên ngoài từ đường hầu hạ.
Đợi cúng tế xong, sắc trời đã tối.
Bốn phía đèn lồng lớn màu đỏ đã treo cao chiếu lên tuyết trắng tạo thành một mảnh đỏ, thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Tiếng pháo vang lên, không khí tết đến đập vào mặt. Trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười, một lần nữa ngồi xe thanh duy tiểu du trở về phòng thái phu nhân.
Thái phu nhân ở thính đường ngồi xuống ghế bành trải nệm đỏ thẫm, trước là Từ Lệnh Nghi dẫn Từ Lệnh Trữ cùng Từ Lệnh Khoan tiến lên hành lễ với thái phu nhân, sau là Từ Tự Cần dẫn Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm, Truân ca, Từ Tự Giới hành lễ với thái phu nhân, tiếp theo Thập Nhất Nương dẫn Tam phu nhân, Ngũ phu nhân hành lễ với thái phu nhân, sau đó mới là di nương các phòng đều hành lễ, nhóm mama có thể diện, cùng nhóm nha hoàn cũng tiến lên hành lễ.
Đỗ mama ở một bên xướng âm, Ngụy Tử cùng Diêu Hoàng phụ trách phát thưởng.
Ngân cẩm tử trong sọt va vào nhau keng keng. Tiếng vang tạ thưởng hỗn loạn của nha hoàn mama, trong phòng bỗng nhiên lập tức náo nhiệt lên.
Sau đó đốt pháo hoa, ấn theo sự phân biệt tôn ti nam nữ trưởng ấu ở gian phía đông, thính đường cùng tiền sảnh bày gia yến, uống rượu kim hoa tửu, ăn quả cát tường, cao như ý, náo nhiệt đến cuối giờ hợi, bỏ qua việc dâng trà, Từ Lệnh Khoan dẫn Từ Tự Cần, Từ Tự Giới, Từ Tự Kiệm, Truân ca cùng một đám nhóc đi phóng pháo hoa, nha hoàn mama đứng dưới ở ốc đường xem pháo hoa.
Từ Tự Giới ở lại trong phòng, Tân Cúc uy hắn uống canh hạt sen bách hợp.
Đại Nha trong phòng Truân ca nhìn thấy không khỏi dặn dò:” Ngươi uy một ít thôi. Cẩn thận buổi tối đái trên giường.”
Tân Cúc gương mặt cười nói:” Ngũ thiếu gia ngoan lắm, nửa đêm sẽ tự mình đứng lên.”
Ngồi ở một bên, thái phu nhân nghe xong, nói: “Bao nhiêu tuổi?”
Tân Cúc vội thu tươi cười, cung kính nói:” Nói là mùng ba tháng ba tròn bốn tuổi.”
Thái phu nhân không nói gì nữa, xoay người phân phó Ngũ phu nhân:” Ngươi có mang trong người, nên sớm đi nghỉ ngơi đi!”
Ngũ phu nhân cũng có chút mệt, từ biệt nhóm người Thập Nhất Nương, do nha hoàn bà tử vây quanh trở về phòng.
Thái phu nhân đứng dậy thay quần áo.
Đỗ mama đi theo vào hầu hạ.
“Đứa nhỏ người nghèo sớm biết lo. Truân ca kia, thế nhưng không tinh mắt.”
Đột nhiên nói, lại có chút khó hiểu kỳ diệu, nhưng hầu hạ thái phu nhân mấy chục năm Đỗ mama lại biết nàng đang nói Từ Tự Giới. Nàng một mặt lấy tảo đậu cho thái phu nhân rửa tay, một mặt nói:
“Truân ca chúng ta kim quý! Ngài còn nhớ không? Năm ấy uống cháo, bà tử nhà bếp do tuyết tháng sáu thêm một ít bích ngạnh (gạo cứng).
Tất cả mọi người nói ăn ngon, chỉ có Truân ca, nói gạo cứng, nuốt không trôi.”
Thái phu nhân cười rộ lên: “Hắn chính là chịu không nổi một chút khổ.”
” Cũng không đúng.” Đỗ mama cùng thái phu nhân nói nói cười cười trở về gian phía đông, vừa lúc gặp được các nhà phóng pháo hoa trong đêm, thay nhau vang lên, ước chừng hai khắc mới dừng lại.
Từ Lệnh Nghi lại đây mời thái phu nhân đi nghỉ:”…… Sáng sớm ngày mai còn muốn tiến cung lên triều.”
Thái phu nhân dù sao cũng lớn tuổi, phân phó Tam phu nhân vài câu “Cẩn thận cháy đồ” linh tinh, giơ tay cho Thập Nhất Nương giúp đỡ tiến vào nội thất.
Thập Nhất Nương cùng Đỗ mama cùng nhau hầu hạ thái phu nhân gỡ trâm sai, rửa tay rửa mặt thay đổi tiểu y lên giường, đang muốn lui ra, lại bị thái phu nhân một phen bắt lấy tay, sau đó từ trong gối đầu sờ soạng ra cái hà bao cho nàng.
