Dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy thời gian vào nghề còn ngắn, rời phó bản Vùng Đất Lưu Lạc cũng chỉ mới dăm ngày. Phó bản này cậu tất nhiên biết đánh, nhưng muốn lập kỷ lục thì phải hiểu thông hết toàn diện, Kiều Nhất Phàm bắt đầu nghiêm túc học tập.
Phân bố tiểu quái của từng khu vực, loại hình của nó.
Lựa chọn đường đi nước bước.
Đặc điểm kỹ năng và đại chiêu của từng con BOSS.
Kiều Nhất Phàm dùng acc lớn đánh Vùng Đất Lưu Lạc ba lần. Acc lớn đánh một mình đương nhiên không gặp vấn đề gì, dẫu là nhân vật bên lề của chiến đội Vi Thảo, có thể gia nhập thật ra cũng là một kiểu tán thành thực lực. Kiều Nhất Phàm tuy kém hơn đồng đội, nhưng cậu chưa từng bại dưới tay Đường Nhu. Cấp bậc của cậu không phải là thứ thao tác mới toanh như Bánh Bao Xâm Lấn và Đường Nhu có thể sánh kịp.
Ba lần tường tận xong, 0 giờ chạm nấc, Kiều Nhất Phàm chuyển acc về khu 10, gửi tin cho Diệp Tu, hai bên hẹn gặp nhau ngoài phó bản Vùng Đất Lưu Lạc.
Trên đường đi, Kiều Nhất Phàm trông thấy trên thế giới có người khiêu khích Quân Mạc Tiếu, nội dung nhắc về kỷ lục phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, một người khác, thì đang la hét đòi solo với Quân Mạc Tiếu.
“Ai vậy nhỉ?” Kiều Nhất Phàm nói thầm. Kỷ lục phó bản thì không tính, cái đó phải nhờ đoàn đội, hơn nữa phó bản cấp thấp lại tồn tại giới hạn phát huy, người chơi bình thường cũng có thể làm được, thành tích đương nhiên sẽ không kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng solo à… Đây đơn thuần là trực tiếp so trình độ kỹ thuật của hai bên, kẻ ngạo mạn thách thức Diệp Thu đại thần như vầy cũng có trong game, thật sự làm Kiều Nhất Phàm không biết nói gì.
Theo cậu biết, đội trưởng Vương Kiệt Hi của họ, trước mặt đại thần Diệp Thu còn chưa dám tỏ thái độ ngông nghênh như thế. Dám đối chọi gay gắt đến vậy, e rằng chỉ mỗi Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ thôi. Vị đại thần này mới vào liên minh đã đối đầu với đại thần Diệp Thu, anh ta cũng là người kết thúc kỷ lục đạt quán quân liên tiếp của Gia Thế, được xem là tử địch hàng đầu.
Luận kỹ thuật, Hàn Văn Thanh sàn sàn với các đại thần khác, nhưng con người anh ta lại rất bá đạo. Tính cách lại cực kỳ bảo thủ thẳng thắn, nhìn không ưa thì mở miệng mắng ngay.
Nghe nói ở trận nào đó, Bá Đồ phát huy thất thường thua cực thảm, Hàn Văn Thanh đã lồng lộn mắng các đội viên một chập sau trận. Coi lại bản ghi hình trận đấu cùng ngày, phát hiện ai sai lầm liền xách ra mắng điên mắng cuồng. Lúc đó ông chủ của Bá Đồ cũng tới dự thính, chuông di động reo lên đột ngột. Câu chửi đứt quãng, Hàn Văn Thanh quay đầu lạnh lùng nhìn ông chủ, chỉ nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Ông chủ nể mặt anh, lập tức chạy ra ngoài nghe điện. Toàn đội Bá Đồ sợ choáng váng, ngay cả ông chủ còn bị “đấm phát chết luôn”, bọn họ sao dám không phục nửa phần?
Con người Hàn Văn Thanh là như thế, kinh nghiệm và thực lực trong liên minh có thể sánh ngang với nhân vật cấp đại thần như Diệp Thu cũng chỉ có mình anh. Nhưng giờ, trong game xuất hiện một thằng chẳng biết là ai ầm ĩ đòi solo với đại thần Diệp Thu, Kiều Nhất Phàm quả thực dở khóc dở cười.
Trên đường đi cứ 2 phút là có thể trông thấy tin tức người này, không hề lãng phí chút CD spam kênh thế giới nào. Kiều Nhất Phàm lắc đầu liên tục, dân đen rêu rao như thế, sợ rằng đại thần còn chẳng thèm ngó ngàng nhỉ?
Ngoài phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm rốt cuộc cũng chạm mặt với đại thần Quân Mạc Tiếu, cùng lúc còn gặp được người quen Hàn Yên Nhu của Đường Nhu. Bánh Bao Xâm Lấn lúc đầu cũng đã gặp qua. Tiếp đó, bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc. Vừa thấy nhân vật này, ai biết thân phận sau màn của Quân Mạc Tiếu đều nghĩ tới Tô Mộc Tranh đầu tiên, vị bậc thầy pháo súng luôn đứng cạnh Diệp Thu, luôn đứng phía sau Diệp Thu ấy. Bây giờ Diệp Thu đã giải nghệ, bậc thầy pháo súng này, vẫn là Tô Mộc Tranh ư?
