Chỉ thấy một thanh niên đầu bạc, chậm rãi từ góc tối của chính sảnh đi ra.
- Ngươi là con cháu của người nào?
Vương Lâm liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
Nữ tử trên mặt lộ vẻ hoảng sợ,
bị hàn khí xâm nhập không ngừng run rẩy, thanh âm cũng phát run lên nói:
- Ngươi là ai?Vì sao lại ở trong nhà Vương gia ta… Vương Lâm nhìn nàng, tay phải vung lên, lập tức bốn phía khí âm hàn tiêu tan, trở nên ấm áp hơn một chút. Nữ tử kia cảm thấy thân thể dần ấm lên, không còn run rẩy, nhưng hai mắt vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, tay phải của nàng âm thầm nhẹ nhàng đưa lên thắt lưng.
Ngay lúc đó một đạo chưởng phong mạnh mẽ từ bên ngoài phóng đến, cùng lúc lão già đánh xe nhảy vào chính sảnh. Chỉ có điều khi thân mình hắn vừa mới tiến vào liền lập tức run lên, toàn thân không tự chủ được, té ngã xuống đất mê man bất tỉnh.
Nữ tử mặt biến sắc.
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão già ngã trên mặt đất một cái rồi bình thản nói :
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là con cháu của người nào?
Quả thật sau khi hắn vào nhà một khắc trong lòng đã có chút nghi hoặc. Những năm qua, nếu căn nhà này không có người chăm sóc, quyết không thể giữ gìn được đến bây giờ. Hơn nữa, hắn quan sát khung cảnh cũng không còn giống như trước kia, hiển nhiên đã qua một lần tu kiến mà thành.
- Gia phụ là Vương Vân Phi, nếu ngươi đã theo dõi ta ở đây, tại sao lại còn phải hỏi!
Nữ tử kia ánh mắt lộ vẻ kiên định cắn răng nói.
- Linh bài trong nhà này với ngươi có quan hệ như thế nào?
Vương Lâm nhướn mày hỏi.
-…là huynh trưởng của tổ tiên của gia đình.
Nữ tử cảm thấy nghi hoặc, thầm nhủ nếu như người trước mặt là sát thủ do kẻ thù của phụ thân phái đến tại sao lại hỏi những câu kỳ quái như vậy.
Vương Lâm trong lòng khẽ động, hắn nhìn người con gái này, giọng điệu không còn bình thản mà có một chút hồi hộp, hắn nhẹ giọng nói:
-Tổ tiên ngươi tên gọi là gì?
- Tổ tiên tên gọi Vương Thiên Thổ… Nàng do dự một chút, nhẹ giọng nói, nàng luôn có cảm giác người này rất kỳ quái.
Vương Lâm nghe được tên này, lập tức toàn thân chấn động, lầm bầm nói:
- Tứ thúc… Nếu nói trong Vương gia, đối với Vương Lâm ngoài cha mẹ là những người hắn ngày đêm mong nhớ, thì người hắn thương nhất chính là tứ thúc. Lúc này nghe nói đến tin tức của tứ thúc, Vương Lâm tâm tình không khỏi kích động.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên những hình ảnh ngày xưa của tứ thúc. Hồi lâu sau, Vương Lâm thở dài một tiếng, nhìn nữ tử với một tâm trạng thân thiết khó diễn tả, giống như đối với hậu bối của chính mình vậy, hắn ôn tồn nói:
- Tổ tiên của ngươi…thọ bao nhiêu tuổi?
Nữ tử trong mắt càng lộ vẻ kỳ quái, nhẹ giọng nói:
- Tổ tiên chín mươi tám tuổi qua đời, lão nhân gia thuở trung niên được lọt vào mắt một vị ảo tông tiên trưởng, sau khi hạ sơn lập nghiệp ở kinh thành, phục vụ cho hoàng thất, Vương gia ta từ đó cũng phát triển ở kinh thành cho đến nay.
Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ vui mừng, trầm mặc một chút rồi ôn tồn nói:
- Tứ…con trai của tổ tiên ngươi, Vương Hổ chắc cũng đã qua đời?
Nữ tử ánh mắt rung động, nàng kinh thanh nói:
- Ngươi… ngươi làm biết được con trai của tổ tiên là Vương Hổ, trước khi tổ tiên qua đời ba năm cũng… đã tạ thế rồi.
Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất, Vương Lâm trước sau nghe được tin tức của Tứ thúc, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xúc động vô bờ. Hồi lâu sau, hắn liếc nhìn nữ tử chậm rãi nói:
- Trong cơ thể ngươi đang có khí chí âm, chính là do lúc mẫu thân ngươi khi mang thai ngươi bị người ta đả thương phải không?
