“Hửm?”
“Diệp Tu, chính là Diệp Thu? Phải không?” Đường Nhu hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Tu bình thản đáp khiến Đường Nhu hơi bất ngờ, cô cứ ngỡ người này thế nào cũng sẽ có chút phản ứng đặc thù khi bị vạch trần thân phận thật. Như là lấy cớ cho qua, hoặc yêu cầu mình không tiết lộ, chí ít thì không phải không hề hấn gì như này. Nếu thật sự không hề gì, vậy tại sao phải đổi tên để che giấu thân phận?
Đường Nhu nghĩ không thông, cô nhìn Diệp Tu, mong có thể hiểu rõ tận tường, không ngờ đến phiên Diệp Tu cười gian: “Muốn biết lý do dùng hai tên? Nhưng anh không nói cho em biết đâu.”
“À.” Đường Nhu cũng rất bình tĩnh. Dù cô tò mò, nhưng cô biết kiểm soát nó. Người ta không tiện bật mí, cô cũng không ép hỏi. Tựa như cách Diệp Tu đối xử với cô vậy – phát hiện cô có lai lịch khác biệt, nhưng cũng không đào móc truy tới cùng.
“Có thể nói với Quả Quả không?” Đường Nhu hỏi.
“Tùy.” Diệp Tu nhởn nhơ.
“Phản ứng sau đấy của chị ý cũng không quá khó tưởng tượng.” Đường Nhu cười bảo.
“Không chắc, nói không chừng là bể mộng ấy.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu nghiêm túc ngẫm nghĩ, gật đầu hẳn hoi: “Rất có khả năng.”
Diệp Tu cười hê hê, cũng không nói nữa. Đường Như dịch về vị trí của mình, mãi vẫn không thấy Trần Quả quay lại. Ngồi được một lúc, đèn trong nhà thi đấu bắt đầu tối dần, rõ ràng đã hết thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhu lúc này mới nhận được tin nhắn than WC chật ních người của Trần Quả.
Hoạt động tiếp tục, kế tiếp chính là tiết mục xa xưa nhất của Ngôi Sao Cuối Tuần: Cuộc đối chiến giữa người chơi và tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lúc này, không còn là những trò chơi nữa, mà là đối chiến thật sự. Toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp lên sàn, tiếp nhận mọi khiêu chiến từ khán giả đương trường
MC tuyên bố hoạt động kế tiếp, Diệp Tu liền nhìn sang Đường Nhu, quả nhiên cô nàng rất nóng lòng muốn thử. Mới nghe MC nói sẽ dùng máy giành trả lời trên tay vịn, cô đã tức khắc đặt tay lên trên nó.
MC giới thiệu hết mọi quy trình xong, bắt đầu long trọng giới thiệu các tuyển thủ chuyên nghiệp sắp xuất hiện: Tuyển thủ kiếm khách của chiến đội Luân Hồi, Đỗ Minh.
Tuy không phải là đại thần đứng đầu, nhưng Đỗ Minh cũng là một trong các chủ lực của chiến đội Luân Hồi. Kiến thức nền chắc, đấu pháp buông thả, là một tuyển thủ có phong cách rất rõ nét, mang danh “cuồng kiếm khách”. Lúc này có ưu thế sân nhà, hắn vừa ra sân, tiếng vỗ tay gào rú liền vang lên ào ạt, cũng là một kẻ có không ít người hâm mộ.
Đỗ Minh ra sân, nhận phỏng vấn ngắn, rồi lên sàn đấu ngay. Bên phía MC, bắt đầu vẫy gọi các khán giả sẵn sàng muốn khiêu chiến.
“Khi bảng điện tử sáng lên, mọi người hãy ấn xuống máy giành trả lời, hệ thống chúng tôi sẽ xét trong một phần triệu giây, xác định ai là người đầu tiên ấn máy. Xin mọi người hãy tập trung vào bảng điện tử, chuẩn bị.”
MC vừa dứt lời, toàn trường lập tức im bặt. Rất nhiều người chơi ao ước giao thủ với tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc này lom lom nhìn màn hình điện tử, chờ đợi cái chớp sáng kia.
“Ting…”
Màn hình lơ lửng giữa sân không chỉ lóe sáng, mà còn vang “ting” một tiếng, dùng luôn cả tiếng hệ thống nhắc nhở trong Vinh Quang. Mọi người đều vội ấn máy giành trả lời. MC đồng thời cũng ngẩng đầu lên, ai sẽ trở thành người khiêu chiến đầu tiên, màn hình điện tử sẽ tiết lộ trong nháy mắt.
