“Ngủm một tên.”
“Lại một người nữa á?”
“Nhanh quá…”
“Chuyện gì đã xảy ra? Đội ngũ bên cạnh sao còn chưa chạy tới?”
Trong kênh đoàn của các công hội, những người chơi thấy được tin tức hai người chơi thoát khỏi đoàn thể. Trong Vinh Quang, lập đội hay đoàn, người chơi sau khi tử vong sẽ tự động rời khỏi đội hoặc đoàn. Bốn người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo sau khi gặp địch thì lập tức gửi tin, mọi người vội vã vây đến đấy, kết quả trên đường liền lập tức nhận được tin từ hệ thống nêu lên có hai người người chơi thoát khỏi đoàn thể, hiển nhiên là có hai người toi rồi. Mọi người vừa băng băng chạy qua hướng này, vừa chỉ có thể là ảo não oán trách trong kênh.
“Mọi người không cần loạn, lần này chắc chắn không thể để chúng chạy mất nữa. Anh em Bách Hoa Cốc đi từ hướng 8 giờ, anh em Gia Vương Triều từ hướng 4 giờ, anh em Đạp Phá Hư Không từ hướng 12 giờ, các anh em Mưu Đồ Bá Đạo hãy chịu đựng, chúng tôi sẽ đến ngay, cùng nhau áp sát vòng vây lại, khống chế khu vực.”
Cô Ẩm gửi một tin nhắn cho đoàn thể, người chơi của các công hội lúc kết thành đoàn đội dĩ nhiên đã có ý muốn phối hợp với nhau, bấy giờ cũng không có nhiều cảm xúc chống đối với bố trí này, ba công hội nghe theo kiến nghị của Cô Ẩm mà phóng đi từ ba hướng.
Bên cạnh Cô Ẩm, công hội Luân Hồi lúc này đang ở phía bên phải Mưu Đồ Bá Đạo, lẽ ra phải là đội đầu tiên đến nơi cứu viện. Nhưng cả đội lại cứ tỉnh bơ đứng trong rừng, không hề có ý định di chuyển.
“Để hai đứa đó giết đi, không cho chúng chơi đùa một lát, việc bao vây này sẽ không thành.” Phía sau màn hình, Cô Ẩm vừa bảo với anh em nhà mình vừa cười âm hiểm.
“Ha ha ha.” Đám kia cũng cười phụ họa theo.
Nếu giờ cả đám xông lên, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ theo kế hoạch ban đầu của mình, lập tức bứt ra rút lui. Tuy không thể đánh chết toàn bộ người của Mưu Đồ Bá Đạo, thế nhưng bởi vì năm đội của đối phương có xa có gần, không có khả năng trong thời gian ngắn khống chế nhiều khu vực ngay lúc này, hai người sẽ có đầy đủ không gian tiếp tục ở trong rừng cây tìm nơi ẩn núp.
Tuy nhiên, Cô Ẩm cố ý không đến giúp, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên thấy không ai tới quấy rầy, đương nhiên sẽ tiêu diệt cả bốn người kia. Kết quả lại cho những người khác thời gian. Hy sinh bốn người Mưu Đồ Bá Đạo, đổi lại công dụng khống chế hoàn toàn khu vực chung quanh.
Mục đích trong kế hoạch của Cô Ẩm chính là hình thành triệt để thế lấy nhiều đánh ít. Bốn, năm người ư? Số người ít ỏi này hiển nhiên không gây uy hiếp gì với hai vị đại cao thủ, không thay đổi được số phận bị đối phương đánh bại từng người. Cô Ẩm cố tình đề nghị sự bố trí như thế, tức đã sớm ôm suy nghĩ dùng bốn người chơi Mưu Đồ Bá Đạo có sức phòng ngự thấp làm mồi nhử. Dựa vào những lần Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc xuất kích và ra tay chính xác, Cô Ẩm tin tưởng hai tên này nhất định sẽ thấy được chỗ sơ hở này.
Cả hai quả thực không hề khiến gã thất vọng, những nhân vật phía tây nam trong khu rừng, tổ bốn người Mưu Đồ Bá Đạo đã bị hai người tấn công. Kỳ thực việc Cô Ẩm điều động người chơi vây đánh gọng kìm về phía này, còn đám đứng gần Mưu Đồ Bá Đạo nhất như họ lại cố ý không di chuyển là để tranh thủ thời gian. Những việc này, tất cả đều nằm trong tính toán của gã.
“Lại một người toi rồi.” Một lát sau người thứ ba của Mưu Đồ Bá Đạo ngã xuống, mọi người vội gọi.
“Đến vị trí nào rồi.” Cô Ẩm tựa hồ là người gấp gáp nhất. Gã đương nhiên gấp, chẳng qua thứ gã gấp không phải sự sống chết của người chơi Mưu Đồ Bá Đạo, gã chỉ gấp việc ba đội kia có thể đến vị trí gã cần đúng lúc hay không. Nếu như không thể, bốn người này sẽ được xem như chết vô ích.
Ba đội báo tọa độ, nhưng bấy giờ Cô Ẩm cũng không biết người cuối cùng của Mưu Đồ Bá Đạo có thể chịu đựng được bao lâu, tất cả còn dựa vào may mắn.
“Sau khi vào chỗ lập tức tập trung đến vị trí mục tiêu” Cô Ẩm gửi tin xong, 5 người của công hội Luân Hồi rốt cuộc cũng chịu di chuyển.
Vừa chạy băng băng, Cô Ẩm vừa nhìn chằm chằm người cuối cùng của Mưu Đồ Bá Đạo. Rốt cuộc, sau tiếng nhắc nhở của hệ thống, tên sau cùng của Mưu Đồ Bá Đạo cũng biến mất khỏi đội ngũ.
“Fuck!”
“Người của Luân Hồi làm sao vậy hả?”
“Luân Hồi chậm quá vậy!”
Ba đội khác đương nhiên sẽ oán trách đôi chút. Lần này bọn họ đáng lẽ có thể cứu viện nhau, ai ngờ Mưu Đồ Bá Đạo bị diệt sạch cả bốn, người của Luân Hồi lại vẫn chưa thấy bóng, cùng với hiệu quả bọn họ dự trù cực kỳ không khớp, bọn họ nào biết đâu rằng đây là do Cô Ẩm cố ý bày trò.
“Bình tĩnh chút nào, đối thủ rất mạnh, từng đội lên sẽ thay nhau chịu chết do không đồng loạt tấn công.” Cô Ẩm gửi tin. Gã sẽ không giải thích quá nhiều, gã tin người của những công hội khác sẽ không vì người của Mưu Đồ Bá Đạo chết mà tiếc thương, nói trắng ra, cả đám chỉ lo hai tên kia có thể dễ dàng thoát thân thôi. Có điều, giờ có mình bố trí, 18 người đánh 2 người, Cô Ẩm không tin không đánh lại.
“Xông lên!” Có người ở kênh đoàn gửi tin, có kẻ lại rống lên luôn. Người của bốn đội dàn trận cánh quạt, dưới tình huống cục diện đã sắp xếp trước rất nhanh đã áp sát đến.
“Nếu có thể ép chúng ra khỏi khu rừng này, thì rất có lợi cho chúng ta.” Cô Ẩm kêu. Thời gian không có khả năng cho phép bọn họ vây kín tứ phía, thế nhưng lúc này vị trí này đã là dãy đất sát mép Rừng Không Tri, chỉ cần khống chế một khu vực vừa đủ, hai người kia muốn chuồn cũng chỉ có thể chạy ra khỏi rừng. Trong hoàn cảnh ở ngoài rừng, hai người họ muốn chơi trò xuất quỷ nhập thần đánh bại từng người một cũng không dễ dàng như vậy.
Đối với lần bố trí này của mình, Cô Ẩm thoả mãn cực kỳ, cứ nghĩ đây là kiệt tác hiếm có đó giờ mà mình chỉ huy được.
“Thấy bọn họ rồi ” Bỗng nhiên trong kênh đoàn đội có người gửi tin.
“Vị trí nào?”
“Vị trí cũ, không hề động đậy, hình như đang nghỉ ngơi.”
“Các đội đến vị trí nào rồi?” Cô Ẩm hỏi.
Ba đội đều tự nói lên tọa độ.
“Đến trước thì đừng vội vả xông lên, chờ chúng tôi” Cô Ẩm vừa gửi xong tin này, trong tầm mắt của gã cũng nhìn thấy hai bóng người lập lòe trong rừng. Một cầm mâu mà đứng, một ngồi dưới đất ăn uống bổ sung pháp lực.
“Tới hết chưa, tới hết chưa?” Cô Ẩm cuống lên.
“Vào chỗ rồi.”
“Vào chỗ rồi.”
“…”
“Mau mau lên.” Còn một nhà chưa tới, Cô Ẩm phát cuồng thúc giục.
“Vào chỗ.”
“Lên!” Cô Ẩm nhắn tin và nói cùng lúc, thầm sỉ vả Quân Mạc Tiếu trong lòng, lại vô cùng dũng mãnh xông ra ngoài. Cùng lúc đó, gã nhìn thấy bóng cây lay động từ nhiều phương hướng, người của họ đã hoàn thành việc khống chế mảnh rừng này, lúc này đây, tuyệt đối không còn chỗ thoát thân nữa, trừ phi hai người lui ra khỏi rừng, nhưng thế thì càng không còn chỗ ẩn thân, không khác gì với tình huống hiện tại.
“Quân Mạc Tiếu” Cô Ẩm kêu to một tiếng, bóng dáng nhảy vọt ra trước mặt hai người.
“ĐÙNG” Một tiếng vang thật lớn, hướng tây nam truyền tới một tiếng nổ mạnh, Cô Ẩm sửng sốt nhìn lại bên kia, sau tiếng nổ là khói súng ánh lửa chân thật đến vậy.
