Tốc độ chảy thời gian trong thế giới Tinh Giới đã điều chỉnh xong, gấp mười lần bên ngoài. Bên trong mười ngày thì bên ngoài mới qua một ngày, dùng để tu luyện rất tốt. Lâm Thiên không đi vào thế giới tu chân mà đến Tàng Tinh tháp.
Tầng thứ nhất Tàng Tinh tháp, chọn đại một chỗ ngồi xếp bằng, không phải để sử dụng ảo trận mà vì luyện tập khống chế hồn hỏa. Sử dụng ảo trận là cần thiết nhưng phải xếp sau luyện tập khống chế hồn hỏa.
Hồn hỏa đốt cháy trong đan điền, khi Lâm Thiên mới bắt đầu luyện tập chợt phát hiện nhiệm vụ này không dễ dàng như đã tưởng. Hồn hỏa vốn bạo liệt, sau khi hấp thu năng lượng thuộc tính lôi thì càng bạo liệt hơn. Muốn khiến hồn hỏa rực cháy đốt thành sợi tơ mỏng nói dễ hơn làm. Càng không nói tới để các sợi tơ tiến vào cơ thể người khác, trải đều tất cả kinh mạch.
Lâm Thiên cố gắng hai tiếng nhưng chỉ khiến hồn hỏa bay ra nửa thước từ lòng bàn tay, thô cỡ cánh tay. Chiều dài, độ thô thế này kém xa mục tiêu của Lâm Thiên.
Tiểu Linh an ủi:
– Chủ nhân chỉ mới bắt đầu học tập khống chế, có thành tích thế này đã rất giỏi.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Linh cho mục tiêu cụ thể đi, ta ít ra phải làm đến mức nào mới xem như miễn cưỡng hợp cách?
Tiểu Linh trả lời:
– Khi chủ nhân khống chế hồn hỏa đến chiều dài ngàn thước, đường kính sợi hồn hỏa nhỏ cỡ 0,1milimet thì miễn cưỡng hợp cách. Muốn Chu Dao không bị tổn thương quá lớn thì Lâm Thiên phải khống chế sợi hồn hòa dài ngàn thước thật linh hoạt.
Lâm Thiên hít ngụm khí lạnh:
– Dài ngàn thước, đường kính nhỏ cỡ 0,1milimet, Tiểu Linh, có thể làm được sao?
– Nếu chủ nhân không làm được thì đành nhìn Chu Dao hương tiêu ngọc vẫn! Chủ nhân nhất định sẽ làm được!
Lâm Thiên không nói nhiều nữa, hắn tập trung hết sức vào khống chế hồn hỏa giống cây gậy. Thời gian trôi qua trong khi Lâm Thiên tu luyện ngày đêm.
Ngày thứ năm, Lâm Thiên đã có thể phát hồn hỏa ra năm thước, thô cỡ ngón cái. Nửa tháng, chiều dài hai mươi lăm thước, thô cỡ ngón út. Một tháng, dài năm mươi thước, đường kính sợi hồn hóa là năm milimet. Hai tháng, sợi hồn hỏa đã dài trăm thước, đường kính 2milimet. Ba tháng, sợi hồn hỏa đến hai trăm thước, nhỏ còn 1milimet. Bốn tháng, sợi hồn hỏa dài năm trăm thước, nhỏ 0,5milimet. Năm tháng, sợi hồn hỏa dài ngàn thước, đường kính 0,1milimet như Tiểu Linh nói.
Suốt năm tháng trời Lâm Thiên ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, hoàn thành yêu cầu của Tiểu Linh mới mở mắt ra, mắt hấp háy tia sáng. Năm tháng khiến tâm Lâm Thiên trầm ổn nhiều, tu vi không tiến bộ nhưng được chút ít lợi. Ít ra có thể phát hồn hỏa xa ngàn thước, nếu dùng tốt sẽ phát huy sức chiến đấu rất mạnh. Hiện tại Lâm Thiên không cần giống lúc đối phó Bát Kỳ, mạo hiểm đến mới thả hồn hỏa vào cơ thể được.