“Số 23 dãy 18 khu C.”
Kết quả vừa hiện, MC cũng hô ngay lập tức.
“Chúc mừng bạn khán giả đã chiếm được cơ hội khiêu chiến với Đỗ Minh.” MC báo kết quả. Toàn trường xôn xao, không ít người trí nhớ tốt, nhìn số ghế quen quen này liền nhớ ra ngay, đó chính là số ghế Tô Mộc Tranh chọn trong tiết mục thi nhảy cao.
“Em hay thật đấy.” Diệp Tu cũng bất ngờ, không ngờ Đường Nhu ấn máy trả lời nhanh nhất thật.
“Chắc do ăn ở?” Đường Nhu cũng hơi ngỡ ngàng, cái kiểu giành giật này, cô không dám phán rằng mình giật được bằng chính thực lực được.
“Cố lên.” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên.” Đường Nhu đứng dậy, lại một lần nữa bước lên sân đấu. Khán giả ngồi xung quanh cũng rất ngạc nhiên. Có thể lên sân hai lần trong hoạt động Ngôi Sao Cuối Tuần, quả là chuyện tự cổ chí kim chưa từng thấy.
Bạn MC là người hay quên, không phát hiện thấy có gì lạ lùng từ số ghế ngồi, mãi đến khi Đường Nhu bước lên, lúc này mới kinh ngạc nhận ra đây là một trong hai mỹ nữ biểu diễn rất đẹp mắt ở tiết mục thứ hai.
“Ôi ôi…” MC thảng thốt, cần tổ chức lại hệ ngôn ngữ một chút, sau hai tiếng “ôi” mới vội hỏi rằng: “Không ngờ người đầu tiên được cơ hội khiêu chiến lại là gương mặt cũ nha, nhưng theo lệ, bạn vẫn nên giới thiệu bản thân với mọi người, mặc dù mọi người đã biết bạn rồi.”
“Mình tên là Đường Nhu, nghề pháp sư chiến đấu.” Đường Nhu mỉm cười.
“Mới tham gia Vinh Quang một tháng đã lấy được cơ hội cùng sân với tuyển thủ chuyên nghiệp, lại được những hai lần, số của bạn Đường không phải hên bình thường đâu.” Đường Như là người ưa nhìn nhất trong toàn bộ khán giả đã từng lên đài trước đó, MC ít nhiều vẫn nhớ chút về cô.
“Đúng vậy, mình rất vinh hạnh.” Đường Nhu nói.
“Thế, chúng ta hãy đón chờ biểu hiện của bạn tân nhân này nhỉ? À đúng rồi, bạn còn cần một tài khoản đúng không?” MC nói.
“Đúng.” Đường Nhu gật đầu.
“Hay dùng cái bạn dùng khi nãy thì sao?” MC hỏi.
“Được.” Đường Nhu đương nhiên không ý kiến.
Cầm thẻ tài khoản, Đường Nhu cũng bước lên bục đấu. Lúc này cả khán đài đều nháo nhào bàn luận về cô nàng cực may mắn này. Trần Quả đi WC xong, nghe tới cũng hết hồn vì vận hên của Đường Nhu. Diệp Tu, trái lại, giữa tiếng thán phục của mọi người, cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là may mắn.
Đường Nhu có thiên phú chơi Vinh Quang, điểm này không thể nghi ngờ, người từng tiếp xúc như Vương Kiệt Hi cũng phải động tâm.
Mà hôm nay, ngay dưới mắt đông đảo chiến đội, Đường Nhu vừa thể hiện một cú ngoạn mục. Nếu nói chỉ như thế thì không đủ gây chú ý cho toàn bộ chiến đội, song khi gộp với chuyện Đường Nhu chỉ chơi Vinh Quang được một tháng, còn chưa để ý thì hơi trì độn rồi.
Luân Hồi ư, mượn cái thế sân nhà, tùy tiện động tay, mời Đường Nhu tiến lên sân đấu lần nữa là chuyện dễ như bỡn. Đường Nhu lên đài lần hai, có lẽ thật không phải do số hên, mà là do chính thực lực của cô tạo nên.
Diệp Tu ngẫm nghĩ, trận đấu cũng đã bắt đầu.
Bản đồ đều do người chơi lựa chọn, Đường Nhu vốn không rõ bản đồ mấy, thẳng tay chọn luôn ngẫu nhiên.
Nhân vật đôi bên nhanh chóng xuất hiện giữa bản đồ, cùng nhau phóng về phía trung tâm, lát sau đã hiển hiện trong tầm nhìn hai phía.
