Chương 136: Ly gián

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Thẩm Trạch Xuyên nói chắc chắn như vậy là bởi Trà Châu không phải là nơi dựa vào cường binh mà đánh xuống được. Thời Vĩnh Nghi hai châu Đôn, Đoan của Trung Bác trù phú nhất. Khi ấy Thẩm Vệ thống hào thủ bị quân các châu, vừa có tiền, vừa có binh, lại vẫn không thể trừ tận gốc nạn trộm cướp Trà Châu. Trước khi Thẩm Trạch Xuyên đến Trà Châu, Chu Quế và phụ tá Tì Châu đã trình báo tỉ mỉ về Trà Châu. Bọn họ nhất trí cho rằng, đối với Trà Châu chỉ có thể dùng trí.

Thái Vực quả thực không phải Lôi Thường Minh. Thổ phỉ Trà Châu khác biệt thổ phỉ Lạc Sơn nhất ở chỗ Trà Châu vẫn là thổ phỉ, nhưng Lạc Sơn quần đảng hội tụ, không chỉ tạo thành lãnh địa, còn có ý đồ mở rộng ra phía ngoài. Lôi Kinh Trập ẩn sau lưng Lôi Thường Minh hiển nhiên đã không còn thỏa mãn làm thổ phỉ nữa, hắn có lòng muốn thay da đổi thịt, thế nhưng Thái Vực không có. Cho nên đối Lạc Sơn cần đánh, đối Trà Châu cần mưu.

La Mục có lẽ không cần chính yêu dân như Chu Quế, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên ngầm cho phép Khổng Lĩnh đi vào nghênh tiếp, liền chỉ rõ bọn họ cần La Mục. La Mục thân là châu phủ Trà Châu đã mười mấy năm rồi, không có ai hiểu nội tình Trà Châu hơn hắn.

“Đại nhân là vào thời Vĩnh Nghi được phái xuống Trà Châu, từng có chính tích hiển hách, đã từng gắng khuyên can Thẩm Vệ diệt cướp, thế nhưng Thẩm Vệ cho là Đôn Châu cách Trà Châu khá xa, trung gian còn cách Phàn Châu, mang binh đường dài có nhiều bất tiện, đồng thời tiêu dùng lãng phí, phần thắng thực sự quá nhỏ, vì vậy Thẩm Vệ bác bỏ lời khuyên của đại nhân.” Thẩm Trạch Xuyên nhắc tới tên Thẩm Vệ, mắt lại không chớp một cái, y nói, “Ta thấy chủ trương chính trị của đại nhân sau này, chính là từ lúc ấy bắt đầu thay đổi.”

La Mục xua tay, nói: “Chính tích hiển hách là từ đâu nói vậy? Đó là Đồng tri coi trọng thôi. Sau khi ta đến Trà Châu liền không có chính tích gì để nói cả. Thời Vĩnh Nghi Trà Châu vì nạn trộm cướp mà nổi danh, lúc đó Khuất Đô xem xét cân nhắc trao quyền cho quan chức bên dưới, ta cùng với Giang Thanh Sơn cũng có tên trong đó. Sau đó ta hạ tới đây, quả thật có tâm tư khai triển quyền cước, thế nhưng quá khó khăn.”

Thần sắc La Mục dần trầm xuống.

