Trong khu vực nguy hiểm nhất của cực địa Hàn vực, đao phong và không gian liệt phùng thay nhau xuất hiện. Nhưng lúc này đám Tần Vũ và đám Ngao Phụng đều chú ý tới sự tồn tại của đối phương. Nhất thời không khí trở nên khẩn trương, Man Càn từng bị Đỗ Trung Quân lừa nên vô cùng giận dữ muốn động thủ.
- Chậm đã!
Một tiếng quát lớn vang lên, trên thân Ngao Phụng quang mang lấp lóe cũng hiện lên một bộ kim sắc chiến giáp, khí thế không thua kém Man Càn bao nhiêu. Đồng thời Phương Điền, Hoa Nhan cũng đứng ngay sau Ngao Phụng, ba người cùng nhìn về phía Man Càn.
Man Càn lạnh lùng nhìn Ngao Phụng:
- Ngao Phụng ngươi có ý gì? Đỗ Trung Quân hắn lừa ta, hiện tại ta muốn động thủ trừng phạt hắn, không lẽ ngươi muốn cản trở?
Ngao Phụng tự nhiên biết tính khí của Man Càn.
Tộc Tử Đồng Ngưu Ma Vương này một khi giận dữ thì thập phần khủng bố.
- Không, không phải là cản trở. Ta chỉ có một chuyện thập phần trọng yếu muốn hỏi ngươi.
Ngao Phụng liền trịnh trọng nói.
- Hiện tại không có chuyện gì trọng yếu bằng việc ta muốn đối phó với Đỗ Trung Quân, các người tránh sang một bên trước, có chuyện gì đợi trận chiến của ta và Đỗ Trung Quân kết thúc hãy nói.
Sát khí của Man Càn ngập trời, nhìn thấy Ngao Phụng không hề lùi lại, Man Càn hừ lạnh nói,
- Sao thế, không lẽ ngươi muốn đối đầu với ta?
Nói rồi sát ý trên thân Man Càn ép về phía Ngao Phụng.
Chửi thầm "đồ trâu điên" nhưng trên mặt Ngao Phụng vẫn tươi cười:
- Không, không phải muốn đối đầu với Man Càn huynh mà là có chuyện này không hỏi thì ta không thể nào an tâm được. Long tộc của bọn ta cùng với tán tiên, tán ma, ba phe tốn vô số tâm lực mới biết được địa đồ tới Nghịch Ương cảnh, nhưng… tại sao các người cũng tới đây?
Hoa Nhan cũng nói:
- Man Càn huynh, chuyện này ta cũng thấy rất kỳ quái. Hình như các người đâu có Phá Thiên Đồ, sao lại biết Nghịch Ương Cảnh ở đây? Ngàn vạn lần đừng nói các người không có gì làm nên tới Tử Vong thâm uyên dạo chơi nhé, không ai trong bọn ta tin đâu.
Dạo chơi sao lại tới cái nơi đầy không gian liệt phùng như thế này.
Hai đoàn người đều dừng lại.
Lúc đầu hai bên đều đi với tốc độ nhanh nhất, vì thế cực kỳ cẩn thận với đao phong và không gian liệt phùng. Hiện tại đứng lại không động đậy thì sự khó khăn cũng giảm đi nhiều. Phần lớn tâm tư của mọi người tại trường đều đặt trên thân nhân mã của đối phương.
- Địa đồ tới Nghịch Ương Cảnh? Ha ha… ngươi cho rằng các ngươi có còn bọn ta không sao?
Man Càn cười ngạo mạn.
Mấy người Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Ngao Phụng, Phương Điền nhìn nhau, thầm trao đổi một lượt nhưng không có kết quả.
- Chỉ có địa đồ tới Nghịch Ương Cảnh thì có tác dụng gì, nếu không có Phá Thiên Đồ dù các ngươi tới cửa Nghịch Ương Cảnh cũng không có cách nào vào trong.
