Vào lúc này, hắn quên thân phận chính mình là người tu đạo, quên bốn trăm năm giết chóc để thật sự hòa mình vào trong thế giới của phàm nhân, cảm nhận nỗi sướng khổ của người trần tục.
Mỗi buổi sáng, Vương Lâm đều dậy sớm mở cửa hàng. Sau đó bình thản ngồi trong cửa hàng cầm một đoạn gỗ điêu khắc tượng. Trong cửa hàng của hắn, đã bày được rất nhiều tác phẩm.
Những cửa hàng xung quanh dần dần đều đã biết cửa hàng này đã đổi chủ. Trông thấy Vương Lâm là một thanh niên tuy ít nói nhưng lộ ra một vẻ phóng khoáng nên tất cả đều rất có cảm tình.
Thời gian trôi qua, cửa hàng của Vương Lâm cũng dần dần có khách đến mua. Những người này tuy không nhìn thấy được linh khí phía trên tượng gỗ, nhưng cũng có thể thấy được sự tinh xảo trong những tác phẩm của Vương Lâm. Dần dà, cửa hàng của Vương Lâm cũng có được một chút tiếng tăm trong vùng.
Nháy mắt đã qua một năm, trong một năm này, lão nhân thần bí kia cũng không còn xuất hiện. Vương Lâm tuy đôi lúc vẫn nghĩ về người này, nhưng dần dần cũng không còn để ý tới nữa.
Hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc điêu khắc tương gỗ, tìm lại lạc thú đã mất từ lâu.
Được bày nhiều nhất trong cửa hàng của Vương Lâm là một đám tượng khắc gỗ hình yêu thú trông rất sống động. Những tượng gỗ yêu thú này, phần lớn phàm nhân đều chưa từng thấy qua.
Quả thật, không nói đến bọn họ, ngay cả những người tu chân tới đây cũng ít người có thể nhận ra. Dù sao nơi đây cách Tu Ma Hải quá xa, thiên hạ rộng lớn, chủng loại yêu thú vô số, khó có thể có người nhận biết hết được.
Lúc này, Vương Lâm trong tay cầm khúc gỗ. Khúc gỗ này hình vuông, theo từng đường khắc của Vương Lâm, dần dần tạo ra hình dạng thô sơ của một con yêu thú giống rùa.
Nhìn tượng gỗ trong tay, Vương Lâm buông dao khắc, cầm lấy hồ rượu bằng sứ men xanh để bên cạnh. Đang lúc muốn uống rượu, thì buồn cười thay, rượu trong hồ lại hết mất rồi.
Thường thì vào lúc này, Đại Ngưu sẽ chạy tới tìm hắn để xem hắn khắc tượng gỗ. Mỗi lần đến, Đại Ngưu đều đem theo một hồ rượu trái cây.
Quả nhiên, không lâu sau, Đại Ngưu thân hình to lớn đẩy cửa đi vào. Gã Đại Ngưu này là một thiếu niên mới chỉ có mười hai tuổi nhưng vóc dáng rất là cao to.
Thân thể hắn so với một năm trước cũng vạm vỡ lên không ít.
Đi vào phía sau cửa hàng, Đại Ngưu than phiền một tiếng, bước đến ngồi cạnh Vương Lâm, nói :
- Vương thúc, hôm đó thúc đến nhà ta, cha ta nói cha luôn muốn ta học nghề rèn của cha, nhưng ta không muốn học. Nếu học thì ta phải học nghề khắc tượng gỗ của thúc thúc.
Nói xong, hắn đem hồ rượu trái cây cầm trong tay đặt bên cạnh Vương Lâm, nheo đôi mắt bé tí chằm chằm nhìn bức tượng gỗ chưa thành hình trên tay Vương Lâm.
Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy hồ rượu uống một hớp lớn. Loại rượu trái cây này hương vị ngọt lành mang theo một chút vị cay, sau khi uống xong trong bụng dâng lên một tia lửa nóng. Thứ rượu này sau một năm, đã trở thành nhu yếu phẩm mỗi ngày của Vương Lâm.
- Vương thúc thúc, thúc đang khắc con vật gì thế, ta xem cứ như là con rùa vậy.