“Bắt đầu trong thời gian hai năm, ta dùng chấn hưng thủ bị quân làm tôn chỉ. Thẩm Vệ mặc dù không tán thành, nhưng cũng không ngăn cản. Binh bộ cho là có thể tiến hành, dựa vào lời ta khuyên gia tăng chi phí quân sự Trà Châu, bởi vậy mà ta trang bị thủ bị quân. Lúc đó thoả thuê mãn nguyện, một lòng diệt cướp. Nhưng khi thật sự đánh nhau lại phát hiện ra căn bản không được. Trước khi thổ phỉ Trà Châu có thể truy đến trước năm Vĩnh Nghi, sớm từ khi thủ bị quân Trà Châu vẫn chưa thành lập, nơi này đã có một nhóm người làm giặc cỏ rồi. Hà Châu ban đầu cũng không giàu có và đông đúc như hiện nay, lúc đó Nhan thị vẫn chưa phát tài, tiểu thương đi trên con đường này phần nhiều là phú thương mười ba thành Quyết Tây đi qua, thổ phỉ Trà Châu liền mưu sinh bằng cách bắt cóc những tiểu thương đó, đợi đến lúc triều đình chú trọng đã chậm, thổ phỉ sớm đã mọc rễ tại Trà Châu, đồng thời phát triển ra các bang các phái.”

Chuyện này khiến cho phong tục Trà Châu nổi dậy, so với nơi khác thì không có nhiều quy củ bằng, nhập tịch hoàng sách tới đây là khó làm nhất, cơ hồ có nửa số người là từng làm thổ phỉ, không xem là lương tịch, chỉ có thể xem là quân hộ. Lúc đó liêu thuộc đông cung thương nghị nơi này là muốn cho những người này nhập ngũ, làm quân chính quy, có quân điền và lương tháng, có thể bảo đảm người một nhà miễn cưỡng sống tạm, không đến nỗi lại lâm vào giặc cỏ, đi làm chuyện vi phạm pháp luật, đồng thời cũng có thể hạn chế nhân viên lưu động, để bọn họ đợi tại Trà Châu an tâm làm ruộng, không để xung quanh thêm phiền phức, tăng mạnh năng lực quản chế của châu phủ.

Thế nhưng liêu thuộc đông cung phạm vào tối kỵ, chính là lý luận suông, đem những lề lối cũ rích của các châu Trung Bác trùm lên Trà Châu, không biết nhập gia tuỳ tục. Thổ phỉ Trà Châu làm quân chính quy, nhưng lại không thể cày cấy, bọn họ an phận thủ thường không bao lâu liền bắt đầu vừa ăn lương tháng quân đội vừa tiếp tục làm thổ phỉ. Lần này đến thông điệp cũng không cần nguỵ tạo, mang danh diệt cướp cũng có thể lao ra cướp giật. Tự mình truy chính mình, vĩnh viễn luẩn quẩn cùng triều đình. Châu phủ được trao quyền khó có thể chống lại thế lực thổ phỉ đã thành hình, La Mục rất nhanh ăn thiệt thòi, bị thổ phỉ tàn nhẫn giáo huấn cho một trận.

Không chỉ như vậy, Trà Châu sau này còn xuất hiện trùm thổ phỉ như Thái Vực, bọn họ vừa nói giang hồ hiệp nghĩa, vừa chịu bỏ tiền tiếp tế huynh đệ trên đường, thường xuyên qua lại với thanh danh đại chấn, so với những văn nhân cứng nhắc kia càng được đuổi theo tâng bốc. Châu phủ dường như vô dụng.

La Mục nói tới chỗ này, Thẩm Trạch Xuyên đại khái đã rõ Thẩm Vệ tại sao không chịu xuất binh.

Bởi vì Thẩm Vệ không dám.

Thẩm Vệ được phong làm Kiến Hưng vương, đây chỉ là tên tuổi êm tai, truy tìm căn nguyên, hắn và La Mục những quan chức được trao quyền không hề khác nhau gì cả, hắn cũng thuộc hộ ngoại lai. Hắn ban đầu đối với chủ trương của La Mục vừa không đồng ý cũng không phản đối, chính là bởi đang quan sát, nếu như La Mục thành công, như vậy hắn có thể trông mèo vẽ hổ, nếu như La Mục thất bại, hắn vẫn có thể truy cứu nguyên do. Hắn không chịu lộ đầu đi đắc tội bọn thổ phỉ Trà Châu, bởi vì hắn biết rõ, so với La Mục, những người như Thái Vực này mới là “quan phụ mẫu” của Trà Châu.

