Chương 188 GIÀY VÒ LẦN NHAU
Người cứ lặng thinh không nói gì, còn làm người khác sợ sệt hơn cả người cứ cãi vã ầm ï.
“Buông tay ra, Trầm…a…!” Lời còn chưa nói hết thì đã bị chìm trong cổ họng, không nhất thiết phải nói ra nữa.
Anh không khác gì người điên, vất cô lên trên giường, tấn công hết lần này đến lần khác, đường như chỉ có ôm chặt lấy cô thì mới có thể cảm nhận được hơi ấm của người con gái ấy, mới có thể từ hơi ấm trên người cô cảm nhận được cô vẫn còn ở bên cạnh anh, chưa hề rời đi.
Một trận tình ái cường liệt, ai cũng không thấy khoan khoái, cô giống như con búp bê rách nát, chân tay không còn chút sức lực, tê liệt nằm trên giường, còn anh, hơi thở gấp gáp, như con dã thú hô hấp nặng nề từng đợt từng đợt tràn ra khỏi cổ họng anh.
Cô không nhìn anh, cô thà ngẩn ngơ nhìn lên trân nhà cũng không muốn nhìn anh.
Người đàn ông phía trên người khẽ động đậy, chống tay nhấc người khỏi người cô, rõ ràng người cô nhẹ đi, nghiêng người xuống giường, người đàn ông trước giờ luôn coi trọng thể diện, mà lúc này đây đến giày cũng không thèm nhìn đến, chân trần, giẫm lên sàn nhà, bước từng bước dài đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo lấy ta một lọ thuốc.
Rồi lại bước từng bước dài đến bên giường, giơ cánh tay ra: “Không uống thuốc à?”
“Anh…” Cô trở nên hoảng loạn.
Anh lập tức cười lạnh: “Vitamin, đúng không?”
Đôi môi mỏng từ từ cong lên một đường, không có một chút ấm ấm áp của con người, cánh tay trống không còn lại, vặn mở nắp hộp, con mắt đen nháy khóa chặt lên người con gái ở trước mặt, bàn tay nghiêng nhẹ, đổ ra một vốc thuốc, đường cong khóe môi càng ngày càng rộng, ý lạnh lùng cũng càng ngày càng đậm.
Ngẩng đầu, đem tất cả thuốc trong tay đổ toàn bộ vào miệng, anh ở trước mặt cô ấy, nuốt hết toàn bộ mấy chục viên thuốc.
Con mắt của Giản Đồng đột nhiên co lại, không kịp để ý bất cứ thứ gì khác, cũng không kịp suy nghĩ bất cứ điêu gì, gần như lao lên nắm lấy cánh tay anh: “Đừng! Anh không thể uống!”
“Tại sao anh lại không thể uống? Không phải làm vitamin à?” Anh cười, ý cười không chạm đáy mắt: “Em có thể uống, không phải sao?”
“Tôi, tôi… Tôi cái gì chứ? Cô có thể nói gì chứ?
Nói đấy không phải vitamin à?
Anh vừa nhai đống thuốc trong miệng, vừa cúi đầu nhìn người con gái ấy, những viên thuốc trong miệng, một viên đã đủ đắng ngắt, đằng này còn là cả một nắm, anh dường như không hê cảm thấy bị đẳng ngắn lan tràn trong khoang miệng.
Dường như thứ anh đang nhai trong miệng không phải là thứ thuốc đắng ngắt, mà chỉ là đang nhai kẹo cao su mà thôi, không có bất cứ cảm giác nào.
Giản Đồng mở miệng, mỗi lần định nói gì đó, thì lại phát hiện ra, cô chẳng thể nói được gì.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng anh, nhìn mỗi lần cổ họng anh nuốt xuống, anh vẫn đang nhai những viên thuốc, lồng ngực cô có chút đau đớn đè nén, không thể nói ra được, là vì sao.
Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhổ ra đi”.
