“Anh mau buông em ra!” Kiều Phương Hạ đau đớn đến mức không thể chịu được nữa, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng Lệ Đình Tuấn lại thẳng thừng dùng một tay ôm lấy cô, mạnh mẽ bế cô đặt lên tay vịn bên trong thang máy.
“Lệ Đình Tuấn, anh có thể nói chút lý lẽ không?” Trái tìm của Kiều Phương Hạ đập thình thịch liên hồi, không kìm nén được mà hỏi.
Nếu Kiều Phương Hạ nhận điện thoại, thì Lệ Đình Tuấn cũng sẽ không chặn cô ở đây!
Khi anh phát hiện ông cụ nhà họ Lệ tự ý thả khinh khí cầu và tuyên bố cho cả thành phố thì đã quá muộ tiên anh làm là gọi điện thoại cho cô và tìm kiếm cô.
Anh lo đến phát điên, sợ cô hiểu lầm, nhưng cô thì hay rồi, hoàn toàn không ¡, mà sau khi sau phát hiện, việc đầu quan tâm mà còn đến chơi ở công ty Đường Minh Kỷ!
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người anh tăng cao một cách đáng sợ, muốn liều mạng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
Lệ Đình Tuấn liền dùng chân để giữ chặt lấy cô, khiến cho cô không thể giãy dụa nữa.
Kiều Phương Hạ thật sự rất sợ hãi, Lệ Đình Tuấn tức giận trông như thế nào, lần trước cô đã được nhìn thấy.
“Lệ Đình Tuấn, đừng như vậy nữa!” Một chút sợ hãi thoáng qua trong ánh mắt cô, chịu không được mà mở miệng cầu xin tha thứ.
“Anh làm sao, không cần em phải dạy!” Anh nghiến chặt răng, hung hăng trả lời.
“Đừng mà…” Trong lúc cô vừa tức giận vừa xấu hổ, không kìm được nước mắt mà rơi xuống, khổ sở cầu xin anh.
Cô đã làm gì sai mà anh lại muốn làm như thế với cô? Cô nghe lời cũng không được, không nghe lời cũng không được, thuận theo ý của anh vẫn không được!
Trong lúc cô vừa xấu hổ vừa tức giận, không kìm Lệ Đình Tuấn nếm được vị mặn trong miệng, mới phát hiện Kiều Phương Hạ đã khóc.
Anh hơi sửng sốt, Kiều Phương Hạ bị anh ép chặt vào tường, mái tóc được chải chuốt kỹ càng đã bị buông xõa mất một nửa, cổ bị anh cắn đến mức đỏ ửng, vừa khóc vừa nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Là lỗi của em…”
Lần đầu tiên Kiều Phương Hạ lộ ra vẻ sợ hãi với anh, sợ hãi đến nỗi toàn thân đều run rẩy.
Anh hít sâu vài hơi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân hơi khốn nạn.
Đó là lỗi của nhà họ Lệ, vậy mà anh lại trút giận lên người cô.
Một lúc lâu sau, anh duỗi tay ra, thả cô xuống rồi ôm cô vào lòng mình.
Kiều Phương Hạ vẫn rất sợ hãi, chưa khống chế được cơ thể mà run lên bần bật.
Lệ Đình Tuấn, đích thực là một tên khốn nạn.
Lệ Đình Tuấn cảm nhận được một bên mặt cô đang dựa vào anh đã ướt đẫm, giờ phút này trong lòng anh chỉ còn lại sự xót xa.
Kiều Phương Hạ mất một lúc sau mới bình tĩnh lại, dùng đầu ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ra, kéo chiếc váy xộc xệch của mình xuống.
buông cô ra, nói rõ ràng với cô từng chữ một.
kiều Phương Hạ đã không còn sức để chiến đấu với anh, cũng không muốn tranh cãi với anh, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi.
.
Chương 206: Có Thể Nói Chút Lý Lẽ Được Không!
Cập nhật 3 năm trước