Thanh âm của Xích Dương chân nhân ở sau lưng Hoa Nhan vang lên, ẩn chứa một chút khó chịu.
Thời điểm này Tần Vũ vẫn cứ mỉm cười, không có phản ứng gì.
- Tần Vũ huynh đệ, việc cậu có địa đồ Nghịch Ương Cảnh có nên nói cho bọn chúng biết?
Man Càn truyền âm cho Tần Vũ.
Tần Vũ trầm tư một lúc.
Thực tế lúc này bọn Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân đã nghi hoặc nhìn ba huynh đệ Tần Vũ.
Theo quan điểm của những sứ giả thượng giới này, công lực của ba huynh đệ Tần Vũ quá yếu, công lực yếu thế mà Man Càn và Tông Quật còn mang bọn họ theo khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt.
Giấu đầu thì hở đuôi, nếu không nói cho bọn chúng biết có khi lại làm chúng không ngừng cảnh giác, nói thẳng ra vậy. Bọn chúng cho rằng địa đồ của mình là do tiền bối trong tông phái cấp sẽ không chú ý tới mình. Trong lòng Tần Vũ đã có quyết định.
- Man Càn huynh, không cần phải giấu, chứ nói thật đi.
Tần Vũ nói lớn.
Thanh âm của Tần Vũ vừa vang lên, mấy người bọn Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Phương Điền đều kinh dị nhìn Tần Vũ.
Mắt Man Càn sáng lên, cười lớn:
- Có can đảm, không hổ là huynh đệ của Man Càn ta.
Sau đó Man Càn nhìn về phía bọn Ngao Phụng, Hoa Nhan nói:
- Nói thật với các ngươi, địa đồ tới Nghịch Ương Cảnh này là của Tần Vũ huynh đệ.
- Không thể nào!
Ngao Phụng lên tiếng đầu tiên,
- Ba tấm Phá Thiên Đồ lúc đầu Tần Vũ lấy được một nhưng tấm của Long tộc bọn ta trước sau vẫn trong tay Long tộc, những người khác chưa hề có được. Địa đồ Nghịch Ương Cảnh chỉ có tập trung ba tấm Phá Thiên Đồ mới có được, sao các ngươi lại có chứ?
- Ngao Phụng tiền bối, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Tần Vũ cười nói,
- Không lẽ tiền bối cho rằng… chỉ có Phá Thiên Đồ mới chứa đựng địa đồ của Nghịch Ương Cảnh?
Bọn Ngao Phụng, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Phương Điền nghe Tần Vũ nói lập tức trong lòng sáng rỡ, nghĩ tới một khả năng.
Trừ Phá Thiên Đồ ra còn có bảo bối khác trong đó có chứa địa đồ tới Nghịch Ương Cảnh.
Đối diện với mục quang nghi hoặc và kinh ngạc của đoàn người Ngao Phụng, Tần Vũ chỉ cười.
- Tần Vũ tiểu huynh đệ, sư thúc Lan Phong của ngươi đâu? Còn Lan thúc nữa?
Ngao Phụng đột nhiên hỏi, trong lòng Ngao Phụng không hề nhìn thấu được Lan Phong, người sư huynh lợi hại hơn của Lan Phong – Lan thúc đầy thần bí, còn làm Ngao Phụng nghi hoặc và kinh hãi hơn.
Tần Vũ cười nói:
- Sư thúc và Lan thúc lần này không có đi, chỉ sai ba huynh đệ bọn ta tới.
Bọn Ngao Phụng, Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân nhìn nhau.
Trong lòng bọn họ dĩ nhiên đã có phán đoán, tấm địa đồ của Tần Vũ có khả năng là từ trưởng bối trong sư môn. Có điều một tu chân giả đến cảnh giới thiên tiên cũng chưa đạt được mà muốn vào Nghịch Ương Cảnh, không phải là tìm chết sao? Trong mục quang của mấy người này khi nhìn Tần Vũ có chút thương hại.
Tần Vũ vẫn cứ mỉm cười.
