Xe ngựa dừng ngoài thành Tì Châu, hai bên đường lớn đều là thiết kỵ Ly Bắc tuỳ tùng. Lục Diệc Chi ngồi ở trong đó, nghe thấy tiếng bước chân ngoài mành, có người nào đó gọi “Đồng tri”.
Đồng tri.
Lục Diệc Chi nhẹ nhàng khép đôi bàn tay, mừng rỡ nghĩ.
Chính là y rồi!
Chu Quế đứng ở ngoài xe ngựa, hành lễ từ phía xa, nói: “Bái kiến thế tử phi, thế tử phi đi đường vất vả rồi, kính mời mau chóng vào thành.”
Lục Diệc Chi chưa từng gặp Chu Quế, dĩ nhiên cũng chưa từng nghe qua giọng của Chu Quế. Nàng vừa mới nghe người ta gọi Đồng tri, liền tưởng Chu Quế là Thẩm Trạch Xuyên. Xe ngựa chạy nhanh tới cửa thành, trong lúc bánh xe quay vòng, nàng lặng lẽ vén một góc mành cửa, nhìn thấy bóng lưng của Chu Quế.
Chu Quế đang đứng quay lưng lại, Lục Diệc Chi không nhìn thấy chính diện, nghĩ thầm Thẩm Trạch Xuyên này với người mà Tiêu Trì Dã miêu tả trong thư không giống nhau lắm nhỉ. Nàng lặng yên không tiếng động thả mành xuống, sau chốc lát lại vén lên, nhìn thêm một lần nữa.
Lần này Chu Quế đã để lộ gương mặt, so với Tiêu Kí Minh còn lớn hơn nhiều tuổi lắm, vóc người trung bình, khuôn mặt gầy gò, râu còn chưa cạo. Lục Diệc Chi cả kinh đến lặng người, cũng may lý trí còn sót lại, vẫn nhớ được chuyện Thẩm Trạch Xuyên nhỏ hơn Tiêu Trì Dã hai tuổi.
Đúng lúc đó, chỉ thấy Chu Quế hơi cúi người nhường đường, chừa ra một bóng dáng trắng. Dáng trắng kia thân hình cao gầy, cho dù đang nghiêng thân, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra dung mạo. Lục Diệc Chi quan sát tỉ mỉ, thầm nghĩ A Dã quả thật không nói khoác, y thật sự có mỹ mạo, chắc hẳn giống mẫu thân phần nào.
Thẩm Trạch Xuyên nào biết Lục Diệc Chi đang đánh giá mình. Y thấp giọng nói với Chu Quế: “Hôm nay kính xin chư vị tiên sinh thảo văn sách mới, những chuyện khác tạm thời gác lại đi, ngày khác hẵng bàn lại.”
Chu Quế có ngốc đến mấy cũng biết chuyến này Lục Diệc Chi tới là muốn gặp ai, hắn bám đuôi Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta sẽ điều người từ nha môn qua đây ngay.”
Thẩm Trạch Xuyên sững lại hỏi: “Điều người làm gì?”
Lòng bàn tay Chu Quế túa mồ hôi, đáp: “Bảo vệ Đồng tri!”
Thẩm Trạch Xuyên liền cạn lời hết đáp, y thấy lần này thiết kỵ Ly Bắc tùy tùng có khoảng năm trăm người, nếu thật sự là tới bắt y, Chu Quế muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Sau tháng tám Tiêu Trì Dã vẫn chưa gửi thư, y chỉ có thể dựa vào phỏng đoán mà hành sự, bèn thuận miệng động viên: “Chắc thế tử phi chỉ mượn đường thôi, từ Tì Châu có thể đi thẳng tới Trà Châu, tiếp tục vào Khải Đông càng thuận tiện. Đại nhân cũng không cần lo lắng quá, chúng ta và Ly Bắc không phải kẻ thù.”
Ai ngờ Thẩm Trạch Xuyên chỉ thuận miệng nói thế, lại thật sự trúng phóc.
Lần này Lục Diệc Chi xuôi nam, chính là để đi Khải Đông.
