Tiêu Trì Dã từ Biên Bác doanh vòng tới, trước mắt vừa vặn ở phía nam doanh thường trú. Thế nhưng sụt lở đã ngăn chặn đường cái nối thẳng tới Thường Trú doanh, bên tay phải chính là Đồ Đạt Long Kỳ. Đội ngũ Cáp Sâm thường xuyên du tẩu ở đây, nếu Tiêu Trì Dã không chịu vứt bỏ lương thực thoát thân, cũng chỉ có thể mang theo đồ quân nhu mà mặt đối mặt với Cáp Sâm. Nhưng mà xe lương thực quá nặng, thiết kỵ của Ô Tử Dư ăn bùn không chạy nổi, Cấm quân cũng không có kỵ binh đủ nhẹ để đi tắt, dưới tình huống này quay đầu đi Đồ Đạt Long Kỳ thì quá nguy hiểm.
Ô Tử Dư muốn phản bác, thế nhưng đám người Thần Dương đã quay đầu ngựa. Đó là loại tin cậy khó có thể dùng ngôn ngữ mà hình dung, bọn họ phục tùng Tiêu Trì Dã vô điều kiện, dù cho giờ khắc này là bước ngoặt sinh tử, chỉ cần Tiêu Trì Dã hạ lệnh, bọn họ có thể lập tức tuân theo. Ô Tử Dư ở trong hoàn cảnh đó, không tự chủ được mà run rẩy.
Bây giờ là giờ thân một khắc, dưới ảnh hưởng của mưa rào, sắc trời âm trầm. Cốt Tân quen thuộc nơi này, đội vận chuyển tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ. Xe lương thực nặng trĩu nghiền lên bùn trũng, bất cẩn một chút thôi là bị chìm hãm vào, tất cả mọi người tĩnh khí ngưng thần, không dám có nửa phần qua loa.
Tiêu Trì Dã muốn giấu xe lương thực ở chỗ này.
Kỵ binh Biên Sa dù có dũng mãnh cũng sẽ không dễ dàng tiến vào Đồ Đạt Long Kỳ, đầm lầy đối với bọn hắn mà nói cũng rất vướng tay chân. Huống hồ bị ngày mưa ảnh hưởng không chỉ có Tiêu Trì Dã mà Cáp Sâm cũng vậy, Mãnh không có cách nào tra xét tình hình quân thì có nghĩa chim cắt săn cũng không thể. Hai bên cách cơn mưa rào đều không thấy rõ hướng đi của đối phương, chỉ có thể dựa vào sự tự lý giải về trận chiến đối địch mà tiến hành đánh cờ. Thế nhưng loại thăng bằng nhỏ bé này vẻn vẹn chỉ duy trì trong mưa rào, một khi mưa tạnh, đội ngũ hiện nay của Tiêu Trì Dã căn bản không chịu nổi xung kích của Cáp Sâm.
“Ô Tử Dư ở lại giữ xe lương thực, ” Tiêu Trì Dã nói nhanh, “lệnh thiết kỵ treo dây xích nặng lên, bao vây xe lương thực.”
Con đường xung quanh Đồ Đạt Long Kỳ lầy lội, ngày mưa thiết kỵ quá nặng, móng ngựa dễ bị hãm vào, để xe lương thực lại rồi trông coi là lựa chọn thích hợp nhất. Dây xích nặng là đồ Tiêu Phương Húc trang bị, móc câu treo ở trên thiết giáp, có thể làm cho thiết kỵ biến thành “giáp” của xe lương thực ngay tại chỗ. Cứ như vậy, mặc dù Cáp Sâm có thể đột phá du kích của Tiêu Trì Dã, tiến vào trong Đồ Đạt Long Kỳ, cũng không cách nào lập tức tách rời tường sắt của thiết kỵ.
Tiêu Trì Dã đứng nguyên vị trí, nói với Cấm quân: “Cáp Sâm dẫn theo Hãn Xà bộ, tốc độ nhanh, xung lượng mãnh, chúng ta không đuổi kịp được cũng không ngăn cản được. Nhưng phía đông nơi bọn hắn sống là bụi cây um tùm, tiện bề cho chúng ta ẩn nấp, ngày mưa chim cắt săn không có cách nào tiến hành tuần tra, đây là một cơ hội.”
