Ngao Phụng sau khi vượt qua Thanh Vân lộ, liền truyền tấn cho Tần Vũ rồi trực tiếp tập hợp cùng với sáu người kia. Bởi vì sáu đại cự đầu ban đầu đã lập thệ sau khi sáu người tập hợp mới xuất phát, cho nên bọn họ hiện tại không hề chờ đợi Tần Vũ.
Đám người này, gồm có ma giới sứ giả Đỗ Trung Quân, tiên giới sứ giả Hoa Nhan, long tộc sứ giả Ngao Phụng, yêu giới sứ giả Man Càn, cùng Phương Điền, Tông Quật và Dư Lương.
Bảy người tập hợp với nhau, sau đó trực tiếp xuất phát.
- Cửu trọng thiên, quả là cao a.
Dư Lương nhìn thấy mỹ cảnh trước mặt không khỏi thở ra một hơi.
Cửu trọng thiên, là trung tâm của Nghịch Ương cảnh. Đây là một tòa cung điện cao chín tầng lơ lững giữa không trung, tòa cung điện hoa lệ này xung quanh được bao thủ bởi vô số vân vụ, cùng với những hồ nước, giả sơn và các loại hoa cỏ. Tuyệt đối có thể xem là diệu cảnh cư trú của thượng tiên.
Vượt qua Thanh Vân lộ, tiến về phía trước, sẽ đặt chân lên một con đường lớn màu vàng.
Hai bên con đường lớn này là những mỹ cảnh độc đáo, nhưng những người trên đường lại không có ai còn tâm tư để nhìn ngắm, tất cả đều vô thức gia tăng tốc độ hướng tới cửu tầng cung điện, chỉ có điều trong số bọn họ, không một ai dám vượt lên trước cả.
- Ngao Phụng huynh đâu cần phải vội vã như vậy.
Nhìn thấy Ngao Phụng tựa như muốn gia tăng tốc độ, Man Càn liền lên tiếng. Vừa nghe thấy lời của Man Càn, tốc độ của Ngao Phụng lại trở lại như cũ.
- Man Càn huynh cũng đâu cần phải vội, còn chưa tới lúc mọi người tranh đoạt bảo vật cơ mà.
Ngao Phụng cũng đáp trả.
Rõ ràng… Man Càn cùng Ngao Phụng đang công kích lẫn nhau.
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cả bọn thấy vậy đều mừng thầm, Man Càn cùng Long tộc là hai phe thực lực mạnh nhất, nếu như hai bên đánh nhau, thay vào đó đối với Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân và Tông Quật lại có lợi. Nhưng bọn họ quả thật không biết Ngao Phụng cùng Man Càn giao tranh đều là vì một quyển trục.
Bảy người tại trường, chỉ có Ngao Phụng cùng Man Càn là đoán ra được trong Cửu trọng thiên, ngoại trừ bảo bối mà thủ lĩnh tiên ma yêu giới các giới thèm muốn có được, còn có một kiện bảo bối mà độ trân quý cũng không kém vật kia bao nhiêu.
Dần dần, một hàng bảy người chỉ còn cách tòa cửu tầng cung điện "Cửu trọng thiên" vài trăm mét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giống như điện quang.
Man Càn cùng Ngao Phụng tựa hồ như cùng lúc cực tốc lao về phía Cửu trọng thiên, căn bản không còn để ý tới xung quanh nữa.
- Hai người bọn họ làm sao vậy?
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cả bọn giật mình.
Trong mắt bọn họ, bảo bối mà tiên ma yêu giới các đại thủ lĩnh đều thèm khát chiếm đoạt, tuyệt đối không thể dễ dàng đoạt được, ít nhất cũng còn có cửa ải ngăn trở. Cho nên bọn họ tịnh không hề vội vã, không hiểu tại sao Man Càn cùng Ngao Phụng lại vội vã như vậy?
Nhìn thấy hai người đã đi qua được cửa lớn thông tới đại điện của Cửu trọng thiên, bỗng nhiên…
- Oanh!
Tựa như đâm vào một bức tường một vô hình, tại cửa lớn của Cửu trọng thiên đại điện xuất hiện một trận chấn động, Man Càn cùng Ngao Phụng hai người bị hất văng sang một bên, đồng thời tiên huyết phun ra khắp nơi.
Trọng thương!
