Thay đổi, vốn không phải chuyện dễ dàng. Tuy Bánh Bao Xâm Lấn chỉ là người mới của Vinh Quang, nhưng không phải hoàn toàn chẳng biết gì về game, cách cậu chơi thật ra được định hình theo suy nghĩ và cách lý giải của bản thân. Ở mặt này, cậu không giống Đường Nhu, Đường Nhu mới thật sự là trống rỗng. Nhưng tiếc rằng tính cách cô quá cứng rắn, nó đã giới hạn luôn phong cách của cô, khả năng thay đổi không lớn. Diệp Tu có thể giảng dạy bọn họ kỹ năng trong trò chơi, nhưng không có bản lĩnh thay đổi tính cách họ, mọi người đều là người trưởng thành, tư tưởng cũng đã hoàn thiện. Tính cách này của Đường Nhu cũng không phải khuyết điểm gì, chỉ là nó sẽ gây trở ngại cho cô trong việc trở thành một tuyển thủ đoàn đội ưu tú mà thôi.
Diệp Tu vừa nhìn biểu hiện của hai người vừa nghĩ đến những điều này. Một lòng hai việc nhưng thao tác lại không hề chậm. Mười năm Vinh Quang, Diệp Tu không biết đã trải qua biết bao kiểu chiến đấu, rất nhiều thứ đều hành động theo bản năng, dường như không cần suy nghĩ, một số thao tác đã vô thức thi triển, điều khiển Quân Mạc Tiếu phối hợp với Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm và Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh rất hoàn mỹ.
Tóm lại vấn đề cũng không lớn lắm.
Một đội ngũ ngay cả BOSS Dã Đồ cấp 36 còn có thể xử được, nếu lại chịu thua bởi BOSS ẩn Ảnh Đao Khách A Hồng cấp 33 thì quá buồn cười.
Quan trọng là, phó bản nhỏ này có thể giúp mọi người rèn luyện.
Diệp Tu vừa tự mình tùy ý phát huy vừa chỉ huy đội ngũ. Trọng điểm đương nhiên là hai người Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn. Tô Mộc Tranh đã thi đấu chuyên nghiệp nên không cần Diệp Tu nói nhiều, còn Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu không nhìn lầm chút nào, cậu ấy trái ngược hẳn với Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, là một tuyển thủ đoàn đội có tố chất vô cùng xuất sắc.
Cậu giỏi quan sát, từng biểu hiện của đội viên trên sân đấu đều được cậu chú ý, sau đó cố hết sức tìm cách phối hợp với mọi người. Tính cách và ý thức của cậu, giúp cậu làm rất tốt mặt này.
Đường Nhu cùng Bánh Bao Xâm Lấn, lúc trước biểu hiện không quá ăn ý một phần cũng là vì không quen thuộc BOSS ẩn, sau khi dần hiểu rõ đặc điểm, phát huy cũng có thể càng ngày càng mạnh.
Hai người này rất nhanh đã thích ứng với hiệu quả thay đổi các kỹ năng của Ảnh Đao Khách, dần dần cũng hòa mình vào đoàn đội để phối hợp.
Không sai, bọn họ vẫn có thể hòa nhập.
Thế nhưng khi trình độ của cả hai phát triển, phong cách càng ngày càng rõ ràng, xung đột đội ngũ sẽ càng ngày càng cao, đấy mới là điều Diệp Tu lo lắng.
Nhưng lúc này, họ vẫn là một tổng thể ăn ý. Dưới sự điều phối của Diệp Tu, Ảnh Đao Khách dần dần bị hạn chế, bị năm người vây quanh dưới núi thay phiên tấn công.
“Nhị quỷ Đao Trận” của Quân Mạc Tiếu và Một Tấc Tro cũng không gián đoạn, bọn họ trước sau vẫn ở trong phạm vi kết giới.
Bánh Bao Xâm Lấn công kích, trận trận khói độc dâng lên.
Hàn Yên Nhu bên này bay múa ra ba ma pháp Huyễn Văn lớn.