Kiều Nhất Phàm không dám hỏi nhiều. Dù là một thành viên của đội quán quân, nhưng cậu vẫn là kẻ vô hình trong đội nhà, cảm giác tồn tại trong mắt tuyển thủ chiến đội khác lại càng bạc nhược. Kiều Nhất Phàm không giống tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong đội – trên sàn là đối thủ, dưới sàn là bạn bè với tuyển thủ đội khác. Kiều Nhất Phàm, cậu không có đối thủ, cũng không có kiểu bạn như thế…
“Đến đây.” Thấy Một Tấc Tro tới, Diệp Tu chào hỏi, “0 giờ chúng ta lập tức bắt đầu.”
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm đáp, rồi mở bảng đơn phó bản xác nhận kỷ lục lại một chút. Vừa nhìn, chợt thấy hàng tên trong đội ngũ đứng đầu bản có hơi quen quen, không phải là kẻ đang spam hú đại thần trên kênh thế giới sao?
“Hèn gì ngạo mạn như thế, thành tích kỷ lục quả thật không tồi, coi như là một cao thủ, chẳng qua cũng phải xem đối thủ là ai chứ” Kiều Nhất Phàm nghĩ bụng.
“Trang bị không có vấn đề nhỉ?” Diệp Tu hỏi một câu.
“Không có vấn đề.” Kiều Nhất Phàm đáp. Tay cày thuê cậu mướn phụ trách gánh vác cả bộ trang bị, lúc này Một Tấc Tro đang mặc bộ trang bị chức nghiệp Quỷ Kiếm cấp 30, tay cầm thái đao Trảm Ác Quỷ tím cấp 30, trang sức cũng khá tốt.
“Lần đầu tiên không cần quá nhanh, có người mới, để cậu ta làm quen với đấu pháp của chúng ta một chút.” Diệp Tu nói.
“Một lần là đủ rồi hả?” Bánh Bao Xâm Lấn hẳn là đang nghĩ tới hội trưởng công hội Nguyệt Luân, lúc đầu cũng bảo là làm quen, kết quả qua ba lần cũng chẳng khá khẩm hơn gì.
“Đủ.” Diệp Tu cười nói.
Kiều Nhất Phàm được trả lời thay, cảm thấy nhiệt huyết sôi lên sùng sục. Nhìn thời gian chỉ còn vài phút, chạy đi tạt nước lạnh lau sạch mặt một cái. Cậu phải giữ vững tỉnh táo và tập trung tuyệt đối, không thể phụ sự tin cậy của đại thần.
“Đổi mới rồi, vào bản thôi”
0 giờ, phó bản đổi mới, Diệp Tu dẫn đầu mọi người vào Vùng Đất Lưu Lạc.
Lúc này, Lam Hà cũng đang bắt đầu đánh phó bản, lại bắt đầu thấp thỏm chú ý tới tin tức thế giới.
Thùy Dương Quấn Bờ liên tục spam kênh làm cậu hơi bực mình, thứ tinh thần không dứt này đã không còn là xứng danh cho chình mình nữa mà giống y như đang la lối om sòm. Người có sở thích thế này, Lam Hà không ý kiến, nhưng vấn đề là nhân vật của hắn thuộc Lam Khê Các, ai ai cũng biết, trên bảng thành tích phó bản còn đang treo chần dần tên hắn kìa.
Có thân phận công hội, hơn nữa còn đang treo thân phận cao thủ bảng đơn kỷ lục trên người, lại không màng mặt mũi gào rú liên miên trên thế giới, Lam Hà chỉ thấy mất hết thể diện.
Nhắc nhở, Lam Hà không phải chưa nói, nhưng chỉ nhận được lời đáp châm chọc của Thùy Dương Quấn Bờ. Tên này tham gia đánh được kỷ lục càng cao, càng tỏ vẻ nghênh ngang không thể cứu vãn nổi.
Trong lòng Lam Hà khỏi nói có bao nhiêu rối rắm. Cậu đương nhiên hy vọng kỷ lục công hội được giữ lại, nhưng vừa nghĩ tới vẻ kiêu ngạo của Thùy Dương Quấn Bờ, liền hận sao không có ai giẫm lên kỷ lục của nó luôn đi.
Có thể đè bẹp kỷ lục đó, đương nhiên cũng chỉ có Quân Mạc Tiếu.
Lúc này trong lòng Lam Hà có vài phần bất an. Cậu luôn để ý tới cấp bậc của Quân Mạc Tiếu, hắn ta dừng lại giai đoạn cấp 30 hơi lâu rồi. Bây giờ đám nhân vật top đầu của bọn Lam Hà đã 33. Cấp bậc càng cao, thời gian và kinh nghiệm cần để thăng cấp càng nhiều, khoảng cách sẽ càng nhỏ. Chiếu theo tốc độ của Quân Mạc Tiếu trước giờ, hẳn nên cách họ khoảng 1 cấp rưỡi, vậy mà hắn vẫn đứng ở cấp 30, ý đồ trong đấy chính là nguyên nhân khiến Lam Hà bất an.
Nhất là vừa nãy.
Lam Hà nhận được tin từ chỗ người chơi công hội đang chuẩn bị đánh phó bản, nói thấy được bọn Quân Mạc Tiếu, trong đội họ hình như xuất hiện một nhân vật mới, tên là Một Tấc Tro, quỷ kiếm sĩ, không treo danh hiệu công hội, không rõ là có công hội hay không.
Một Tấc Tro, đây là ai vậy? Lam Hà nhìn trong danh sách công hội mình, kiếm khách Lưu Mộc “hiển hách một thời” lần trước vẫn chưa login lại, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Lúc này trong phó bản Vùng Đất Lưu Lạc, Kiều Nhất Phàm mới gia nhập đang dùng acc Một Tấc Tro lắng nghe bố trí của Diệp Tu, phối hợp hoàn mỹ cả bốn người.
“Ừ, cứ thế này, với tiết tấu công kích của chúng ta, thời gian mở trận không được lãng phí chút nào, phải khống chế thời gian đóng băng kỹ năng thật tốt, bảo đảm hiệu suất đạt mức lớn nhất.” Diệp Tu không ngừng chỉ bảo. Dạy cậu nhỏ có trụ cột sẵn thật sự thoải mái hơn nhiều, cậu ta không giống Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn – hai người mới phải học đấu pháp của phó bản bằng cách nhớ, cho nên nếu muốn hoàn toàn hiểu thông, hai vị này kỳ thật còn không bằng vị hội trưởng Nguyệt Luân kia.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, thao tác đã đủ, chỉ phải ghi nhớ đấu pháp, phải có ý thức.
Hội trưởng Nguyệt Luân thì sao, rành rỏi về game, hiểu điều Diệp Tu nói, thế nhưng, thao tác không kịp, phải luyện.
Còn Kiều Nhất Phàm, ưu điểm hai bên cậu ta có toàn bộ, Diệp Tu chỉ một chút đã rõ, thao tác dễ dàng theo kịp, cho nên Diệp Tu mới dám khẳng định một lần là đủ. Tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, đây không phải là thứ người thường có thể sánh bằng.
“Tàn Ảnh có thể không cần mở, tốn thời gian mở nó không bằng trảm thêm hai đao, anh không để cừu hận lây tới người em đâu, em không bị dính công kích.” Diệp Tu nói.
Tàn Ảnh là quỷ thần mà quỷ kiếm sĩ cấp 25 có thể triệu hồi về. Quỷ trận này có thể mang theo tùy thân, có điều cũng chỉ là giáp hộ thân do quỷ ảnh xoay quanh người nhân vật tạo thành thôi. Giáp hộ thân này tựa như tấm khiên, có thể làm giảm và triệt tiêu thương tổn, liên tục trong vòng 1 phút. Cấp càng cao, thương tổn bị triệt tiêu càng lớn, số lần triệt tiêu cũng càng nhiều, là một kỹ năng phòng vệ thuần túy. Trong lúc phối hợp đoàn đội, Diệp Tu lại bảo Kiều Nhất Phàm không sử dụng kỹ năng này, việc phòng vệ, để người khác lo.
Tỉ mỉ như thế, lại khiến Kiều Nhất Phàm cảm động. Cậu đã quen làm vật hi sinh, nhưng hiện tại, đội ngũ lại chủ động góp sức bảo vệ cậu.
“Ừm, Băng Trận này…”
“Có vấn đề sao?” Kiều Nhất Phàm sợ hãi.
“Không không, mở rất tốt rất đúng lúc.” Diệp Tu nói xong chuyển sang phía Bánh Bao Xâm Lấn: “Bánh Bao lần này là lỗi của em đấy”
“Của em của em.” Bánh Bao Xâm Lấn lên tiếng trả lời.
Trong đấp pháp lập ra vốn không nên phóng thích Băng Trận ngay lúc này, nhưng do Bánh Bao Xâm Lấn phạm lỗi, tình huống đã xảy ra thay đổi. Kết quả Kiều Nhất Phàm tự mình điều chỉnh, sửa thành phóng thích Băng Trận lúc này, cũng tức khắc đạt tới hiệu quả khống chế, giảm bớt áp lực đội ngũ.
Băng Trận, là quỷ thần “Băng Hồn” của quỷ kiếm sĩ cấp 30. Kết giới bảo hộ của Băng Hồn, gây thương tổn pháp thuật hệ băng tới địch nhân xông vào phạm vi, còn có tỉ lệ hoàn toàn đóng băng luôn mục tiêu, là một quỷ trận công kích.
“Có điều, em vẫn còn một lựa chọn khác tốt hơn ở đây.” Diệp Tu phê bình sai lầm của Bánh Bao Xâm Lấn trước, rồi mới quay sang nói với Kiều Nhất Phàm.