- Nhị ca, Vương Lâm đã là đệ tử tiên nhân rồi, lúc trước lục đệ mắt mù, lời ta nói có vài câu khó nghe, Nhị ca ngươi đừng để bụng, ngươi cũng biết loại người như ta, nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ(1), đều là muốn tốt cho Vương Lâm.
- Nhị tẩu, con gái của nhà ta lúc trước vừa nghe ta nói không cho nàng đính hôn, lúc ấy liền nổi nóng với ta, nói dù gì cũng phải gả cho Thiết Trụ nhà tẩu, ngươi xem chúng ta quyết định việc hôn nhân này được hay chưa?
- Lão Nhị, ngũ thúc già rồi, về sau Vương gia toàn bộ phải dựa vào các ngươi, cả đời này của Ngũ thúc coi trọng nhất chính là em bé nhà ngươi, cuộc đời này của hắn rất có tiền đồ, nói thật ra, ta thấy Thiết Trụ so với tiểu tử nhà Đại ca ngươi có lẽ có triển vọng hơn.
Cha mẹ Vương Lâm đều mặt mày hồng hào, không lâu sau, tiệc thọ bắt đầu, tất cả thân thích tới đây đều miệng khen không ngừng đối với Vương Lâm, cũng có nhiều kẻ sau khi uống vài chén rượu, lớn tiếng bất bình vì chuyện gia sản năm đó của cha Vương Lâm, nói dù sao cũng phải đoàn kết lại giúp hắn tranh đoạt lại phần gia tài vốn thuộc về hắn, cha Vương Lâm cười cười, không cho là thật, hắn rất hiểu những thân thích này.
Quan trong hơn là hiện tại hắn đã không thèm để ý chuyện năm đó, hắn chỉ hy vọng con mình, có thể càng ngày càng tốt lành, hắn không còn mong gì khác.
Náo nhiệt cả ngày, đến lúc hoàng hôn, tất cả thân thích lục tục rời đi, Vương Lâm nhìn quà tặng lớn có nhỏ có trong sân nhà mình, trong lòng có phần cảm động, trong sách thường nói một người làm quan cả họ được nhờ, hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ lời này.
Ban đêm, cha mẹ Vương Lâm tán gẫu hỏi hắn về cuộc sống trong môn phái, Vương Lâm nhìn ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, lần đầu tiên nói dối với cha mẹ, đem chính mình miêu tả nổi tiếng ra sao trong môn phái, tu luyện ra sao, nghe xong cha mẹ hắn cao hứng cười không khép miệng.
Vì cha mẹ, dù là làm ký danh đệ tử sẽ lại vất vả khổ sở, chẳng sợ người khác châm biếm chế giễu, hắn đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chưa từng có hôm nào cao hứng giống như hôm nay.
- Không phải là mười năm sao, ta nhịn thôi!
Vương Lâm thầm hạ quyết tâm.
Vương Lâm ở nhà cùng cha mẹ hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, lúc cha mẹ cùng mọi người trong thôn đi tiễn đưa, hắn đem tiên phù dán ở trên đùi rồi rời đi.
Mãi cho đến rất xa, bên tai hắn vẫn còn quanh quẩn lời nói hâm mộ của người trong thôn trong mấy ngày nay.
Hôm nay sắc trời âm u, mây đen dầy đặc, một đám mây đen nghịt giống như một tảng đá lớn ở trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng bầu trời nổ vang tiếng sấm, độ ẩm giữa núi tăng nhiều, cũng có hơi nước xuất hiện.
Vương Lâm đành phải gia tăng tốc độ, đến lúc đêm khuya rốt cục cũng chạy về đến Hằng Nhạc phái. Nằm ở trên giường, Trương Hổ vẫn còn đang ngủ say như trước, Vương Lâm trở mình liên tục, không làm sao ngủ được, nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng sấm, trong nháy mắt tia chớp quét qua chiếu sáng mọi thứ ở trong phòng, Vương Lâm vuốt hạt châu trong ngực, lần về nhà này hắn bảo mẫu thân may cho hắn cái túi ở bên trong áo rồi đặt hạt châu ở bên trong.
Từ trong túi lấy ra thạch châu, Vương Lâm dựa vào ánh đèn để nhìn, bỗng nhiên hắn giật mình, xoa xoa con mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm hoa văn hình đám mây trên hạt châu.
- Không đúng a, ta nhớ rõ lần trước quan sát, trên mặt hạt châu có khắc năm đám mây, nhưng sao bây giờ lại biến thành sáu đám chứ?
Vương Lâm kinh ngạc, ngồi dậy cẩn thận đếm lại, đúng là sáu đám mây trắng.