“Tại sao phải nhổ ra? Em keo kiệt đến thế sao? Có chút vitamin mà cũng không nỡ chia sẻ với anh à? Uống hết rồi anh sẽ mua cho em”. Anh vẫn dùng giọng nói thân mật dỗ dành nói chuyện với cô, nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự đau khổ, trái tim như có hai bàn tay mạnh mẽ xé rách, phát ra thứ tiếng vỡ nứt “Loạt soạt”, anh cố gắng không để ý đến nó. Anh nghĩ, ít nhất người con gái này vẫn còn lưu luyến anh, nếu không thì dù thứ anh nuốt xuống là độc dược, cô ấy cần gì phải để tâm chứ? … Điều nực cười là, hiện tại anh mới phát hiện ra, đây chính là chút an ủi cuối cùng còn xót lại của anh!
Cũng chính vì điều này!
Chính là vì điều này…
Cô nói: “Vitamin uống nhiều cùng không tốt mà, nhổ nó ra đi, được không?”
Chính vì điều này!
Chính vì điều này…
Anh nói: “Được”. Những lời lật bài kia, toàn bộ đều được cất giấu trong lòng, tiếp tục giả vờ như không biết.
Nhổ đi bã thuốc trong miệng, anh nhếch cô, giả vờ chặc lưỡi bình phẩm: “Cái vitamin này không ngon. Lần sau em cũng đừng uống nữa.
Để anh mua loại mới cho em”.
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, gần như giật lấy lọ thuốc từ trong tay anh, sau đó giải thích với anh bằng vẻ mặt rất không tự nhiên: “Tôi thích cái vị này, đợi uống hết cái này đã”.
Anh đột nhiên ôm vào phía sau eo cô, còn cô, toàn thân đột nhiên cứng đờ, sắc mặt càng không tự nhiên: “Đừng có chạm vào!
Gần như là hét lên, còn ánh mắt của cô thì càng không thể che giấu được sự đau khổ và bối rối.
“Em nói xem, có khi nào trùng hợp đến mức, quả thận của anh có thể nằm ở chỗ này của em không?”
Sắc mặt Giản Đồng càng thay đổi, co rúm lại hơn trước: “Ý anh là gì?” Vô cùng cảnh giác nhìn người đàn ông ở trước mặt.
“Nếu như trên đời này, có một việc như thế xảy ra, thì em nói xem, nếu anh đem thận của anh cho em, thì em có thể cho anh một thứ khác hay không?”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô.
Toàn thân Giản Đồng lạnh toát, “Đừng có đùa nữa…đừng đùa nữa được không? Không phải nói là, chúng ta sẽ sống cuộc sống bình yên sao?
Chúng ta sống một cuộc sống bình yên, một cuộc sống bình yên. Anh đừng đùa kiểu này nữa, cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ấy nữa”.
Cô ấy nghĩ rằng anh lại nghĩ ra cách thức mới để giày vò cô. Mà cô…sợ rồi.
Trầm Tu Cẩn nghe những lời của Giản Đồng, nghe cô nói “Chúng ta sống một cuộc sống bình yên”, anh vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc… Trời cao có mắt, một Trầm Tu Cẩn coi trời bằng vung cũng có lúc bị thứ tình cảm con người này khiến cho mâu thuần.
“Được, em nói chúng ta sống một cuộc sống bình yên, vậy thì cũng ta sẽ sống một cuộc sống bình yên”. Anh để đầu cô ghé vào vai anh, ở nơi cô không nhìn thấy được, bàn tay trái của anh, cuộn tròn thành năm đấm…
“Tiểu Đồng…sao em không hỏi, nếu anh đem thận của anh cho em, thì anh muốn em cho anh một thứ khác, sao em không thử hỏi xem, thứ anh muốn đó là gì?” Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Có thể cảm nhận rõ ràng cảm nhận được người con gái trong lòng anh đột nhiên cứng đờ.
“Đừng mà ầm ïnữa được không? Câu nói đùa này chẳng buồn cười gì cả”.
Anh nghe cô cố tình lảng tránh vấn đề, nhẹ nhàng bật cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng ấy dường như có một nỗi đau lóe qua, anh nhẹ nhàng nói: “Được, không nói câu nói đùa không buồn cười này nữa”.