“Đây là cho ngươi,” Nàng cười tủm tỉm nhìn Thập Nhất Nương,”Tiền mừng tuổi.”
Thập Nhất Nương hơi có chút giật mình, lại có chút không tốt bại lộ tâm tư:” Ta đã là người lớn, như thế nào có thể nhận tiền mừng tuổi của ngài……”
Không đợi nàng nói hết lời, thái phu nhân đã đem hà bao nhét vào tay nàng: “Còn không có qua lễ cập kê, vẫn như đứa nhỏ. Nghe lời. Cầm. Đây là ta cho.”
Thập Nhất Nương thấy thái phu nhân thành tâm, cười tiếp lại.
Hà bao có chút nặng, nàng ôm ở trong lòng.
Thái phu nhân nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gật đầu, vỗ vỗ tay nàng, nói:” Ta nhớ rõ ngươi là mùng năm tháng năm sinh nhật đi!”, trí nhớ nương thật tốt.” Thập Nhất Nương cười nói,” Ta là sinh giờ tý mùng năm tháng năm.”
“Hắc.” Thái phu nhân gật đầu cười,” Phải xử lý tốt mới được”…” Thập Nhất Nương không khỏi ấm lòng.
Năm nay mùng năm tháng năm nàng mười lăm tuổi, lễ cập kê tượng trưng cho nữ tử trưởng thành, tự nhiên so với sinh nhật khác phải làm long trọng chút.
Nàng chính là cười cười, hầu hạ thái phu nhân đi nghỉ, lúc này mới trở về thính đường.
Truân ca nhi còn đi theo Từ Lệnh Khoan phóng pháo hoa, Từ Tự Giới lại chui trong chỗ Tân Cúc ngủ. Thấy Thập Nhất Nương đi ra, Tam phu nhân dụ dụ mắt: “Nương đi nghỉ rồi?”
“Đúng!” Thập Nhất Nương gật gật đầu.
Tam phu nhân nháy tam gia:” Nếu không, chúng ta cũng tan đi!”
Tam gia nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ:” Cũng tốt, đem nơi này giao cho Tiểu Ngũ đi!”
Tam gia do dự nói:” Nếu không ta lưu lại đi!” Dáng vẻ lo lắng cho Từ Lệnh Khoan.
“Liền giao cho hắn đi!” Từ Lệnh Nghi cười nói,” Chúng ta cũng cần nghỉ ngơi một chút.”
Tam gia thấy Từ Lệnh Nghi nói như vậy, không tốt phản bác, có chút lo lắng nhìn Từ Lệnh Nghi kêu Từ Lệnh Khoan tiến vào dặn dò.
Từ Lệnh Khoan vẻ mặt hưng phấn:” Các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi! Ta cam đoan an toàn cho mấy đứa cháu.”
Từ Lệnh Nghi cười vỗ vỗ vai hắn, mang theo Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Giới đang ngủ nhiễu nước miếng mà đi.
Tam gia cùng Tam phu nhân thấy thế, trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, kêu Thu Lăng đến xem chừng huynh đệ Từ Tự Cần, lúc này mới trở về phòng.
Thập Nhất Nương rửa mặt đi ra, thấy Từ Lệnh Nghi đang cầm hà bao trước mặt nàng chơi đùa.
“Cho.” Nàng cười giải thích,” Nói là tiền mừng tuổi.” Nàng còn chưa có xem là cái gì.
Từ Lệnh Nghi cười cười, đem hà bao một lần nữa thả vào bên gối, sau đó từ dưới gối lấy ra một hộp nhỏ sơn đỏ cho nàng:”Cho!”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Hắn khi nào thì giấu cái hộp này ở dưới gối đầu…… Vừa mới nãy trải giường cũng chưa thấy……
Mà Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương cũng không có có giống như mình tưởng tượng lộ ra vui sướng, cảm thấy túng quẫn, miễn cưỡng cười cười, sau đó tùy ý nhét hộp vào chăn:” Không phải qua năm sao!”
Hiển nhiên là tốt tâm tặng lễ vật cho mình.
Thập Nhất Nương vội cầm cái hộp, tự nhiên cười nói:” Là lễ vật cho ta sao?”
Từ Lệnh Nghi thản nhiên “Đúng” một tiếng, thì xoay người đi ngủ.
Thập Nhất Nương liền cười mở tráp.
Dưới ngọn đèn mờ, hào quang chói mắt của bảo thạch là cho nàng không khỏi híp mắt, sau một lúc lâu mới nhìn rõ ràng đồ vật trong tráp.
Trên nền nhung xanh, theo thứ tự bày mười hai viên hồng bảo thạch to như trứng gà.
” Hầu Gia……” trong lòng Thập Nhất Nương hơi có chút bất an,” Này……”
Đồ vật này rất danh quý.
Nàng nghĩ không ra lý do để mình được nhận thứ này.
Đưa lưng về Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi cảm giác nàng không yên, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên có vui sướng, những lời xuất ra khỏi miệng lại mang chút hương vị không thèm để ý, “Nhanh ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm……”