Phong Sơ Yên Mộc không ngừng bắn pháo tới.
Đủ loại sắc thái công kích không ngừng điểm tô cho Ảnh Đao Khách. Mắt A Hồng càng ngày càng đỏ, nhưng không hề tăng lực tấn công, nhân vật trông cũng rất thật khi đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
“Chú ý, sắp máu đỏ.” Diệp Tu bỗng nhiên trầm giọng nói.
“Máu đỏ có đặc điểm gì?” Đường Nhu vội hỏi. Ban đầu bởi vì chưa quen đặc điểm của BOSS thế nên chịu không ít thua thiệt, nhưng Đường Nhu cũng biết điều học hỏi.
“Kiếm Ảnh Bước.” Diệp Tu nói.
“Hả? Đó là cái gì?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi. Về mặt này cậu không giống Đường Nhu, Đường Nhu trước đây giúp Trần Quả đi đánh PK, cho nên gặp qua rất nhiều kỹ năng. Tuy chưa chắc biết tên, nhưng “Kiếm Ảnh Bước”, tên Quấn Bờ Thùy Dương mà Diệp Tu nghênh chiến ngày hôm qua từng dùng qua, Trần Quả còn kêu lên sợ hãi, Đường Nhu cuối cùng cũng biết được tên và kỹ năng đấy.
Mà Bánh Bao Xâm Lấn chỉ mới chơi đùa acc này, kỹ năng cấp 30 trở lên cậu hoàn toàn không biết.
“Nó sẽ phân thân. Một hồi sẽ có năm ảnh phân thân, mỗi người một ảnh.” Diệp Tu nói. Nếu là một đội ngũ của người chơi bình thường, gặp Ảnh Đao Khách tuyệt đối không dám nói mỗi người một em trong thời gian Kiếm Ảnh Bước, nhưng thực lực bọn Diệp Tu quá mạnh, có can đảm sử dụng đấu pháp dữ dội này.
“Chú ý” Vẫn chú ý lượng máu BOSS, Diệp Tu ở thời khắc sau cùng cao giọng nhắc nhở.
Hai mắt Ảnh Đao Khách A Hồng lúc này đã đỏ đến phát sáng, không nhìn rõ tròng mắt và con ngươi nữa.
“Lui ”
Nghe Diệp Tu gọi, năm nhân vật đều cấp tốc lui ra. Ảnh Đao Khách ngước lên rống to một tiếng, cả người bỗng chốc phát ra ánh đỏ, trên mặt đất đá vụn cỏ khô bay tán loạn, bỗng chốc một luồng sóng khí nổi lên hung hãn tung trào khắp nơi. Cũng may Diệp Tu nhắc nhở sớm, năm người đều đã lui sạch sẽ, không bị ánh đỏ kia quẹt trúng.
Tiếp đấy Ảnh Đao Khách khua trường đao múa một chiêu thức đặc biệt, bóng người hư ảo, hướng tứ phía phân thân, trong nháy mắt đã chia thành năm ảnh.
Không giống với Kiếm Ảnh Bước của kiếm khách, tàn ảnh do Ảnh Đao Khách phân thân không hề chia ra cái nào thật cái nào giả, cả năm đều là Ảnh Đao Khách, nói cách khác, bấy giờ người chơi phải chiến đấu với năm BOSS ẩn cùng một lúc.
Nếu quả thật kéo dài liên tục như thế cho đến khi kết thúc, đây hiển nhiên là một cuộc chiến không có khả năng hoàn thành. Cũng may Kiếm Ảnh Bước có thời gian hạn chế, với Ảnh Đao Khách, thời gian là 20 giây. Nội trong 20 giây chỉ cần người chơi chống cự nổi, năm tàn ảnh sẽ hợp lại thành một. Thế nhưng, thương tổn trong thời gian này cũng sẽ do năm Ảnh Đao Khách chia ra mà gánh, sau đó hợp lại thành một, tổng giá trị thương tổn cũng sẽ không tăng thêm, mà cứ theo tỉ lệ chia sẻ trừ bớt đi, có nghĩa là, trong đoạn thời gian này thương tổn người chơi tạo thành chỉ còn một phần năm.
