Nội chiến!
Phí Thịnh nghĩ ngay theo phản xạ, phía đối diện đang đánh nhau túi bụi. Vết thương cũ của Lôi Kinh Chập lại chưa lành, giờ khó mà đỡ nổi thế tấn công hung mãnh của đối phương, chỉ có thể liên tục tránh. Khi hai phe bọ cạp đang giao chiến ở gian phòng chật chội, Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy loan đao và dao lê.
Phí Thịnh rục rịch, định hôm nay sẽ rửa nhục cũ, giành lại thể diện của Cẩm y vệ đã liên tục mắc lỗi. Ông trời có mắt, đặc biệt bày trận chó cắn chó này để giúp hắn. Hắn rút đao Tú Xuân ra, nói: “Chủ tử, chúng ta tiện thể bắt Lôi Kinh Chập rồi đem hắn đi thẩm luôn đi!”
“Vội gì,” Thẩm Trạch Xuyên nói không nhanh không chậm, “người ta đang diễn xiếc khỉ mà.”
Mới đầu Phí Thịnh không hiểu, nhưng hắn thấy Lôi Kinh Chập có vẻ căng thẳng, không có vẻ là người đã thiết kế trận này. Số người hai bên phe ngang nhau, lúc đánh chỉ nghe thấy mỗi tiếng “đốp bốp” không ngớt, đèn lưu ly, bình ngọc chi* đều rơi vỡ. Hắn nhìn không dời mắt, phát hiện ra Lôi Kinh Chập đã có ý đồ rút lui.
(*Một loại ngọc quý trắng như mỡ, chi có nghĩa là mỡ.)
Bên dưới đang nhốn nha nhốn nháo, nhưng sau khi làn khói dày đặc tản đi lại chẳng còn một tiếng động gì nữa. Đèn lồng vẫn treo cao như cũ, ngọn đèn lưu ly lớn treo giữa sảnh vẫn phô ra đủ kiểu hoa văn. Thị nữ người hầu bỏ mạng đều đã được xử lý xong xuôi, đến cả máu trên mặt đất cũng đã được cọ sạch. Rèm đằng sau vén lên, toán thị nữ bê mâm nối đuôi nhau vào, dựng dậy bàn ghế bị đổ, nói cười nhỏ nhẹ đỡ các vị hành thương dậy.
Tiếng chiêng đồng chợt vang lên, tiểu nhị gặp lúc mới đến hiệu khoác một chiếc áo choàng mới cáu, xách chiếc chiêng đồng bước lên bục ca múa trong sảnh, cao giọng hô: “Trùm phỉ núi Lạc Lôi Kinh Chập, tiểu bọ cạp Đôn châu Hải Nhật Cổ, cao thủ gặp cao thủ, tối nay ai chết ai sống, chư vị gia, cá cược nào!”
Phí Thịnh không ngờ tình hình lại chuyển ngoặt như vậy, dù ở Khuất đô hắn đã quen nhìn đủ thứ chuyện động trời rồi, thế mà vẫn ngỡ ngàng: “Đây là cược mạng sao?”
Rèm trúc ở lầu năm ngay tức thì được vén lên, hé lộ các ông trùm đang ngồi bình ổn bên trong, người uống trà, người phẩy quạt, kẻ hút thuốc rặt vẻ nhàn nhã. Lôi Kinh Chập định nhảy qua cửa sổ để thoát thân, nhưng phát hiện cửa sổ đã bị khóa từ đời nào rồi.
“Đã sớm nghe công tử Nhan thị không lợi không làm,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “không nghĩ mua bán trên lưỡi đao kiểu này mà cũng còn kiếm lời được.”
Tấm bình phong gian bên được kéo đi, tiếng bàn tính cực lẹ vang lên, rào rào như hạt mưa rơi. Đối phương cười khì: “Lợi đến lợi đi, anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng, còn phải lợi dụng cho trót mà!” Gã nói rồi dừng tay lại, bám vào cửa sổ thò đầu ra nhìn Phí Thịnh một lượt, sau đó nháy mắt với Thẩm Trạch Xuyên, vừa cười vừa nói, “Cẩm y vệ hiếm có khó tìm, ta thấy vị đây tướng mạo đường đường vóc người phù hợp, lát nữa đem đi tạ tội ma ma Thúy Tình được đấy. Phủ quân, bán không?”