“Thế nhưng thời điểm khác rồi, ” Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn, y ho khan mấy lần mới nói, “Thái Vực bây giờ ăn tiền lãi Nhan thị cấp, tiền lời đều là máu và nước mắt, thứ giúp bọn thổ phỉ thành thế phất lên đều là tiền của dân tị nạn. Bên trong Trà Châu không lo ăn mặc, bên ngoài lại người chết đói khắp nơi, thời gian lâu dài, dân thường cũng sinh oán.”

“Không dối gạt Đồng tri, ” La Mục ước lượng nặng nhẹ, cẩn thận nói, “sau Trung Bác binh bại, lương thực Trà Châu bị rút bớt, rất ít ỏi. Lúc trước nội các dành kho lúa các châu cho Quyết Tây, đội cái danh nghĩa giúp nạn thiên tai, theo đạo lý mà nói, việc này phải được Trung Bác ký giấy vay nợ. Thế nhưng Thẩm Vệ chết rồi, Khuất Đô chậm chạp không phái một vị chủ nhân lại đây, sáu châu làm theo ý mình, chỉ duy trì kế sinh nhai thôi cũng rất khó khăn, không có tinh lực tiếp tục đi truy cứu chuyện Khuất Đô thiếu nợ lương thực nữa, đương nhiên có truy cứu cũng không nổi. Mấy năm gần đây người nhà hiền lành bí quá hóa liều càng ngày càng nhiều, đây đều là kẻ đói bụng, không còn đường sống, chỉ có thể lâm vào làm giặc cỏ. Thổ phỉ Trà Châu do Thái Vực cầm đầu ban đầu thì chịu tiếp tế bần dân bách tính, thế nhưng sau đó Hà Châu Nhan thị cũng xuống biển làm ăn, muốn dựa vào thế lực Thái Vực tại bức rớt chuyện làm ăn của Hề thị, vì thế là đi buôn bán lương thực. Bọn họ liên thủ kiếm được bát đầy chậu đầy. Thái Vực có núi vàng núi bạc, tuổi tác cũng lớn, thích nghe người ta nịnh hót, từ từ mất đi tâm hiệp nghĩa trước đây, liền huỷ đi lều cháo lương thực bố trí ở bên ngoài, an tâm làm vua một cõi Trà Châu. Xung quanh Trà Châu tiếng oán than dậy đất, lão đã không còn bành trướng như trước rồi.”

Thế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Thái Vực từ nam bộ Trung Bác đến cảnh nội Hà Châu vẫn còn có uy, Nhan Hà Như gọi lão một tiếng “A gia” cũng có mười phần phân lượng. Mấy tiểu bang tiểu phái mà La Mục lén lút giúp đỡ khó nên trò trống gì. Hắn đối diện hiện trạng thiếu ăn của Trà Châu chỉ có thể gấp gáp tìm cách.

Trong phòng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, cửa sổ mở phân nửa lộ hoa nguyệt quế, sương mưa vẫn chưa khô. Trời u u ám ám, qua một hồi lâu, thời gian La Mục có thể ở chỗ này không còn nhiều.

Cho dù mở cửa sổ, Thẩm Trạch Xuyên vẫn cảm thấy ngộp, cốc trà dưới ngón tay đã nguội, y lại nói lời mâu thuẫn vơi lúc nãy: “Nếu Thái Vực vẫn duy trì cảnh giác, lão hiểu rõ cái gọi là tiếng oán tràn đầy cùng lắm chỉ là mưu mẹo nham hiểm của những bang phái khác thôi. Đại nhân thân là em rể lão, có thể nhắc nhở lão một chút ở phương diện này.”

La Mục hơi run, không rõ ý tứ.