Man Càn cùng Ngao Phụng hiện tại cố bò về phía trước, cả hai đều nhìn chằm chằm về phía trung tâm của đại điện, ánh mắt điên cuồng giống như là sói hoang vậy. Bởi vì lúc này tại tầng đầu tiên của Cửu trọng thiên đại điện, trên không trung có một quyển trục màu vàng. Quyển trục màu vàng này bay lơ lửng, phát tán ra đạo đạo kim quang.
- Man Càn huynh, Ngao Phụng huynh, có chuyện gì vậy? Xem kìa, cả hai đều thương tích đầy mình.
Hoa Nhan giọng điệu quan tâm nói.
Bên cạnh Đỗ Trung Quân bỗng nhìn chằm chằm về phía cửa của đại điện, rồi ngay lập tức Đỗ Trung Quân như phát cuồng lao vào đại điện. Cùng với một tiếng động vang vọng, Đỗ Trung Quân khóe môi rỉ máu lùi lại phía sau.
Hoa Nhan bỗng run lên.
Chẳng lẽ Đỗ Trung Quân lại không nhìn thấy Man Càn, Ngao Phụng hai người vừa ăn quả đắng sao? Cũng không để ý tới hậu quả?
- Ngao Phụng, kia có phải là Vạn Thú phổ?
Phương Điền hỏi Ngao Phụng.
- Vạn Thú phổ?
Ngao Phụng ngạc nhiên,
- Ngươi làm sao lại biết là Vạn Thú phổ?
Phương Điền đưa ngón tay chỉ về phía bên cửa của đại điện, ở đó trồng một tấm thạch bia, trên thạch bia có vài hàng chữ, cả Hoa Nhan cũng vô thức quay sang hướng thạch bia.
- Thành công vượt qua Thanh Vân lộ, cũng xem là các ngươi bản lĩnh không tồi, có vẻ đều là nhân vật tinh anh trong số những cao thủ cùng cấp. Vượt qua Thanh Vân lộ, tự nhiên cũng sẽ có phần thưởng, bảo vật năm xưa cùng Nghịch Ương ta tung hoành tiên ma yêu giới – Vạn Thú phổ sẽ được đem ra làm phần thưởng.
Nhìn thấy dòng chữ này. Hoa Nhan cảm thấy yết hầu như khô lại, không kìm được phải nuốt nước bọt mấy lần.
Đồng thời…
Hoa Nhan cũng phát hiện ra quyển trục màu vàng đang lơ lửng chính giữa đại điện tầng thứ nhất, không ngừng phát tán ra kim quang khiến cho Hoa Nhan trong lòng run lên.
- Quả nhiên là Vạn Thú phổ, không ngờ lại có cả Vạn Thú phổ… trời ạ.
Hoa Nhan khẽ rùng mình, đồng thời không để ý tới gì nữa tay phải vươn ra sau nắm lấy chuôi kiếm.
Một tiếng hét khẽ.
Bạt kiếm!
Xuất kiếm!
Một luồng kim sắc kiếm khí hoàn toàn bao bọc lấy Hoa Nhan, lúc này Hoa Nhan toàn thân giống như chuôi của một thanh cự kiếm kim sắc, lưỡi của chuôi kiếm này chính là thanh tiên kiếm của Hoa Nhan. Sau đó kim sắc cự kiếm hung hãn lao về phía cửa Cửu trọng thiên đại điện, thế như xé gió, kim sắc cự kiếm có lực xuyên thấu kinh người đã đâm tới cửa của đại điện.
Bồng!
Kim sắc cự kiếm tan nát.
Hoa Nhan toàn thân giống như bị điện giật, cả người bị đánh bay về phía sau, máu chảy ròng ròng xuống mặt đất.
Lại thêm một kẻ trọng thương!
"Không thấy vừa nãy bọn Man Càn thụ thương sao, vẫn còn muốn lên chịu tội."
Tông Quật trong lòng cười thầm.
Tuy nhiên Tông Quật không biết "Vạn Thú phổ" có ý nghĩa gì.
Vì Vạn Thú phổ, cho dù có biết rằng cửa điện có điểm cổ quái, nhưng nếu không tự mình thử, bọn họ quả thật không thể dằn lòng được. Mặc dầu có thể bị trọng thương, nhưng vì Vạn Thú phổ, tất cả đều xứng đáng.
Hiện tại, bốn đại sứ giả đều đã trọng thương.
- Ha ha… giỏi cho Man Càn, giỏi cho Ngao Phụng.
Hoa Nhan cười lạnh nhìn hai người.
