Những khách quen này chú ý Trần Quả, Đường Nhu và Diệp Tu cùng đi xem Ngôi Sao Cuối Tuần.Ngay vào lúcĐường Nhu rơi vào thế yếu, đại thần Diệp Thu chợt chạy tới cứu, trông như có vẻ quen biết Đường Nhu, vậy nên điều ấy dễ làm người ta phải ngẫm nghĩ. Mà họ cũng không nói toẹt ra, song Trần Quả có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của họ.
May mà hôm qua cô cũng bị đám phóng viên vây xem khi kết thúc Ngôi Sao Cuối Tuần. Tuy những ôngkhách này thông minh nhưng lại không nhạy cảm như những phóng viên kia. Đến đám phóng viên xảo trá giảo hoạt còn bị lừa, mấy ông khách này có là gì. Mặc dù người đối phó với phóng viên hôm qua chủ yếu là Đường Nhu, nhưng Trần Quả đứng ngay cạnh bên. Cô mượn vài lý do phủ nhận mà Đường Nhu đãtừng dùng, nói y như vậy, rồi vờ thở dài tiếc nuối cơ hội được kết bạn với đại thần như mọi người. Về phần Diệp Tu, qua miệng Trần Quả đã biến thành tên sai vặt theo đuôi.
Không dễ dàng gì mới đuổi được đám người nọ, Trần Quả vẫn chưa rảnh rỗi. Tiệm net vắng chủ ba ngày xảy ra rất nhiều việc chờ cô xử lý, không như Diệp Tu với Đường Nhu về là có thể sắp xếp hành lý lên mạng chơi ngay.
Đúng ra thì chỉ có Đường Nhu xếp hành lý, Diệp Tu vừa về đã lập tức lên máy. Hắn hoàn toàn không mang theo bất kỳ đồ đạc gì, tay không đi theo hai người, rửa mặt vệ sinh đều dùng đồ khách sạn, sau đó lại tay không ra về. Nếu như không trực tiếp nhìn thấy, có lẽ Trần Quả cũng không tin đây là một chuyến đi xa, trông chẳng khác gì một chuyến ra ngoài mua thuốc lá, chẳng qua thời gian dài hơn chút mà thôi.
Ba ngày này, Diệp Tu và Đường Nhu chỉ thỉnh thoảng lên mạng vài lần. Tổng thể mà nói, trò chơi không thay đổi mấy. Những công hội đã có được bản hướng dẫn phó bản hồ Thiên Ba cấp 40 – 43 của Diệp Tu vừa tranh thủ luyện cấp vừa cạnh tranh kỉ lục phó bản. Hiện giờ kỷlục rơi vào nhà nào, Diệp Tu hoàn toàn không quan tâm nữa. Sau khi online, hắn chỉ xem sơ qua danh sách bạn bè để xem cấp độ tăng đến đâu.
Ngôi Sao Cuối Tuần tạo nên cơn sốt hừng hực, trong game lại chỉ là ba ngày bình thường trôi qua, không có nhiệm vụ đặc biệt gì. Dù không đi coi trực tiếp, đám người chơi cũng không bỏ lỡ buổi phát sóng nào, vì vậy mà hiệu suất luyện cấp không bằng cả ngày thường.
Trong danh sáchbạn bè, những nhân vật thuộc top đầu khu 10 vẫn là mấy anh đầu não trong mỗi công hội, tất cảđã lên 41 hết. Còn những em như Bánh Bao Xâm Lấn hay Muội Quang vẫn đáng thương giậm chân ở cấp 32, 33. Hoạt động Noel đã làmnhững người không tham gia hành động ở thành Tội Ác bị bỏ cấp khá xa, huống chi người không hề tham gia hoạt động như Bánh Bao Xâm Lấn.
Ngược lại, cấp độ Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm mấy ngày nay tăng nhanh hơn đámBánh Bao Xâm Lấn. Diệp Tu lên mạng đã thấy người online, gửi tin nhắn sang liền thấy hệ thống thông báo từ chối nhận. Kiều Nhất Phàm ở thành phố S suốt mấy ngày, không thể nào luyện cấp thường xuyên được, mới nghĩ là biết ngay cậu nhóc lại giao cho dân cày thuê rồi.
Thực ra, dựa vào nền tảng của một tuyển thủ chuyên nghiệp, Kiều Nhất Phàm không cần luyện lại đểlý giải trò chơi từ đầu như Bánh Bao hay Đường Nhu, cứ mua một tài khoản max cấp về nghiên cứu từ từ cũng được. Nhưng Kiều Nhất Phàm nhất định muốn theo đại thần học hỏi, vậy nên mới lập tài khoản Một Tấc Tro. Ai ngờ cậu chỉ mới bỏ lỡ một nhiệm vụ Noel thì đã bị Diệp Tu, Đường Nhu và Tô Mộc Tranh bỏ xa lơ xa lắc, Kiều Nhất Phàm đành thuê người cày thay. Nhưng hiện tại cấp bậc đã cao, kinh nghiệm mình cần lại thiếu hụt quá lớn, không dễ đuổi theo chút nào.