Trong lòng hắn kinh ngạc, nghĩ không ra nguyên nhân, càng cảm thấy tò mò không ít đối với hạt châu này, hắn thận trọng thả vào túi áo, Vương Lâm thổi tắt ngọn đèn, mang theo nghi vấn chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài gió to mãnh liệt, tia chớp liên tục, tiếng sấm ầm vang, mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống lốp bốp, cửa sổ trong phòng bị gió thổi vang lên lách cách, trong lúc ngủ mơ, Vương Lâm bị từng đợt khí rét lạnh làm cho thức tỉnh, khoảng khắc hắn mở mắt bỗng nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Liên tục vài tia chớp chiếu sáng mọi thứ, trong phòng tràn ngập hơi nước dày đặc. Trên bàn, trên mặt, thậm chí ngay cả chăn đệm trên giường đều ướt, nhưng mà toàn thân Vương Lâm trừ ngực có hơi ẩm ướt ra, chỗ khác vẫn chưa ướt, hắn vội vàng nhìn về phía Trương Hổ, chỉ thấy toàn thân Trương Hổ hiện lên hơi sương trắng xóa, quần áo ướt đẫm, toàn thân trên dưới đầy sương giá, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, khớp hàm run lên.
- Trương Hổ, Trương Hổ!
Vương Lâm kinh hãi, vội vàng bò lên, đẩy một lúc mà Trương Hổ không có một chút dấu hiệu thức tỉnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều dường như không có.
Trong cơn lo lắng, Vương Lâm đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm đệ tử hỗ trợ hắn, đúng lúc này, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, sờ sờ quần áo mình, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.
- Vì sao cùng ở trong một căn phòng, hơn nữa chăn đệm đều đã có thể vắt ra nước mà ta nằm ở trên, trừ quần áo chỗ ngực ra thì chỗ khác lại không ướt?
Vương Lâm suy nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn trước ngực, ánh mắt hắn chớp chớp, lập tức lấy ra hạt châu thần bí rồi đặt ở nơi này.
Ngay trong nháy mắt này, tất cả giọt nước mưa ở trong phòng bắt đầu rung rung rồi chậm rãi bay lên, thậm chí ngay cả trên người Trương Hổ cũng tỏa ra một tia sương mù màu trắng, hình thành giọt nước mưa bay ở giữa không trung.
Lúc này lại một tia chớp xẹt qua, Vương Lâm kinh ngạc phát hiện những giọt nước mưa phát ra ánh sáng lấp lánh này bỗng nhiên hóa thành từng điểm sáng, rồi tụ tập nhanh chóng về phía thần bí hạt châu trong tay hắn.
Vương Lâm vội vàng ném hạt châu ra, ngồi xổm trên mặt đất để tránh thoát giọt nước mưa đang bắn tới.
Thần bí thạch châu bay theo một đường cong ở giữa không trung, cuối cùng rơi trên mặt đất rồi lăn sang bên cạnh, tất cả giọt nước mưa bắn rất nhanh vào mặt trên rồi hòa tan hết vào hạt châu.
Không lâu sau đó, toàn bộ nước ở trong phòng trôi đi hết, thậm chí ngay cả chăn đệm ẩm ướt lúc này cũng trở nên khô ráo, nhịp hít thở của Trương Hổ cũng từ từ khôi phục bình thường, quần áo nhăn nhúm dính ở trên người.
Hồi lâu sau, bên ngoài vẫn có từng cơn dông tố như trước, nhưng sắc trời cũng không tối đen nữa, thỉnh thoảng có ánh trăng chiếu xuống, Vương Lâm đứng lên, do dự một lát rồi hắn thật cẩn thận tiến tới nhặt lên thần bí hạt châu, nhìn kỹ, ngay lập tức phát hiện khác biệt.
Đám mây trên mặt biến thành bảy đám!
Cảnh tượng vừa rồi làm cho nội tâm hắn đối với thần bí hạt châu, trừ tò mò ra cũng có một chút sợ hãi, nếu không phải hắn tỉnh lại đúng lúc rồi lấy ra hạt châu thì rất có thể Trương Hổ sẽ bị ảnh hướng tới mà đông chết.
Về phần hắn vì sao bản thân không có việc gì, Vương Lâm trầm ngâm một chút, quy cho chính mình thường xuyên uống nước suối dùng hạt châu ngâm với sương sớm.
Nhưng mà đối với đám mây trên hạt châu, Vương Lâm lại bắt đầu hứng thú mãnh liệt, hắn rất muốn biết, rốt cuộc đám mây này có tác dụng gì, lo lắng hồi lâu, xóa bỏ ra khỏi đầu ý nghĩ tiếp tục làm cho hạt châu hấp thu nước mưa, hắn lo lắng xuất hiện cảnh tượng quá lớn khiến cho người bên ngoài chú ý.
Do dự một chút, hắn vẫn cẩn thận đem hạt châu đặt ở trong túi áo, không lâu sau đó, sắc trời dần sáng, Vương Lâm đang muốn đi đến phòng tạp vụ, lúc này Trương Hổ té ngã từ trên giường, đang bò dậy, kêu to:
- Nước, nước, ta khát nước chết mất!
(1)Nguyên văn "đao tử chủy đậu hủ tâm": (bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ)