Khác với đám khán giả hò reo, Thạch Huyên Hiên, nhóm Tả Vân Phi bên bờ biển cau mày.
Tả Vân Phi chau mày nhỏ giọng nói:
– Lão tam làm sao vậy? Thực lực của lão tam sao đánh với khủng long bạo chúa lâu vậy? Tuy khủng long bạo chúa không tệ nhưng chưa đến mức khiến lão tam vờn con mồi đi?
Tiêu Bạch cau mày trầm giọng nói:
– Lão tứ có chú ý lúc trước khi lão tam định một chưởng đập chết khủng long bạo chúa thì đột nhiên đổi thành nắm đấm vào đầu nó không? Lực lượng chỉ mới ra hai mươi, ba mươi phần trăm.
Chu Dao siết chặt hai tay lo lắng hỏi:
– Có phải Thiên xảy ra chuyện gì không?
Tả Vân Phi chợt phản ứng lại đối thoại của gã và Tiêu Bạch khiến Chu Dao căng thẳng.
Tả Vân Phi vội vàng khoát tay nói:
– Yên tâm đi, tu vi của lão tam sâu không lường được, khủng long bạo chúa ngốc trừ sức hơi mạnh chút, biết rống vài tiếng làm sao đánh thắng nổi.
Tiêu Bạch gật gù:
– Đừng lo, chắc lão tam thấy sức mạnh khủng long bạo chúa không nhỏ nên chơi một lúc hoạt động gân cốt.
Chu Dao hơi yên lòng, mắt không chớp cái nào theo dõi lôi đài. Lâm Thiên và khủng long bạo chúa đánh nhau tốc độ không chậm, người bình thường khó thấy rõ mỗi động tác nhưng Chu Dao lại nhìn rõ ràng.
Chiến đấu bên ngoài tạm thời không có gì để nói. Trong thức hải của Lâm Thiên, tám mươi phần trăm ý thức hóa thành rồng vàng năm móng to vài trăm thước giằng co với hắc đen to có tám đầu cũng dài vài trăm thước.
Trong thức hải của Lâm Thiên khá rộng lớn, hai cự thú dài vài trăm thước ở bên trong vẫn rất trống trải.
Lâm Thiên hóa thành rồng vàng năm móng mở miệng hỏi:
– Bát Kỳ?
Thanh âm trực tiếp truyền vào cái đầu rắn to nhất trong tám đầu rắn đen.
– Khục khục, ngươi biết ta? Khá lắm, khá lắm.
Tám cái đầu rắn đen to lúc lắc, trong lòng Bát Kỳ thì hết sức giật mình. Bát Kỳ không ngờ tinh thần lực của Lâm Thiên cường đại đến vậy, không thua gì cao thủ Nguyên Anh kỳ như gã. Nếu không phải Bát Kỳ dùng bảy mươi phần trăm tinh thần lực công kích thì rất có thể đã bị Lâm Thiên tổn hại nặng. Gã phải tốc chiến tốc thắng! Bát Kỳ vốn chỉ định quấy rầy Lâm Thiên một lúc để khủng long bạo chúa thuận lợi chiến thắng, nhưng bây giờ hắn mạnh khiến gã thấy uy hiếp mãnh liệt. Đó là uy hiếp thì phải tiêu diệt khi còn có thể.
Tám mươi phần trăm tinh thần lực của Lâm Thiên ngang ngửa bảy mươi phần trăm tinh thần lực của Bát Kỳ, nhưng gã sống cả ngàn năm, vận dụng tinh thần lực sành sỏi hơn chim non Lâm Thiên. Tuy nhiên Lâm Thiên có điểm mạnh của mình, đó là tác chiến trên sân nhà, khi cần thiết có thể rút về hai mươi phần trăm. Tuy nhiên khủng long bạo chúa đang bám chặt chẽ làm Lâm Thiên không có cơ hội.
Bát Kỳ nói:
– Tiểu tử, hôm nay không tha cho ngươi được!
Một trong tám cái đầu rắn phun một quả cầu lửa đen đốt rồng vàng năm móng Lâm Thiên biến ra.
Lâm Thiên định vỗ tan quả cầu lửa thì giọng Tiểu Linh vang lên trong ý thức của hắn:
– Chủ nhân đừng đụng vào thứ đó, nó là thể ý thức tà ác Bát Kỳ phun ra, chuyên môn ô nhiễm ý thức của người khác.