Đại Ngưu nhìn tượng gỗ một cách mê mẩn nói.
Vương Lâm xoa đầu Đại Ngưu, cười nói :
- Con vật này không phải là rùa, nó là một loài sinh vật có tên là chung cổ. Loài này hình dáng không khác mấy so với loài rùa, nhưng thực tế chúng to lớn vô cùng.
Đại Ngưu chỗ hiểu chỗ không cũng cứ gật đầu. Sau một năm, trong cửa hàng của Vương Lâm hắn được nhìn thấy vô số những loài động vật, loài nào hắn cũng chưa từng thấy qua.
Vương Lâm cầm dao khắc, bắt đầu khắc lên tượng gỗ. Sinh vật này có vẻ giống như rùa, nhưng thực tế đây là một loại linh thú trung phẩm tương đối hiếm thấy trong Tu Ma Hải. Khi chúng nổi cơn thịnh nộ thì tu sĩ bình thường vô phương chống cự.
Tuy nhiên đối với loại linh thú bậc thấp này, Vương Lâm đã hạ sát rất nhiều, nội đan nuốt vào không ít. Vì vậy, giờ đây hắn điêu khắc loài thú này, hình dáng đã thuộc nằm lòng, từng đao hạ xuống liên tục không có nửa điểm tạm dừng.
Sau nửa canh giờ, Vương Lâm đưa dao khắc sâu vào mắt con thú này một chút, lập tức bức tượng khắc gỗ trở nên sống động như thật, dáng vẻ khí thế vô cùng độc ác.
Con thú này ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt không cam lòng pha lẫn vẻ sợ hãi, miệng mở rộng như đang phát ra những tiếng rống vô thanh. Một luồng khí người phàm không thể cảm nhận thấy từ trên tượng gỗ khuếch tán ra.
Chỉ có điều luồng khí này mới khuếch tán ra chưa được ba tấc, Vương Lâm tay phải điểm một cái, luồng khí này lập tức trở nên mờ nhạt.
Vương Lâm hít sâu một hơi, đem cái tượng gỗ này để bừa lên trên một cái giá. Tại đây, sau một năm, Vương Lâm phát hiện ra nhiều nhất mình cũng chỉ có thể chế tác được tượng trung phẩm linh thú mà thôi, còn tượng thượng phẩm linh thú thì không có cách nào điêu khắc được.
Mỗi lần điêu khắc thượng phẩm linh thú, đến khi chỉ còn vài nét khắc cuối cùng liền không thể khống chế được làm cho bức tượng vỡ vụn.
Vương Lâm biết nguyên nhân chính là do bản lãnh của mình. Dù sao thượng phẩm linh thú cũng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ vô cùng say mê. Một năm qua, ngày nào hắn cũng xem Vương Lâm điêu khắc, dần dần trở nên mê mẩn lúc nào không hay.
Một năm qua, hắn cũng đã từng có lần vụng trộm thử cầm dao khắc nhưng không thể khắc ra được một bức tượng như ý. Lúc này nhìn Vương Lâm thuận tay khắc một hình, hắn không thể nhẫn nhịn được mới hỏi Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc một chút, ngầng đầu nhìn gã thiếu niên, suy nghĩ rồi nói :
- Điêu khắc tượng gỗ cần phải cảm ngộ. Nếu ngươi muốn học thì phải xem ta điêu khắc liên tục sáu mươi năm, sáu mươi năm sau ngươi mới có thể chế tác.
Đại Ngưu lè lưỡi nói :
- Sáu mươi năm…Nhưng ta xem gã thợ mộc họ Chu ở phía nam thành mới hơn bốn mươi tuổi mà đã khắc tượng gỗ rất đẹp mà.
Vương Lâm lại cầm lấy hồ rượu uống một ngụm, nói :
- Ta với hắn không giống nhau Ánh mắt Đại Ngưu lộ vẻ bối rối. Hiển nhiên hắn không hiểu lời nói này có chứa đựng hàm ý.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng động ồn ào. Đại Ngưu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài thăm dò, không lâu sai liền chạy vào, ngạc nhiên vui mừng nói :
- Vương thúc thúc, con cả của cửa hàng Từ gia đã về rồi, theo sau hắn là hơn mười cỗ xe ngựa, còn có không ít người, trông vô cùng oai phong.
