Không lâu sau, từ bốn phía theo sát đàn kiếm tiên bay tới hơn trăm người. Những người này, cũng đều có tốc độ khá, đuổi theo đàn kiếm mà đến.
Kiếm tiên không ngừng bay tới, bốn phía tu sĩ, cũng càng ngày càng nhiều. Những người này trong mắt ít nhiều đều cùng đều lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt khẩn truơng nhìn vào kim long bay vần vũ xung quanh cô gái áo trắng.
Bất quá để có thể đi vào khu vực tiên giới này đều là các cá nhân kiệt xuất của các Tu chân tinh, năng lực khống chế tâm thần tự nhiên rất mạnh. Tuy rằng trong tâm sinh ra ý tham nhưng không ai ra tay đoạt trước.
- Dừng. Thu tay lại đi. Hiện tại đã có ba vũ kiếm rồi. Vậy là đủ rồi. .
Ở trong mi tâm một kim long truyền ra một thanh âm rất nhỏ.
Cô gái áo trắng thần sắc như thường, chậm rãi nói:
- Vẫn còn chưa đủ, chờ thêm một lát. Vũ kiếm thứ tư cũng đã sắp thành hình.
Nàng vừa dứt lời, thì thấy hư ảnh con kim long thứ tư chậm rãi xuất hiện theo phi kiếm không ngừng tiến đến, chỉ có điều chưa ngưng thật. Nhưng sau một hồi đem kiếm tiên dung nhập, tốc độ ngưng thành thực thể của nó đã nhanh hơn.
Đúng lúc này bên trong hư vô bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít gào long trời lở đất, tiếng rít gào sung mãn ý khiêu khích. Ánh mắt ba con kim long lập tức ngưng lại chăm chú nhìn về hướng phía Đông.
Chỉ thấy hỏa cầu cực lớn từ nơi đó gào thét bay đến. Hỏa cầu chưa tới mà sóng nhiệt đã tấn công các tu sĩ đứng gần nó. Tất cả sắc mặt đều đại biến ,vội lui về phía sau tránh ra tạo thành một con đường.
Bọn họ gần như vừa mới tránh ra thì hỏa cầu liền ầm ầm từ trong hư vô lao ra, đến giữa không trung của mảnh nhỏ này liền bùng nổ hóa thành từng trận đốm lửa, hướng bốn phía bay quét tới. Tại điểm trung tâm bùng nổ của hỏa cầu một con thú kỳ lân toàn thân phát ra ngọn lửa màu xanh ngật ngưỡng đứng ở giữa không trung. Con thú này mũi lớn, phun ra hai luồng khí màu trắng, hai mắt như điện nhìn về phía ba con kim long.
- Đây là . Kỳ lân tiên thú! Là Linh thú hộ sơn của Đại La Kiếm Tông!
- Con thú này là vật của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, lão quái này đến đây!
- Rốt cuộc có bảo bối gì có thể khiến lão nhân gia Lăng Thiên Hậu tự thân tới nhỉ?
Một ít người có kiến thức rộng rãi lập tức tinh thần chấn động mạnh, trong nội tâm đều âm thầm suy đoán. Những người định lực không đủ dĩ nhiên lui ra phía sau mấy trượng, thất thanh kêu lên.
Vương Lâm nhìn không chớp mắt vào tiên thú Kỳ Lân kia. Hắn lập tức thấy được trên cái đầu thật lớn của con tiên thú kia có một người khoanh chân ngồi!
Người này mặc áo xanh, râu tóc bạc phơ tuy không gió nhưng bay phất phới, cả người tuy nói gầy yếu nhưng làm cho người ta một loại rung động giống như thiên uy, nhất là ở sau lưng hắn có bốn kiếm ảnh hư ảo lóe lên. Mỗi lần kiếm ảnh này lóe lên là trái tim Vương Lâm lại đập thịch một cái.
- Phanh, phanh!
Sau hai tiếng này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, từ khóe miệng máu tươi chảy xuống, vội hoảng sợ thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, Sất Hổ từ miệng phun ra một ngụm to máu tươi, lộ ra biểu tình khủng bố.
Không chỉ có hai người như thế, không hề ít tu sĩ ở bốn phía khóe miệng đều chảy máu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi không thể tin nổi.
- Hừ, Đại La Kiếm Tông Kiếm Tôn lão quái, làm sao chúng ta có thể sánh được. Tu vi người này dĩ nhiên thông thiên. Bốn kiếm ảnh phía sau đó là bản mạng pháp bảo, có thể biến hóa thành hàng nghìn hàng vạn, sinh sôi không ngớt. Nếu tu vi không đủ, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị thương ngay, nếu khăng khăng cưỡng ép thì kể cả là bỏ mạng, cũng không kỳ lạ chút nào!
Một ít người có kiến thức sau khi nhìn thấy Kỳ lân xuất hiện lập tức cúi đầu, trong lòng cười lạnh.
Vương Lâm thở sâu, vội vàng vỗ túi trữ vật, trong tay Cấm Phiên hiện ra, phất xuống phía dưới một cái, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi màn hắc vụ. Hắn lấy ra mấy hạt đan dược nhanh chóng nuốt vào vận chuyển, trên mặt nổi lên một tia hồng nhuận.
Con thú Kỳ lân kia sau khi xuất hiện, phun ra hai luồng khí rồng, chân sau tùy ý đạp một cái hướng về phía trước.
Lúc này lão già áo xanh đang khoanh chân ngồi trên đầu Kỳ lân kia bắt đầu mở hai mắt, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Các hạ là tiên nhân?
