Chương 330: Yên lặng rút lui

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
So với sự phấn khởi bên phía tuyển thủ chuyên nghiệp, phía khán giả lại yên tĩnh hơn nhiều. Những người vỗ tay khen ngợi chắc chắn là đám khán giả trung lập. Cảm xúc của họ sẽ bị lay chuyển, nhưng người mà đa số khán giả sân nhà ủng hộ lại chính là Đỗ Minh. Thi đấu đặc sắc, họ sẽ vỗ tay, cơ mà đó chỉ là lễ phép, là tôn trọng, bất luận thế nào, Đỗ Minh thua, kết quả này không làm họ thấy vui vẻ gì.

Song vào lúc này, Đỗ Minh thua nhưng họ sẽ không buông lời chửi bới. Bởi chỉ cần là người chơi Vinh Quang đều có thể thấy đối thủ của Đỗ Minh không phải một người mới, mà là một cao thủ thật sự. Thậm chí vài người chơi lão làng còn giống tuyển thủ chuyên nghiệp, nhận ra “Long Sĩ Đầu” chỉ có trong thuyền thuyết kia.

Điều khó thể tin nổi lại đang xuất hiện trước mặt mọi người.

Người khiêu chiến đến tột cùng là ai?

Tất cả đều đang thắc mắc vấn đề này.

Mà người lúc đầu còn vừa nhảy vừa hét như Trần Quả, ngay sau khi “Long Sĩ Đầu” xuất hiện, cả người cũng hóa đá, cô vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay cổ vũ, đứng sững đến khi kiếm khách của Đỗ Minh ngã xuống.

Long Sĩ Đầu!

Trần Quả cũng là người chơi lão làng của Vinh Quang, lại là fan của Diệp Thu nhiều năm, sao cô không nhận ra đấy là tuyệt chiêu của Diệp Thu chứ?

Tâm tư nháy mắt quay về đêm tuyết rơi nọ.

“Nói chị nghe một bí mật, thật ra tôi chính là Diệp Thu...”

Lời này đến nay Trần Quả còn nhớ rõ, nhưng lúc đó cô vẫn không tin. Là vì cô đã xem chứng minh nhân dân của Diệp Tu. Tên có thể chém bậy, chứng minh thì không thể nào bậy được đâu nhỉ?

Chứng minh đã loại bỏ sự nghi ngờ của Trần Quả với Diệp Tu. Cô vẫn coi Diệp Tu là một tên quèn trong Liên minh, sau cùng phải lưu lạc tới chỗ mình.

Tuy Diệp Tu biểu hiện thực lực bất phàm, nhưng nghĩ người này từng ở trong Liên minh, Trần Quả cũng thấy rất bình thường. Mặc dù người trong Liên minh có trình độ khác nhau, nhưng bất luận là 8 hay 10, chung quy đều cách xa người chơi thường có trình 1,2 hay 3, chừng nào không lợi hại mới là lạ ấy! Trần Quả luôn cho là như vậy.

Mà hiện tại, Long Sĩ Đầu!

Kỹ xảo chưa từng có người làm lại được, thình lình bị tên Diệp Tu này làm được...

“Lẽ nào thằng này là Diệp Thu thật?” Trần Quả đứng sững mà rối rắm cả lên.

Người rối rắm không chỉ mình Trần Quả. Ngay khi kiếm khách của Đỗ Minh ngã xuống, trong đầu MC cũng đứt “phựt” rồi rối bời. Gã dường như thấy được một màn lặp đi lặp lại kia, màn hát bè không ngừng của hai người...

“A... Quá bất ngờ, coi bộ Đỗ Minh của chúng ta hôm nay quá nhường nhịn rồi! Bấy giờ anh ấy lại bại dưới tay khán giả một cách ngoài ý muốn. Ha ha, có thể chiến thắng tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn bạn khán giả khiêu chiến rất hài lòng nhỉ?” MC vội tuyên bố kết quả thi đấu, bắt đầu tìm lối thoát cho Đỗ Minh. Ý bảo Đỗ Minh đang cố ý nhường.

MC không phải người mù tịt về Vinh Quang, nhưng lời của gã lại bại lộ hoàn toàn chuyện gã chẳng hiểu gì về trận này.

Trận đấu này, Đỗ Minh không hề nhường gì cả, hắn thật sự bị người ta chặn từ đầu tới cuối, nhìn sơ thì trông giống nhường mà thôi.

MC vừa dứt lời, toàn trường vang vọng đầy tiếng chửi mắng, đây là tiếng chửi mắng mà khán giả giành riêng cho gã. Cục diện rõ ràng vậy mà gã còn chém được như thế, quá trơ tráo rồi.

