Chương 164:
Rõ ràng, bác sĩ đã nói rồi, vết thương hồi phục rất tốt, sắp tới sẽ khỏi nhanh thôi.
Giản Đường đi vào phòng vệ sinh, cởi ra từng lớp quần áo của mình, lúc này, mới lộ ra cái cơ thể được che giấu bởi những lớp quần áo, gầy đến khó nhìn, mà còn rải đầy những vết hôn ấm áp.
Trừ những vết hôn ra, còn có làn da trầy xước vì bị cô ấy dùng khăn tắm để lau… Những vết hôn này, lại ngoan cố đến vậy, không có cách nào để lau cho nó biến mất được.
Ở dưới tầng, Kane vốn vẫn chưa lập tức rời đi, ngẩng đầu nhìn lên cái cửa sổ được chiếu sáng bên trong.
Anh rút từ trong túi quần ra một cái khăn giấy, vừa đi vừa lau miệng, lau đi lau lại, cuối cùng chán ghét vứt cái khăn giấy ấy vào trong thùng rác vừa đi qua.
Lục Thâm từng nói về Kane rằng, anh chính là tự chuốc lấy phiền phức, rõ ràng là chủ động hôn lên môi của người khác, nhưng lại cảm thấy khó chịu kinh tởm, mà mỗi lần đổi thú săn, đổi một người phụ nữ khác, lại diễn dịch ra những tiết mục khiến bản thân tự cảm thấy kinh tởm.
Trong mắt của người khác, Kane là một người đàn ông đào hoa giàu có, nhưng vẫn có nhiều người phụ nữ bám dính lấy. Không ai biết được, Kane trong mắt của những người phụ nữ ãy, vỗn dĩ là một bộ dạng khác – hoang tưởng, ở trong trò chơi nhân gian, là một kẻ máu lạnh.
Kane rất đa tình, nhất là vô tình.
Chiếc xe đỗ ở bên đường, Kane mở cửa xe ra, ngồi vào trong, không quay đầu lại nhìn, đạp vào chân ga, đi một cách tự nhiên.
Ở trước mặt của Tô Mộng, vào lúc lại một lần nữa xuất hiện tờ phiếu mà Giản Đường đưa, cô chỉ nhìn Giản Đường một cái, rồi chìa tay ra nhận tờ phiếu: “Cô nên biết rằng, mục đích của người tên Kane này không hề đơn giản.”
“Ừm”
Ừm?
Tô Mộng chau mày lại: “Cô biết mà cô vẫn nhận tiên của anh ta sao?”
Giản Đường không nói gì.
Tô Mộng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, không ai biết rõ hơn cô, Giản Đường đang cần gấp một khoản tiền lớn.
“Không còn bao nhiêu ngày nữa.” Tô Mộng nhắc nhở.
“Em…cứ phải thử một chút”
“Cô muốn thử cái gì? Giản Đường, từ bỏ đi”
“Không”
“… Cô ghét chủ tịch Thẩm như vậy sao?” Thực ra Tô Mộng muốn nói, chủ tịch Thẩm đối xử với cô cũng không phải xấu như thế. Vào lúc cô bị ôm, là chủ tịch Thẩm đã ôm cô đến bệnh viện, cô bị ốm nhưng vẫn bướng bỉnh đến đi làm, rồi lúc cô ngất xỉu cũng là chủ tịch Thẩm đã gọi bác sĩ riêng đến để khám bệnh cho cô, anh ấy còn không để tôi nói cho cô biết.
Tô Mộng không biết những gì đã xảy ra giữa Giản Đường và Thẩm Tư Cương, chỉ là khi nhìn thấy những điều này, cô ấy cảm thấy, có lẽ, Giản Đường thật sự không cần thiết phải sợ chủ tịch Thẩm như Vậy.
Giản Đường cũng không biết phải giải thích như thế nào… Giữa cô và Thẩm Tư Cương, sớm đã không còn những vấn đề đơn thuần như chán ghét hay không chán ghét nữa rồi.
“Cô nói cho tôi biết, cô muốn thử như thế nào? Chỉ còn lại một tuần, tôi giúp cô tính toán, bây giờ số tiền cô có thể bỏ ra còn chưa đến 3 tỉ rưỡi, tôi hỏi cô, 14 tỉ còn lại, cô có thể kiếm ra trong bảy ngày không?”
Tô Mộng bất lực chau mày lại, cô ấy không thể trực tiếp nói với Giản Đường rằng: cô đừng nằm mơ nữa, chủ tịch Thẩm sớm đã dặn dò, không sắp xếp việc làm cho cô. Nếu không thì, cô nghĩ xem, trong thời gian này, tại sao đến một công việc cô cũng không nhận được.
“Em… nhất định phải thử. Vẫn chưa đến hạn”
“Tìm ai để thử? Dựa vào cái người tên Kane kia, ngẫu nhiên đến chỗ cô ăn một bữa ăn đêm, sau đó cho cô một tờ phiếu 350 triệu sao?
Kể cả ngày nào anh ta cũng đến chỗ cô ăn đêm, thì cô cũng chỉ kiếm được nhiều nhất là 2 tỉ rưỡi.”
Tô Mộng hi vọng có thể giúp được Giản Đường, mà việc cô có thể làm, là giúp Giản Đường tạm thời giấu đi số tiền đang có với Thẩm Tư Cương.
Nhưng, Tô Mộng cũng thấy rất rõ, Giản Đường muốn trong thời gian còn sót lại, đạt được mục tiêu của Thẩm Tư Cương đề ra, trừ phi xuất hiện kì tích.
Mà cô, cũng hi vọng có thể xuất hiện kì tích.