Quần nhau, đó chỉ là ấn tượng đầu tiên Lam Hà nghĩ thoáng qua khi mới vào phòng, sau khi nhìn kỹ lần nữa, lập tức nghĩ mình nói “quần nhau” đã là quá coi trọng ông bạn tên Lông Gà Trên Đất này rồi. Đây rõ ràng không phải một trận đấu ngang hàng, trình độ của Lông Gà Trên Đất, Lam Hà coi một lúc cũng không đành lòng xem tiếp, đúng là một tên lính mới tò te vừa vào Vinh Quang.
Mà đối thủ của gã là ai? Đại thần Diệp Thu hơn mười năm kinh nghiệm lăn lộn trong Vinh Quang đó.
Lam Hà vào không bao lâu thì Lông Gà Trên Đất cũng bị đánh nằm vật ra đất, sau đó còn gõ một biểu tình bực mình, Lam Hà phỏng đoán với trình độ gà mờ của mình, tên kia không hề phát hiện ra đối thủ của hắn đáng sợ thế nào, không chừng còn cho rằng mình chỉ thua kém người ta một chút mà thôi? Chuyện này khá giống với Đường Nhu lúc đầu, trình độ không đủ, ngay cả chênh lệch thực lực giữa đôi bên là bao nhiêu cũng không rõ.
Lúc này Diệp Thu cũng rất thất vọng. Hắn rất dụng tâm trong trận PK với Lông Gà Trên Đất, nhưng mà cẩn thận đánh qua ba trận, hắn có thể khẳng định được, Lông Gà Trên Đất tuyệt đối là một em lính mới tò te hàng thật giá thật của Vinh Quang.
Với ánh mắt lão luyện của Diệp Thu, hắn hoàn toàn có đủ tự tin để đưa ra phán đoán này. Lính mới giả làm cao thủ và cao thủ giả làm lính mới, đều là chuyện không dễ dàng gì, không thể gạt được những bô lão lâu đời có kinh nghiệm phong phú như Diệp Tu.
“Ván nữa chứ?” Lông Gà Trên Đất thua liên tục ba trận nhưng lại là kẻ nôn nóng đòi đánh tiếp, gõ ra một biểu tình thể hiện sự phấn đấu.
“Ông nghỉ ngơi chút đi, tui và Tuyệt Sắc đánh hai trận rồi tính sau.” Diệp Tu nói.
Tuyệt Sắc chính là ID Lam Hà đang sử dụng lúc này, nghề nghiệp cũng giống với sở trường của cậu, một kiếm khách. Lúc đầu bởi vì bên cạnh không có người, cậu cầm luôn ID này đi nằm vùng, kết quả lần nằm vùng này lại khiến cả người Lam Hà mất hết tinh thần. Cậu biết Quân Mạc Tiếu là đại thần Diệp Thu, đương nhiên đời nào hoang tưởng rằng có thể thắng được khi PK, cậu chỉ thuận theo tự nhiên, nếu người ta gọi cậu đến đấu trường thì cậu đến thôi.
Lúc này thấy lời mời chiến đấu của Diệp Tu, Lam Hà lập tức xác nhận, tiến vào đấu trường.
Bản đồ thuộc dạng bình thường nhất, giống như võ đài của môn quyền anh, hai bên chỉ có thể dựa và kỹ thuật và kinh nghiệm của mình. Loại bản đồ này không có khả năng lợi dụng vị thế của địa hình, nhưng lại là bản đồ được người chơi Vinh Quang sử dụng nhiều nhất trong đấu trường, vì tính chất đơn giản và trực tiếp của nó.
“Bắt đầu?” Sau khi vào sàn đấu, Lam Hà hỏi.
“Bắt đầu đi.” Diệp Tu cũng không nói nhiều.
Lam Hà chẳng do dự chút nào, cậu không hề nghĩ đến việc phải ngụy trang làm lính mới nữa. Cậu ở lại đây, đã không còn mang tâm tư của kẻ phải đóng vai nằm vùng, cậu chỉ đơn thuần dùng nhân vật này mà thôi.
Ánh kiếm chợt lóe, Lam Hà đã ra chiêu. Rút Đao Trảm, chiêu mở đầu bình thường nhất của kiếm khách.
Quân Mạc Tiếu cũng rất chăm chú, kiếm vừa hiện người đã lui về sau, dễ dàng tránh được kiếm khí.
“Nhanh quá!” Lam Hà than thầm một tiếng. Thời gian cậu ra Rút Đao Trảm, Quân Mạc Tiếu tuyệt đối đứng trong phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng, nhưng chờ đến khi kiếm khí của cậu phóng tới, đã kém Quân Mạc Tiếu 2 ô rồi. Đó không phải chuyện có thể làm được nhờ phản ứng nhanh và thao tác, mà rõ ràng đã đoán được từ lúc Lam Hà bắt đầu ra chiêu.
Nhưng chuyện xảy ra vớiđối thủ trước mặt, Lam Hà lại chẳng lấy làm lạ. Vốn dĩ cậu không cho rằng mình có thể thắng nên tâm tình cũng tự nhiên thả lỏng. Rút Đao Trảm không trúng cũng chẳng than vãn, di chuyển sang bên cạnh, làm lung lay tầm nhìn của đối phương, rồi lao nhanh đến đâm một kiếm.
Mộttiếng “Keng”vang lên, Quân Mạc Tiếu cũng đã rút kiếm ra, một chiêu Đỡ Đòn chặn lại thế công của Lam Hà. Đỡ Đòn xong lui về, kiếm trong tay đã biến thành ô, trong lúc trượt về sau chợt âm vang ba tiếng “Ầm ầm ầm”, Pháo Chống Tăng trực tiếp bay đến.