Phí Thịnh thấy ngay câu đầu tiên gã đã nói toạc thân phận của Thẩm Trạch Xuyên ra thì không khỏi nắm chặt đao, giơ ngang chắn trước người Thẩm Trạch Xuyên. Tên này hơn Đinh Đào chừng ba bốn tuổi, khí chất như trẻ con, phấn điêu ngọc trác, mắt ngọt như ngâm mật, trông đặc biệt ưa nhìn.
Lôi Kinh Chập ở phía đối diện cũng thấy gã, giận đến tím mặt, cố nén lại mà nói: “Sao tiểu công tử lại lừa ta? Vì mấy tên bọ cạp này mà thà đắc tội Cách Đạt Lặc sao!”
“Cách Đạt Lặc cách xa lắc xa lơ phía Đông sông Trà Trạch nha!” Nhan Hà Như rụt đầu về, nói, “Cậu ngươi đang nợ ta năm mươi tám vạn lượng bạc trắng, ngươi đang nợ ta ba mươi tư vạn lượng bạc trắng, thiếu nợ thì phải trả tiền nha, đây chẳng phải là lẽ đương nhiên còn gì?”
Lôi Kinh Chập bẻ gãy chân ghế, cố gắng tránh ánh đao lấp loáng. Lần trước đụng phải Tiêu Trì Dã hắn đã móp xọp rồi, phải dựa vào Lịch Hùng mới thoát chết được trong chân tơ kẽ tóc, hôm nay lại một lần nữa rơi vào bao vây, không ngờ lại là người cùng phe mình!
Nhan Hà Như nhoài người ra khỏi lan can, rung đùi nhìn Lôi Kinh Chập liều mạng, hô xuống dưới: “Hiếm khi được xem rồng tranh hổ đấu, mau mau treo thẻ ghi tên đi, mua đứt rời tay, kiếm về gấp bội, lỗ thì —— ha, ăn xong tiêu khiển thôi! Chỉ cần ở Đôn châu, Nhan Hà Như ta sẽ không để các vị phải trắng tay ra về.”
Lôi Kinh Chập rơi vào tử chiến, hắn chỉ mang theo có ba chục người, chính là bởi tin tà của Nhan Hà Như! Hiện giờ Lôi Kinh Chập có được sự trợ giúp của kỵ binh Biên Sa, bên trong Đôn châu còn có bốn trăm bọ cạp trấn thủ, chừng nào Nhan Hà Như vẫn còn muốn kiếm sống ở phía Đông thì vẫn còn phải nể mặt chừng ấy. Nhưng có tính kiểu gì đi nữa Lôi Kinh Chập cũng không hề tính nổi, người cướp lô quân nhu kia lại chính là Thẩm Trạch Xuyên.
Lồng sắt trong sảnh nhấc lên, Lôi Kinh Chập và bọ cạp ở phe bên kia chết hoặc bị thương quá nửa, hắn dùng tiếng Biên Sa để thuyết phục gã đàn ông đến ám sát: “Hải Nhật Cổ, chúng ta đều là anh em ruột thịt ở Cách Đạt Lặc, cớ gì phải giết nhau ở đây chứ? Tối nay ngươi ta hãy cùng liên thủ thoát nguy, ngày mai ta sẽ không truy cứu tung tích của lô quân nhu kia nữa!”
Nhưng đối phương không hề nói một lời, vuốt mái tóc như rong biển về đằng sau, rút dao lê ra xông vào Lôi Kinh Chập.
Nhan Hà Như nghiêng rượu, nói: “Phủ quân không tò mò vì sao ta lại biết ngươi tới sao?”
“Tai mắt của Lục Nhĩ cũng niêm yết giá mà,” Thẩm Trạch Xuyên bóc vỏ một quả quýt, bỏ vào trong miệng, “chỉ cần tiền đủ, tin tức có thể mua đi bán lại ngay.”
Nhan Hà Như lại cười rộ lên, gã đáp: “Nói thế lại thành ta không đủ thông minh rồi, thế nhưng ta liếc cái là thấy ngay được manh mối đấy nhé. Hoa màu của Hòe châu đi đến phía Đông đều vào kho của Từ châu, người đủ khả năng để nẫng được nhiều như vậy, ngoại trừ Thẩm Trạch Xuyên ngươi ra thì chẳng còn ai nữa.”