Nữ tử ngơ ngác nhìn Vương Lâm, nội tâm dậy sóng. Phải biết rằng những lời đối phương nói, nếu là tra xét kĩ càng thì cũng có thể tìm ra được một chút manh mối. Nhưng bản thân cơ thể mang khí chí âm cũng có rất ít người biết được nguyên nhân, cũng chỉ biết được nàng từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh mà thôi.
Nàng nhìn Vương Lâm, run giọng nói:
- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?
Nàng vẫn tưởng người này là sát thủ do kẻ thù của phụ thân phái tới, nhưng nếu là sát thủ, tại sao lại biết được nhiều chuyện như vậy.
Vương Lâm tay phải hất lên, lập tức trên trán nữ tử xuất hiện một luồng thanh khí. Luồng khí này càng ngày càng dầy, cuối cùng bỗng theo Thiên Linh huyệt nhẹ nhàng bay lên, Vương Lâm nắm tay lại, luồng thanh khí lập tức tiêu tan.
Nữ tử cảm thấy thân thể đột nhiên nóng lên, bệnh tật hành hạ nàng suốt hai mươi năm, không ngờ chỉ sau một cái vung tay của đối phương đã biến mất, điều này làm cho nàng lập tức liên tưởng đến một loại người trong truyền thuyết.
- Ngài…ngài là tiên nhân?
Nữ tử cắn chặt môi dưới.
- Tiên nhân…có lẽ vậy.
Vương Lâm cười khẽ, nhìn thấy Tứ thúc có hậu, hơn nữa dường như ở kinh thành cũng rất sung túc, Vương Lâm đứng trầm ngâm, cũng không khỏi dâng lên một cảm giác vui mừng.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
- Nếu nói ra, ta đây ứng vào bậc tổ tiên của ngươi, năm đó ta cùng với Tứ thúc có ước định, nếu tu tiên thành công, ta sẽ bảo vệ cho hậu thế của Tứ thúc để báo ơn đã cho ta cơ hội tu tiên.
Dứt lời, hắn vỗ túi trữ vật, lấy từ bên trong một số bình đan dược, lại nói:
- Đây là bảy mươi hai hạt đan dược, mỗi con cháu cuộc đời này chỉ có thể được ăn một hạt, không được tham nhiều, về phần ngươi có thể ăn ba hạt.
Sau khi đem dược bình đưa cho nàng, Vương Lâm lại trầm ngâm một lát, một tay điểm mi tâm của nàng lấy ra một giọt máu, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một ngọc giản, thần niệm khẽ động, ở bên trong xuất hiện một tia Cực Cảnh lạc ấn. Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nghiêm túc nói:
- Bên trong ngọc giản này, ta đã lưu lại một tia thần thức. Những người tu tiên trong cả Triệu quốc này dưới công kích của nó không ai có thể sống quá ba khắc. Nhưng ngọc giản này chỉ có thể sử dụng ba lần. Trước khi ngươi chết phải truyền lại cho con cháu. Ngọc giản này không có máu huyết của họ Vương chúng ta thì không thể mở được! Ngươi phải sử dụng cho tốt, tự mình thu xếp đi.
Sau khi ném ngọc giản cho nàng, Vương Lâm tay áo vung lên, thân mình biến mất tại chỗ.
Nàng kia ngơ ngác nhìn đan dược và ngọc giản trong tay, cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày. Lúc này, lão già té ngã trên mặt đất chậm rãi mở hai mắt, mê man nhìn bốn phía. Lập tức mắt lộ tinh quang, đứng lên ngưng trọng nói:
- Tiểu thư, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy?
Lúc này, tiểu nha đầu cầm ô cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tiểu thư không việc gì, lúc này mới thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nói:
- Tiểu thư, Thúy nhi vừa rồi rất mệt nhọc, bất giác lăn ra ngủ thiếp đi.
Lão già kia nghe lời này, lập tức sắc mặt biến thành rất khó coi. hHắn đã cảm thấy được tiểu thư đã kêu cứu, nhưng khi thân mình vừa tiến vào sảnh này liền không tự chủ được bất giác lăn ra mê man bất tỉnh.
- Không có việc gì, các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, đi thôi, chúng ta trở lại kinh thành.
Nàng hít sâu một hơi, đứng lên, trên mặt không còn sắc bệnh tật, mà lộ ra vẻ khỏe mạnh hồng hào.
Lão già là người đầu tiên phát hiện ra sự dị thường, hắn khiếp sợ nhìn nàng, thất thanh nói:
- Tiểu thư, người… …" Lúc này, tiểu nha đầu cũng nhận ra sự dị thường, ánh mắt lộ vẻ không dám tin.
Tiểu thư thản nhiên cười, cũng không nói gì, quay đầu lại cẩn thận nhìn hai bài vị đặt trong chính sảnh, liếc mắt dừng ở bài vị của Vương Lâm một chút rồi xoay người rời khỏi.
Nàng cũng là một người thông minh sắc sảo, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán, nhưng bất quá cũng chỉ có vậy, nàng cần trở về kinh thành, xem xét gia phả mới có thể khẳng định, nàng tin phụ thân nàng sẽ bỏ chút thời gian cùng nàng tra xét kỹ lưỡng gia phả.
Ra khỏi sơn thôn, Vương Lâm sắc mặt từ ôn hòa đã chuyển sang dữ tợn, cả người phát ra sát khí mãnh liệt, hắn đang ở giữa không trung, bay đi như tên bắn, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Cái gọi là cây đổ bầy khỉ tan, nếu trực tiếp giết Đằng Hóa Nguyên, như vậy có thể làm cho hậu duệ con cháu tan đàn xẻ nghé, kế hoạch tru di toàn tộc của Vương Lâm sẽ không thể thực hiện.
Quan trong nhất, nếu như chỉ giết Đằng Hóa Nguyên, Vương Lâm không thể trút hết được thù hận trong lòng, hắn muốn cho Đằng Hóa Nguyên trơ mắt nhìn hậu duệ con cháu toàn bộ phải vong mạng, chịu đựng đủ mọi đau đớn trên thế gian này, sau cùng mới ra tay sát hại.
Báo thù rửa hận.
Thần thức của hắn toàn lực đảo qua, ngay lập tức bao trùm toàn bộ Triệu quốc, dễ dàng tìm được chỗ ở của Đằng Hóa Nguyên ở Đằng gia thành. Vương Lâm trong mắt hiện lên sát khí trời long đất lở, thân mình lập tức trong nháy mắt lao đi như sấm động.
Ở cách Đằng gia thành ngàn dặm, Vương Lâm dừng lại, vỗ túi trữ vật, lấy ra một cây trận kỳ cắm trên mặt đất, sau đó tay phải vung lên, cây trận kỳ kia lập tức biến mất.
Vương Lâm thân mình lại vừa động, vòng quanh Đằng gia thành toàn bộ chu vi ngàn dặm, liên tiếp cắm hạ mười sáu cây trận kỳ. Hắn lạnh lùng nhìn về hướng Đằng gia thành, khóe miệng lộ ra một tia khát máu tàn nhẫn, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Từ hôm nay, Đằng gia thành chỉ có thể vào, không thể ra! Đằng Hóa Nguyên, sự trả thù của Vương Lâm ta bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Hắn ánh mắt lạnh lùng, hai tay bắt quyết, cả người lập tức vút lên không trung. Ở giữa không trung, hắn khẽ quát một tiếng, hai tay điểm nhanh trên người vài cái, theo sau là một luồng thanh khí từ bên trong dâng lên, nháy mắt bao lấy toàn thân hắn. Ngay sau đó, ở phía sau, chậm rãi ngưng kết hư ảnh một pho tượng viễn cổ ma thần.
Vương Lâm quỳ một gối, cắn đứt đầu ngón tay, nhanh chóng bắn ra một giọt máu tươi, miệng quát:
- Hồn phách Đằng Lệ, hiện!" Lập tức, ma thần kia mở hai mắt, nuốt giọt máu tươi của Vương Lâm bắn ra, nhấm nháp vài cái rồi phun ra một đạo thanh mang mỏng manh.
Đạo thanh mang kia chậm rãi rơi xuống, Vương Lâm đưa tay đón lấy, cùng lúc đó, ma thần hư ảnh dần dần biến mất.
Đây là thần thông Vương Lâm học được từ ký ức của cổ thần Đồ Ti, phàm người nào bị giết hại cũng có thể dùng thần thông này gọi hồn phách từ cõi hư vô trở về, nhưng thời gian chỉ được nửa nén hương mà thôi.
Hồn phách trở về không có ký ức, chỉ có bản năng và một chút phản ứng, thần thông này xem ra không có tác dụng gì, thường thường chỉ được dùng để cầm pháp bảo cho oai mà thôi.
Nhưng Vương Lâm nhìn đến thần thông này một khắc, trong lòng hắn đã nảy ra một loạt ý tưởng báo thù.
Nắm trong tay hồn phách Đằng Lệ, Vương Lâm không nói hai lời, hít sâu một hơi, trong nháy mắt thần thức bỗng lại tản ra, bao phủ toàn bộ Triệu quốc. Dựa vào cảm ứng của hồn phách Đằng Lệ, trong thần thức của Vương Lâm lại xuất hiện một điểm sáng, mỗi một điểm sáng này đại diện cho một người thuộc huyết thống Đằng gia. Những người này bất luận là trực hệ hay chi thứ, là con gái hay con dâu có sinh con trai, trong thần thức của Vương Lâm cũng giống như nhau, chậm rãi xuất hiện. Có thể nói, chỉ cần mang một tia huyết thống của Đằng gia, đều hiện ra trong thần thức của Vương Lâm.
Diệt tộc, không đơn giản chỉ là giết tất cả con cháu của Đằng gia, mà là đem toàn bộ huyết thống của Đằng gia xóa bỏ tận gốc ra khỏi thế gian! Như vậy mới xứng là diệt tộc!
Dần dần, những điểm sáng xuất hiện ngày càng nhiều, Vương Lâm khóe miệng tươi cười, càng lúc càng lộ vẻ tàn nhẫn. Con cháu Đằng gia qua bao nhiêu năm, dĩ nhiên nhân số đạt tới số lượng nhất định. Trong thần thức của Vương Lâm ghi nhớ, dao động linh hồn của những người này lập tức bị ghi lại.
Nhoáng một cái đã qua nửa nén hương, hồn phách Đằng Lệ bị Vương Lâm nuốt vào cũng từ từ tiêu tan.
Vương Lâm tay phải vỗ túi trữ vật, Văn thú lập tức xuất hiện, Vương Lâm bước lên, thần niệm tập trung vào một môn phái ở gần nơi đây nhất, bay vút đi. Trong thần thức của hắn đã thấy được người thuộc huyết mạch Đằng gia có linh hồn dao động, ở chỗ này có bảy người Đằng Huyền, một trong những hậu duệ đời thứ sáu của Đằng gia, hắn dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, tất cả những điều này, ngoại trừ hắn họ Đằng, còn có một nguyên nhân khác, hắn là đệ tử nhập môn Thiên Đạo Môn của Nguyên Anh Kỳ thủy tổ.
Đằng gia trong Thiên Đạo Môn tổng cộng có sáu người, sáu người này hiện nay đều chiếm giữ những địa vị cao. Đương nhiên, người có thân phận cao nhất chính là Đằng Huyền. Dù sao thì năm người kia cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Đằng Huyền rất thỏa mãn với mọi thứ bản thân hiện có, bất kể là việc tu đạo hay địa vị hắn đều cực kỳ thỏa mãn. Tuy trong mắt những nhân vật quan trọng của Đằng gia, những thứ này không tính là gì, nhưng Đằng Huyền biết thân phận của mình, hắn không thể cùng so sánh với những người đó được.
Mặc dù Đằng gia tộc nhân vô số, nhưng có mấy người có thể sánh được với con cưng của trời, Đằng Huyền tự biết mình. Hắn chỉ cầu cho bản thân lúc sinh thời có thể đạt đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ đã là thỏa mãn lắm rồi.
Hôm nay hắn cùng tiểu muội Đằng U gặp nhau ở đây. Nghĩ tới tiểu muội, Đằng Huyền lại nổi lửa trong lòng, giữa hắn và tiểu muội đang có một cái gì đó cực kỳ bí mật.
Hai người từ thuở niên thiếu đã có mối quan hệ bí mật, loại quan hệ này vẫn được duy trì đến nay. Mặc dù Đặng Huyền biết tiểu muội trời sinh tính dâm đãng, khi lớn lên trong tộc sẽ có không ít người được hưởng ngon ngọt, thậm thí có cả các loại thúc bá với tiểu muội cũng có chút quan hệ mờ ám. Nhưng hắn không cần quan tâm. Vừa nghĩ tới được đoàn tụ với tiểu muội có đủ những bí thuật trên giường, hắn liền không kìm nổi suy nghĩ miên man bất định.
Lửa lòng ngùn ngụt, hắn vội vàng đi vào căn lầu phía sau núi, đẩy cửa phòng, lập tức một thân thể mềm mại tỏa hương thơm thoang thoảng rơi vào lòng hắn.
Vương Lâm bay nhanh như tên bắn, xa xa đã thấy môn phái tọa lạc trên một đỉnh núi, thấy phía trên địa điện đề ba chữ : Thiên Đạo Môn.
Vương Lâm gần như không dừng lại, tiếp tục vọt đi lên. Bỗng nhiên trên đỉnh núi lóe lên một quầng sáng, đại trận phòng ngự mở ra. Vương Lâm cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện ở trong tay, phất lên một cái, hơn mười đạo cấm khí lóe lên, nhắm phía quầng sáng ầm ầm phóng tới.
Ngay lập tức, quầng sáng ầm ầm vỡ vụn, cùng lúc đó toàn bộ núi non Thiên Đạo Môn chấn động, đá vụn rơi vô số, bụi cuốn lên từng đợt.
Gần như trong nháy mắt, Nguyên Anh Kỳ thủy tổ của Thiên Đạo Môn đang bế quan lập tức bay ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn lên không trung.
Văn thú dưới chân Vương Lâm, dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, kêu lên một tiếng rồi bỗng nhiên lao xuống. Nguyên Anh Kỳ tu sĩ âm thầm kêu khổ, đang định xuất ra pháp bảo cùng quyết một trận sinh tử. Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức giống như thiên uy trùm lên toàn bộ Thiên Đạo Môn.
- Tại hạ cùng với con cháu Đằng gia là ân oán riêng tư, người nào cản đường, chết!
Bên trong thanh âm này, Vương Lâm dĩ nhiên đã gia nhập một tia thần thức, thanh âm này chậm rãi truyền trong không trung, càng đi xuống, thanh âm càng lớn, sau cùng giống như kinh thiên động địa, vang dội khắp nơi. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ miệng thổ máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm từ Văn thú nhảy xuống, thần thức đảo qua, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đệ tử của Thiên Đạo Môn trên quảng trường đại điện. Người này tuổi còn trẻ, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Vương Lâm khóe mắt lộ ra một nét cười khát máu, tay phải vung lên, người kia không tự chủ được lập tức bay lên từ mặt đất, rơi vào trong tay của Vương Lâm. Người này hai tay nắm chặt cổ, vừa giãy giụa vừa cố nghĩ phải nói cái gì đó, nhưng đáng tiếc, hắn không nên mang họ Đằng!
Vương Lâm tay phải sờ một cái, chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, người thanh niên kia lập tức hai mắt trợn tròn, khí tuyệt thân vong. Cùng lúc đó tay trái Vương Lâm nhoáng lên một cái, trong tay hiện ra một cây hồn kỳ. Hồn phách người này lập tức từ huyệt Thiên Linh bay ra, rơi vào bên trong hồn kỳ.
Vương Lâm ném đem thân thể người này về phía sau, lập tức từ trong túi trữ vật bay ra một sợi gân dao long thật dài trói chặt thi thể người này lại, đầu kia được ngậm bởi cái miệng lớn của Văn thú.
Vương Lâm làm tất cả những việc này sạch sẽ lưu loát trước mặt bao nhiêu người của Thiên Đạo Môn, không có một chút nương tình. Sau khi giết một người, thân hình hắn nhoáng lên, nhảy vào đại điện. Chỉ thấy một thanh niên vẻ mặt bi phẫn, nắm chặt bàn tay, hắn chỉ còn có thể nắm như vậy, vĩnh viễn không còn cơ hội buông ra nữa.
Bởi vì, hắn họ Đằng.
Vương Lâm tay phải vỗ vào huyệt Thiên Linh của người này. Một chưởng này đã làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ vụn, hồn phách bị hút vào trong hồn kỳ. Vương Lâm trong mắt không có một chút thương hại, bỗng nhiên thân mình khẽ động. Lần này dĩ nhiên là Nguyên Anh thủy tổ của Thiên Đạo Tông.
Lão già mặt đỏ thân mình chợt lóe lên, xuất hiện ở trước Vương Lâm với vẻ kinh hãi, nhưng vẫn quát:
- Đạo hữu, xin dừng tay, chuyện gì cũng nên từ từ nói!
Vương Lâm cũng chỉ liếc mắt một cái, Cực Cảnh thần thức khẽ động, thân mình chợt lóe lên, Lão già mặt đỏ kia hai mắt lộ ra một tia sáng màu xám, lập tức bị thần thức phá nát. Vương Lâm lướt qua trong nháy mắt, vỗ nhẹ một cái, cả người và Nguyên Anh đều vỡ tan, máu thịt rơi đầy đất.
- Người ngăn cản với người của Đằng gia cùng một tội!
Một thanh âm giá lạnh như băng giữa trời đông từ miệng của Vương Lâm truyền ra.
Vài tu sĩ Nguyên Anh bốn xung quanh lập tức trong lòng khiếp đảm, bước chân ngừng hẳn, không dám tiến nửa bước.
Thân hình Vương Lâm rời khỏi đại điện, theo lầu các của Thiên Đạo Môn mà bay đi. Đám Nguyên Anh tu sĩ do dự một chút, một người liền xuất ra một ngọc giản, sau đó đưa thần niệm vào. Ngọc giản này chợt lóe lên, nhanh chóng bay về hướng xa xa, biến mất không còn thấy nữa.
Tiếp sau, đám người Nguyên Anh tu sĩ ta nhìn người, người nhìn ta, răng nghiến chặt, theo sát phía sau Vương Lâm. Bọn họ tuy không dám ngăn cản, nhưng nếu là đuổi theo cũng không có dũng khí thì thật sự là bất kính với Nguyên Anh thủy tổ.
Một nữ tử diện mạo mười phần xinh đẹp, lúc này vẻ mặt kinh hoảng đang hướng về đan phòng của Thiên Đạo Môn bay đi. Nàng không muốn chết.
Chỉ có điều, tốc độ của Vương Lâm thì nàng khó có thể so sánh. Gần như nàng vừa mới đi vào đan phòng, trong nháy mắt Vương Lâm hiện thân, tay phải vung lên, nàng không tự chủ được lập tức bay về phía sau. Nàng rơi vào trong tay Vương Lâm, tiếng kêu đầy sợ hãi.
Ánh mắt nàng lộ vẻ sợ hãi, nàng không muốn chết, nhưng, nàng mang họ Đằng.
Vương Lâm bóp nát xương cổ nàng này không thương tiếc. Sau khi thu hồn phách xong, Vương Lâm đem thi thể ném về phía sau, lập tức vung sợi gân giao long quấn lấy. Lúc này phía trên sợi gân giao long dĩ nhiên đã trói lấy ba thi thể.
Vương Lâm không hề dừng bước. Trong thần thức còn lại bốn người, trừ hai người đang ở phía sau núi ra thì còn hai người đang vội vã phi hành. Một người trong đó không ngờ lại đang bay ra khỏi Thiên Đạo Môn.
Đôi mắt Vương Lâm lạnh như băng, thân hình khẽ động, sau khi xuất hiện đã ở bên ngoài Thiên Đạo Môn. Chỉ thấy một thanh niên áo đen vẻ mặt hoảng sợ đang bỏ chạy, thi thoảng lại quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỉ có điều hắn không còn cơ hội quay đầu lại nữa, bởi vì, hắn họ Đằng.
Vương Lâm đưa tay khẽ chỉ vào ngực người này, thân thể hắn lập tức chấn động, vong mạng tức thì. Sau khi thu hồn phách, Vương Lâm lại hướng mục tiêu kế tiếp bay đi.
Phía sau vài tên Nguyên Anh tu sĩ nhanh chóng đuổi theo hắn, trong lòng càng thêm hoảng sợ, đều âm thầm nghĩ, Đằng gia, khi nào đã đắc tội với một tên sát tinh như vậy?
Người này dĩ nhiên bản lĩnh phi thường, hạ sát Nguyên Anh tu sĩ không cần tốn nhiều sức. Nhưng người này lại không tìm Đằng Hóa Nguyên gây phiền toái mà lại đi tìm giết đám con cháu, hiển nhiên với Đằng gia có thâm cừu đại hận, có ý định tiêu diệt toàn tộc Đằng gia.
Đám Nguyên Anh tu sĩ này trong tròng không khỏi rùng mình vài cái, bước chân không khỏi chậm lại.
Vương Lâm trong mắt vẫn lạnh như băng, một tia sát khí từ cơ thể hắn chậm rãi tràn ra. Hắn khóe miệng cười âm thầm, tập trung vào người thứ năm! Người này so với những người kia là cao tuổi nhất, dĩ nhiên tóc trắng xóa, bản lĩnh cũng không thật sự cao, chỉ mới vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
Hắn lúc này trên mặt không lộ vẻ gì là kinh hoảng hay bi phẫn, mà lộ vẻ ngưng trọng bay nhanh mà đi, ở giữa không trung, liên tục xuất ra những miếng ngọc giản, lưu lại thần niệm sau đó phóng chúng đi.
Nhưng vận mệnh hắn dĩ nhiên đã sớm định, bởi vì, hắn họ Đằng!
Thấy Vương Lâm xuất hiện phía trước, người này lập tức ngừng bay, nhìn Vương Lâm trầm giọng nói :
- Tiền bối cùng Đằng gia ta rốt cuộc có mối thù truyền kiếp, việc này tất nhiên có điều ngộ… Vương Lâm không nói một lời, không đợi người này nói chuyện, tay phải liền vung lên, từ túi trữ vật bay ra một phi kiếm màu đen, nháy mắt đã đâm vào ngực người này. Người này toàn thân đen kịt, khí tuyệt thân vong.
Thu hồn, trói xác, thân thể Vương Lâm chợt lóe lên, hướng về phía sau núi bay đi.
Đằng Huyền và Đằng U mỗi lần hoan hảo đều mở trận pháp ở lầu các phía sau núi, ẩn giấu hết thảy hơi thở, tuy đồng thời cũng không thể biết được những sự tình bên ngoài, nhưng về mặt an toàn thì có thể đạt đến mức tận cùng.
Dù sao hắn cùng Đằng U cũng là huynh muội, nếu sự tình này bị người khác phát hiện, hắn chắc chắn thân bại danh liệt. Tuy Đằng U hoan hảo với nhiều người, trong đó cũng không ít người của Đằng gia, nhưng loại chuyện này, mọi người cũng chỉ biết rõ trong lòng, không đi nói ra ngoài mà, nhưng nếu bị người bắt gặp trên giường thì lại là chuyện khác.
Vì vậy, hết thảy sự tình bên ngoài hắn đều không biết, trước mắt là Đằng U dung nhan xinh đẹp làm hắn mê mệt toàn thân.
Sau vài tiếng gầm nhẹ, Đằng Huyền điên cuồng xông tới "tấn công" Đằng U, như muốn đem Đằng U xé rách thành từng mảnh. Về phần Đằng U lập tức thi triển bí thuật Hợp Hoan tông, hai người gần như cùng đạt tới cực hạn của nhục dục.
Không thể không nói so với năm người kia, Đằng Huyền và Đằng U là may mắn hơn cả. Hai người này tuy đều không đáng phải chết, nhưng tối thiểu cũng đã được hưởng thụ nhục dục trước khi vong mạng.
Đằng Huyền hít sâu mấy hơi, bò lên trên người Đằng U. Nhưng lập tức hắn phát hiện có điều không ổn, vừa quay đầu lại, đã thấy trong phòng có thêm một người.
Hắn trong lòng chấn động, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt người kia chợt lóe lên, đây là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên đời.
Về phần Đằng U, mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn ra phía trước, thấy đầu Đằng Huyền đã rơi xuống đất, nàng ngẩn người lập tức sợ hãi kêu lên. Chỉ có điều, tiếng kêu này cũng chỉ như tiếng rên rỉ êm tai, đồng thời đây cũng là thanh âm cuối cùng nàng có thể phát ra.
Bọn họ, nhất định phải chết, bởi vì, hai huynh muội họ mang họ Đằng.
Giết hai người, lấy hồn phách, Vương Lâm bước ra ngoài. Bên ngoài lầu các, đám người Nguyên Anh thủy tổ của Thiên Đạo Môn đều trầm mặc không nói. Vương Lâm liếc nhìn họ một cái rồi thân mình bay lên trời, bước lên Văn thú. Sợi gân giao long trong miệng Văn thú trói bảy cái xác người.
Vương Lâm không chút dừng lại, cưỡi Văn thú nhanh chóng rời khỏi Thiên Đạo Môn. Bảy thi thể bị trói trong sợi gân giao long như một cái đuôi Khổng Tước, tỏa ra một luồng máu tanh diễm lệ giữa không trung.
Mãi cho đến khi hình dáng Vương Lâm biến mất phía chân trời, đám Nguyên Anh thủy tổ mới thở phào một hơi, ai nấy mồ hôi ướt đẫm, một người hạ giọng nói:
- Đằng gia chắc hết rồi… - Không chỉ Đằng gia, Triệu quốc lúc này cũng chỉ sợ cũng bị đảo loạn… Một người khác thì thào nói. Sau đó, hắn thở sâu, ngơ ngẩn hướng về phía Thiên Đạo Môn chưởng giáo trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, gọi tất cả các đệ tử bên ngoài, phàm là có liên quan đến Đằng gia, đều lập tức cắt đứt. Đệ tử trong và ngoài môn phái nếu kết thành phu thê với con gái Đằng gia lập tức đoạn tuyệt quan hệ, đuổi khỏi sư môn, từ nay về sau hết thảy sự tình của Đằng gia, Thiên Đạo Môn không có chút liên hệ nào.
Giết bảy người Đằng gia, ánh mắt Vương Lâm thủy chung lạnh như băng. Việc đi diệt tộc, tất cần phải có tâm trí kiên định, nếu có một chút động tâm, quyết không thể quyết đoán ra tay. Hơn nữa chuyện diệt tộc này, không phải người nào cũng có quyết tâm làm được.
Mục tiêu Vương Lâm kế tiếp là một môn phái ở cách nơi đây mấy vạn dặm. Ở đó, con cháu Đằng gia rất đông đúc, tổng cộng có chín mươi ba người.
Vương Lâm không vội, hắn phải chậm rãi mà giết, khiến Đằng Hóa Nguyên giãy giụa bi thống trong nỗi đau người trong tộc chết đi mà không có cách nào cứu được. Hắn muốn Đằng Hóa Nguyên phải tê liệt tâm can, muốn mổ ngực móc tim để không còn cảm giác gì nữa.
Vô Phong Cốc, vốn là do một thành viên của liên minh ma đạo ở Triệu quốc sáng lập từ bốn trăm năm trước, nhưng bốn trăm năm phát triển, không những không thể khuếch trương hưng thịnh mà ngược lại ngày một xuống dốc.
Các cao thủ phái này, trải qua nhiều đời đều không thể đột phá, sống hết tuổi thọ, không ai có thể thoát khỏi thiên đạo luân hồi.
Điều này khiến cho thực lực của cả một đại phái từ từ sa sút. Hơn nữa, Huyền Đạo Tông xuất hiện, thế lực hùng mạnh, cuối cùng khiến cho Phong Cốc bị chia làm hai, so với năm đó thua kém rất nhiều.