MC nghe phản ứng của khán giả cũng thấy không ổn. Mà ánh mắt của gã vẫn chết dí vào màn hình điện tử, chỉ sợ Đỗ Minh không từ bỏ lại bắt đầu khiêu chiến lần nữa.

Kết quả, trận khiêu chiến mới không hề xuất hiện, màn hình chiếu lại khoảnh khắc Phục Long Tường Thiên hóa thành “Long Sĩ Đầu”. Bình luận viên của bên phát sóng màn hình còn kích động hét lên: “Chúng ta cùng xem hình ảnh quay lại nào, cùng xem nào.”

“Mọi người nhìn xem, Ngân Quang Lạc Nhẫn vốn tránh thoát được, thế nhưng... Nó quay đầu, ngoặm trúng phốc luôn! Long Sĩ Đầu, đây chắc chắn là thao tác của Long Sĩ Đầu! Người khiêu chiến thần bí thứ hai này là ai? Bởi vì chúng tôi xảy ra chút trục trặc kỹ thuật, không thể chụp được hình ảnh lúc anh ấy bước lên bục đấu, nhưng hiện tại trận đấu đã kết thúc, người khiêu chiến này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chắc tất cả khán giả đều đang nghĩ tới một cái tên duy nhất như tôi, Diệp Thu!”

Sau khi nhìn thấy hình ảnh Long Sĩ Đầu, bình luận viên nói những lời này, hầu như có thể nói đấy chính là tiếng lòng của MC.

“Đó là đại thần Diệp Thu ư?” MC nhớ tới người vừa rồi, dáng vẻ đã có chút mơ hồ, lòng gã lúc ấy đang loạn nên không hề chú ý dáng dấp người kia.

“Mày đờ mặt ở đó làm gì! Mau tìm người khiên chiến giới thiệu cho mọi người đi!” Trong tai nghe của MC truyền đến giọng nói của đạo diễn. Gã phục hồi tinh thần, lại nhìn màn hình lớn, nhân vật của hai bên đã thoát khỏi trò chơi, hoạt động có vẻ quay về quá trình thông thường.

MC vào giữa sân khấu, một bên cho mời người từ hai bên bục đấu.

Đỗ Minh xuống tới nơi, giờ đã không còn vẻ bi phẫn khi bị Đường Nhu đánh bại, trên mặt hắn đầy kinh ngạc và hoang mang.

Mà bên này, Đường Nhu cũng bước xuống, cô vẫn giữ nụ cười như trước khi lên bục đấu, chậm rãi đi đến.

Nhưng bên cạnh cô thì sao? Không có ai cả!

Người khiên chiến thứ hai thay thế cô lại không hề xuất hiện.

“Anh ấy đâu?” MC không hỏi tuyển thủ chuyên nghiệp như Đỗ Minh trước, lại chào hỏi Đường Nhu trước.

“Anh nào?” Đường Nhu hỏi.

“Bạn của em, cái anh vừa mới khiên chiến xong đó.” MC nói.

“À, anh ấy đi WC rồi.”

“Đi WC...” MC suýt nữa hôn mê. Đạo diễn sau hậu trường cũng chú ý tình hình trên sân, giờ lại hét toáng lên: “Thằng đó đâu? Nó đi đâu rồi?”

“Đi WC rồi...” MC khẽ nghiêng đầu thầm thì, sau đó trong tai nghe truyền đến tiếng sụp đổ.

Bấy giờ, người quan tâm đến người khiêu chiến sao chỉ có mỗi MC và nhân viên công tác phía hậu trường, khán giả, thậm chí cả nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp, ai cũng muốn nhìn thấy người thật.

“Mở đèn!” Quản lý hậu trường ra lệnh, cả nhà thi đấu lập tức sáng trưng, ánh mắt mọi người lập tức đảo quanh, ngoài ba người trên sân thì chẳng còn kẻ khác nữa.

“À thì, anh bạn khiêu chiến bị chột bụng, đi WC mất rồi...” MC ậm ờ bảo.

Cả khàn đài ồ lên.

“Chúng ta...”

“Em đề nghị anh không nên bảo đợi anh ấy quay về...” Đường Nhu nói với MC.

MC buồn bực, WC quả nhiên chỉ là cái cớ, tên kia muốn trốn chứ gì? Nói thế thì... Lẽ nào là Diệp Thu đại thần thật, là vị đại thần chưa từng lộ mặt trước công chúng kia ư?

MC lại bất cẩn đứng đơ ra, kết quả bị đạo diễn mắng tiếp vài câu.