Diệp Tu xem tình hình hiện tại, thấy đội ngũ cố định ban đầukhông thể chơi chung, đành lập độihai người đi phó bảncùngĐường Nhu. Bỏ qua sự chênh lệch do hoạt động Noel, ba ngày nay không thay đổi gì nhiều, những ngườinhỉnhcấp hơn cả hai ở các công hội lớn đều tăng 1 cấp, đồng loạt kéo nhau đến hồ Thiên Ba chơi. Thành ra khu vực thành Tội Ác trở nên vắng ngắt, cửa ra vào phó bản đến ma cũng không có, trở thành sân chơi của riêng hai người.
Hai người quen đánh phó bản cùng nhau, không cần nói nhiều liền vô thẳng cửa. Đi xong ba lượt phó bản, Trần Quả cũng xử lí xong công chuyện mà đăng nhập vào game. Diệp Tu liếc qua thấy Trục Yên Hà vừa lên mạng đã rút khỏi công hội.
“Rút rồi à?”. Diệp Tu thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ”. Trần Quả gật đầu.
“Gia Vương Triều?”
“Ừ, thứ ghê tởm”. Trần Quả nói. Đối với câu lạc bộ Gia Thế, Trần Quả đã hoàn toàn ghét bỏ, thế nên công hội Gia Vương Triều thuộc Gia Thế cũng chẳng hơn gì trong mắt cô. Quyết đoán rời đi không chút lưu luyến, cô chỉ thấy tiếc nuối và lo lắng cho Tô Mộc Tranh, sợ rằngTô Mộc Tranh ở lại Gia Thế sẽ phải sống trong địa ngục.
“Về sau thì sao?” Diệp Tu cười, hắn cũng nhận ra Trần Quả đang nghĩ gì.
“Chị tự mình lập một công hội”. Trần Quả vừa nói vừa trả lời tin nhắn. Trần Quả ở Gia Thế đã lâu, bạn bè cũng không ít. Thấy hiện lên thông báo cô rút khỏi công hội, bạn bè trong list đang gửi tin hỏi thăm tới tấp.
“Gia Thế thối nát rồi, chị chuẩn bị tự lập công hội riêng.” Trần Quả trả lời tin nhắn cho mọi người. Bạn bè nhận được câu trả lời của cô mà chẳng hiểu gì cả, sao lại nói Gia Thế thối nát chứ?”
“Chị Hà là vì Tôn Tường sao?” Một người bạn khá thân của cô bắt đầu suy đoán. Màn thể hiện lần này của Tôn Tường ở Ngôi Sao Cuối Tuần quả thực quá tệ, lại còn bị kẻ thù truyền kiếp của Gia Thế là Hàn Văn Thanh đánh bại, làm đám fan cuồng của Gia Thế đặc biệt khó chịu. Hiểu biết về bà chị này đã lâu, chuyện bực mình như vậy dễ dàng khiến chị ta kích động cần trút hết mà.
“Không phải!” Trần Quả trả lời thẳng thừng. “Dù sao chị không muốn ở trong cáicông hội thối nát này nữa, ai muốn đi cùng chị không?”
Nhất thời rất ít tin nhắn đáp lại.
Tại Thần Chi Lĩnh Vực, chuyện phát triển công hội không hề dễ. Tất cả cuộc cạnh tranh ở đây càng tàn khốc và kịch liệt hơn. Có thể gia nhập một công hội lớn như Gia Vương Triều, lợi ích có được cao hơn hẳn khi lang thang một mình hay vào mấy công hội thường.
Hơn nữa, các công hội lớn ở Thần Chi Lĩnh Vực không phải chỉ cần nhân số như khu mới, cơ hội để gia nhập không nhiều. Người muốn vào một công hội lớn phải chứng minh thực lực của mình mới được. Khó lắm mới được vào, nên ai nấy đều quý trọng thân phận này. Bên cạnh đó,cứ 10 người gia nhập lại có 8, 9 người ủng hộ Gia Thế, họ còn ôm một thứ tình cảm khác với Gia Vương Triều. Những người chơi thường trong công hội không thể có được sự trung thành này.
Trần Quả còn không chịu nói rõ nguyên nhân, tự dưng rời công hội rồi hỏi họ có muốn đi cùngmình không, tất nhiên hiếm người đáp lại rồi.
Nếu như nói đồng ý, chẳng phải vội vàng đến kì quặc ư? Không đồng ý, cũng phải để ý đến mặt mũi Trần Quả và quan hệ tốt giữa hai bên. Rốt cuộc ai cũng giả chết, hệt như chưa từng nhận được câu hỏi. Thậm chí còn có đứa giả bộ rớt mạng thoát game.