Tiểu Linh cười cợt nhả:
– Chủ nhân, Tiểu Linh đã nói là chủ nhân sẽ làm được.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
– Chuyện trên đời đôi khi không khó như chúng ta tưởng, nếu cố gắng làm.
Tiểu Linh nói:
– Bây giờ chủ nhân chỉ miễn cưỡng đủ điều kiện, tiếp tục luyện tập nữa không?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Đương nhiên, rèn sắt khi còn nóng.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, kinh mạch thân thể người phức tạp, xuyên tới xuyên lui, điều chủ nhân phải làm là khiến hồn hỏa muốn cong liền cong, muốn gấp liền gấp, muốn phân nhánh liền phân nhánh.
Lâm Thiên cũng biết kinh mạch thân thể người rất phức tạp, hắn lại nhắm mắt khiến hồn hỏa từ đan điền xuất hiện duỗi dọc theo các kinh mạch lớn. Lâm Thiên đã có thể khống chế hồn hỏa dài ngàn thước, lực khống chế rất mạnh. Nhưng khi Lâm Thiên điều khiển sợi hồn hỏa trải rộng hơn một nửa kinh mạch thì lo đầu không lo đuôi, sợi hồn hỏa tản ra trong kinh mạch của hắn. Hồn hỏa mỏng manh đốt cháy một nửa kinh mạch toàn thân, mỗi chỗ không quá đau nhưng toàn thân cộng lại thì rất khó chịu. Lâm Thiên ăn đau chảy mồ hôi lạnh.
Lâm Thiên chửi thầm:
– Chết tiệt, làm sao Dao nhi chịu đựng được đau đớn như vậy? Đau thế này thì Dao nhi không thể vận công được.
Lâm Thiên hít sâu, khiến tất cả hồn hỏa trở về đan điền, thử lại lần nữa.
Thả sợi hồn hỏa ra, tán, đau đớn, lại thả ra, lại tán, lại đau. Lâm Thiên thử nhiều lần, cuối cùng chết lặng với cơn đau, hắn không biết mình đã thử bao nhiêu lần.
Một tháng sau, Lâm Thiên có thể chớp mắt khiến sợi hồn hỏa trải khắp kinh mạch toàn thân, không tạo thành đau đớn gì. Đến đây thì tu luyện lực khống chế hồn hỏa xem như chấm dứt một khâu.
Lâm Thiên đứng dậy, tóc ngắn đã dài chấm vai.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Linh, xử lý tóc giúp ta.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Vâng thưa chủ nhân!
Mấy phong nhẫn hình thành sau gáy Lâm Thiên lướt nhanh qua mái tóc, chốc lát sau mái tóc dài đã ngắn. Lâm Thiên quét thần thức qua, rất vừa lòng kiểu tóc hiện tại.
Lâm Thiên cười khen:
– Tay nghề của Tiểu Linh giỏi thật, ta có thể suy xét mở tiệm cắt tóc, ha ha!
Vào trong Tàng Tinh tháp đã sáu tháng, tính theo thời gian trong Tinh Giới thì còn bốn tháng là Thiên Âm Thần mạch của Chu Dao sẽ bùng nổ.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, Chu Dao đã học xong Huyền Nữ quyết.
Lâm Thiên vốn định tìm trận pháp tu luyện nhưng Chu Dao đã học xong Huyền Nữ quyết thì hắn phải đi ra chơi với nàng. Có lẽ lâu thật lâu nữa Lâm Thiên không thể gặp Chu Dao, bây giờ hắn mong ước mỗi phút mỗi giây ở bên nàng.
Trở về không gian Tinh Giới, Chu Dao đã chờ sẵn.
Chu Dao khẽ kêu lên:
– Thiên!
Chu Dao dựa vào ngực Lâm Thiên, những giọt nước mắt lăn dài thấm ướt vạt áo của hắn.
Lâm Thiên sốt ruột hỏi:
– Dao nhi bảo bối, sao vậy? Tại sao khóc?