Còn đám tuyển thủ chuyên nghiệp, chờ dài cổ cũng không rõ sự thật, đành ngồi bàn luận với nhau.

“Là ổng, chắc chắn là ổng!” Hoàng Thiếu Thiên nói với Dụ Văn Châu, “Đi WC? Anh tin không? Bảo đảm ổng thấy sắp lộ nên trốn mất dép rồi!”

“Ừ.” Dụ Văn Châu gật đầu: “Anh ta rất có kinh nghiệm trong mấy vụ trốn tìm kiểu này, e là không tìm được đâu.”

“Hà hà, Long Sĩ Đầu...” Nhìn màn hình xong, Hoàng Thiếu Thiên lại nhắc, rồi nhìn vẻ mặt như đạp trúng cớt của Tôn Tường ngồi ở bên Gia Thế: “Mất mặt quá mà, chẳng lẽ ổng thông đồng với Hàn Văn Thanh sao?”

“Dùng Long Sĩ Đầu vào lúc đó rất bình thường.” Dụ Văn Châu lại chỉ bình tĩnh nói.

Không ít người trong các chiến đội như Bá Đồ, Vi Thảo, vân vân biết Diệp Thu, lúc này cả bọn đều đang ngẩng đầu nhìn hình ảnh chiếu lại trên màn hình.

“Long Sĩ Đầu sao...”

Hàn Văn Thanh thầm nghĩ.

Một kỹ xảo không được dùng suốt hai năm nay, giờ đột nhiên xuất hiện tại thời điểm đông đảo người xem, thực sự chỉ là sự trùng hợp khi lựa chọn kỹ thuật thôi sao?

Long Sĩ Đầu... Là ám chỉ sẽ không cúi đầu ư? Đây là tuyên ngôn quay về sao?

Nhiều tuyển thủ dựa vào hành động rút lui trong yên lặng này mà càng đinh ninh người khiêu chiến chính là Diệp Thu, chỉ người nọ mới có thể làm ra hành động như vậy.

Bàn tàn xôn xao vậy thôi, đây cũng không phải chuyện lớn lao gì. Trước đó, mọi người vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên bị sốc đôi chút. Nay Diệp Thu đã lặng yên rút lui như mỗi lần tham gia thi đấu, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Mà tàn dư sót lại chỉ có chiến tích hiển hách.

“Chỉ tội nghiệp Đỗ Minh...”

Nhìn thấy Đỗ Minh về tới chỗ ngồi, cả người ngơ ngác, không ít người đồng cảm nói.

Cả đám chỉ ngồi hóng hớt, tính đến khiếp sợ và kinh ngạc, ai có thể so với người trong cuộc như Đỗ Minh. Vốn dĩ chỉ giao lưu với người chơi thường, giờ Đỗ Minh lại như bị chà đạp một trận. Khi trở về chiến đội, người khác tới bắt chuyện, hắn phải mất hồi lâu mới phản ứng lại, cứ như bị Chu Trạch Khải ám lên người.

Diệp Thu.

Diệp Thu.

Diệp Thu.

Từng góc trong nhà thi đấu đều đang nhắc tới cái tên này. MC tiếp tục kiên trì mà sắp xếp các hoạt động, lại mời hai tuyển thủ đến trợ giúp. Kết quả tiếng vỗ tay thưa thớt, hiển nhiên tâm tư mọi người đã bay về nơi nào.

Đường Nhu cũng về tới chỗ ngồi, sự chú ý của khán giả giành cho cô còn hơn cả cậu tuyển thủ mới lên.

Trần Quả không đứng như tượng nữa, mà chuyển thành ngồi như tượng rồi. Thấy Đường Nhu trở về, cô hoang mang nhìn, rồi mới mở miệng hỏi: “Thằng đó đâu?”

“Đi trước rồi.” Đường Nhu vừa nói vừa nhìn trái phải. Khán giả xung quanh đều nhìn sang đây, người ngồi cạnh Đường Nhu nhào thẳng sang luôn: “Anh ấy là đại thần Diệp Thu?”

Chung quanh tĩnh lặng như tờ, tất cả cùng chờ đợi câu trả lời của Đường Nhu.

“Chúng ta đi!” Trần Quả bỗng nhiên đứng lên, lôi Đường Nhu ra ngoài.

Khán giả không ngăn cản được, đành trơ mắt nhìn hai người chưa đáp đã rời đi.

Trên sân khấu, MC đang chọn ngẫu nhiên một bạn khán giả may mắn lên khiêu chiến tiếp, nhưng chẳng đứa nào thèm quan tâm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]