Hai người đều không dừng lại, tiếp tục xông lên, sắp áp sát rồi, kiếm vươn, Đỗ Minh đã quyết đoán giành phần tấn công trước.
Đường Nhu hết hồn, vội thao tác, nhân vật trượt một bước né chiêu. Cô cũng là người ưa chủ động công kích, vừa rồi đang làm thao tác đánh, chẳng ngờ động tác đối thủ còn mau hơn mình. Mà với Đường Nhu, cục diện vừa lên đã hạ xuống thế bị động là rất hiếm gặp. Trong game, dù gặp quái hay cao thủ, cô luôn có thể chiếm thế chủ động ngay từ lúc bắt đầu.
Đỗ Minh đánh hụt, nhưng cũng không cho Đường Nhu cơ hội phản kích. Nhân vật trở tay nghiêng kiếm dùng Xiên Lên.
Đường Nhu phản ứng cực nhanh, vội khẽ nghiêng người, tránh được cú hất kia.
Tam Đoạn Trảm.
Rút Đao Trảm.
Thăng Long Trảm.
Bộ ba công kích liền kề mau không gì sánh kịp, vô cùng trôi chảy được thi triển bởi kiếm khách do Đỗ Minh điều khiển. Đường kiếm lướt quanh nhân vật của Đường Nhu, cô miễn cưỡng né được Tam Đoạn Trảm xong, kiếm khách nọ đã vòng tới sau lưng rồi. Đường Nhu hoàn toàn lép vế về mặt kinh nghiệm, phán đoán rõ ràng không đủ, lúc này bị Rút Đao Trảm bổ vào phía sau. Tiếp đó là một nhát Thăng Long Trảm, pháp sư chiến đấu của Đường Nhu đã bị một đường kiếm sáng hất lên trời.
Lạc Phượng Trảm!
Thăng Long Trảm trúng mục tiêu rồi tới Lạc Phượng Trảm, đây là bộ liên kích mà không người chơi kiếm khách nào sẽ bất ngờ, chỉ là nó xuất hiện dưới tay tuyển thủ chuyên nghiệp, khiến mọi người cảm thấy liền mạch lưu loát hơn mà thôi.
Bị đường kiếm giáng thẳng từ phía trên, Đường Nhu căn bản không thể né tránh, cô bị chém ngang eo và rơi thẳng xuống đất. Đỗ Minh được thế không từ, sau nhát Lạc Phượng Trảm lại dùng thêm Ngân Quang Lạc Nhẫn, đuổi theo nhân vật của Đường Nhu chưa rơi xuống đất như đang ngự kiếm phi hành.
Tốc độ tay của Đường Nhu rốt cuộc bộc phát vào lúc này. Ngay thoáng chốc chạm đất đã cấp tốc thao tác Chịu Thân, nhân vật lăn sang bên cạnh. Đường kiếm màu bạc của Đỗ Minh hạ xuống, song bị lách hoàn toàn. Thu chiêu, vừa ngẩng đầu, chiến mâu tựa rắn độc đã vồ tới. Đỗ Minh gấp rút ra Đỡ Đòn, nhân vật nâng kiếm chặn, vang “keng” một tiếng, ngăn được phát Long Nha này, lại trượt vài bước về sau.
Dù Đỡ Đòn thành công không bị cứng người, đồng thời giảm bớt thương tổn, nhưng dẫu sao cũng coi như trúng mục tiêu. Trong tình cảnh đó, ma pháp Huyễn Văn của pháp sư chiến đấu cũng được sản sinh, Đường Nhu phóng ra Huyễn Văn. Huyễn Văn không thuộc tính vừa ra đã lập tức dí theo Đỗ Minh.
Ma pháp Huyễn Văn tự động đuổi theo mục tiêu, không thể trốn tránh. Sắp nổ tung rồi, chợt ánh kiếm lóe lên, Huyễn Văn không thuộc tính thoắt cái bị chia thành hai nửa, tiếng nổ vang lên, nó đã bị Đỗ Minh chém nát rồi.
“Tiếc quá…”
Trận đấu này, khán giả không hào hứng mấy, mọi người muốn mình có thể lên đài đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp một trận hơn.
Mà bên phía tuyển thủ chuyên nghiệp, ai nấy quan sát vô cùng nghiêm túc. Giống như Diệp Tu, mỗi chiến đội lớn đều hoài nghi Luân Hồi thầm giở trò, đẩy cô khán giả này lên đài. Có điều, đây cũng là chuyện họ mong muốn. Cô gái mới chơi game được một tháng này có bao nhiêu năng lực, ai ai cũng rất đón chờ.