“Tình cờ thôi,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lại gặp phải ngươi ở đúng đây.”
“Khiêm tốn làm gì,” Nhan Hà Như nói, “phủ quân đến là để há miệng chờ sung đấy chớ? Ta bất ngờ ghê đó nha, sao ngươi lại biết người Lôi Kinh Chập mời tối nay là ta vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên ăn xong quả quýt rồi đáp: “Lần này Lôi Kinh Chập đến Đôn châu, lục soát hàng hóa làm tình làm tội hành thương khắp chốn, thế mà Nhan thị lại không mạnh tay ngăn cản, chứng tỏ hai phe các ngươi đã trao đổi sẵn với nhau rồi, chẳng phải hắn mời ngươi uống rượu đấy sao? Còn có thể nhân cơ hội này vớt vát lại mối quan hệ với Nhan thị nữa chứ, tội gì mà không làm. Thế nên hắn mới đặc biệt chọn lầu của Nhan thị, chính là muốn tỏ rõ lòng thành với ngươi.”
Nhan Hà Như khoái chí khen: “Ngươi thông minh thật đấy!”
Những việc gã làm đều là cái lợi lấp đầy con mắt, thế nhưng người thì lại tỏ vẻ cực kỳ ngây thơ, nhét cái bàn tính bằng vàng nặng trịch nọ vào ngực, cứ như đồng tử đưa tài vậy. Nếu không phải vì khắp người gã đeo đầy vàng ngọc, Phí Thịnh đi ngoài phố chắc chắn sẽ không đoán được gã chính là người đương gia hiện tại của Nhan thị Hà châu.
Lôi Kinh Chập bên kia ác chiến đến kiệt sức, ngay tức thì lại có thêm một toán người lao lên từ bên dưới, số người ít ỏi của bọn chúng không địch lại nổi, cả toán bị vây chết trong phòng chái. Lôi Kinh Chập không chịu đầu hàng, bọ cạp ở đằng sau bèn dùng cùi chỏ đập gãy ván cửa sổ.
Lúc bấy giờ gió đêm mới xộc vào, Lôi Kinh Chập chưa động vội, chỉ nhìn tên bọ cạp vừa thụi ra lỗ hổng kia thò đầu ra trước, ai dè cùi chỏ vừa xê một cái, đầu nháy mắt bị chém đứt.
Nhan Hà Như hừ một tiếng: “Đây là lầu của ta, ta muốn ngươi đi thì ngươi đi, ta muốn ngươi ở thì ngươi phải ở!”
Bên ngoài toàn là người!
Vòng tròn của Lôi Kinh Chập càng lúc càng nhỏ, hành thương phía dưới đều là thức ăn dưới mắt khán giả, thấy hắn sắp sửa không còn sức để lật kèo nữa thì bèn cuống cuồng đặt cược với Nhan Hà Như, tất cả đều đang chờ Lôi Kinh Chập chết. Bầu không khí sôi sùng sục, Thúy Tình bóp khăn mà cũng không thấy ngượng, cả cái vòng trên tay cũng đã cởi ra, tất cả đều cược vào Hải Nhật Cổ, quên tiệt đứa cháu cả Lôi Kinh Chập của ả rồi.
Thẩm Trạch Xuyên chợt lên tiếng: “Ngươi bày mưu giết Lôi Kinh Chập, là vì biết ta ở Đôn châu sao?”
Nhan Hà Như chán ngán đáp: “Đúng thế, ta phải xuôi gió chớ. Đường giao thương Hòe Từ Trà khá thú vị, lại còn có thiết kỵ Ly Bắc bảo lãnh, đi lên có thể qua hỗ thị, hai ta mà hợp tác thì chẳng phải ba vùng phía Đông Bắc Đại Chu sẽ thu vào túi hết sao? Ta tóm quân lương Khải Đông cho ngươi, ngươi dẫn đường cho ta, mỗi người một nhu cầu.” Gã vừa nói vừa đổi dáng ngồi, “Ta thấy ngươi rời Khuất đô rồi, tương lai mai này rộng mở lắm đó.”
“Thì ra là thế.” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ra hiệu cho Phí Thịnh cầm lấy áo choàng.
“Ơ kìa,” Nhan Hà Như nhoái người nhìn bóng lưng, bối rối nói với theo, “kịch còn chưa hết, người còn chưa giết mà sao ngươi đã đi rồi? Không muốn đầu Lôi Kinh Chập ư?”
Thẩm Trạch Xuyên buộc chắc dây áo choàng rồi ngoảnh mặt lại đáp: “Bốn trăm con bọ cạp kia không có ai quản.”
Nhan Hà Như nói: “Phủ quân đang ở đây mà, bảo quân phòng vệ Từ châu của bọn ngươi giết bọn chúng đi.”
“Vậy phải thứ lỗi rồi,” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “ta chỉ mang theo có mười mấy người thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên vừa dứt lời, tức thì cửa sảnh bị phá. Nhan Hà Như thò đầu ra ngó một cái, toàn bộ bên ngoài đều là bọ cạp, đến cả cái xe duy nhất còn sót lại trong kho quân bị cũng lấy ra!
Lôi Kinh Chập bám vào lan can đạp bật lên, huýt một tiếng ngắn ra hiệu cho bọ cạp tấn công. Người bên ngoài lầu đều là dân giang hồ Nhan Hà Như bỏ tiền ra mua, trước đội quân bọ cạp chuyên biệt để đánh với thiết kỵ Ly Bắc chẳng khác nào trứng chọi đá, đao thép kiếm ngắn chỉ trong phút chốc đều bị chùy sắt quật nhào.
Tiếng ghế lật “rầm” một cái vang lên từ gian bên cạnh, Nhan Hà Như túm áo choàng, bò dậy ôm bàn tính vàng toan chạy. Gã vừa mở cửa ra thì đụng ngay phải Phí Thịnh, Phí Thịnh xách cổ áo sau của gã lên, hai chân gã chới với giữa không trung, bèn vội vàng kêu: “Làm gì thế! Cùng phe mà!”
Thị vệ của Nhan thị toan giành lại người, nhưng Cẩm y vệ đã rút đao xông lên.
Nhan Hà Như không thoát được, bị Phí Thịnh xách xuống lầu như con chim cút, gã vẫn không quên gọi í ới: “Hải Nhật Cổ, đi thôi! Đi thôi!”
Trong sảnh lại một lần nữa loạn lên, bọ cạp Biên Sa nào để ý nhiều như vậy, vung chùy lên gặp ai là nện người nấy. Thúy Tình thấy cái đầu gần mình phụt máu bắn tung tóe lên người ả. Ả thất thần vịn vào bàn, nhớ lại dáng vẻ hung ác của kỵ binh Biên Sa lúc đồ thành mấy năm trước, không khỏi la hét lên lùi về sau tránh, gọi: “Cháu cả cứu ta!”
Bên dưới quá hỗn loạn, cửa bị chặn cứng. Phí Thịnh dừng thẳng ở lầu ba, vẫn xách người đạp mấy lần vào cửa sổ trong phòng chái, đạp ra rồi thì nhét Nhan Hà Như ra ngoài trước.
Nhan Hà Như gặp gió bèn nhắm mắt gào lên: “Dừng lại——! Ta là đương gia của các ngươi!”
Toán giang hồ đang thủ bên ngoài vội vàng thu đao về, gió thổi phần phật, Nhan Hà Như khó khăn lắm mới mở được mắt, uất hận nói: “Không mang binh thì ngươi đến làm gì?”
Phí Thịnh bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Chủ tử, từ đây xuống có bạt cửa hàng, qua phố chính là xe ngựa của chúng ta!”
Nhan Hà Như vừa nghe thấy thế bèn bám chặt lấy cửa sổ, ra sức rụt cổ vào nói: “Ta không đi đường này đâu! Ta không biết võ——”
Thẩm Trạch Xuyên chẳng buồn nhiều lời với gã, nhấc chân một phát đạp Nhan Hà Như xuống.
Trong cái miệng đang há toác của Nhan Hà Như toàn gió là gió, gã giương nanh múa vuốt bổ nhào xuống, thấy mình đang dốc thẳng đầu xuống dưới mặt đất. Tấm bạt trên cửa hàng bỗng lún xuống, nhưng không rách, Phí Thịnh một tay xách Nhan Hà Như, một tay bám vào mái lầu, giữa không trung hẩy một cái, cả người nhảy phắt xuống, đáp vững vàng trên mặt đất.