Thẩm Trạch Xuyên đẩy nắp ấm trà trắng như ngọc, nói: “Lôi Thường Minh chết rồi, Thái Vực chính là đại phỉ danh chấn Trung Bác, giờ khắc này đúng là thời điểm tốt cho lão hăng hái hăm hở, bất luận là đối với Trà Châu hay đối với Nhan thị, lão đều không cho phép người khác đến chia một muỗng canh. Còn nữa, người đến tuổi già, sợ nhất chính là ‘không mạnh bằng lúc trước’, nếu lão cho rằng sự phẫn nộ hiện nay của dân chúng đều là tiểu bối hậu sinh đang giở trò, tất nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ.”

La Mục lúc này mới nghe rõ, không khỏi nói thầm một tiếng ‘ác thật’.

Thẩm Trạch Xuyên đây là muốn khiến Thái Vực xem lời kêu ca như nội đấu trong bang phái, là người có mưu đồ đang kích động. Một khi Thái Vực nghĩ như vậy, liền sẽ vì nắm chặt tiền tài trong tay mà làm trầm trọng thêm, chèn ép bọn tiểu thổ phỉ. Tiểu thổ phỉ vốn cũng đã lòng sinh bất mãn rồi, giờ mà bị Thái Vực chèn ép, ba phần bất mãn cũng sẽ biến thành bảy phần, hai phe chỉ cần nảy lên thù hận liền khó liên thủ tiếp, thậm chí sẽ đối chọi gay gắt.

“Tiểu bang phái mà đại nhân lúc trước ngầm giúp đỡ cũng có thể phát huy tác dụng, chờ cho mỗi người bọn họ đều bị Thái Vực đánh đau, đánh ác rồi, ngươi liền cứu viện bọn họ, hùng hồn tặng lương thực, làm cho bọn họ tụ tập lại, trở thành huynh đệ trong hoạn nạn.” Thẩm Trạch Xuyên uống hết trà, ra hiệu Kiều Thiên Nhai rót nữa. Y nhìn về phía La Mục nói: “Nhỏ mà quần tụ, dĩ nhiên thành thế, đây giống như là quần sói đi săn, thứ chúng ta muốn làm không phải chính diện giao phong, mà là đổ thêm dầu vào lửa.”

La Mục nghe đến phát lạnh, hắn chỉ cần ám thị Thái Vực mấy câu, liền có thể khiến Thái Vực tự hủy trường thành. Kế ly gián không ngạc nhiên, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên mới đến Trà Châu một đêm mà thôi, đã có thể rõ ràng nội tình Thái Vực đến Trà Châu như vậy, khiến La Mục không khỏi nghĩ tới thân phận trước kia của Thẩm Trạch Xuyên — Cẩm y vệ.

“Chờ hạ được Thái Vực rồi, chúng ta có thể nói chuyện buôn bán lương thực hai châu.” Thẩm Trạch Xuyên bình tĩnh nói, “Đại nhân nhẫn nhục chịu đựng lần này, tương lai sẽ được Trà Châu ca tụng. Bách tính có thể chắc bụng, chính là chính tích hiển hách nhất của đại nhân, dù có là đi đoạt lấy châu khác, cũng là quan phụ mẫu khiến người ngưỡng mộ. La đại nhân, tạm biệt.”

* * *

Sau khi La Mục rời đi không lâu, trời liền bắt đầu mưa.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi xe về tới đình viện, lúc xuống thấy cánh tay Kiều Thiên Nhai đắp áo khoác, nói: “Tháng bảy trời còn nóng, không đến nỗi mặc cái này… sao ngươi phải mặc?”

Kiều Thiên Nhai che dù, nói: “Ta cũng không muốn đâu, là sư phụ đặc biệt dặn đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên sải bước vào cửa. Viện này là kêu Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây xa xôi dựa vào danh nghĩa làm ăn mà mua lại, không lớn, rất cổ xưa. Trước hành lang đọng nước, trong đình viện không trồng nhiều hoa cỏ.