Lục Quảng Bạch phản trốn, Lục Bình Yên liên lụy, bị triều đình hạ lệnh giải vào Khuất Đô chịu thẩm tra, thế nhưng Thích Trúc Âm trực tiếp bắt giữ Nghênh Hỉ là thái giám đốc quân Biên quận, dùng lý do Nghênh Hỉ nhiều lần can thiệp quân vụ Biên quận, liên quan đến vấn đề lương thảo Biên quận, yêu cầu Binh bộ trước tiên cho nàng một câu trả lời, đồng thời đưa Lục Bình Yên vào trong doanh trại của mình để chăm nom. Sớm từ tháng sáu Thích Trúc Âm đã gửi thư cho Ly Bắc rồi, muốn Tiêu Kí Minh mau chóng nhận Lục Bình Yên đi.
Chuyện này là đại án, sau khi Lục Quảng Bạch phản trốn liệu có nương nhờ vào Biên Sa mười hai bộ không chính là mấu chốt nhất. Đại Chu bây giờ không nhận được bất kỳ tin tức nào của thủ bị quân Biên quận, vẻn vẹn chỉ nhìn từ hành vi Lục Quảng Bạch thâm nhập đại mạc, khả năng hắn nương dựa vào Biên Sa mười hai bộ khá lớn. Triều thần tấu thỉnh thẩm tra xử lý Lục Bình Yên, chính là muốn giải Lục Bình Yên vào Khuất Đô làm con tin, sau này càng tiện can thiệp tới Lục Quảng Bạch. Công văn Binh bộ truyền đạt bị cản tại Khải Đông, Thích Trúc Âm làm như không thấy, vào lúc này vốn nên để Cẩm y vệ khâm đề*.
*đã từng giải thích từ này rồi
Thế nhưng khâm đề không thành.
Sáu năm trước Trung Bác binh bại, Cẩm y vệ do Kỷ Lôi dẫn đầu bắt giữ Thẩm Trạch Xuyên chính là khâm đề. Nó không chỉ cần phiếu bài truy nã, còn cần thiếp giá* cùng với ngự bút* phê văn. Sau khi Lý Kiến Hằng chết, thái hậu tạm thay quyền thiên tử, vốn đúng là cần thái hậu cùng nội các liên danh truyền công văn, thay thế cho ngự bút phê văn này, nhưng Thích Trúc Âm không nhận, nàng chỉ nhận ngự bút của thiên tử, chỉ cần Cẩm y vệ tới Khải Đông không mang ngự bút phê văn, nàng liền không thả người.
*thiếp giá: công văn bắt người do vua ban
*ngự bút: tự thân vua viết
Hoa Thích đại hôn, Hàn Thừa tự mình dẫn đội danh dự đến đây, cũng có ý muốn giao thiệp với Thích Trúc Âm. Thái hậu đưa ra cái giá khá lớn, thế nhưng còn chưa thương lượng, giờ Thích Trúc Âm là người mà binh mã Khuất Đô dựa dẫm, bọn họ cũng không dám cưỡng ép yêu cầu Thích Trúc Âm giao người. Lần trước Tiêu Kí Minh dựa vào lý do tặng lễ cũng là sai người đi tìm hiểu tin tức trước, Thích Trúc Âm đã cho lời chắc chắn, chuyến này Lục Diệc Chi đi là để đón Lục Bình Yên đưa về Ly Bắc.
Tiện đường thay cha già trong nhà ngắm ngắm xem rốt cục Thẩm Trạch Xuyên là ai đây.
Thẩm Trạch Xuyên dĩ nhiên không thể để Lục Diệc Chi trú tại trạm dịch, nên đặc biệt dọn ra đình viện trong nhà, dùng danh nghĩa Tiêu Trì Dã mời Lục Diệc Chi nghỉ chân. Lục Diệc Chi thấy mái cong của trạch kia đều là hình thức Tiêu Trì Dã yêu thích, trong ngoài bày trí ngay ngắn gọn gàng, không khỏi nghĩ tới phong thư trước khi đi Tiêu Trì Dã viết cho mình, trong đó có ba trang giấy đều là khen Thẩm Trạch Xuyên.
Lục Diệc Chi xuống xe ngựa, Đinh Đào liền vui vui vẻ vẻ tới đón người. Lục Diệc Chi vừa thấy hắn liền phấn khởi, kéo lại nhìn đầu hắn, nói: “Đào Tử cũng cao lên rồi, sao không theo nhị công tử về nhà vậy?”
Đinh Đào nói: “Chủ tử bảo ta ở lại, trông chừng bên cạnh công tử.”