“Chuyện gì xảy ra?” Cô Ẩm bật thốt lên, hướng kia làm sao lại vô cớ xuất hiện công kích, chẳng lẽ có đứa ngốc nào tẩu hỏa bấm bậy rồi?
“Tụi bây đã bị bao vây, trốn không thoát đâu.” Diệp Tu nói.
Cô Ẩm hoàn toàn ngây người, đây đáng lẽ phải là lời thoại của gã chứ? Tại sao lại từ miệng Quân Mạc Tiếu nói ra?
“Mày…” Cô Ẩm vừa mới nói một chữ, kiếm khách Lưu Mộc ngồi dưới đất kia đột nhiên đã nhảy dựng lên, hàng đống bong bóng thoạt bay lượn trên đầu, kiếm kéo tới.
Cô Ẩm cũng từng nghe nói đến lời công kích rác rưởi của tên kiếm khách này, hơn nữa biết cả hai đều lợi hại, gã vốn không định chiến đấu một mình. Sau một cú nhảy sau thì kêu “Lên”, phía sau bốn người anh em cùng gã vọt tới. Câu nói vừa nãy của Quân Mạc Tiếu có ý gì? Cô Ẩm chỉ có thể vừa đánh vừa ngẫm nghĩ. Cơ mà gã thật sự rất muốn lên kênh đoàn đội hỏi thử, nhưng gã không có thời gian, hai đại thần cao thủ đồng loạt ra tay, người còn rảnh chơi trò gửi tin… chỉ có thể là hệ thống NPC.
Từ mọi nơi trong rừng không ngừng có người chui ra, Cô Ẩm càng xem càng yên tâm, đây không phải là người một nhà đang vây quanh của họ sao?
Đánh bằng niềm tin, phát huy cũng trở nên xuất sắc, sức chiến đấu của Cô Ẩm cũng dũng mãnh vô cùng.
“Được lắm, trong tất cả những tên đã gặp được hôm nay, chú là tên mạnh nhất.” Hoàng Thiếu Thiên không chút keo kiệt biểu dương.
“Nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Anh khuyên chú tốt nhất nên từ bỏ việc chống đối bọn anh đi. Chú có vẻ là thủ lĩnh, đánh thêm một lát sẽ chết rất khó coi đó, chú sẽ bị mất mặt trước đám anh em nhà mình, chú chịu sao?” Lần này Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ quá đáng, bong bóng thoại không ngừng, công kích cũng không ngừng, ngay cả miệng mồm cũng không ngừng nốt.
“Xích ra!” Diệp Tu quát.
“Sao?”
“Bong bóng thoại của chú che tầm nhìn của anh rồi.” Diệp Tu mắng.
“Nhảm hả mại” Bong bóng thoại của Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất sắc bén.
“Chúng em tới rồi” Một tiếng nói vang lên phía sau hai người. Hai bóng người nhảy ra từ lửa đạn khói súng ấy cũng không phải ảo ảnh. Phong Sơ Yên Mộc và Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh vốn cùng một khuôn. Đều là tay cầm pháo hạng nặng, tóc dài bay phấp phới. Sự mỏng manh của nhân vật nữ xen lẫn với vũ khí nặng của bậc thầy pháo súng tạo nên sự xung đột cực kỳ mãnh liệt, hai phong cách ấy cùng dẫn đến sự rung động mạnh mẽ. Phía sau cô, tất nhiên là Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm, từ cách di chuyển từng bước nhỏ có thể thấy được sự cẩn thận của người này, lúc này ánh đao hiện lên, một mũi nhọn mang ánh tím bổ đến, Quỷ Trảm chém trúng một người vừa định lại gần.
“Đi vậy đến đây sao? Những người này là ai? Bằng hữu của ông hả… Ái da..” Bên hướng khác, cũng truyền đến một tiếng nói, Bánh Bao Xâm Lấn khóa yết hầu một gã người chơi rồi vọt lên, đập gạch như đập dưa lên đầu người ta. Phía sau cậu xuất hiện một tên triệu hồi sư, đi rừng tự mình vấp cành cây té ngã. Phía sau là một bầy thú cưng đã được triệu hồi, cũng đi loạn xạ khắp tứ phía, hiển nhiên chủ nhân căn bản không chỉ huy bọn chúng hợp lý.
“ĐÙNG! “
Tiếng động nghe tương tự tiếng pháo, thế nhưng người chơi có kinh nghiệm vừa nghe đã biết đây là tiếng nổ văng từ Lạc Hoa Chưởng của pháp sư chiến đấu. Chợt nghe một tiếng to nhỏ này, cũng biết có 3 mục tiêu bị đánh trúng. Quả nhiên, trong rừng có ba người chơi đã bị đánh bay, chẳng qua đều thực hiện xong thao tác Chịu Thân, lăn một vòng lập tức đứng dậy. Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cầm theo chiến mâu, sau lưng vọt ra một đám Huyễn Văn sáng long lanh, không nói một câu đã đuổi đánh người chơi gần nhất, hôm nay số lần cô chết hơi bị nhiều…
Cho ai không hình dung được, cái 4 giờ xích xuống dưới xíu ( ´Д`)