“Đúng đó, vừa lúc để tụi nógiúp mình đánh Thủ Hộ luôn. Cấp cao vẫn tốt hơn cấp thấp mà ha.” Diệp Tu nói.
“Nhưng nhỡ đâu mấy tên đó cố ý không đánh hết sức thì sao?” Trần Quả vẫn lo lắng như cũ.
“Ha ha, đánh thả tay cũng phải có kỹ thuật vàmức độ, nhường quá rõ chẳng khác nào tự tố cáo chính mình? Đừng quên thân phận của họ, là nằm vùng đấy. Vừa vào công hội không bao lâu đã bại lộ thân phận, mà mục đích chỉ là cản trở chúng ta đánh Thủ Hộ thôi sao? Trả giá lớn quá rồi, mấy acc nằm vùng chỉ có thể dùng một lần, còn nhiệm vụ Thủ Hộ của chúng ta đâu phải chỉ duy nhất lần này đâu.” Diệp Tu nói.
Trần Quả hoàn toàn không còn gì để nói. Chỉ có thể đồng tình vô hạn nhìn đám nhân vật cấp cao của Hưng Hân trong đoàn đội, chắc cả lũ vẫn cho rằng kế hoạch nằm vùng của mình rất thành công nhỉ?
Thấy Trần Quả không còn nghi ngại gì, Diệp Tu mới quay đầu lại, hỏi trong đoàn đội một câu: “Nói chung là vậy đó, có chỗ nào không hiểu không?”
“Lão đại anh nói thế nào thì cứ oánh thế đó đi.” Bánh Bao Xâm Lấn là người thứ nhất lên tiếng, cách nghĩ luônđơn giản như trước.
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Những người khác ầm ĩ đáp lại, đều đang nỗ lực sắm vai những ma mới vừa gia nhập công hội Hưng Hân.
“Tốt.” Diệp Tu thấy cả đám trả lời cũng đáp lại một tiếng, sau đó thực hiện một thao tác. Vốn có hai đội, mỗi đội mười người giờ bị chia ra thành 7 đội, 6 đội 3 người và một đội 2 người, đó cũng chính là hai nhân vật của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.
“Vào thôi.” Sau câu nói của Diệp Tu, một đoàn 20 người được nhanh chóng đưa vào phó bản khiêu chiến Ma Thần Thủ Hộ.
Phó bản này chỉ có một BOSS, không gian cực rộng, nhưng chiều sâu hầu như chẳng có. Vừa vào đã nhìn thấy ngay Ma Thần Thủ Hộ đang ngủ say phía trước, vóc dáng BOSS hiện rõ giữa lớp sương mù.
“Đội 1, 2, 3 qua bên trái, đội 4, 5, 6 qua bên phải.” Diệp Tu ra lệnh, mấy nhóm người trong đoàn dĩ nhiên nghe qua liền hiểu ngay cách đánh số này.
Vậy là 3 đội sang trái, 3 đội sang phải.
“Dừng.” Diệp Tu hô.
Sáu đội đành phải dừng lại. Những mệnh lệnh này đơn giản gần chết, bọn Lam Hà muốn giả bộ làm lính mới cũng không thể nào phạm sai lầm với những chỉ thị dạng này. Đó không phải lính mới nữa, mà thành đồ ngu luôn rồi.
“Hai bên xếp thành hai hàng, ai nghề cận chiến đứng trước, ai đánh xa thì đứng sau. Hai bên giữ khoảng cách trong 24 ô tọa độ. Biết nhìn ô tọa độ thế nào không? Đặt con chuột lên nhân vật đối diện, sau đó nhìn tọa độ hiện ra, rồi xem tọa độ của mình, sau đó từ từ tính toán.” Diệp Tu rất kiên nhẫn chỉ bảo.
Nhóm nằm vùng không biết nên khóc hay cười. Quân Mạc Tiếu quả thật đang xem bọn họ như người mới mà chỉ dạy tận tình, đây là điều nên vui mừng mới phải. Chẳng qua, đột nhiên được người ta giảng giải những kiến thức cơ bản muốn chết như vầy, lại có cảm giác rất muốn khóc.
“Ừ, ừ, làm tốt lắm. Mạch Trúc, ông lui về sau một chút. Người bên phải kia bước qua trái một bước…” Diệp Tu bắt đầu tự mình chỉ dẫn, tình cảnh y hệt đang chỉ huy đám nhóc tì nhà trẻ xếp hàng ngay ngắn.
Nhóm nằm vùng bị lăn qua lăn lại đến mắc mệt. Căn bản là đang phải diễn kịch ngay trước mắt đối phương. Làm thế nào để diễn tròn vai lính mới mà không lộ sơ hở đây? Một chỗ đứng như vầy, mất bao lâu mới đứng đúng thì thích hợp đây? Quá nhanh thì có vẻ quá thành thạo? Quá lâu thì có phải quá ngu không?