Điều này hiển nhiên sẽ kéo dài thời gian chiến đấu, Kiếm Ảnh Bước của Ảnh Đao Khách cũng không phải chỉ dùng một lần, cứ lặp đi lặp lại màn dày vò ấy, mãi đến khi nó cạn kiệt máu.
Đối với đội ngũ người chơi thường, đấu pháp hiện tại sẽ là trốn tránh lúc Ảnh Đao Khách phân thân, phòng ngự là việc chính, giờ không mong tạo thành tổn thương gì, mà có công kích cũng chỉ đạt được một phần năm giá trị. Chờ Ảnh Đao Khách hợp làm một thì mới tiếp tục tăng mạnh tấn công. Mà đội ngũ dũng mãnh của bọn Diệp Tu, mặc kệ mày có phân xong hay chưa, cứ thế mà nhắm đánh.
Lúc này năm Ảnh Đao Khách vừa mới phân thân cũng rất thông minh, một con nhắm một mục tiêu xông lên.
Ảnh Đao Khách đằng sau bên trái, quơ đao chém một chiêu Rút Đao Trảm về phía Bánh Bao Xâm Lấn, Bánh Bao Xâm Lấn lăn tránh từ dưới đường đao, còn chưa đứng dậy đã vốc một nắm cát ném tới. Ảnh Đao Khách tuy là BOSS nhưng dù sao cũng phải bị mù trong chốc lát. Bánh Bao Xâm Lấn tranh thủ BOSS mù mà nhanh chóng xoay quanh, đứng lên đập một cục gạch vào ót nó, sau khi đập bể lại bôi độc vào vũ khí, rồi móc châm độc ra, hung hăng chích lên người Ảnh Đao Khách.
Ảnh Đao Khách đằng sau bên phải lại bổ một Vỡ Núi Kích về phía Hàn Yên Nhu. Đường Nhu hồi đầu đã chịu thiệt vì chiêu này, mắt thấy sắp trúng chiêu cũ, không lùi mà tiến, nhân vật lại nhảy xông tới.
Chỉ là lần này Đường Nhu đoán được độ cao tầm chấn động sóng xung kích của Ảnh Đao Khách, nhảy vững tránh khỏi sóng xung kích sau chiêu Vỡ Núi Kích xong, cô lại phóng mâu lên, một Viên Vũ Côn ghim chặt Ảnh Đao Khách. Quất một vòng lớn lên không trung, hung hăng quăng Ảnh Đao Khách ngã cạp đất. Lúc nãy vì thế này mà bị ức hiếp, thì kiên quyết sẽ vì thế này mà hung hăng đáp trả, Đường Nhu chính là một cô em không chịu thua thế đấy.
Ảnh Đao Khách phía trước bên trái, trực tiếp dùng Tam Đoạn Trảm chém về phía Phong Sơ Yên Mộc. Tô Mộc Tranh lập tức cho nhân vật khẽ nhảy lên, một pháo bắn tới, nổ cho mặt Ảnh Đao Khách nở đầy hoa đồng thời nhân vật của mình cũng Phi Pháo thối lui. Nhưng Ảnh Đao Khách là BOSS, một phát pháo này không cắt ngang được Tam Đoạn Trảm của nó. Ba đường đao từng cái rồi từng cái đuổi chém Phong Sơ Yên Mộc, nhưng mỗi một đường bay xuống, lại luôn luôn sượt qua Phong Sơ Yên Mộc đang phi thân rút lui. Tô Mộc Tranh hiển nhiên làm rất ổn.
Kiều Nhất Phàm bên này, cậu cũng chủ động công kích BOSS. Sau khi ném một Băng Trận, không chỉ gây công kích băng cho con BOSS ở vị trí này, mà còn khiến con BOSS ở giữa đang nhắm về phía Quân Mạc Tiếu bị đông thành một khối băng lớn. Tại thời điểm vốn đã quyết định mỗi người tự lực cánh sinh, nhưng khi Kiều Nhất Phàm phát hiện cơ hội, lại vẫn tìm cách phối hợp với Diệp Tu.