- Bọn ngươi ắt hẳn đã đoán ra được Vạn Thú phổ được cất giấu ở đây, không lạ sao các ngươi trên đường lại có chút cổ quái, đã thế vừa nãy còn bất chấp tất cả lao về phía đại điện.
Man Càn và Ngao Phụng đều hừ lạnh một tiếng.
- Bản thân đầu óc bã đậu, còn có thể trách ai?
Ngao Phụng trào phúng nói.
Đỗ Trung Quân liền ngắt lời:
- Đáng tiếc a đáng tiếc, Vạn Thú phổ trân quý như thế, đâu phải muốn đoạt là đoạt được. Đáng tiếc cho các ngươi một phen khổ tâm. Cuối cùng Vạn Thú phổ rơi vào tay ai vẫn còn khó nói a.
Bốn đại sứ giả, mỗi người đều có chủ bài tối hậu, tuy nhiên… chủ bài của Hoa Nhan đã phải đem ra dùng khi vượt qua Thanh Vân lộ.
Bởi vì Nghịch Ương tiên đế trước khi chết đã từng dặn đại hán khôi ngô - khi gặp tiên giới sứ giả, tăng cao mức độ khó, cho nên đại hán khôi ngô cũng sử dụng công lực cao hơn nhiều, khiến cho Hoa Nhan vì muốn giữ mạng mà phải sử dụng con bài chủ của mình. Chỉ là… trên người Hoa Nhan cũng còn "Bách Tê Lôi ấn phù" cùng vài loại tuyệt chiêu khác.
"Chỉ cần đoạt được Vạn Thú phổ, không chỉ công lực của ta đại tăng, mà… việc tranh đoạt bảo bối tối hậu cũng có phần chắc chắn hơn." Hoa Nhan trong lòng tràn đầy phấn khích.
Vạn Thú phổ a!
Nếu như tại tiên ma yêu giới, chỉ một quyển Vạn Thú phổ này thôi, tuyệt đối có thể gây ra một cuộc chiến tranh đoạt khủng bố.
- Vạn Thú phổ là bảo bối gì vậy?
Bọn Phương Điền nghi hoặc, lúc này Tông Quật, Phương Điền cùng Dư Lương ba người vẫn chưa rõ "Vạn Thú phổ" là bảo bối như thế nào, bỗng nhiên lại có thể làm cho bốn đại sứ giả điên dại như vậy.
- Ngao Phụng, Vạn Thú phổ này là bảo bối như thế nào?
Phương Điền đến bên cạnh Ngao Phụng hỏi.
Phương Điền dẫu sao cũng là siêu cấp thần thú Ngũ Trảo Kim Long, hắn đưa ra câu hỏi, Ngao Phụng cũng không dám giấu giếm. Huống chi… chỉ dựa vào bản thân y, muốn đoạt được bảo vật giữa bao nhiêu cao thủ như vậy, quả là rất khó.
- Phương Điền! Vạn Thú phổ là một kiện hạ phẩm thần khí!
Ngao Phụng chỉ một câu đã khiến cho bọn Phương Điền kinh hãi.
Thần khí?
Bất kì thần khí gì so với cực phẩm tiên khí đều lợi hại hơn nhiều.
Lập tức Phương Điền, Tông Quật, Dư Lương cả bọn hô hấp trở nên khó khăn.
- Tại tiên ma yêu giới, tiên khí còn có thể chế tạo được, nhưng còn thần khí… tiên ma yêu giới tới nay vẫn chưa có ai có thể chế tạo được. Tại tiên ma yêu giới, số lượng thần khí ít đến kinh người.
Ngao Phụng tiếp tục nói:
- Vạn Thú phổ tuy chỉ là hạ phẩm thần khí, nhưng so với trung phẩm thần khí thông thường còn trân quý hơn.
- Thần khí giống như tiên khí, cũng phân biệt thành các loại công kích, phòng ngự, không gian tồn trữ, cùng một số loại đặc thù. Tuy Vạn Thú phổ chỉ là hạ phẩm thần khí, nhưng lại là một loại thần khí cực kì đặc biệt. Cho dù là tại tiên ma yêu giới, cũng thuộc loại bảo bối cao cấp nhất, dẫu có là cao thủ như Vũ Hoàng, cũng có thể động tâm vì nó.
Ngao Phụng mười phần khẳng định nói.
Tới đây, bọn Phương Điền đã hoàn toàn minh bạch về sự trân quý của Vạn Thú phổ.