Chu Dao nức nở:
– Thiên, ta không muốn tách khỏi Thiên, ta muốn mãi mãi bên cạnh Thiên!
Lâm Thiên vỗ lưng Chu Dao, an ủi:
– Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, chắc chắn, Dao nhi đừng khóc, ngoan.
Nhưng lòng Lâm Thiên đau nhói, nỗi đau phát ra từ trái tim rồi truyền khắp người, trong đau đớn có chút thoải mái.
Lâm Thiên nói:
– Dao nhi đã hoàn toàn ghi nhớ Huyền Nữ quyết rồi?
Chu Dao khẽ nói:
– Ừm! Mãi đến Nguyên Anh kỳ ta đều nhớ hết.
Lâm Thiên nâng mặt Chu Dao, nhìn chăm chú vào mắt nàng:
– Dao nhi đã ghi nhớ rồi thì chúng ta ra ngoài tiếp tục du lịch đi, Dao nhi muốn đi đâu?
Giọng Chu Dao nhỏ như muỗi kêu:
– Thiên, ta muốn... Muốn!
Nếu tu vi của Lâm Thiên không cao sâu, tai rất thính thì sẽ không nghe thấy.
– He he, tiểu sắc nữ, ca ca thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Lâm Thiên ôm Chu Dao lên xông vào một gian phòng ngủ trong biệt thự ở không gian Tinh Giới.
***
Lâm Thiên và Chu Dao ra khỏi không gian Tinh Giới đã cách xa Bắc Kinh. Lúc trước Lâm Thiên rời khỏi Bắc Kinh mới vào không gian Tinh Giới vì không để Long Lăng Thiên biết hắn đột nhiên biến mất, nếu vào không gian Tinh Giới trong Bắc Kinh rất dễ Long Lăng Thiên phát hiện.
Lâm Thiên kéo tay Chu Dao hỏi:
– Dao nhi muốn đi đâu?
Cách Thiên Âm Thần mạch của Chu Dao bộc phát chỉ khoảng mười ngày ngắn ngủi, Lâm Thiên thầm nghĩ trong mười ngày này phải cùng nàng chơi thật vui.
Chu Dao nũng nụi nói:
– Chúng ta đã đi nhiều chỗ trong nước, lần này ra nước ngoài đi?
Lâm Thiên cười nói:
– Lão bà nói đi đâu liền đi đó, đi nước Mỹ hay Châu Âu? Hay Dao nhi còn muốn đi Châu Phi xem đại thúc da đen? Ha ha ha ha ha ha!
Chu Dao nói:
– Thiên, chúng ta đi nước Mỹ rồi đến Châu Âu, cuối cùng đi Châu Phi chơi được không? Ta muốn đi Las Vegas của Mỹ, muốn ngắm khán tháp Eiffel, cũng muốn đi Châu Phi xem Kim Tự Tháp.
Lâm Thiên nói:
– Không thành vấn đề, chúng ta du lịch hết một lần.
Lòng Lâm Thiên máy động, Thanh Linh kiếm đã xuất hiện dưới chân hắn, nhanh chóng biến dài và rộng.
– Lão bà đại nhân, mời lên phi kiếm.
Chu Dao lớn gan hơn Tả Vân Phi lúc đầu, hắn không hề sợ hãi bước lên hi kiếm của Lâm Thiên.
Lâm Thiên khẽ quát:
– Lên!
Thanh Linh kiếm chậm rãi bay lên, từ từ bay tới trước, dần tăng tốc.
Lâm Thiên, Chu Dao cưỡi phi kiếm đi Las Vegas của Mỹ, vì có Tiểu Linh nên không lo bị vệ tinh phát hiện bọn họ. Bốn tiếng sau, Lâm Thiên và Chu Dao đã bước lên mảnh đất Alaska.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Dao nhi, không ngờ trong nàng cũng có mặt điên cuồng. Muốn chạy đến Las Vegas đánh bài, ha ha ha ha ha ha!
Ngẫm lại kiếp trước của Chu Dao làm ra hành động chuyển kiếp đầu thai, bên trong điên cuồng thật sự di truyền không dứt.