Chương 152:
Nhưng cô vẫn luôn coi trọng một chút lòng quan tâm chăm sóc đối với cô đó… đã định trước, là muốn để cho Tô Mộng thất vọng.
Trong lòng Tô Mộng nặng trĩu, nhớ lại ngày đầu tiên Giản Đường nhận chức, lần đầu tiên nghe thấy câu nói đó phát ra từ trong miệng của Giản Đường, tự mình cảm thấy người phụ nữ có tướng mạo không mấy xinh đẹp này, lại tự mình biết mình đến vậy.
Trong lòng cô lúc đó vẫn khen ngợi Giản Đường là một người hiểu chuyện.
Nhưng lúc này, khi một lần nữa nghe thấy câu nói đó, cô mới hiểu, thì ra, những lời này, không chỉ là một câu nói, đằng sau nó lại có nhiều sự bất lực đến vậy.
“Em thiếu tiền, rất thiếu rất thiếu, cơ thể tàn tạ còn sót lại của em này, kể cả cậu chủ Kane có ác ý với nó, thì có sao chứ? Em cũng chỉ còn sót lại cái cơ thể tàn tạ khó coi này, anh ta muốn, rồi lấy đi cũng tốt”
“Không hề đúng đắn, hai bàn tay trằng. Em cũng không sợ”
Giản Đường nói xong, lại nhờ Tô Mộng giúp cô ấy cho số tiền này vào thẻ, rồi đi ra ngoài.
Để lại Tô Mộng ở trong văn phòng, nhìn vào tờ phiếu trên bàn, nhìn một lúc lâu, cuối cùng, đôi mắt hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp ném tờ phiếu đó vào tủ két, rồi lấy ra một quyển sổ, ghi những con số vào đó.
“Giản Đường, tôi xin lỗi, tôi chỉ giúp cô được như thế này thôi” Thẩm Tư Cương đã nói qua, đừng sắp xếp việc làm cho Giản Đường nữa, chính là cố tình không để Giản Đường trong thời gian quy định, kiếm được 17 tỉ, mà hàm ý sâu xa hơn của câu nói này, chính là Thẩm Tư Cương ngay từ đầu đã không hề có ý định cho Giản Đường cao chạy xa bay.
Việc Tô Mộng có thể làm được, chính là đem số tiền mà Giản Đường đưa cho cô ấy, tích lũy lại, cho đến hôm hết hạn một tháng mà Thẩm Tư Cương đã đề ra, nếu như tích đủ 17 tỉ, vậy thì, Tô Mộng sẽ lập tức cho hết số tiền đó vào thẻ, rồi đưa thẻ lại cho Giản Đường.
Vậy thì, Giản Đường có thể cầm tấm thẻ đó, trực tiếp đi đến tìm Thẩm Tư Cương, như thế, thì người phụ nữ ngốc nghếch đó, có lẽ sẽ có cơ hội và lí do để rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Giản Đường khóa ngược cửa lại, cô dựa lưng vào chiếc cửa của phòng vệ sinh đơn, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà…
lời nói của chị Mộng, vẫn văng vẳng bên tai.
Nhưng mà… tôi chẳng có gì, thì sợ cái gì chứ?
Cô tự cười nhạo, rồi lấy điện thoại ra, vào phần xem lịch, kì hạn một tháng à… từ trước đến giờ không hề biết, thời gian một tháng lại ngắn ngủi như vậy, 17 tỉ, cô có thể kiếm ở đâu ra 17 tỉ chứ?
Rồi cô cất điện thoại đi, cúi đầu đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh ở tầng trệt của Đông Hoàng, là phòng vệ sinh cho cả nam và nữ dùng, nhưng là từng phòng đơn, tính bảo mật và riêng tư cực kì tốt.
Cúi đầu bước ra ngoài… “bịch” một tiếng, cô đâm phải người nào đó.
“Tôi xin lồi tôi xin…”
“Tôi phát hiện, mỗi lần nhìn thấy em, đều nghe thấy em nói xin lỗi. Có phải em cực kì thích việc xin lỗi không?” Một giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai, Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, “Là… cậu chủ Tiêu à. Tôi xin lỗi, tôi không nhìn đường nên đã đâm phải anh”.
Cô nói xin lỗi xong, chuẩn bị rời đi, một cánh tay dài đột nhiên nắm chặt lấy eo của cô, cánh tay đó dùng lực, kéo cô quay lại: “Này, sao nhìn thấy tôi lại rời đi? Em rất ghét tôi sao?”
Tiêu Hằng chặn lại, rồi giơ cánh tay còn lại lên, hai cánh tay cùng ôm chặt lấy eo của Giản Đường, kéo cô sát về phía mình: “Bi thôi, cùng tôi đi ăn cơm đi.”
Tùy hứng như vậy sao?
“Xin lỗi cậu chủ Tiêu, tôi đang trong giờ làm việc”
“Làm việc thì có thú vị gì chứ, đi, tôi đưa em đi ăn cơm”
“Nhưng mà tôi…”
“Đừng có nhưng mà, nhưng mà cái gì, yên tâm, quay về tôi sẽ xin nghỉ giúp em”
Vừa nói, vừa nằm chặt cánh tay của Giản Đường đi ra ngoài.
Giản Đường miễn cưỡng để Tiêu Hằng kéo đi.
Bên tai là âm thanh náo nhiệt lạ thường của chợ đêm, đôi lúc còn có tiếng rao bán hàng rong, Tiêu Hằng nắm tay Giản Đường, cô ấy không quen được người khác nắm tay đi, nhưng người này, hình như có chút dai, cô viện cớ trốn tránh mấy lân, nhưng Tiêu Hằng vẫn mỉm cười rồi tiếp tục nắm tay cô.