Nói xong, hắn lại chạy ra ngoài.
Vương Lâm không để ý, cầm lấy một khúc gỗ, nhớ lại một hình ảnh có ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, đó chính là một hoang thú to lớn ở nơi cổ thần năm đó. Sau một chút do dự, Vương Lâm liền cầm lấy dao khắc, bắt đầu khắc lên khúc gỗ.
Thời gian chậm rãi qua đi. Một vài canh giờ sau, cửa hàng bỗng có người đẩy cửa. Chỉ thấy Đại Ngưu phấn chấn chạy vào, theo sau hắn còn có một thanh niên thân hình vạm vỡ. Thanh niên này đi vào cửa hàng, nhìn tượng gỗ bày bốn phía, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Đại Ngưu bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu rồi thấp giọng nói:
- Đừng có bán đắt quá nhé!
Nói xong hắn vội vàng xoay người lớn tiếng nói tiếp :
- Từ thiếu gia, ngươi hãy xem. Ta đã nói tượng điêu khắc gỗ của cửa hàng này không hề kém của thợ mộc họ Chu. Thế nào, mua vài cái đi.
Vương Lâm bật cười. Tên Đại Ngưu này nhất định là thấy một năm qua khách đến cửa hàng của Vương Lâm không nhiều lắm, nên khi gặp khách hàng có tiền hắn liền kéo đến cửa hàng của Vương Lâm trước tiên.
Thanh niên họ Từ kia nhìn một vòng, ánh mắt ngày càng sáng lên. Hắn khác với Đại Ngưu, hắn là một người từng trải trên đời, hiện tại đang là một trong những tùy tùng thân tín của Nam Vương thế tử. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra chất lượng của những tượng gỗ này so với của thợ mộc danh tiếng ở kinh thành cao hơn rất nhiều.
Tuy rằng tượng điêu khắc gỗ của thợ mộc họ Chu cũng sinh động như thật, nhưng luôn khiếm khuyết một vài thứ. Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên hiểu được tượng gỗ của thợ mộc họ Chu so với những vật trước mắt còn kém một chữ, đó là chữ "Sinh"!
Một bên là sinh động như thật, một bên là giống như đang sống.
Chỉ kém một chữ nhưng khác biệt vô cùng lớn.
Thanh niên họ Từ ánh mắt sáng ngời, tiến lên cầm lấy một bức tượng gỗ. Bức tượng gỗ giao long này Vương Lâm đã điêu khắc đúng một năm trước.
Con giao long này đầu và thân hướng lên nhìn trời, từng cái vảy trên thân mình đều có thể thấy được rõ ràng, càng làm cho thanh niên họ Từ cảm thấy khiếp sợ. Ngay khi hắn chạm đến bức tượng điêu khắc này, hắn bỗng cảm thấy con thú này giống như là đang sống. Hắn hoảng hốt buông tay, bức tượng gỗ từ trong tay rơi xuống.
Đại Ngưu đã sớm để ý tới vẻ mặt của đối phương. Hắn biết một khi cầm trong tay những bức tượng này sẽ gặp phải một loại cảm giác kỳ lạ. Vì vậy hắn thường chỉ dám nhìn chứ không dám chạm vào.
Loảng xoảng một tiếng, bức tượng gỗ rơi xuống đất. Cũng may đây là một chế phẩm bằng gỗ, nên một vài lần va đập cũng không gây tổn hại gì.
Thanh niên họ Từ đỏ mặt lên, vội vàng nói :
- Vương sư phụ, bức tượng này là loài động vật gì vậy? Ta thấy có chút giống như rắn.
Không đợi Vương Lâm trả lời, Đại Ngưu ưỡn ngực nói :
- Đây là giao long! Giao long ngươi biết không? Đây là thần tiên hạng nhất!
- Giao long… Thanh niên họ Từ lẩm bẩm ghi nhớ, nói :
- Tượng giao long này bán thế nào?
Vương Lâm tùy ý cười, nói :
- Mười lượng vàng.