Chỉ có những người thân với Trần Quả nhất mới trả lời, muốn biết vì sao Trần Quả lại làm thế.
Những người này là bạn của Trần Quả trong game, bởi vậy cô cũng không giấu diếm, nói thẳng vì sao mình khó chịu với Gia Thế. Kết quả, bạn bè trong game còn chưa trả lời, bên ngoài Diệp Tu đã kinh ngạc hỏi:
“Chị biết nhiều vậy sao?”
Những gì Trần Quả nói ra chính là kết quả đêm đó nói chuyện với Đường Nhu, đương nhiên có cả lời phỏng đoán về những âm mưu của câu lạc bộ Gia Thế. Diệp Tu lên tiếng, Trần Quả cũng quay đầu hỏi hắn:
“Có phải thế không?”
Diệp Tu cười khổ, không trả lời.
“Hừ!” Tất nhiên, sự khó chịu của Trần Quả đều tập trung vào câu lạc bộ Gia Thế, quay lại nhìn tin phản hồi từ bạn bè. Những phỏng đoán của Trần Quả thực sự quá khác với lẽ thường, mọi người không thể chấp nhận nhanhthế.
“Bảo Diệp Tu tụt dốc à, có xem Rồng Ngẩng Đầu trong trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội chưa?” Trần Quả chỉ quăng lại một câu.
“Đúng rồi, ổng có thể sử dụng Rồng Ngẩng Đầu, tụt cái đéo ấy. Là Gia Thế giở trò rồi!” Một người cùng phe Trần Quả reo lên. Người này là fan trung thành của Diệp Thu, yêu thần tượng hơn chiến đội giống Trần Quả, thế là nhanh chóng chấp nhận sự việc.
“Ầy… Chắc không chỉ vì một chiêu Rồng Ngẩng Đầu mà chị cho rằng Diệp Thu không tụt phong độ, rồi phỏng đoán ra mấy chuyện ấy đâu nhỉ?” Trong đám bạn bè cũng có người suy nghĩ cẩn thận mới tiếp lời, đây mới là câu nhận xét có lý trí. Người bạn trước đấy cũng thuộc phe fan não tàn như Trần Quả, thiên về nhữngý kiến bênh vực thần tượng hơn.
“Ừ, còn nguyên nhân khác nữa, nhưng chị không nói được. Nói chung là thế đó, chị đã rời công hội rồi, chị muốn tự lập công hội, lật đổ Gia Vương Triều luôn.” Trần Quả nói.
“Lố quá rồi.” Lần này lại không ai trả lời, Diệp Tu bất thình lình giễu một câu.
Trần Quả lập tức ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Diệp Tu, ánh mắt đầy kiên quyết khiến Diệp Tu chợt hoảng sợ. Chị chủ Trần luôn hung dữ với hắn, song cũng chưa bao giờ để hắn thấy được sự kiên quyết đến vậy. Lật đổ Gia Vương Triều? Đây là quyết tâm nghiêm túc ư? Nói thật, một công hội lớn như Gia Vương Triều, bảo Diệp Tu hành hạ tại khu mới còn có thể, chứ lật đổ được nó, ngay cả Diệp Tu cũng không dám nói lời này.
Dù sao đây cũng là sản nghiệp quan trọng của câu lạc bộ, bởi Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang không hoàn toàn tách rời game online. Những nhân vật của nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp dẫu có mạnh đến mấy, thì cũng chẳng khác gì đám người chơi thường, chúng chỉ là một tấm thẻ tài khoản đăng ký trong game mà thôi. Nếumuốn nâng cao trang bị, cấp bậc và thực lực của chúng, mình vẫn phải vào game kiếm nguyên liệu, kinh nghiệm, nâng cao kỹ năng và cấp bậc từ từ.
Việc thành lập công hội trong game được coi là vật bảo đảm cho sự tồn tại của một chiến đội, là nguồn chủ yếu cung cấp vật liệu.
Mà sự tồn tại ấy có thể bị ngăn trở bởi một số thứ trong quá trình phát triển, ví dụ như chuyện mà Diệp Tu đã gây ra ở khu 10. Thế nhưng, một khi xuất hiện nguy cơ đe dọa đến sự tồn vong của công hội, sao các câu lạc bộ có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Đến lúc đó, công hội trong game không phải cầu cứu tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, mà chính câu lạc bộ sẽ chủ động phái tuyển thủ chuyên nghiệp vào game để giải quyết.
Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này. Vì cuộc cạnh tranh giữa các công hội, chuyện các tuyển thủ chuyên nghiệp gia nhập vòng chiến từng diễn ra nhiều lần trong lịch sử Vinh Quang, đặc biệt sau khi xuất hiện Thần Chi Lĩnh Vực. Thần Chi Lĩnh Vực, đó chính là nơi tụ tập tất cả những tài khoản nhân vật.