Một đống người xoắn xuýt vô cùng, lúc tính cự ly còn cố giả đò tính lộn, kiểu nào cũng có nhưng đều bị Diệp Tu chỉnh lại, rốt cuộc mất hết mấy phút, vụ đi đứng này mới xong xuôi.
“Được rồi, bây giờ mọi người đừng cử động, chờ chỉ thị của tui.” Diệp Tu nói.
Cả đám trầm mặc. Bọn họ đã nóng lòng muốn lao tới trước mặt Ma Thần Thủ Hộ, rồi cố ý thả tay để chết ra lẹ.
“Dụ quái đi.” Diệp Tu gửi tin cho Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.
“Vâng.” Tô Mộc Tranh trả lời xong, thao tác điều khiển Tô Mộc Tranh nâng khẩu pháo hạng nặng lên, một chiêu Pháo Chống Tăng oanh liệt bắn ra.
Ba viên đạn pháo kéo theo ngọn lửa bay vù qua 2 hàng người đứng xếp hàng hoan nghênh, dân tình nằm vùng đứng hai bên mà cảm xúc dâng trào, cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Không ít người kiềm lòng không đậu chuẩn bị nhào lên.
“Nhảy về sau ba bước.” Ai dè ngay lúc này Quân Mạc Tiếu lại đưa ra mệnh lệnh.
Mệnh lệnh vẫn đơn giản đến đáng giận, có đánh bài vờ cũng không thể nói đách biết đi. Đám người hai bên đành lui về sau ba bước, những người từng đánh Thủ hộ Ma Thần biết rõ thuộc tính của BOSS nên tâm tình rất bực bội, bởi vì họ biết ba bước lui này có ý nghĩa gì…
“Ầm ầm ầm!”
Ba tiếng pháo vang lên. Ánh lửa dữ dội của Pháo Chống Tăng khiến hình dáng khổng lồ của Ma Thần Thủ Hộ giữa đám sương mù có vẻ bé nhỏ hẳn. Chợt nghe một tiếng gầm giận dữ, thân hình kia đã nhanh chóng đứng thẳng dậy. Khí khái đỉnh thiên lập địa, chỉ dựa vào tỷ lệ đã có thể cảm nhận rõ thứ này và nhân vật của người chơi không cùng một thể trọng.
“GÀO!”
Gầm lên một tiếng phẫn nộ, thân hình cao lớn nhưng không hề nặng nề, Ma Thần Thủ Hộ bỗng nhiên nhảy bổ ra từ đám sương dày đặc, lao vào khoảng trống chính giữa hai đội trái phải đang nhiệt liệt hoan nghênh BOSS đến. Hình ảnh trên màn hình của mọi người hơi lung lay, đây là cách Vinh Quang biểu hiện tình huống đất trời rung chuyển.
Bụi đất rơi vụn tựa như một con rồng lớn lướt qua mọi nơi, mà ẩn nấp trong lớp bụi mù kia chính là làn sóng xung kích sắc như dao do Ma Thần Thủ Hộ vừa đáp đất gây ra.
Thế nhưng, Diệp Tu đã sớm chỉ huy mọi người nhảy về sau ba bước, vừa vặn tránh khỏi đợt sóng xung kích này.
Những tên nằm vùng quen thuộc với Ma Thần, vốn định cải trang thành mấy em lính mới thơ ngây chẳng biết gì, đầu tiên bị sóng xung kích quét ngang, sau đó ăn hai cước của Ma Thần rồi đi bán muối, ai biết Quân Mạc Tiếu khi chỉ huy đã nắm chắc phạm vi, chỉ dẫn rõ ràng, làm cả bọn chẳng chui được chỗ nào.
“Chờ chỉ thị của tui rồi tấn công lần nữa.” Diệp Tu lại nhấn mạnh lần nữa, khiến các anh hùng nằm vùng sớm đã rục rịch bèn ngượng ngùng ngưng làm bậy nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng yên ở hai bên trái phải.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã rút ra Ô Thiên Cơ từ sớm, giơ súng trường trước người, lửa phun, một phát súng bắn ra.
Chút lửa đạn nhỏ nhoi ấy nổ mạnh lên người Ma Thần Thủ Hộ, quả thật làm người ta cảm thấy chẳng bỏ bèn gì. Có điều đấy chỉ là hiệu ứng trong game, về số liệu thương tổn thì không tồi tí nào. Quân Mạc Tiếu vừa nhảy ngược vừa liên tục nã súng. Phong Sơ Yên Mộc cũng theo sát cạnh hắn, không ngừng công kích Ma Thần Thủ Hộ.
Đám người chơi đứng bên dòm khó hiểu. Nếu Quân Mạc Tiếu đi hút thù hận, thì tại sao bậc thầy pháo súng kiatiếp tục tấn công? Đây là đấu pháp gì vậy?
Mọi người còn đang ngờ ngợ, Ma Thần Thủ Hộ đã xông lên. Thân hình cao lớn của nó chỉ một bước đã di chuyển được đến mấy ô. Không cần đến hai bước đã vọt tới phía trước hai người, một chân giơ lên giẫm về phía cả hai.