Diệp Tu cũng thầm hiểu trong lòng, thời điểm Kiều Nhất Phàm ra Băng Trận, hắn cũng thi triển một Đao Trận. Bao bọc hai người trong kết giới, sau đó Ô Thiên Cơ hóa hình thái súng bắn ra một phát Pháo Chống Tăng. Công kích không chỉ một mục tiêu của mình, mà còn nhắm về phía con BOSS của Kiều Nhất Phàm. Ba pháo nổ tung, Ảnh Đao Khách này cũng lảo đảo một hồi. Kiều Nhất Phàm thừa dịp ra chiêu, Nguyệt Quang Trảm rồi Mãn Nguyệt Trảm cuối cùng là Quỷ Trảm, ba nhát chém khiến Ảnh Đao Khách bị lung lay thật mạnh.
Giờ này khắc này, sự thỏa mãn trong lòng cậu không phải vì đánh trúng BOSS, mà vì sự phối hợp của Diệp Tu.
Đại thần trong tình huống cậu mở đầu lại chủ động ra chiêu phối hợp với cậu, điều này làm cho Kiều Nhất Phàm cảm thấy mình không làm nền, mà trong đội ngũ này mỗi người đều bình đẳng, tất cả tương trợ sống nhờ vào nhau. Đây mới thật sự là cảm giác đoàn đội, cảm giác này thực sự là siêu siêu siêu tuyệt vời.
Giúp Kiều Nhất Phàm cản Ảnh Đao Khách của cậu xong, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại run lên thành hình thái chiến mâu, dùng Thiên Kích đâm chính diện về phía Ảnh Đao Khách. Tay phải cầm trường đao của Ảnh Đao Khách vẫn tiếp tục chém tới, tay trái thì dùng “đao tay trái” chống đỡ kích này của Quân Mạc Tiếu. Chút trò vặt vãnh ấy nào lừa được Diệp Tu. Chiến mâu “xoèn xoẹt” một tiếng lại thu hồi, đao tay trái của Ảnh Đao Khách chắn phải khoảng không, Ô Thiên Cơ cũng đã chia thành hai đoạn mỗi đoạn treo ở một cánh tay của Quân Mạc Tiếu. Ngay tại chỗ lăn một vòng tránh khỏi đao bên tay phải, hai cánh tay vươn ra ôm lấy Ảnh Đao Khách, vung một cái đã đem Ảnh Đao Khách ném ra ngoài.
Sau khi thi triển kỹ năng nhu đạo, Ô Thiên Cơ biến thành chiến mâu, Diệp Tu đang chuẩn bị cho Quân Mạc Tiếu tiếp tục đuổi đánh, đột nhiên nghe được bên ngoài tai nghe một tiếng “đinh đong” trong vắt.
Diệp Tu luôn mở âm thanh trong trò chơi rất nhỏ, cũng bởi vì thường phải nghe âm thanh như thế.
Lúc này nghe được, Diệp Tu cũng kìm lòng không đặng mà mắng một câu “Má.”.
Gác đêm nhiều ngày như vậy, Diệp Tu đã đưa đồ uống và thuốc lá cho khách nhiều lần. Rốt cuộc, ngày hôm nay ở thời khắc quan trọng nhất hắn lại bị khách trong tiệm gọi phục vụ.
Tay trái Diệp Tu nhanh chóng rời khỏi bàn phím, kết nối với phần mềm phục vụ hỏi: “Cần cái gì ạ?”
“Hả?” Câu trả lời là từ bốn người trong đội ngũ. Tai nghe máy này Diệp Tu cũng không tháo xuống.
“Hai lon Coca đê.” Lời đáp của khách bên kia lúc này mới từ máy phục vụ truyền tới.
“Chờ một chút.” Diệp Tu nói.