"Mấy tên các ngươi cứ từ từ đấu đi. Mấy thủ lĩnh trên thượng giới tốn bao nhiêu tâm lực đả thông bức tường giữa hai giới để các ngươi tới đây. Nhìn các ngươi tùy tiện đưa ra cực phẩm tiên khí như thế thì bảo bối bình thường trong Nghịch Ương Cảnh khẳng định không làm cho các thủ lĩnh sau lưng các ngươi liều mạng như thế. Chắc chắn là các ngươi tới vì một kiện bảo bối cực kỳ quan trọng rồi."
Trong lòng Tần Vũ lại có cảm giác siêu nhiên vật ngoại.
Trong đầu hắn đột nhiên lại nghĩ tới Lập Nhi.
Nét tươi cười điềm tĩnh của Lập Nhi. Những ngày ở cùng cô ấy thật thoải mái, thật sung sướng. Một nụ cười của Lập Nhi cũng làm rung động lòng người, bất luận là Lập Nhi hay là hắn trên phương diện tình cảm đều là người sống nội tâm… nhưng thời gian bên nhau lâu dài đã làm hai người nảy sinh tình ái.
"Nếu ngay cả Nghịch Ương Cảnh mà cũng không vượt qua được thì con đừng mong tìm Lập Nhi nữa."
Lời nói của Lan thúc lúc ra đi vẫn ở trong đầu Tần Vũ.
"Đáo để con phải tu luyện đến mức nào mới có thể đi tìm Lập Nhi thì đợi đến khi con tới Nghịch Ương Cảnh sẽ biết."
"Đến được nơi thâm sâu nhất của Nghịch Ương Cảnh thì con sẽ biết đạt tới cảnh giới nào mới có thể đi tìm Lập Nhi."
Tần Vũ nhớ rất rõ từng lời khi xưa của Lan thúc.
Tất cả mọi điều này Tần Vũ đều nhớ trong lòng, không dám lơ là một phút giây nào.
"Bảo bối mà các ngươi truy cầu và cái ta cần không biết có giống nhau không, nếu không giống thì ta cũng chẳng động thủ với các ngươi làm gì. Trước mặt các ngươi ta giả trang thành một tu chân giả phổ thông, nếu bảo bối các ngươi truy cầu cũng là thứ ta cần thì lúc đó đừng trách ta vô tình."
Tần Vũ nhìn bốn đại sứ giả, trong mắt hết sức bình tĩnh.
Không ai biết lúc này Kiếm tiên Khôi lỗi trong thể nội Tần Vũ đã được hắn đặt đầy đủ chín khối cực phẩm nguyên linh thạch, Kiếm Tiên Khôi Lỗi bây giờ đang ở trạng thái mạnh nhất.
Hiện tại Tần Vũ cứ yên lặng đứng đằng sau bốn cao thủ này, nếu mục tiêu của đối phương và hắn không giống nhau thì hắn sẽ ôn hoà nhu thuận. Nhưng nếu có cùng mục tiêu, Tần Vũ sẽ xuất chiêu tối hậu, dùng Kiếm tiên cửu cấp kim tiên thi triển lực công kích mạnh nhất.
- Tần Vũ huynh đệ, các người hãy lùi lại trước đi.
Man Càn đột nhiên lên tiếng.
Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, Tông Quật, Dư Lương, từng người một lùi lại.
- Ngao Phụng, hiện tại ngươi đã biết đáp án ngươi cần, tránh sang một bên đi, hiện tại ta nhất định phải thanh toán nợ nần với tên Đỗ Trung Quân này cho xong xuôi, trước giờ chưa một ai dám lừa ta mà Đỗ Trung Quân hắn lại dám. Ta phải để cho hắn biết… Tử Đồng Ngưu Ma Vương không nên trêu chọc, không nên làm nhục.
Thanh âm của Man Càn lạnh lùng, quang mang trong đôi con ngươi màu tím sáng rực.