Lâm Thiên hết hồn, hắn vội né sang bên tránh đi quả cầu lửa đen.
Tám cái đầu, mười sáu con mắt của Bát Kỳ lộ tia kinh ngạc nói:
– A! Tiểu tử ngươi lanh đấy!
Chiêu này của Bát Kỳ thành công bao nhiêu lần, người không có kinh nghiệm phong phú thường khi thấy quả cầu lửa đen nho nhỏ này thường chọn đập tan nó, kết cuộc là ý thức bản thể bị ô nhiễm, bị Bát Kỳ hoàn toàn đánh tan. Bát Kỳ cứ nghĩ Lâm Thiên sẽ như những người lúc trước chết trong tay gã, không ngờ khi hắn sắp chạm vào quả cầu lửa đen thì chọn né tránh.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Lão già Bát Kỳ nhà ngươi thì gian xảo.
Lâm Thiên bắt chước giọng điệu của Bát Kỳ chọc giận gã.
– Tiểu tử đáng ghét, hôm nay ta phải xé sống nhà ngươi, ta sẽ hưởng dụng tiểu tình nhân Thạch Huyên Hiên của ngươi!
Tám cái đầu rắn ngóc cao mổ hướng Lâm Thiên.
Lâm Thiên chưa trải qua chiến đấu trong thức hải nên hơi hoảng loạn.
Tiểu Linh gợi ý:
– Chủ nhân, có thể sử dụng khí trong thức hải!
Lâm Thiên nghe vậy vận dụng khí thế vô thiên duy ngã điên cuồng tăng vọt.
Trong thức hải tác dụng khí thế rõ rệt hơn bên ngoài, Lâm Thiên cảm thấy trong phút chốc cảm xúc hoảng loạn quét sạch, chiến ý lên đến đỉnh. Bát Kỳ cảm giác trái ngược với Lâm Thiên, gã cảm thấy trong một giây hắn cường đại vô số lần, không gian thức hải tăng mạnh áp lực vào gã.
– Chết đi cho ta!
Lâm Thiên như được mở mang đầu óc, miệng rồng há to phun ra lửa màu vàng đốt Bát Kỳ. Ngọn lửa không phải thực thể, nhưng Bát Kỳ vọt hướng Lâm Thiên đột nhiên dừng lại rồi lùi ra cả ngàn thước.
– Giỏi, giỏi lắm, có thể khống chế ý thức hủy diệt!
Ngọn lửa màu vàng chậm rãi tan biến, Bát Kỳ thầm hết hồn. Bát Kỳ biết nếu dính phải lửa vàng ý thức hủy diệt đó thì một phần tinh thần lực sẽ hóa thành hư vô.
– Ý thức hủy diệt? Đó là thứ gì?
Lâm Thiên miệng người thì lắc mình đuổi theo Bát Kỳ tiếp tục phun lửa vàng. Lâm Thiên không biết lửa màu vàng này là thứ gì nhưng hắn biết Bát Kỳ sợ nó, chỉ bấy nhiêu đã đủ.
Bị khí thế vô thiên duy ngã của Lâm Thiên đè ép, lại đang trong ân nhà của hắn, hiện tại hắn lĩnh ngộ ra lửa vàng ý thức hủy diệt, tuy Bát Kỳ không cho rằng gã sẽ thua nhưng biết rõ dù thắng cũng phải trả giá nặng nề. Có lẽ bảy mươi phần trăm tinh thần lực hơn một nửa sẽ mất tại đây, Bát Kỳ không muốn nhận kết quả đó. Hiện tại cao thủ Nguyên Anh kỳ không bị hạn chế ra tay, nếu Bát Kỳ bị thương quá nặng thì người khác sẽ không chút khách sáo tiêu diệt gã.
Trong hoàn cảnh Trái Đất có thể đến Nguyên Anh kỳ mấy ai hiền lành? Hiện tại trên đảo Sinh Tử có bảy cao thủ Nguyên Anh kỳ, bảy cao thủ Nguyên Anh kỳ này sẽ rất thích ý từ mười một cao thủ Nguyên Anh kỳ trên Trái Đất giảm xuống còn mười.