Lục Diệc Chi gọi nha hoàn mang kẹo cho Đinh Đào, ngồi ở trên ghế, ấp ống tay áo mình, ôn nhu hỏi: “Nhị công tử thường ở nơi này hả?”
Đinh Đào bị Kiều Thiên Nhai nhắc nhở rồi, lúc này ấp a ấp úng, nhưng lại không dám nói dối thế tử phi.
Lục Diệc Chi liền càng thêm nhu hòa nói: “Ngày trước chúng ta ở nhà, ngươi thường đi theo ta chơi giải sầu. Thế tôn luôn biết có ca ca Đào Tử, cả ngày nhắc ngươi về nhà dẫn nó đi chơi đấy.” Nàng hơi quay người, có chút thương tâm, “Sáu năm không gặp Tiểu Đào Tử, cũng trở nên xa lạ với ta rồi.”
Đinh Đào vội vàng nói: “Không lạ! Thế tử phi đối xử tốt với ta, trước khi đi Khuất Đô còn dặn Tân ca chăm sóc ta, ta đều nhớ hết mà.”
Lục Diệc Chi liền xoay lại nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, bọn họ là ca ca đương nhiên phải chăm sóc ngươi thật tốt rồi. A Dã ở Khuất Đô bị người ta ức hiếp, ta nghe nói vậy liền chẳng ăn nổi cơm, cả đêm trằn trọc trở mình, lo lắng rất là lâu…”
Đinh Đào nghe vậy lập tức nói: “Lúc rời Khuất Đô chủ tử không bị thương đâu, tám đại doanh không đuổi kịp chân chúng ta, tới Hàn Cận còn đang bị nhốt trong ngục kìa, thế tử phi đừng lo nữa, giờ chủ tử rất lợi hại đó.”
“Nếu A Dã lợi hại đến thế, ” Lục Diệc Chi vô cùng lo âu nói, “sao các ngươi còn đi lâu như vậy?”
“Công tử bị thương chứ sao, ” Đinh Đào nhớ lại nói, “chủ tử bị Hàn Thừa vây nhốt ở trong thành, công tử đã giúp được nỗi khó lớn. Nhưng Hàn Thừa kia quá đáng ghét, vậy mà lại dùng lão sư để uy hiếp công tử. Công tử không cứu được lão sư, sau khi đi khỏi liền bệnh rất nghiêm trọng, đại phu trên đường đều khám không ổn, chúng ta không dám đi nhanh.”
Lục Diệc Chi không biết lão sư của Thẩm Trạch Xuyên là ai, nhưng nghe vậy thì rất kinh tâm, liền lộ ra mấy phần chân thật hỏi: “Sau đó thì sao, đã khỏi bệnh chưa?”
Đinh Đào không biết giải thích làm sao, nói: “Ta thấy cũng khoẻ rồi, nhưng chủ tử và ông đều nói còn chưa ổn. Lần trước công tử đi Trà Châu làm việc, trên đường cũng bị bệnh, lúc chủ tử về đây đã tức giận lắm luôn.”
Lục Diệc Chi liền biết Tiêu Trì Dã quả thực thường hay đến đây, nàng nói: “Ta còn chưa từng thấy A Dã tức giận đây này.”
“Nhưng mà chủ tử không có thời gian, ở có một đêm đã phải đi rồi.” Đinh Đào suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng bổ sung một câu, “Ngài ấy trèo tường vào đó.”
Lục Diệc Chi đã rõ, nói: “Vậy ngươi ở đây có vui không? Nếu ngươi muốn cùng ta về, ta sẽ dẫn ngươi về.”
Đinh Đào do dự, hắn muốn về Ly Bắc, nhưng lại không bỏ được Tì Châu. Hắn và Lịch Hùng đã hẹn mùa đông ra ngoại thành câu cá rồi, còn đáp ứng Kỷ Cương trước tết đến thì học xong một bộ quyền, quan trọng nhất là, Thẩm Trạch Xuyên chưa bao giờ hạn chế tiền tiêu vặt của hắn, hắn nuôi con ếch ở trong đình viện của Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên cũng chẳng trách cứ hắn.
Lục Diệc Chi thấy thế liền như có suy tư, vỗ nhẹ đầu Đinh Đào, không tiếp tục làm khó hắn nữa. Đinh Đào do dự như vậy, chứng tỏ Thẩm Trạch Xuyên đối đãi với hắn rất tốt, vậy Thẩm Trạch Xuyên không phải là người không dễ ở chung, ít nhất y đối xử với loại thiếu niên mới lớn này rất biết nhẫn nại.