Vạn Thú phổ, không phải chỉ đơn đơn giản là công kích hay phòng ngự thần khí, mà là một loại cực kì đặc thù. Hơn nữa luyện chế cũng vô cùng khó khăn, chỉ có điều nếu luyện chế thành công, uy lực cũng rất ư khủng bố.
- Vạn Thú phổ có công hiệu ra sao?
Phương Điền hỏi tiếp.
Ngao Phụng cười nói:
- Công hiệu ra sao? Ha ha… có thể nói với ngươi thế này, nếu như ngươi đoạt được Vạn Thú phổ, tất cả mọi người ở đây có liên thủ cũng không phải đối thủ của ngươi, cho dù là bọn họ sử dụng tới cả chủ bài!
- Mạnh vậy sao?
Phương Điền giật mình.
- Hừm, bát cửu cấp kim tiên tới đây, chỉ cần thấy ngươi có Vạn Thú phổ, cũng có thể đại chiến một trận, thậm chí còn có khả năng giết chết đối phương, ngươi nói mạnh hay không mạnh?
Ngao Phụng cười nhẹ nói:
- Công lực càng yếu, lợi thế Vạn Thú phổ mang lại càng lớn.
Phương Điền, Tông Quật, Dư Lương ba người đã hoàn toàn động tâm.
Ngao Phụng không hề để ý.
Y không nói ra, khẳng định cả ba đại sứ giả cũng đều đã biết, còn muốn trong cuộc tranh đoạt Vạn Thú phổ Tông Quật cùng Dư Lương căn bản không có uy hiếp gì cả.
Tuy Tông Quật thực lực không tồi, nhưng so với những sứ giả đều có chủ bài trong tay, khoảng cách không phải là nhỏ.
……
Bọn Man Càn bảy người đứng trước cổng cung điện, cau mày khó chịu.
- Thế là thế nào, bọn ta đã ở đây một lúc rồi, vô hình cấm chế của điện môn vẫn không mất đi… Nếu như cứ tiếp tục thế này, tới bao giờ bọn ta mới có thể tiến nhập Cửu trọng thiên đại điện?
Đỗ Trung Quân nóng nảy nói.
Những người còn lại cũng sốt ruột.
- Nghịch Ương tiên đế không để lại gợi ý gì, hiện tại bắt chúng ta đứng ở ngoài cửa điện, thật sự chỉ có thể thấy Vạn Thú phổ nhưng lại không làm gì được!
Man Càn cũng không biết phải làm sao.
Hơn nữa…
Vô hình cấm chế tại cửa điện vẫn còn tồn tại, bảy người bọn họ căn bản không thể tiến nhập đại điện.
Phá vỡ tường của đại điện?
- Đúng là nằm mơ. Vật liệu kiến tạo nên cửu tầng cung điện bản thân đã cực kì quý hiếm, hơn nữa lại được Nghịch Ương tiên đế luyện chế qua. Trên đó còn có cả những chủng cấm chế, mỗi lần ngươi công kích, là mỗi lần bản thân lại thụ thương.
- Ồ, các ngươi trông!
Một lúc sau, Dư Lương đứng ở góc xa nhất chỉ về phía thạch bi,
- Đằng sau thạch bia vẫn còn có chữ.
Đứng rất xa so với cửa điện môn, Dư Lương may mắn có thể thấy được mặt sau của thạch bi.
Tựa như tất cả mọi người đều đồng thời tới phía sau thạch bia.
"Muốn tiến nhập Cửu trọng thiên, phải đợi cho tới khi tất cả mọi người trải qua khảo nghiệm của Thanh Vân lộ. Hoặc là chết, hoặc thành công vượt qua. Chỉ khi tất cả mọi người đều trải qua khảo nghiệm và tụ tập trước cửa điện, cấm chế ở đó mới được tự động giải trừ!"
Nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, cả bọn đều đã minh bạch.
Thì ra… tất cả phải tụ tập lại, cấm chế tại cửa điện mới bị giải trừ.
Kỳ thực Nghịch Ương tiên đế thiết kế như vậy là muốn để cho nhũng người tới đây đều ở trong hoàn cảnh công bằng. Đồng thời… Nghịch Ương tiên đế cũng muốn bọn họ chém giết lẫn nhau.
- Tần Vũ làm sao lại không tiến nhập Thanh Vân lộ, không cần biết là chết, hay vượt qua được, y cũng phải tiến nhập Thanh Vân lộ chứ.
Đỗ Trung Quân tức giận nói.