“Vitamin…chúng ta không uống nữa, được không?” Khóe mắt Trầm Tu Cẩn có thể nhìn thấy được, mặc dù đang bị anh ôm ở trong lòng, nhưng cánh tay vân nắm chặt lọ thuốc kia, anh nghĩ, nếu lần này cô thỏa hiệp, thì anh lập tức sẽ dâng hiến nửa phần tài sản của bản thân cho xã hội. Còn một nửa dùng để nuôi cô và nuôi con, thế là đủ.
Thời gian dường như ngừng lại, chỉ một vài giây thôi nhưng lại dài như cả thế kỷ, trái tim chờ đợi của anh cũng cháy đen rồi.
Lúc này anh mới phát hiện ra, anh quan tâm người con gái này đến mức điên dại rồi.
“Cái lọ này uống hết nhé…không thì sẽ lãng phí”.
Ẩm!
Bức tường trong lòng, sụp đổ rồi!
Cô vẫn muốn uống cái thứ ‘vitamin’ chết tiệt ấy!
Cô đâu có muốn uống vitamin! Cô chỉ là không muốn sinh con cho anh mà thôi! Cô chỉ là không thể yêu anh thêm lần nào nữa! Cô chỉ muốn vẽ nên ranh giới giữa anh và cô!
Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng đẩy người con gái trong lòng ra, nhẹ nhàng rút lấy chiếc lọ trong tay cô, cô rất gấp gáp, anh cười cười vỗ về cô, sau đó, lại đó lại đổ ra một viên thuốc, cầm viên thuốc đưa vào trong miệng, dưới ánh mắt sững sờ của cô, ôm chặt lấy gáy cô, đôi môi mỏng của anh bịt chặt lấy môi cô.
Vị đẳng ngắt từ đôi môi của anh, tràn vào trong khoang miệng cô.
Thời khắc này, Giản Đồng ôm chặt lấy ngực trái của cô, ấn chặt xuống, có như thế, cô mới có thể làm dịu đi nỗi đau sắp tràn ra khỏi lông ngực.
Có một khoảnh khắc nào đó, cô mơ hồ nghĩ rằng, có phải là, cô đã làm sai hay không?
Nhưng đó chỉ là trong tích tắc, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bất cứ thứ gì… Anh là khổ nạn của cô, không nên có dính líu! Cô không hề sail Nụ hôn này, đắng ngắt mà triền miên không dứt, còn có một chút rung động khó nói, chỉ là hai người đều không nhìn thấy được, và cũng không chú ý đến chút rung động nhỏ bé này .
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhẹ nhàng mỉm cười, thực sự, anh cười lên trông rất đẹp, chỉ là có một gương mặt tuấn mĩ đẹp trai mà thôi, còn bình thường đối với người khác thì luôn lạnh lùng.
Bàn tay to lớn vuốt ve tóc của cô: “Được, nghe theo em, lọ này không lãng phí, nhưng sau khi uống hết thì chúng ta không uống vitamin”
của hãng này nữa, được không?”
Đêm xuống Trên chiếc giường đôi, một nam một nữ.
Giản Đồng nhìn người đàn ông bên cạnh…anh biết rồi đúng không?
Biết đó không phải vitamin.
Vì thế mới tức giận lôi cô từ dưới nhà lên lầu.
Nhưng nếu anh biết rồi, tại sao cuối cùng lại thỏa hiệp?
Cô suy đi nghĩ lại, cô nghĩ không ra, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Chỉ là người bên cạnh, càng khiến cô tâm tư rối bời.
Càng ngày càng không hiểu anh, càng ngày càng nghĩ không thông.
Anh khiến cô phiên muộn bất an, khiến cô vừa hận vừa…đau! Cô tuyệt đối không thừa nhận, hận là vì yêu mà thành. Nếu không, cô nên đối mặt với anh như thế nào, và đối mặt với bản thân ra sao?