Địch ta mạnh yếu rõ ràng, Tiêu Trì Dã không thể để cho đội ngũ Cáp Sâm bảo trì hoàn chỉnh, như vậy không có phần thắng. Hắn để Cấm quân phân tán thành nhóm nhỏ, từ đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ đi ra, thiết trí dây thừng ngáng chân ngựa, phân tán kỵ binh Biên Sa không có phòng bị ra các hướng của Đồ Đạt Long Kỳ. Chỉ cần kỵ binh Biên Sa rơi xuống ngựa liền mất đi ưu thế.
“Cốt Tân phải tránh khỏi đội ngũ Cáp Sâm, cố gắng chạy đến giao chiến địa càng nhanh càng tốt.” Tiêu Trì Dã quay người nhìn Cốt Tân, “Triêu Huy vẫn chưa tới, tức là Liễu Dương tam đại doanh giờ khắc này không thể nhúc nhích, tình hình trận chiến phía Bắc rất có thể còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng, bây giờ chỉ có thể hướng tới giao chiến địa cầu viện.”
Cốt Tân từng bị thương ở Đồ Đạt Long Kỳ nên thuộc nằm lòng con đường Đồ Đạt Long Kỳ, lúc này đáp lời, mang theo một nhóm trinh sát trang bị nhẹ đi đầu.
“Lão Hổ lên đông bắc, ta đi phía đông, Thần Dương tọa trấn ở đây, ” Tiêu Trì Dã nói rồi cất bước, “Dù như thế nào, đều phải bảo đảm lương thảo có thể thuận lợi đưa đến giao chiến địa.”
Thần Dương theo Tiêu Trì Dã chạy đông chạy tây, nắm rõ tình hình dự trữ kho lúa các nơi Ly Bắc nhất. Nếu như Tiêu Trì Dã thất bại, Thần Dương liền phải đợi khi tạnh mưa thả ưng ra, báo đường lương thực đông bắc tức khắc điều lương thảo lên phía bắc, không tiếp tục làm lỡ thời gian. Làm đội vận chuyển, sự sống chết của bọn họ không trọng yếu bằng lương thảo nơi giao chiến.
Nơi này gần núi Hồng Nhạn, trong phút chốc chưa thể tạnh mưa, Cấm quân nằm rạp trong hố bùn phải chịu nhịn sự rùng mình lạnh lẽo thấu xương. Áo lót dán vào thân thể, đã sớm ẩm ướt vô cùng rồi. Tay chân bọn họ đều phải ngâm trong nước bùn, chưa tới nửa canh giờ, ngón tay ngón chân đều đã đông cứng cả.
Mưa thu Ly Bắc giống như dao. Bây giờ mới đầu tháng tám, khí trời lại đã lạnh đến mức như thể tuyết rơi bất cứ lúc nào.
Đội vận chuyển vẫn chưa thay áo khoác chống rét, trước khi xuất phát Tiêu Trì Dã đã đổi nước đem theo thành Mã Thượng Hành cho bọn họ. Rượu mạnh có thể xua tan khí lạnh ẩm ướt, ở nơi biên thuỳ gió tuyết đột ngột này có vị trí quyết định hết sức quan trọng.
Tiêu Trì Dã nằm ở trong bùn trũng, uống Mã Thượng Hành từng ngụm từng ngụm.
Nói chung, chiến sự Ly Bắc và Biên Sa sẽ không kéo dài qua tháng tám tháng chín được, bởi vì tiếp tục kéo dài sẽ kéo tới tận khi tuyết rơi, đồng cỏ hai phe sẽ phải chịu sự tàn phá của gió tuyết. Ngày đông giá rét dài đằng đẵng, quân tượng mà Ly Bắc thành lập sẽ phải trắng đêm không ngớt trùng rèn và sửa chữa trang bị cho thiết kỵ vào lúc này, mà Biên Sa phải dẫn bầy dê di chuyển tới gần phía nam, mọi người sẽ không hẹn mà cùng tiến vào kỳ đình chiến. Chỉ có năm Hàm Đức thứ ba từng có bất ngờ, lần đó Hãn Xà bộ xuôi nam công phá dọc tuyến sông Trà Thạch, giảm bớt áp lực lương thảo tương đối lớn cho mười hai bộ Biên Sa.
Chẳng biết vì sao, mấy ngày gần đây Tiêu Trì Dã luôn có dự cảm, mùa đông năm nay sẽ không ngừng chiến. A Mộc Nhĩ tiến công quá hung mãnh, nếu như nói đầu xuân là vì nhập cảnh cướp đoạt lương thực, như vậy hiện tại A Mộc Nhĩ càng giống như là đang chèn ép Ly Bắc trên mọi tuyến, không có bất kỳ ý tứ muốn lui binh nào. A Mộc Nhĩ điều Cáp Sâm từ Khải Đông đến nơi này, chính là đặt bộ đội cường lực nhất của mình ở chiến trường Ly Bắc, đây khác hoàn toàn so với trận chiến nhỏ mấy năm qua.
Trong mưa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Tiêu Trì Dã treo túi nước trở lại, dựng thẳng hai ngón tay lên, ra hiệu Cấm quân phía sau nằm sấp xuống. Hắn nằm phục thân, khuôn mặt cơ hồ kề sát bùn trũng, chỉ dùng một đôi mắt cách bụi cây dò tìm qua màn mưa. Một nhóm kỵ binh xuất hiện trong mưa rào, móng ngựa lúc phi nhanh đạp tung nước bùn. Tiêu Trì Dã lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ, Lang Lệ đao theo sự rút ngắn khoảng cách mà trượt khỏi bao.
Tiếng vó ngựa tràn lên, tiếng huýt của kỵ binh Biên Sa bị nước mưa phá vỡ, bàn tay Tiêu Trì Dã chống trên mặt đất đã cảm nhận được luồng chấn động nhỏ.
Hắn không nhúc nhích, Cấm quân sau lưng cũng không động.
Mắt thấy kỵ binh Biên Sa đến trước mặt, chạy vài bước nữa sẽ đạp phải Cấm quân, ngựa dẫn đầu đột nhiên hí lên, móng trước gặp cản trở của dây thừng ngáng chân, hai đầu gối ngựa đổ về phía trước, lập tức ngã xuống. Một thoáng khi nước bùn bắn lên mặt Tiêu Trì Dã, hắn đã động rồi. Đồng thời khi kỵ binh khuỵu xuống theo ngựa, bao Lang Lệ đao đã tuốt ra, Tiêu Trì Dã bất ngờ xuất hiện chém một nhát, máu tươi trên cổ kỵ binh phun ra tuôn xuống bùn trũng, kỵ binh phía sau không ứng phó kịp, toàn bộ đội hình đã rối loạn.
Tiêu Trì Dã căn bản không cho đối phương cơ hội tập hợp, Cấm quân theo hắn giết tiến vào trong đám kỵ binh Biên Sa. Bùn nhầy pha lẫn máu tươi chảy vào trong cổ áo Tiêu Trì Dã, vị cay của Mã Thượng Hành tưới qua dạ dày, khiến cho cả người hắn đều nóng cháy lên.
Lần này như đánh đòn cảnh cáo, đánh cho kỵ binh Biên Sa cấp tốc hoàn hồn lại. Hai bên đều là đội ngũ nhỏ, trong màn mưa gột rửa mà chém giết. Thế nhưng trận này đánh rất nhanh, chờ đến khi kỵ binh Biên Sa hồi lại tinh thần, Cấm quân đã lặng yên không một tiếng động dần biến mất trong mưa rào.
Toàn bộ đội ngũ kỵ binh Biên Sa bố trí xung quanh Đồ Đạt Long Kỳ nhận xung kích từ Cấm quân trình độ bất đồng, một khi bọn họ muốn thừa thắng truy kích, đám binh lưu manh này nhất định sẽ lùi bước. Kỵ binh Biên Sa bị bức dừng bước bên ngoài đầm lầy Đồ Đạt Long Kỳ, chỉ cần bọn họ muốn quay đầu hội hợp, Cấm quân sẽ chuồn lên đánh lén. Sau mấy lần nếm trải, kỵ binh Biên Sa đã phiền muộn không thôi, bọn họ rất nhanh không vùng dậy nổi, tấn công không phương hướng, như con ruồi không đầu bị Cấm quân vừa đẩy vừa đạp quấy rầy, một hơi khí nén tích ở trong bụng, đánh đến nỗi vô cùng tức giận.
Tiêu Trì Dã vẫn luôn ẩn mình trong mưa rào, kỵ binh Biên Sa căn bản không phân rõ được vị trí ẩn thân thực sự của Cấm quân. Cấm quân không có trọng giáp và ngựa như thiết kỵ Ly Bắc, chỉ cần nằm rạp xuống là có thể biến mất khỏi tầm nhìn của kỵ binh Biên Sa, xuất quỷ nhập thần.
Mã Thượng Hành của Tiêu Trì Dã thấy đáy rất nhanh. Tới giờ tuất trời liền tối sầm hẳn, kỵ binh Biên Sa vẫn cứ bị Cấm quân vây ở bên bờ Đồ Đạt Long Kỳ, không tiến chẳng lui được. Phần thắng không ngừng tăng lên, Tiêu Trì Dã tựa hồ khống chế được tiết tấu trong tay. Hắn sẽ không hồ đồ, bất luận kỵ binh Biên Sa yếu ớt hay là đáng sợ, hắn cũng sẽ không bị cướp đi tiết tấu. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, Tiêu Trì Dã vẫn chưa thấy Cáp Sâm.
Buổi đêm rét lạnh càng sâu, trời đất đen kịt, trong ủng Tiêu Trì Dã toàn là bùn. Ngày mưa trơn trợt, vì để đao không tuột khỏi tay nên Tiêu Trì Dã đã dùng vải bố quấn hổ khẩu, lúc này vải cũng sắp bị ngâm rữa ra rồi, hắn ngồi xổm tại chỗ, vứt cái cũ đi, đổi thành cái mới.
Thể lực con người có hạn, đánh giằng co kiểu này cần hai bên luôn phải bảo trì cảnh giác cao độ, thần kinh nhất định phải căng ra, không thể có nửa phần sơ sẩy. Thế nhưng Tiêu Trì Dã cũng cần lấy hơi, hắn thoáng nhắm chặt mắt lại, lắc lắc đầu hai cái, để cho mình không bởi vì động tác trùng lặp mà bị tê dại đi.
Muộn nhất giờ thìn ngày mai, viện binh nơi giao chiến có thể đuổi tới, tối nay cực kì trọng yếu. Ông trời quả thực quan tâm Tiêu Trì Dã, mặc dù mưa rơi chuyển nhỏ, tối nay lại không có ánh sao cùng bóng trăng, màn đêm vẫn là ngụy trang của Cấm quân.
Tiêu Trì Dã thở ra khí nóng, hoạt động năm ngón tay, nắm chặt Lang Lệ đao. Ngay tại lúc hắn một lần nữa đứng lên, trong bụi cây truyền ra tiếng bước chân hỗn loạn, người hất cành lá ra lộ diện lại là Cốt Tân.
Tiêu Trì Dã tức khắc cảm thấy không ổn.
Quả nhiên thấy sắc mặt Cốt Tân âm trầm, vội vàng quỳ một chân trên đất, thấp giọng báo: “Chủ tử, đường đi giao chiến địa đều bị chặn đứt rồi! Tinh nhuệ của Cáp Sâm ở chếch đông nam, cắt đứt đường đi của ta!”
Lòng Tiêu Trì Dã bỗng chốc chìm xuống, hắn cơ hồ là trong phút chốc liền hiểu được.
Trúng kế rồi.
Chủ tướng thiện chiến đều hiểu đạo lý dẫn dắt người chứ không để người dẫn dắt. Nguyên nhân Tiêu Trì Dã từ Khuất Đô một đường thắng lợi liên tiếp chính là ở hắn luôn nắm quyền chủ động. Điểm này làm cho hắn không sợ quân địch nhiều hay ít, vững vàng nắm nhịp điệu của chiến trường trong tay. Thế nhưng hắn quên rồi, Cáp Sâm và hắn là cùng loại chủ tướng.
Trận mưa này không phải ngẫu nhiên.
Đây là trận vây bắt được dày công sắp đặt.
Cáp Sâm đã sớm bắt đầu từ khi đội ngũ Tiêu Trì Dã lên phía bắc, chính vì muốn săn giết con sói con này mà bày ra thiên la địa võng. Lúc Tiêu Trì Dã nhìn chăm chú vào kỵ binh Biên Sa, hắn cũng đang bị Cáp Sâm quan sát. Chủ động mà Tiêu Trì Dã tưởng vậy trên thực tế đang làm tê liệt chính hắn. Từ lúc hắn định quay đầu về Đồ Đạt Long Kỳ đã rơi vào bị động rồi.
Tiếng vó ngựa lại vang lên lần nữa.