Lục Diệc Chi thầm nghĩ.
Đẹp, đảm lo việc nhà, kiên nhẫn, còn trọng tình nghĩa. Vừa biết sắp xếp phủ trạch, vừa xử lý được chính vụ. Nắm giữ được A Dã, lại không quá mức cường ngạnh. Thân thể không được khoẻ, hẳn là lưu lại nguồn bệnh từ ngày ở Khuất Đô, số mệnh trái ngang, nhưng lại bình dị dễ gần.
Đứa trẻ tốt thế này!
Lục Diệc Chi vỗ đét một cái, hưng phấn nói: “Mau chuẩn bị bút mực, ta viết một phong thư, các ngươi hãy chạy xuyên đêm về đại cảnh, nói thế tử xem xong thư rồi thì đưa tới nơi giao chiến cho vương gia.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên là ngoại nam, không thể trực tiếp bái kiến Lục Diệc Chi, nên y đặt bức bình phong ngăn cách trong đình. Bọn họ đã biết Lục Diệc Chi mượn đường, nên chuẩn bị yến nhỏ cho Lục Diệc Chi đón gió tẩy trần, bữa tiệc do phu nhân của Chu Quế tiếp khách.
Chu phu nhân biết cách tạo sôi nổi nhất, trò chuyện cùng Lục Diệc Chi hết khen xong lại tiếp tục khen Thẩm Trạch Xuyên, kiếm vài chuyện kể cho Lục Diệc Chi nghe. Ấn tượng của Lục Diệc Chi về Thẩm thị vốn chỉ dừng lại ở Thẩm Vệ, là Tiêu Trì Dã gửi thư qua đêm, kể về điểm tốt của Thẩm Trạch Xuyên liền tù tì ba trang dài lận, cuối cùng tiết lộ một cách hàm súc chuyện mình tại nơi giao chiến đã bị cha cho một trận rồi, còn giáng chức nữa, hắn không nói ở Đồ Đạt Long Kỳ gặp nguy hiểm, chỉ kể mình bị thương, làm Lục Diệc Chi thương xót không thôi, không muốn trách cứ chuyện này thêm nữa.
Lục Diệc Chi chỉ ở tạm một đêm, ngày mai còn phải tiếp tục xuôi về phía nam Trà Châu. Lúc tan bữa nàng đặc biệt bảo Thẩm Trạch Xuyên vào nội đường, càng nhìn càng thấy đẹp, cũng càng nhìn càng vừa ý, nhớ tới thân thế của y qua lời Tiêu Trì Dã nhắc, còn nghĩ về chuyện mà Đinh Đào kể, liền không khỏi đặc biệt thương mến Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy cách thế tử phi nhìn y chẳng khác nào nhìn một con thỏ, cần bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, như thể chỉ hung dữ chút xíu thôi là có thể làm y kinh sợ rồi.
“Thẩm Đồng tri, ” Lục Diệc Chi ôn nhu gọi, “lần này làm phiền tới, khiến ngươi vất vả rồi, để tạ ơn, có món lễ vật này mong ngươi có thể nhận lấy.”
Nói dứt lời chẳng chờ Thẩm Trạch Xuyên đáp đã gọi thị nữ nâng đồ vật qua. Đồ vật cũng không phải hiếm lạ gì, là tơ lụa xếp chồng trong hộp. Đồ không quá quý giá, Thẩm Trạch Xuyên khách sáo xong cũng không tiện chối từ, nhưng khi y tiếp nhận đến tay, liền cảm thấy cái hộp này nặng trình trịch.
Đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên quay về đình viện, vén lên nhìn một cái, dưới đáy hộp đệm một chiếc vòng tay vàng ngọc được khảm nạm đẹp đẽ, chế tạo từ bảo sò gia truyền rất tinh tế.
Phí Thịnh đứng đằng sau liếc trộm, nghĩ thầm chẳng phải đây là vật truyền cho con dâu sao! Thế nhưng hắn dám nghĩ chứ đâu dám nói, len lén chớp chuyển ánh mắt, để lại một mình Thẩm Trạch Xuyên đang đứng bối rối tại chỗ.