Hiện tại cấm chế tại cửa điện chưa hề bị triệt tiêu, hiển nhiên Tần Vũ vẫn chưa chết, cũng có thể nói… y vẫn chưa hề vượt qua Thanh Vân lộ.
- Không hay rồi!
Man Càn sắc mặt đại biến.
Mọi người nhìn về phía Man Càn.
Y thở dài một hơi nói:
- Ta cùng Tần Vũ huynh đệ có chút giao tình, biết rõ thực lực y yếu kém, cũng biết y mới chỉ đạt đến Đại Thành kì, sợ rằng y không qua nổi Thanh Vân lộ. Cho nên… đã khuyên y ở lại Bạch ngọc quảng trường, tiếp tục đợi cho đến khi phi thăng an toàn tiến nhập thượng giới.
Tất cả mặt mày trở nên xám xịt.
- Nếu như Tần Vũ quả thật tiếp tục chậm rãi ở lại bạch ngọc quảng trường, chờ cho tới khi phi thăng, không lẽ bọn ta cũng phải chịu khổ đợi cho tới lúc đó?
Thanh âm của Đỗ Trung Quân cay đắng.
- Man Càn, ngươi mau truyền tấn cho Tần Vũ, bảo y nhanh chóng tiến nhập Thanh Vân lộ.
Hoa Nhan nói.
- Đây là ý tứ gì? Không phải ngươi muốn Tần Vũ đi tìm chết sao?
Man Càn hai mắt trợn trừng,
- Sự lợi hại của đại hán thủ lộ, ngươi cũng đã biết, Tần Vũ không như bọn ta có cực phẩm chiến giáp, cũng không có được tốc độ nhanh như Dư Lương.
Hoa Nhan bực mình nói:
- Hừm, ngươi tính toán kiểu gì vậy, Tần Vũ khi nãy nhìn thấy Duyên Sơn, Minh Thiện cả bọn đều bị chết, khẳng định không dám tiến tiếp. Y có thể tiếp tục an tâm chờ đợi. Nhưng còn bọn ta phải ở ngoài này, nhìn thấy Vạn Thú phổ mà không thể làm gì được, tiếp tục chịu khổ như vậy sao?
- Không cần biết ra sao, ta quyết không khuyên y tiến nhập Thanh Vân lộ, ta thà đợi vài chục năm còn hơn.
Man Càn không ngờ lại ngồi xuống xếp bằng.
Ngao Phụng cau mày:
- Ngươi không truyền tấn, vậy để ta truyền tấn cho y.
Nhìn thấy Vạn Thú phổ, nhưng lại không đoạt được. Nếu như phải chịu khổ như vậy vài chục năm, quả thật là một việc rất khó tiếp thụ. Ngao Phụng trực tiếp truyền tấn cho Tần Vũ… hơn nữa truyền liên tục ba lần.
- Sao rồi?
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cả bọn nhìn Ngao Phụng.
Ngao Phụng lắc đầu nói:
- Không biết có chuyện gì, Tần Vũ căn bản không hề đáp lại.
- Cấm chế tại cửa điện vẫn còn, y khẳng định là chưa chết. Y không chết cũng không hồi báo truyền tấn… Chẳng lẽ y đã tĩnh tâm bế quan tu luyện rồi sao?
Hoa Nhan phỏng đoán.
- Vậy thật quá tồi, y bế quan tu luyện, nhẹ nhàng thoải mái, đợi cho tới khi phi thăng. Còn bọn ta? Phải chịu khổ chờ y phi thăng sao?
Đỗ Trung Quân bắt đầu có chút lo lắng.
Lúc này, bọn Đỗ Trung Quân căn bản không quan tâm tới tính mệnh của Tần Vũ, tựa như việc Tần Vũ chết vì bọn họ là chuyện đương nhiên vậy.
Bọn họ đều quên rằng… bọn họ muốn Tần Vũ tiến nhập Thanh Vân lộ là Tần Vũ nhất định phải tiến nhập Thanh Vân lộ sao?
- Ai truyền tấn cho ta vậy, vừa rồi cùng với đại hán ương ngạnh kia chiến đấu, truyền tấn không phải là khiến ta phân tâm sao?
Tần Vũ hiện tại đã vượt qua được Thanh Vân lộ, trên tay đã xuất hiện truyền tấn lệnh, trong truyền tấn lệnh đã phải chứa hơn chục đạo truyền tấn.
Ngao Phụng có, Đỗ Trung Quân cũng có, thậm chí đến cả Hoa Nhan cũng có…