Vô Phong Cốc suy vong, khiến cho Đằng gia lão tổ Đằng Hóa Nguyên nổi lên dã tâm. Mấy trăm năm nay, hắn lần lượt đưa tộc nhân vào Vô Phong Cốc. Mặc dù Vô Phong Cốc cũng nhìn ra dã tâm của Đằng Hóa Nguyên, nhưng vì Đằng gia lão tổ bản lãnh phi thường, nên chỉ có thể dần dần chấp nhận hiện tượng này.
Phải biết rằng Đằng Hóa Nguyên vốn là khách khanh trưởng lão của Vô Phong Cốc, vì thế những môn phái khác cũng không nói gì. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Vô Phong Cốc.
Cho tới giờ, trong Vô Phong Cốc, con cháu Đằng gia có tới chín mươi ba người, trong đó tuyệt đại bộ phận đều đã ở những địa vị nhất định trong môn phái. Thậm chí, còn có ba người có thân phận cao, trong đó người hiển hách nhất là ngũ đại đệ tử Đằng Cao, hắn dĩ nhiên được chọn cho vị trí trưởng môn đời tiếp theo.
Vô Phong Cốc trừ Đằng Hóa Nguyên ra, còn có hai vị Nguyên Anh Kỳ thủy tổ. Đối với hiện tượng này, họ cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Thấy Đằng Hóa Nguyên hống hách, bọn họ chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, cả ngày bế quan tiềm tu, kỳ vọng lúc còn sống có thể đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, đạt tới trung kỳ, nhờ đó, tuổi thọ cũng sẽ được gia tăng một ít.
Hơn nữa, người của Đằng gia hàng năm đều dâng tặng một ít linh thảo, vì vậy, hai Nguyên Anh thủy tổ này càng không để ý gì tới hành vi của Đằng gia ở Vô Phong Cốc. Hơn nữa, dù có ý muốn can thiệp, họ cũng không đủ thực lực để đối đầu với Đằng Hóa Nguyên.
Có thể nói, Vô Phong Cốc gần như trở thành tông phái riêng của Đằng gia.
Hiện tượng này khi mới bắt đầu thường có một vài người phản đối, hơn nữa trong Vô Phong Cốc lời nói và hành động phản đối cũng không hề ít. Nhưng trải qua mấy trăm năm dung hòa, đến bây giờ mới thôi, trong Vô Phong Cốc đã không còn lời nói bất hòa nào nữa. Thậm chí đệ tử trong phái cũng nhận thức được sự thật là Đằng gia đã trở thành chủ nhân của Vô Phong Cốc.
Dù sao, thời gian mấy trăm năm cũng có thể thay đổi hết thảy. Thậm chí tuyệt đại bộ phận đệ tử của Vô Phong Cốc mới được thu nhận gần đây cũng là từ cách đây một trăm năm.
Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, thần thức dĩ nhiên tập trung vào Vô Phong Cốc này. Hắn bay rất nhanh, phía sau kéo theo một chiếc giao long cân (1) buộc bảy thi thể bị gió thổi tới tấp.
(1): gân giao long, ai xem Na Tra là biết rõ thứ này.
Sát khí ngập trời, Vương Lâm đi tới bên ngoài sơn môn của Vô Phong Cốc.
Vô Phong Cốc tuy là danh cốc nhưng không phải là một khe núi, nới này là một dãy núi có chút nổi danh ở Triệu quốc tên gọi Ngũ Tiên Sơn, liền với nhau như là một bàn tay khổng lồ từ mặt đất vươn lên tạo nên một ngọn núi có hình dạng kỳ quái.
Vô Phong Cốc chính là tọa lạc trên ngọn núi này. Tông này chia làm năm đỉnh. Ngoài đỉnh chính ở giữa còn có bốn đỉnh phụ là chỗ của các phân tông.
Nhiều năm trước khi Vô Phong Cốc còn hưng thịnh, toàn bộ năm đỉnh núi này đều được gắn pháp lực linh quang. Bên trong tu sĩ lên tới mấy ngàn người, có thể nói là bá chủ một phương.
Nhưng hiện giờ, Ngũ Tiên Sơn này điêu linh xuống dốc, đừng nói đến pháp lực linh quang mà môn hạ đệ tử cũng không đến một ngàn. Trong số này, đại bộ phận là chưa Ngưng Khí hoặc là Ngưng Khí Kỳ tầng thấp.
Vương Lâm cưỡi Văn thú, lúc đi vào trong núi dĩ nhiên có người phát giác. Chỉ thấy một quầng sáng màu xanh xuất hiện phía trên núi, Vương Lâm đã bị đẩy trở ra bên ngoài. Cùng lúc đó, một luồng sát khí từ năm ngọn núi phát ra. Chỉ thấy năm nam tử mặc áo trắng chia nhau đứng trên năm đỉnh núi, mỗi người trong tay đều bắt ấn, trên đỉnh đầu treo lần lượt thanh, hồng, tử, hoàng, bạch năm thanh phi kiếm.