La Đại lão gia lại lộ ra mấy phân đắc ý.
Tiễn Minh nhìn thấy liền la hét muốn uống rượu: “…… Hôm nay là ngày chính của cô gia chúng ta, không tính. Còn muốn an bài một ngày mới được.”
Từ Lệnh Nghi luôn luôn nói ít, La Chấn Hưng, La Chấn Thanh là vãn bối, ba người chỉ ở một bên cười.
La Đại lão gia cũng giống nhau thẳng lưng tay to bè: “Ngươi nói bao lâu liền bao lâu, ngươi nói mấy ngày liền mấy ngày. Bao ngươi uống thoải mái!” Thập phần hào hứng.
Ánh mắt Tiễn Minh liền dừng trên người Từ Lệnh Nghi, thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, ăn nói có ý tứ, thì dừng một chút, giọng điệu xoay chuyển, cười nói:” Ta một người nói không tính, không bằng đợi Thập muội phu đến đây chúng ta cùng thương lượng.”
La Đại lão gia nghe xong ý cười trên mặt liền nhạt vài phần.
Từ Lệnh Nghi tuy ít đến, nhưng hắn cho tới bây giờ đều là rất cung rất kính, cẩn thận lễ nghĩa. Tiễn Minh không cần phải nói, có gió thổi cỏ lay gì đều chạy đến La gia, người hòa khí, nói chuyện lại phong phú, La gia từ trên xuống dưới không có ai không thích. Chỉ có Vương lang này, âm dương quái khí không nói, còn vênh váo tự đắc xem thường người, thật sự làm cho người ta chán ghét.
Nghĩ đến sau khi đại thái thái bệnh hắn chưa bao giờ đến xem, La Đại lão gia cảm thấy tâm có chút lạnh, chỉ đơn giản phân phó La Chấn Thanh:” Ngươi đi nhìn xem Thập cô gia có đến đây không? Nếu còn không đến, chúng ta sẽ không đợi. Phân phó đại tẩu ngươi truyền lệnh đi! Cũng không thể để cho Hầu Gia cùng Ngũ tỷ phu ngươi chờ như vậy.”
La Chấn Thanh trả lời mà đi.
Tiễn Minh cảm thấy mình hẳn là khách khí một phen mới được, nhưng đảo mắt thấy Từ Lệnh Nghi ngồi ở nơi đó cũng không nhúc nhích, liền đem lời nói nuốt xuống yết hầu.
Cùng lúc đó, vợ chồng Ngũ phu nhân về tớiTôn gia ngõ Hồng Đăng liền đem trượng phu đuổi đi chỗ mẫu thân. Mình lại kéo Tôn lão Hầu Gia vào thư phòng.
” Cha, ngài nói thật cho ta biết, đứa nhỏ kia có phải của Từ Lệnh Khoan hay không?”
Tôn lão Hầu Gia gương mi dài: “Ngươi nói xem?” Đem vấn đề lại một lần nữa vứt cho Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân ngẩn ra.
Tôn lão Hầu Gia nói lời thấm thía: “Đan Dương, chúng ta cùng Từ gia là thông gia tốt, ngươi cùng Lệnh Khoan cũng tính là thanh mai trúc mã. Lệnh Khoan làm người như thế nào, không có ai so với ngươi rõ ràng hơn. Ngươi luôn luôn thông minh.
Phải tìm hiểu những chi tiết vặt vãnh đó làm gì, sẽ biến thành La Nguyên Nương thứ hai. Có đôi khi, ngươi phải học Nhị tẩu Hạng thị của ngươi. Ánh mắt nhìn xa chút, lòng dạ phóng khoáng một chút.”
Ngũ phu nhân sắc mặt trắng bệch.
Đáp án miêu tả sinh động.
Tôn lão Hầu Gia nhìn thấy liền hiểu được, cũng không muốn che dấu nữ nhi trong chuyện này. Nữ nhi tính tình rất mạnh, lại không có đồng bào huynh đệ làm chỗ dựa, hiện tại mình còn sống, còn có thể giúp nàng, nếu ngày nào đó mình không còn, thì con rể chính là chỗ dựa duy nhất của nữ nhân, có một số việc, không thể để cho nàng hồ nháo. Tâm niệm vừa chuyển, ánh mắt sắc bén như ưng: “Như thế nào không nói?”
Giọng điệu bức người.
Ngũ phu nhân nhìn phụ thân, sắc mặt càng tái nhợt.
Cho nàng nói cái gì?
Nói mình tự nhận thông minh, nghĩ đem trượng phu nắm giữ ở trong tay, kết quả lại bị trượng phu dấu diếm mình gắt gao.
Nói mình xem diễn không sợ đài cao, ngược lại mình thành trò cười trong mắt người khác.
Là mình làm người quá thất bại, hay vẫn là người khác rất thông minh?
Nàng tâm phập phồng không yên.
“Nếu nói không nên lời. Vậy chôn nó vĩnh viễn trong lòng. Sau đó đổ một gáo nước nóng, làm mầm mống chết đi.” Tôn lão Hầu Gia thần sắc ngưng trọng, đem chuyện bên ngoài đồn đãi nói cho Ngũ phu nhân,”…… Ở thời điểm mấu chốt này, cho dù không thể giúp trong nhà làm chút gì, cũng không phải cấp trong nhà thêm loạn. Bằng không, ngươi ngay cả Vĩnh Bình Hầu phu nhân xuất thân thứ nữ đều không bằng.” Giọng điệu cảnh cáo.
Nhắc tới trên thế giới này Ngũ phu nhân tin cậy ai nhất, thì là phụ thân mình Định Nam Hầu. Phải biết rằng, có thể ở lúc tuổi già của tiên đế triều đình biến đổi liên tục lông tóc không bị tổn thương cho đến hôm nay cũng không phải ai cũng đều có thể làm được. Cho nên tuy nàng bị lời này chặc cổ họng sau một lúc lâu cũng không trả lời, vẫn lộ ra biểu tình trầm tư.
Tôn lão Hầu Gia nhìn thấy âm thầm gật đầu, chỉ điểm nữ nhi: “Cái này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng ngươi phải tự suy nghĩ chính là lúc này Hầu Gia nghĩ như thế nào? Thái phu nhân nghĩ như thế nào? Lệnh Khoan lại nghĩ như thế nào? Vị Tứ tẩu kia của ngươi lại nghĩ như thế nào? Phải biết rằng, suy nghĩ rồi mới làm, mới có thể đứng ở thế bất bại.”
Ngũ phu nhân yên tĩnh ngồi ở noãn các thư phòng ngây ngốc.
Tôn lão Hầu Gia cũng không thúc giục, bưng trà ở một bên chậm rãi uống.
Đúng a, xảy ra chuyện như vậy, Hầu Gia nghĩ như thế nào đây? Tự nhiên là muốn nghĩ biện pháp đem tình thế bình ổn xuống, cho nên cái hắn nên nhận hắn hoàn toàn nhận, cái không nên nhận hắn cũng phải nhận. Nhìn ra kỳ quặc, chỉ biết khen một tiếng tâm Hầu Gia nhân hậu, nhìn không ra kỳ quặc, cũng sẽ hâm mộ Hầu Gia phong lưu phóng khoáng. Nhưng trong bí mật, chỉ sợ Hầu Gia vừa thấy đến đứa nhỏ kia sẽ đối với chuyện Thập Nhất Nương không rên một tiếng đem đứa nhỏ nhận lấy sẽ có một tia day dứt. Về phần thái phu nhân. Trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay giống nhau đều là thịt. Nàng càng giận Lệnh Khoan, sẽ càng đau lòng Hầu Gia, sẽ đối với Thập Nhất Nương nhu thuận sinh ra cảm tình tốt.
Nghĩ vậy, Ngũ phu nhân có chút ngồi không yên.
Từ Lệnh Khoan này là phấn trắng khói mờ, làm việc cho tới bây giờ không suy nghĩ. Hắn gạt mình như vậy, cho mình bị người cười nói, so với việc cho mình nhận đứa nhỏ này còn muốn khó chịu hơn. Cố tình mình không biết hết lần này đến lần khác còn trêu chọc đứa nhỏ, ở trong mắt người biết nội tình, chỉ sợ đã sớm cười vỡ bụng. Cố tình theo tính cách Từ Lệnh Khoan, không chỉ cảm kích rơi nước mắt việc Hầu gia giúp hắn thu dọn tàn cục, mà ngay cả đối với Thập Nhất Nương giúp hắn dưỡng đứa nhỏ còn mang ơn.
Ý thức được điểm này, nàng không khỏi căm tức.
Dưỡng một đứa nhỏ tốn bao nhiêu tiền? Tính toán đâu ra đấy thì một năm tốn không qua trăm lượng bạc.
Thập Nhất Nương thật tốt, dùng trăm lượng bạc lấy lòng Hầu Gia lại lấy lòng thái phu nhân, còn lấy lòng khoe mẽ trước mặt trượng phu ta, đúng là giỏi tính toán!
Ta giả câm vờ điếc, ngươi liền nghĩ ta dễ khi dễ. Lúc này đây, ta không cho ngươi xem chút màu sắc, ngươi thật đúng là nghĩ ta sợ ngươi.
Ngũ phu nhân càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt liền càng ngày càng khó coi.
Một mực chú ý thần sắc nữ nhi mình Tôn lão Hầu Gia nhìn thấy không khỏi âm thầm thở dài.
Nữ nhi mình, chung quy là bị cái hư vinh “Huyện chủ” hại…… Nhịn không được ủy khuất!
” Ngẫm lại Hạng Di Thực.” Tôn lão Hầu Gia chỉ giáo,” Còn có La Nguyên Nương đã chết!”
Ngũ phu nhân nhếch đôi môi, không trả lời.
Hôm nay không đem chuyện này giải quyết, nữ nhi từ nay về sau còn không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì!
Tôn lão hầu khuyên nữ nhi: “Ngươi về sau ngày còn dài! Về sau chỗ dựa vào Hầu Gia còn nhiều mà. Huống chi Hầu Gia là người biết tốt xấu. Lui một bước ngày sau còn dài. Lần này ngươi lui một bước, nói không chừng tiếp theo là ngươi tiến một bước.” Nói xong, tôn lão Hầu Gia nghĩ đến lần gặp mặt đó mình nói Thập Nhất Nương là “Rễ hành” liền thấy biểu tình Từ Lệnh Nghi……Lời hắn trở nên có chút nghiêm khắc,”Nhà có tốt thì mọi chuyện mới hưng thịnh. Ngươi là nữ nhi Tôn gia ta, không cần làm ra chuyện mất gia phong, khiến cho ta lúc trăm tuổi về gặp Từ lão Hầu Gia nâng không dậy nổi đầu mới được!”
” Cha……” Ngũ phu nhân mặt lộ vẻ không cam lòng, giận dữ nói, “Thập Nhất Nương kia ……”
” Ngươi câm miệng cho ta!” Tôn lão hầu sắc mặt trầm xuống, không chút do dự đánh gảy lời nữ nhi nói,” Thập Nhất Nương là để ngươi kêu sao? Ta vừa rồi nói cái gì, người nghe như gió thổi ngoài tai sao.” Nói xong, hắn lạnh lùng nói,” Ngươi cũng đừng quên, hiện tại đối với ngươi mà nói chuyện quan trọng nhất chính là cái gì?”
Ngũ phu nhân bị phụ thân quát, như bị sét đánh ngẩn người, không khỏi sờ sờ bụng mình.
Đầu óc ngược lại dần dần minh bạnh lên.
Mình thật sự là hồ đồ, đứa nhỏ mới là quan trọng nhất! Phải mau sinh một đứa con, đem trượng phu kéo đến bên người mình, cho thái phu nhân đối với mình càng thêm vừa lòng, cho địa vị mình ở nhà càng thêm củng cố, đây mới là quan trọng nhất.
Người bên gối mình, mình hiểu biết nhất. Từ Lệnh Khoan nếu cảm thấy ngươi vì hắn chịu ủy khuất hoặc ăn đau khổ, hắn sẽ chột dạ, mọi chuyện đều nhường mấy phân. Nhưng ngược lại, nếu hắn cảm thấy ngươi lừa hắn, tâm sẽ cứng rắn như đá, dù ngươi khóc chết đi sống lại cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý. Cho nên Từ Lệnh Khoan, chỉ có thể lấy nhu khắc cương mới được.
Tiếp theo là chỗ Hầu Gia. Nói thật, hắn trí tuệ phong thái đều không tồi, đối với người ngoài cũng khoan dung. Chỉ cần ngươi đừng làm quá phận, hắn bình thường đều mở con mắt nhắm con mắt. Cho nên chỉ cần Từ Lệnh Khoan là đệ đệ của Hầu Gia một ngày, nàng sẽ không lo lắng, ngược lại là đối phó tốt nhất.
Hơn nữa còn có thái phu nhân.
Lão nhân gia nàng dãi gió dầm mưa, lại mấy lần người tóc bạc tiễn người tóc xanh, đến tuổi này tự nhiên không muốn sinh gợn sóng, tình nguyện làm người già hồ đồ, chỉ mong hòa hợp êm thấm không sinh khe hở. Nhưng rốt cuộc cũng không phải phụ nhân tầm thường, quyết đoán cương nghị ở trong xương cốt, chuyện trong nhà, chỉ sợ không có chuyện nào lừa được lão nhân gia nàng. Cho nên ở trước mặt lão nhân gia nàng, tốt nhất chính là ôn lương cung kính, làm ra vẻ khoan dung rộng lượng.
Nhìn nữ nhi giật mình hiểu ra, tôn lão Hầu Gia sắc mặt bớt giận, hạ thấp thanh âm:” Ngươi cẩn thận ngẫm lại!” Sau đó đứng dậy ra khỏi thư phòng, phân phó gã sai vặt,” Đi, đem Thạch mama kêu đến cho ta.” Có một số việc, vẫn là phòng ngừa hậu hoạn mới tốt. Có Thạch mama ở bên người nàng nhìn chằm chằm, chắc sẽ không xảy ra đại sự gì.
Mà một mình ngốc ở tiểu thư phòng, Ngũ phu nhân thở một hơi thật dài.
Đúng a, hiện tại không thể hồ đồ. Phải biết rằng, trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Xem Thập Nhất Nương kia, biểu tình chịu thiệt nhận đứa nhỏ này, chiếm ngay tại chữ “Lí”, mình không thể ở ngoài sáng cùng nàng dây dưa. Bằng không, không chỉ có không đạt tới mục địch, ngược lại sẽ làm Hầu Gia cùng thái phu nhân, Từ Lệnh Khoan phản cảm, trở thành La Nguyên Nương thứ hai.
Đang suy nghĩ, thì có tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ thỉnh nàng đi hoa thính ăn trưa.
Ngũ phu nhân ra thư phòng, trên đường đụng phải Từ Lệnh Khoan.
” Như thế nào đi lâu như vậy?” Hắn vẻ mặt lo lắng,” Nàng có khỏe không?” Sau đó thật cẩn thận giúp nàng.
” Ta đã lâu không có nhìn thấy phụ thân, nghĩ muốn cùng hắn lão nhân gia trò chuyện.” Ngũ phu nhân cẩn thận đánh giá trượng phu nàng,” Chàng có gì mà lo lắng chứ?” Có hàm ý khác.
” Nàng bụng càng lúc càng lớn, ta như thế nào không lo lắng.” ánh mắt Từ Lệnh Khoan chân thành, trò chuyện thành khẩn, căn bản không có nghe ra lời của nàng có hàm ý khác.
Ngũ phu nhân trong lòng khẽ động. Gắt giọng:” Nói lo lắng cho ta cái gì, bất quá là dỗ ta vui vẻ thôi. Nếu thật sự lo lắng ta, liền giúp ta mua chút cá khô mã thị ăn.”
Từ Lệnh Khoan ngẩn ra.
Cá khô nhà nhà đều làm, nhưng cửa hàng cá khô mở ở đường kỵ mã phía tây lại được xưng đệ nhất Yến Kinh, mỗi ngày chỉ bán một trăm đĩa, qua số lượng không bán. Đừng nói ngày thường muốn ăn cũng phải phái gã sai vặt đi xếp hàng, hôm nay là mùng hai tết, cá khô mã thị đã sớm đóng cửa, đi nơi nào mua?
Nhưng nhìn thê tử chu môi đỏ mọng, nghĩ đến mình giấu diếm thê tử, hắn quyết tâm, nói: “Vậy nàng chờ. Ta đi mua giúp nàng.”
Ngũ phu nhân đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Từ Lệnh Khoan ngày xưa đối nàng tuy tốt, nhưng không có tốt đến loại trình độ này. Biết rõ không thể mà vẫn làm……
Sét đánh giữa không trung, nàng lập tức hiểu ra, nhất thời có quyết định.
Thiên hạ không có ăn cơm trưa miễn phí. Nếu hắn bất an như vậy, mình cần gì phải vạch trần.
Nàng nghĩ xong, khóe miệng liền cong lên.
“Ngũ gia mau dừng bước!” Ngũ phu nhân tiến lên kéo cánh tay trượng phu,” Thiếp thân nói đùa thôi, Ngũ gia nghĩ là thật sao. Nước đã đóng thành băng, lại là đầu năm mới, làm sao mua được cá khô mã thị…..” Giọng điệu nàng ôn nhuyễn, miệng cười như hoa, lôi kéo cánh tay trượng phu đi hoa thính.