– Lâm Thiên, ngày khác sẽ lấy mạng ngươi sau!
Bát Kỳ nói xong câu đó thấy Lâm Thiên định phun lửa vàng tiếp thì giật bắn người, gã vội phá mở không gian ý thức nhanh như tia chớp biến mất. So với thua gien kỹ thuật về tay Giáo Hoàng thì Bát Kỳ càng trân trọng mạng già của mình hơn.
Bát Kỳ rời đi, tinh thần Lâm Thiên thả lỏng, cảm thấy ý thức mệt mỏi. Mới rồi không quá lâu nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đối mặt cường giả Nguyên Anh kỳ, còn là ý thức thể đối địch, áp lực rất lớn. Thời gian ngắn ngủi lại mệt còn hơn Lâm Thiên liều chết bên ngoài một, hai ngày.
Bên ngoài, Lâm Thiên và khủng long bạo chúa đánh nhau phá hoại lôi đài gần sụp. Lúc này tám mươi phần trăm ý thức thể nháy mắt trở về, ý thức thể cường đại mang đến sức khống chế mạnh mẽ. Chỉ có sức khống chế mạnh mới phát huy đầy đủ lực lượng cơ thể Lâm Thiên.
Khủng long bạo chúa rống to:
– Grao!
Khủng long bạo chúa quẫy đuôi đạp mạnh vào Lâm Thiên. Khi khán giả cho rằng Lâm Thiên sẽ như trước kia bị đuôi to quất bay xa mười mấy thước thì hắn làm hành động khiến bọn họ hết hồn.
Lâm Thiên dang hai tay ôm chặt đuôi to của khủng long bạo chúa, thân thể chịu đựng lực lượng to lớn đó, ghì chặt không nhúc nhích.
Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Lên cho ta!
Lâm Thiên ném mạnh, khủng long bạo chúa bị hắn quăng bay bổng.
Tình hình hơi quái dị, một nhân loại chỉ cao một thước tám lại túm cái đuôi con khủng long bạo chúa cao bốn thước ném nó bay lên.
Tả Vân Phi nói:
– Ha ha ha! Ta đã nói mà, lúc trước lão tam chỉ chơi với con khủng long bạo chúa ngốc.
Tả Vân Phi thầm thở phào, tuy gã không cho rằng Lâm Thiên sẽ thua con khủng long bạo chúa nhưng bụng vẫn hơi lo.
Mắt Chu Dao sáng rực nhưng không nói gì.
Ầm!
Lâm Thiên ném mạnh khủng long bạo chúa xuống lôi đài, mỗi một bình phương lôi đài không chịu nổi sức nặng trăm tấn thủng một lỗ to, khủng long bạo chúa xuyên qua lỗ thủng rớt xuống biển.
Lâm Thiên biết khủng long bạo chúa đã chết, hắn xuống lôi đài, đến bên cạnh Thạch Huyên Hiên.
Một trong hai trọng tài cao thủ Kim Đan cao giọng quát:
– Lâm Thiên tiên sinh còn chưa so đấu xong!
Tuy khủng long bạo chúa ra khỏi lôi đài, so đấu có lôi đài nhưng không chịu lôi đài trói buộc. Miễn là không đánh tới mất hút, dù ra lôi đài cũng không tính thua. Cao thủ Kim Đan kia không biết khủng long bạo chúa đã chết nên mới nói vậy.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Trận so đấu này chấm dứt, khủng long bạo chúa đã chết.
Thanh âm truyền đi thật xa.
– Các ngươi ai muốn làm lôi chủ thì lên đi, hôm nay ta mệt rồi không muốn đánh nữa.
Lâm Thiên nói xong nắm tay Thạch Huyên Hiên bay tới bên cạnh Chu Dao, nhóm Tả Vân Phi bên bờ biển. Xung quanh chen chúc nhiều người nhưng Lâm Thiên đến đâu là chỗ đó trống rỗng. Lâm Thiên thể hiện ra thực lực đủ làm vô số người kính sợ, bọn họ sợ Lâm Thiên lỡ tay cho ăn một cú, với tu vi xoay khủng long bạo chúa như dế của hắn thì bọn họ không chịu nổi.
Mới đáp xuống đất Thạch Huyên Hiên liền vùng khỏi tay Lâm Thiên.