Một tràng tiếng trâu rống trầm đục từ từ vang lên khắp chung quanh…
- Man Càn huynh, chậm…
Ngao Phụng còn muốn nói nhưng Man Càn đột nhiên trừng mắt với Ngao Phụng, lời của Ngao Phụng lập tức nghẹn nơi cổ họng.
- Man Càn, ngươi đừng có cho rằng mình là Tử Đồng Ngưu Ma Vương, là siêu cấp thần thú thì hống hách muốn giết ta như thế. Ngươi đừng quên rằng ta là tinh anh đệ tử của Huyết Ma ma đạo, hơn nữa còn là sứ giả của Ma giới, muốn động thủ thì tới đây.
Đỗ Trung Quân cũng nổi giận.
Trên thân Đỗ Trung Quân hiện lên một bộ huyết hồng sắc chiến giáp. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cực phẩm ma khí!
Vũ khí với chiến giáp của các đại sứ giả thượng giới đều thuộc loại cao cấp nhất, nhưng vì chiến giáp các thứ đã được bọn họ trích huyết nhận chủ từ trước, một khi sử dụng sẽ mất không ít năng lượng. Bởi vì ở cực địa Hàn vực không thể bổ sung năng lượng nên vừa rồi sứ giả các giới đều toàn lực né tránh đao phong.
Nhưng giờ đây…
Một số đao phong chém lên chiến giáp căn bổn không làm tổn hại được chút nào, sức phòng ngự của cực phẩm tiên khíyêu khíma khí quả không tầm thường.
- Huyết Ma ma đạo? Đồ vứt đi!
Man Càn hét lớn một tiếng, toàn thân tử quang dâng lên ngập trời phát ra một tiếng "xoạt", đồng thời hoá thành một đạo hắc sắc quang mang từ trên trời đâm xuống phảng phất như một con hắc sắc giao long nhào xuống tấn công. Không gian sản sinh ra những ba văn từ từ tản ra bốn phương tám hướng, con "hắc sắc giao long" đó hung dữ đớp lấy Đỗ Trung Quân toàn thân huyết hồng sắc ở phía dưới.
Đỗ Trung Quân dù có mạnh hơn nữa khi đối diện với một chiêu đầy cừu hận này của Man Càn cũng phải lập tức né tránh.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn.
Sau đó một trận tiếng vỡ nát vang lên, hàn băng dày không biết mấy vạn mét vỡ ra thành mấy chục cái rãnh lớn. Man Càn lúc này hai tay cầm một cây hắc sắc lang nha bổng cự đại, những cái răng sói trên bổng lởm chởm rất khủng bố.
- Chạy ư? Để ta xem ngươi có thể chạy tới đâu?
Tiếng cười lớn cuồng dại của Man Càn vang lên, sau đó toàn thân hoá thành vô số tàn ảnh, đấu với một đạo huyết hồng sắc tàn ảnh khác. Chỉ nghe âm thanh giao kích kinh thiên chấn động màng nhĩ không ngừng vang lên, đồng thời hàn băng không ngừng vỡ nát.
Chỉ trong chớp mắt, hai ngươi đã giao thủ hơn trăm hiệp.
Hai người rời nhau ra.
Man Càn khí thế lên cao như cầu vồng, tay phải nắm lấy cán Lang nha bổng, sát khí trên thân càng thêm lăng lệ.
Còn Đỗ Trung Quân sắc mặt trắng bệch, máu tươi ri rỉ bên mép, hiển nhiên đã thụ thương không nhẹ.
- Man Càn, ngươi đừng có ỷ công lực của mình cao mà hống hách, hãy nhớ rằng ngàn vạn lần đừng có ép ta. Lần này ta xuống đây là để thi hành trọng trách cho Huyết Ma đế đại nhân, tuy hiện tại ta không muốn dùng thứ đó nhưng nếu ngươi cứ đòi giết ta thì đừng trách ta liều mạng.
Trong mắt Đỗ Trung Quân hàn quang lấp loé, nhìn trừng trừng vào Man Càn ở phía trước.