Ai ai trong Cẩm y vệ cũng là eo ong tay vượn, xuống chẳng tốn mấy sức. Phí Thịnh vừa đáp xuống bèn vứt ngay Nhan Hà Như cho thuộc hạ, sau đó vội vàng lùi lại hai bước, gọi: “Chủ tử!”
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, mượn tấm bạt, bất chợt giẫm lên vai Phí Thịnh, sau đó cũng rơi xuống. Tiếng chém giết trong lầu vang lên ầm ĩ, Phí Thịnh không dám đối mặt với đội bọ cạp, bèn đưa Thẩm Trạch Xuyên lên xe ngựa, vẫy tay một cái rồi rút ngay.
Cẩm y vệ hành động nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đánh xe ra ngoài con phố đông nghịt.
Lôi Kinh Chập gạt cửa sổ ra, không còn tìm được bóng dáng Nhan Hà Như nữa, hắn phẫn nộ đấm một cú vào cửa sổ, quay lại tiếp tục nói bằng tiếng Biên Sa: “Đừng có để lũ phản đồ này thoát.”
***
Lúc xe ngựa dừng lại, chung quanh yên ắng.
Nhan Hà Như ngồi sát thành xe, hai tay ôm ngực, nói: “Có chuyện thì thương lượng, giá cả đều có thể thảo luận. Phủ quân, bớt giận!”
Thẩm Trạch Xuyên cởi mũ ra vứt sang một bên, bảo Phí Thịnh ở bên ngoài: “Vén rèm lên.”
Phí Thịnh vén rèm lên, thứ mùi đùng đục trong xe ngay tức thì xộc ra ngoài. Phí Thịnh cảm thấy mùi này sai sai, sau đó Nhan Hà Như mới thẹn thùng cười một tiếng, nói: “Lo quá buồn đánh rắm.”
Toán Cẩm y vệ bên ngoài vội ho khù khụ.
Thẩm Trạch Xuyên nở một nụ cười, lưng Nhan Hà Như tức thì run bắn, gã đạp chân dán sát vào thành xe, nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên nói điềm đạm: “Lột gã cho ta.”
“Mẹ ta nói đúng!” Nhan Hà Như quýnh lên, “Đàn ông đẹp đều là hổ già cả! Ngươi đừng, đừng! Ta không đi cái đường đó đâu!”
Phí Thịnh ấn đầu Nhan Hà Như xuống, ba nhăm nhát đã lột trần gã, may mà còn để lại cái quần. Đôn châu tháng Tám về đêm rét, Nhan Hà Như da mỏng thịt non, cóng răng va lập cà lập cập.
Phí Thịnh nói: “Chủ tử, không có bọ cạp.”
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi khoanh tay nhìn Nhan Hà Như, hỏi thẳng: “Ngươi có quan hệ thế nào với bọ cạp?”
Nhan Hà Như xoa cánh tay, đôi mắt nai gắng sức chớp, nói: “Sao ngươi lại hỏi ta cái đấy? Phủ quân, sai rồi, ngươi phải hỏi là, ngươi có quan hệ thế nào với bọ cạp?”
Mắt Thẩm Trạch Xuyên sâu hun hút, y hỏi: “Ta có quan hệ thế nào với bọ cạp?”
Trong xe lặng xuống chốc lát, Nhan Hà Như đáp vô tội: “Ta không biết nha.”
Phí Thịnh thò tay vào lôi Nhan Hà Như ra ngoài, Nhan Hà Như thấy thế bèn vội vàng giãy giụa, la lên: “Ta không biết thật mà! Hải Nhật Cổ, Hải Nhật Cổ! Ngươi nói cho y đi!”
Một người nhảy ra từ đằng sau xe ngựa, ngã xuống đất thở hồng hộc, chính là gã đàn ông ám sát Lôi Kinh Chập đầu tiên ban nãy. Sống mũi hắn cao, hốc mắt hơi sâu, rõ ràng là dáng dấp của người Biên Sa, nhưng lại tóc đen mắt đen, đường nét mềm mại hơn Hồ Hòa Lỗ và Cáp Sâm một chút. Hắn quay người lại, bên cổ lộ ra hình xăm bọ cạp.
Hải Nhật Cổ bị thương, vừa bịt vết thương vừa nhìn ánh đao sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, cất giọng trầm trầm: “Con trai của Cách Đạt Lặc.”