Chu Dao rất nhạy cảm, nàng phát hiện sắc mặt Lâm Thiên là lạ liền biết vừa rồi xảy ra chuyện gì bọn họ không biết.
– Thiên, có chuyện gì?
Lâm Thiên hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, khẽ cười nói:
– Không có gì, chỉ là một con rắn nhỏ quấy rối.
Chu Dao tò mò hỏi tới:
– Một con rắn nhỏ? Có thấy rắn đâu?
Lâm Thiên thầm cười khổ, Bát Kỳ dùng ý thức thể công kích, hai trọng tài Kim Đan kỳ còn không phát hiện chứ nói gì đến người thường như Chu Dao.
Lâm Thiên nói:
– Không có việc gì, Dao nhi đừng hỏi nữa.
Nói ra chuyện Bát Kỳ chỉ tổ làm mọi người lo lắng, để một mình hắn chịu được rồi. Trừ Lâm Thiên có sức chống lại tu vi Nguyên Anh kỳ của Bát Kỳ ra nhóm Chu Dao không làm gì được gã.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, có lẽ ta nên trực tiếp sử dụng giới lực diệt Bát Kỳ, tuy làm vậy khiến thời gian dài khí thế vô thiên duy ngã không tăng trưởng nhưng tránh cho Bát Kỳ kiếm chuyện với nhóm Dao nhi. Hiện tại cao thủ Nguyên Anh kỳ không bị hạn chế nữa, trời biết tên Bát Kỳ nham hiểm đó sẽ làm ra chuyện gì.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, dù người muốn ra tay cũng phải tìm thời cơ tốt, không thể để cao thủ Nguyên Anh kỳ khác biết là chủ nhân làm nếu không hãy chờ bị bọn họ quần công đi.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hắn biết điều đó. Nếu Lâm Thiên diệt Bát Kỳ tức là cho cao thủ Nguyên Anh kỳ biết một tín hiệu, hắn có thực lực tiêu diệt cao thủ Nguyên Anh kỳ. Làm như vậy không khiến cao thủ Nguyên Anh kỳ kính sợ ngược lại vây giết Lâm Thiên. Bọn họ ở trên đỉnh thế giới nhiều năm, sao chấp nhận một đứa nhóc ngồi trên đầu mình?
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Ta biết rồi, dù tiêu diệt Bát Kỳ cũng phải tìm cơ hội tuyệt vời.
Lúc này xác khủng long bạo chúa, à không, là xác tên mập đã được vớt lên. Gã chết thì không giữ hình dạng biến thân được, hình tượng khủng long bạo chúa biến về bộ dạng mập mạp ban đầu nhưng cũng hơi khác đi. Tên mập vốn nặng bốn, năm trăm cân giờ mập thêm một vòng lớn, ước chừng sáu, bảy trăm cân.
Tả Vân Phi thắc mắc hỏi:
– Lão tam, khủng long bạo chúa đó ít nhất cũng nặng ba, bốn tấn mà tên mập chỉ cỡ sáu, bảy trăm cân, vậy là sao? Biến thân một cái trở nên nặng nhiều vậy?
Lâm Thiên cũng không rõ, nhưng hắn biết chắc Tiểu Linh biết nguyên nhân.
Lâm Thiên thầm hỏi:
– Tiểu Linh, chuyện này là sao?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân, gien đột biến trong chớp mắt, tế bào hấp thu năng lượng trong thân thể nháy mắt tăng lên rất nhiều lần. Năng lượng tồn trữ trong cơ thể người ở hình dạng năng lượng thì không trắc ra chất lượng gì, ví dụ chủ nhân trong nguyên lưu trữ năng lượng mênh mông, nhưng nếu cân thì không đến ngàn cân. Khi chuyển hóa năng lượng vào tế bào tăng lớn thì tế bào sẽ ảnh hưởng trọng lượng. Chủ nhân, ta nói vậy có hiểu rõ chưa?
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Hơi hiểu, nhưng ta cũng dùng giới lực tăng cường tế bào vậy tại sao không nặng thêm?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, cường hóa tế bào và tăng lớn tế bào là khác nhau. Giới lực tăng cường tế bào là biến thiết tinh luyện thành cương, chất lượng không thay đổi. Còn người đó là thêm vào khoáng thạch sắt biến khối sắt to lên nên trọng lượng mới thay đổi.