Trên tay phải Đỗ Trung Quân đã xuất hiện một viên đan dược chu hồng sắc, chung quanh có hào quang không ngừng lưu chuyển.
- Huyết Linh phù!
Ngao Phụng và Hoa Nhan cả kinh kêu lên.
Mặt Man Càn cũng biết sắc.
Còn bọn người của phàm nhân giới như Phương Điền, Tông Quật, Tần Vũ trong lòng đều hiểu rõ, viên đan dược chu hồng sắc này chắc chắn phải là một loại đan dược cực kỳ bất phàm có tên tuổi vô cùng vang dội tại tiên ma yêu giới.
Man Càn trầm mặc một lúc sau đó cười lạnh lùng nói:
- Được, được. Nếu ngươi dùng Huyết Linh phù thì thực lực đích xác là vượt xa ta, nhưng ta nắm chắc rằng có thể chống cự được tới khi nó hết công hiệu. Nhưng dù ta giết được ngươi tất cũng phải trọng thương, lần này tha cho ngươi, để xem vào Nghịch Ương Cảnh ai sẽ giành được bảo bối đó.
Đỗ Trung Quân thầm thở phào.
Hắn có Huyết Linh phù nhưng tin rằng Man Càn cũng có Vương Bài. Vừa rồi hắn cảm thấy sát ý của Man Càn nên bất đắc dĩ phải đưa ra để uy hiếp.
Quả nhiên Man Càn không dám để bị trọng thương trong tình huống quan trọng như thế này.
- Vậy không phải hay sao. Bây giờ mọi người đồng tâm hợp lực, đợi đến khi tới Nghịch Ương Cảnh thì chư vị ai nấy tự thi triển bản lĩnh của mình, ai lấy được bảo bối đó là do bản lĩnh của người đó. Hiện tại chúng ta nên mau mau xuất phát thôi.
Ngao Phụng cười nói.
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cũng mang theo nhân mã của mình lên đường.
- Chúng ta cũng xuất phát thôi.
Tần Vũ cười nói.
Bọn Man Càn, Tông Quật cũng đồng thời xuất phát.
Thời điểm này hai đoàn người đã nhập làm một, tuy giữa hai bên có hiềm khích nhưng vào lúc này không có ai động thủ.
- Ta chỉ thấy kỳ quái một điểm, các ngươi dù có tới được cửa Nghịch Ương Cảnh cũng đâu có cách nào vào?
Ngao Phụng đột nhiên xoay người về phía bọn Man Càn, Tần Vũ.
Man Càn cười lạnh đáp:
- Bọn ta tự nhiên có biện pháp riêng, yên tâm, không có đoạt Phá Thiên Đồ của bọn ngươi đâu.
- Không lẽ lại là nhờ vào Tần Vũ?
Đỗ Trung Quân nhìn Tần Vũ, bọn Hoa Nhan, Ngao Phụng, Phương Điền cũng nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu:
- Chắc tiền bối cũng biết muốn vào Nghịch Ương Cảnh phải nhờ vào Phá Thiên kiếm khí trong Phá Thiên Đồ.
- Đúng.
Bọn Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan đều gật đầu.
Tần Vũ nói tiếp:
- Vậy các vị có từng nghĩ tới vì sao tiểu sư thúc Lan Phong của ta lại biết "Phá Thiên kiếm quyết" chưa?
Lời đã nói hết, hiểu được thì hiểu, không thì thôi. Tần Vũ nói xong liền ngậm miệng, cùng bọn Hầu Phí tiếp tục tiến tới.
Lan Phong biết "Phá Thiên kiếm quyết" của Nghịch Ương tiên đế, Phá Thiên kiếm khí trong Phá Thiên Đồ…
Trong lòng đám Ngao Phụng, Hoa Nhan nghĩ tới nghĩ lui, Tần Vũ ở bên cạnh cứ yên lặng phi hành, trên mặt khẽ mỉm cười.