Lão già ánh mắt âm trầm, chậm rãi hỏi.
Lời này vừa nói ra, tu sĩ bốn phía lập tức ầm một tiếng, loạn cả lên, nhưng gần như lập tức ai nấy đều giữ nhỏ miệng lại, ánh mắt nhìn phía cô gái áo trắng.
Ánh mắt của cô gái áo trắng liếc mắt nhìn lão già một cái rồi bình thản nói:
- Lui ra!
Ánh mắt lão già lóe lên một cái, giận dữ cười rộ lên. Hắn thân là nhân vật số một số hai của Thiên Vận tinh, vô số năm qua không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
- Cáp, tiên giới tan biến, mặc dù ngươi thực sự là tiên nhân còn may mắn tồn tại thì lão phu cũng phải can thiệp!
Lời này của lão già nói ra lập tức con thú Kỳ lân phía dưới người bắt đầu gầm lên.
Cô gái áo trắng vẻ mặt lãnh đạm nhưng đã có một chút vẻ phiền muộn, không nhìn lão già mà là nhìn về phía con thú Kỳ lân kia nhẹ giọng nói:
- Cái con nghiệt súc này, kể cả tổ tiên nhà ngươi năm xưa cũng không dám ở trước mặt bản quân như thế. Chẳng lẽ tiên giới toái diệt, ngay cả trí nhớ kế thừa của ngươi cũng mất đi rồi!
Ánh mắt con Kỳ lân thú lộ ra một vẻ mê man.
Lão già áo xanh ánh mắt âm trầm, tay phải lập tức một tia hắc mang bao phủ chụp vào trên đầu con thú Kỳ lân. Dưới cái chụp này, vẻ mê man trong ánh mắt con thú Kỳ lân lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung hãn, nó lại gầm lên một tiếng.
Cô gái áo trắng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:
- Hóa ra không đánh một cái không thể khơi lại truyền thừa của con thú này!
Nói xong, nàng nâng bàn tay lên hướng về Kỳ lân điểm một cái.
Kỳ lân kia lập tức lùi lại, vẻ hung hãn trong mắt lập tức biến mất, không ngờ lộ ra một sự sợ hãi cả run người lên. Lão già trên đầu lập tức bị rớt người xuống. Con thú Kỳ lân này kêu lên một tiếng rồi phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Lão già áo xanh đang ở giữa không trung, trên mặt thể hiện sự nghi hoặc.
- . Ngươi nghĩ rằng tiên giới không còn nữa thì ta không thể trừng phạt được ngươi sao?
Cô gái áo trắng than nhẹ, bàn tay ngọc cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng lão già áo xanh điểm một cái.
Cái điểm này vừa xuất ra tức thì lay động cả thiên địa. Lão già áo xanh sắc mặt tái nhợt, thân mình lập tức lui về phía sau, đồng thời hai tay liên điểm xuống, bốn thanh kiếm ảnh phía sau lập tức bay ra đứng chắn ở trước người.
- Phanh.
Hai tiếng nổ ra, hai kiếm ảnh lập tức tan vỡ. Lão già áo xanh sắc mặt đại biến, hắn không nói hai lời xoay người bước đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền liền biến tại chỗ, lúc hiện ra đã ở xa xa bên trong hư vô.
Bên người cô gái áo trắng hư ảnh con kim long thứ tư càng thêm ngưng thật, dĩ nhiên đây là thời khắc cuối cùng.
- Cô ta cũng không phải tiên nhân bình thường! Cô ta tự xưng là bản quân, chẳng lẽ là tiên quân. .
Lão già áo xanh nội tâm càng thêm kinh hãi, chỉ điểm một cái liền hủy diệt hai bản thể kiếm ảnh của mình. Kể cả là Thiên Vận tử cũng không làm được, như vậy làm sao hắn không sợ hãi được.
- Thôi, hôm nay cùng lắm thì kiếm tiên không lấy được . A, không đúng!
Lão già áo xanh thân mình lập tức dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, quay đầu nhìn thoáng qua lại nơi mảnh nhỏ phía xa.
- Nếu là tiên quân, ta mạo phạm vào cô ta, với điều luật tiên giới năm đó thì đây là tội lớn phải diệt nguyên thần. Nhưng cô ta lại vẫn chưa giết ta . Ta hiểu rồi, người này không phải không muốn giết ta mà là muốn dọa ta chạy đi!
Lão già áo xanh ánh mắt chợt lóe lên, không nói hai lời xoay người lại bay về phía mảnh nhỏ. Vào lúc này, hắn đang bay giữa không trung, hai thanh kiếm ảnh phía sau lập tức hiện ra, ở phía trước người hư ảnh kiếm từ hai hóa bốn, bốn hóa tám, gần như trong chớp mắt, trước người hắn liền hóa ra hơn trăm kiếm ảnh.
Nhanh chóng quay lại!
Trong nháy mắt, hắn đã quay trở lại bên trong mảnh nhỏ.
Bên trong mảnh nhỏ này, tu sĩ bốn phía nhìn thấy dưới một cái điểm tới của cô gái áo trắng, đường đường là Kiếm Tôn không ngờ cũng không địch lại, kinh sợ mà chạy mất. Đám người này dĩ nhiên hiểu rằng hôm nay không có khả năng thu thập được kiếm tiên, vì thế đều lặng lẽ lui ra phía sau, chuẩn bị rời khỏi nơi này.