“Sau khi ta đến Trung Bác thường lỡ công phu luyện võ khiến sư phụ lo lắng, lúc trở lại đừng đề cập chuyện sinh bệnh với người.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong hơi nhìn lại, cười với Khổng Lĩnh, “Cũng cực khổ Thành Phong tiên sinh cả đoạn đường rồi.”

Khổng Lĩnh liền vội vàng nói không dám.

“Vừa nãy ngồi trong phòng thấy bên cửa sổ trồng hoa nguyệt quế xanh tươi sau mưa, trông cũng mát mắt.” Thẩm Trạch Xuyên thuận miệng nói, “Lúc về trồng ít trong nhà.”

Bọn họ vừa lên bậc đã thấy Phí Thịnh đứng bên trong kính cần chờ đợi ra nghênh đón. Hắn gặp nhiệm vụ không dám qua loa, khuôn mặt tươi cười đón Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Cuối cùng chủ tử cũng về rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Xem ra là có tin tốt muốn báo à?”

“Chủ tử anh minh, ” Phí Thịnh ở phía trước vén mành cho Thẩm Trạch Xuyên, “trước khi ta đi nhận được đồ Hầu gia sai người mang tới, biết là vật quan trọng nên trên đường phi nhanh không dám dừng lại, cấp tốc đưa cho chủ tử.”

Người này nói chuyện thích nịnh hót, Kiều Thiên Nhai nghe thấy mà buồn cười, ở phía sau cười ra tiếng, cứ như vậy cùng chui vào, trêu nói: “Phí lão thập vừa đến, ta liền cảm thấy thú, thấy vị, có cả vui đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên cởi áo bào rộng ra, nói: “Ta xem xem.”

Phí Thịnh không để ý Kiều Thiên Nhai, nhận đồ vật từ tay thuộc hạ, trình đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên sờ túi da kia, vẫn còn hơi lạnh.

“Hầu gia sai người đưa về trạch, đặc biệt dặn dò là phải ướp lạnh. Trong nhà chúng ta không có băng, ta mượn Chu đại phu nhân kia, nhưng đáng tiếc trên đường không có bảo quản, không chạy bao xa đã tan rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hiếu kỳ, nhưng không bộc lộ trước mặt mọi người. Đầu ngón tay y nặn nặn túi da, bên trong nổi lên đồ vật dạng lỏng, y mở ra còn chưa kịp xem, trước tiên đã bị mùi chua thối xông tới mũi rồi.

Kiều Thiên Nhai cách đó không xa, ngửi thấy mùi thì nói: “Đây không phải là sữa bò sao?”

“Hẳn là không, ” Phí Thịnh khó hiểu nói, “Hầu gia từ xa sai người đưa sữa bò làm gì? Cách đêm cũng không uống được rồi mà.”

Bọn họ nói rồi nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên không chê mùi này, khóe môi hơi cong, nhận ra bọn họ lại đang nhìn mình liền liếc xem qua, hỏi: “Làm sao?”

Giờ khắc này còn ai dám nói cái gì.

Thẩm Trạch Xuyên khép nắp lại, mở ra một hộp khác, bên trong quả nhiên là trà thô. Y đứng đó một lát, nhẹ thở dài một hơi, cảm thấy mình thật đúng là hiểu Tiêu Trì Dã rất rõ.

Sữa bò đối với người khác mà nói ở đâu cũng đều giống nhau, thế nhưng đối với Tiêu Trì Dã mà nói, Ly Bắc chính là Ly Bắc, nơi khác không thay thế được. Hắn tiết kiệm một ngụm kia của mình, biết rõ không thể chịu vận chuyển đường xa, lại vẫn cứ muốn sai người mang cho Thẩm Trạch Xuyên.

Nhỡ như chạy kịp, còn có thể uống mà? Hết thảy ăn ngon, uống ngon, bọn họ đều phải cùng nhau nếm thử.

Tiêu Trì Dã muốn như vậy, người khác không hiểu, nhưng Thẩm Trạch Xuyên rõ nhất.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]