Nhưng con người này, lại càng ngày càng biến thành ác quỷ trong lòng cô…
Từ từ đưa tay ra, nắm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường, loảng soảng một tiếng, tiếng mảnh đạn nhẹ nhàng vang lên, trong đêm, mũi dao nhọn hoät lóe lên tia sắc lạnh, dân dần kê sát cổ anh…nhưng tay của cô, đang không ngừng run rẩy.
Đôi mắt mở to, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn run rẩy nắm chặt con dao gọt hoa quả, áp sát vào người đàn ông đang ngủ say.
Cánh tay cô, không thể khống chế được, run rẩy một cách kịch liệt, càng áp sát thì càng run rẩy hơn.
Giản Đồng, đâm đi, đâm đi, tất cả sẽ kết thú!
cGiản Đồng, cô còn đang do dự điều gì!
Giản Đồng, chẳng lẽ cô đã quên ai là người gây đau khổ cho cô rồi sao? Là ai khiến cho cô người không ra người thú không ra thú? Là ai khiến cô nhục nhã như thế?
Giản Đồng, nhanh lên, đâm đi! Đâm đi! Đâm đĩH!
Giản Đồng! Cô là cái thứ vô dụng!
Lạch cạch!
Con dao rơi xuống, cô hoang mang lập tức ngồi dậy. Lại nhìn vào người đang ngủ say bên cạnh, không hề đánh thức anh.
Nhằm mắt lại, tay trái vẫn năm chặt chuôi dao gọt hoa quả, như muốn năm gấy con dao vậy!
Từng giọt nước mắt lớn từ trong đôi mắt nhằm nghiền “Tí tách tí tách” rớt xuống.
Cô không thể khống chế được nước mắt, cũng giống như cô không thể khống chế được cánh tay cầm dao không ngừng run rẩy ấy…có cái gì đáng sợ chứ?
Dù sao cô đã phải vác trên người một mạng người rồi? Còn sợ thêm một mạng nữa hay sao?
Tại sao không thể đâm xuống!
Vô dụng! Vô dụng!! Vô dụng!!!
Sự quyết tâm trong mắt cô lóe lên rồi lại vụt tắt, quay sang nhìn người bên cạnh, không cam tâm, cô không phải là vô dụng, mà là…quan tâm!
Con dao lại được giơ lên đỉnh đầu người đàn ông đang ngủ say, Giản Đồng hít thở sâu, cô nói cô không quan tâm, cô nói anh chết rồi thì cô có thể được nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không ra tay.
Cánh tay run rẩy, hận bản thân vô dụng, con dao trong tay không khác gì củ khoai nóng, hoảng loạn ném con dao ra xal Cô ôm lấy mặt, khóc nghẹn ngào. Cô hận, hận bản thân bất lực, hận bản thân không nỡ.
Cô hận bản thân không làm đượ!
c Tiếng dao rơi xuống đất, đánh thức người đàn ông bên cạnh.
“Sao vậy? Sao lại khóc thế?” Trầm Tu Cẩn vội vàng ngồi dậy, giơ tay định ôm Giản Đồng vào lòng, nhưng người phía sau lại theo phản xạ có điều kiện, đẩy tay anh ra.
Sau khi đẩy ra thì lại cảm thấy không đúng lắm, nên giải thích: “Gặp ác mộng”.
Người đàn ông thở phào một hơi, “Không phải sợ, không phải sợ, có anh ở đây”. Anh ôm cô, lại đem cô cuộn vào trong chăn, dỗ dành Giản Đồng như dỗ một đứa trẻ, mà người con gái dưới thân, lại ngủ thiếp đi trong lúc anh ru ngủ, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Có lẽ thực sự mệt rồi, đây là lần đầu tiên cô ngủ thực sự kể từ khi cô cùng người đàn ông này chung chăn chung gối.
Con mắt đen nháy của người đàn ông, chiếu đúng xuống vị trí góc tường, nơi con dao rơi xuống, đôi mắt lấp lánh, mí mắt rủ xuống, tắt đèn rồi nằm xuống giường, cánh tay ôm người con gái ấy càng siết chặt hơn.