“Nhanh quá…” Lam Hà đành bó tay. Hai bên gần như chênh lệch về mọi mặt. Tốc độ dùng Pháo Chống Tăng sau khi Đỡ Đòn hoàn toàn nằm ngoài phạm vi thừa nhận của Lam Hà. Cậu còn không kịp phản ứng khi ba pháo kia bay tới, muốn tránh thử thì đã chậm rồi, lập tức bị nó đẩy mạnh về sau.
Lam Hà lăn người ngay tại chỗ, đấy cũng là một thao tác chứa đầy kinh nghiệm. Thời điểm này, nhiều đối thủ sẽ chọn cách tiếp tục tấn công, cú lăn người này xem như là một thao tác mang tính dự đoán.
“Ế, cũng khá lắm đấy.” Bên kia, Quân Mạc Tiếu đột nhiên gõ ra một câu như thế.
Lam Hà ngạc nhiên.
Khá chỗ nào chứ? Cậu không hề nhận ra được, lẽ nào vừa nãy bản thân đã lăn rất đẹp ư?
Nói thật, Lam Hà không đoán được Quân Mạc Tiếu sẽtấn công tiếp bằng chiêu gì, cú lăn người vừa nãy chính là một thao tác quen tay của cậu, gặp phải tình huống trên vào bất kỳ lúc nào, cậu sẽ không suy nghĩ mà dùng ngay một thao tác lăn người.
Cậu lại không biết rằng, chính thao tác quen tayđó đã khiến Diệp Tu lập tức nhận ra, người đứng trước mặt mình e rằng không phải lính mới đâu.
Có điều, nếu không phải lính mới, vậy thì tỷ lệ nằm vùng của công hội nào đó hơi bịcao.
Diệp Tu vừa nghĩ vừa tiếp tục tấn công.
Trên cơ bản, đối mặt với bậc đại thần có trình độ thế này, tình huống của Lam Hà không khá khẩm hơnLông Gà Trên Đất là bao. Dù sao Lam Hà cũng có hiểu biết, cậu thua nhưng ít ra cũng thua một cách rõ ràng. Nào giống tên lính mới Lông Gà Trên Đất, chả hiểu gì huyền cơ bên trong, chỉ biết thua be bét rồi lại xông tới.
Không bao lâu, Lam Hà bị một kích của Quân Mạc Tiếu hất bay, sau khi rơi xuống cũng không thể đứng lên được nữa.
Lượt thứ nhất kết thúc, chưa được đến một phút, Quân Mạc Tiếu ngay cả một giọt máu cũng không mất.
Lam Hà hơi ngượng. Tuy biết đối phương là đại thần đứng đầu, cậu vẫn cho rằng bản thân mình có thể so kè với đối phương một hai chiêu, khá khẩm hơn Lông Gà Trên Đất, nhưng giờ nhìn lại bản thân chẳng khác gìtên kia, chỉ có thể bị người ta đánh cho bò lăn ra đất. Rốt cuộc cậu vẫn đánh giá mình quá cao rồi.
“Nữa không?” Diệp Tu hỏi.
Đối vớitênnày, Diệp Tu cảm thấy trận vừa rồi đã đủ để khảo nghiệm. Cậu ta tuyệt đối không phải lính mới, hơn nữa còn rất thành thạo nghề kiếm khách, một vài thao tác rõ ràng là thói quen của người chơi kiếm khách. Chỉ tính trong trò chơi, tuyệt đối có thể xưng là một cao thủ.
Ngoại trừ những điều trên, Diệp Tu cũng hơi bất ngờ. Hắn có thể nhìn thấu nhiều điều chỉ trong một phút ngắn ngủi, nguyên nhân quan trọng nhất là vì người này không hề có ý định che giấu. Đây cũng là điều Diệp Tu nghĩ không ra. Dân chơi lão luyện như vậy, khẳng định là người của công hội khác phái tới nằm vùng, thế sao lại không che giấu bản lĩnh của mình, không sợ bại lộ ư? Hay đây là một kế hoạch đi ngược với những suy nghĩ thông thường?
“Anh nói thử coi?”
Diệp Tu còn đang nghĩ ngợi, phía đối phương đã trả lời một câu như thế.
“Cũng tạm, vậy tui rút trước đây.” Diệp Tu nói, rồi rời khỏi đấu trường.
Lam Hà khó hiểu, thình lình kêu người ta tới PK một trận, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Sau khi rời khỏi đấu trường, Lam Hà nhanh chóng nhận được tin nhắn từ Diệp Tu: “Chơi Vinh Quang mấy năm rồi?”
“Ớ, đã nhiều năm rồi.” Lam Hà trả lời.
“Công hội nhà nào thế?” Diệp Tu hỏi.
Sao huỵch toẹt quá vậy… Lam Hà hộc máu, nhưng cũng lười lấp liếm, cứ thuận theo tự nhiên mà trả lời: “Lam Khê Các.”
“Lam Hà?”
“Không thể nào? Thế cũng nhận ra được ư???” Lam Hà bàng hoàng quá. Từ biểu hiện vừa rồi của cậu mà nhìn ra cậu là người chơi lão làng, Lam Hà tin đại thần Diệp Thu có thể làm được. Thế nhưng ngay cả thân phận thật sự của cậu cũng nhìn thấu, vậy quá bá đạo rồi. Tuy là một cao thủ trong game, cậu cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ so với những cao thủ chuyên nghiệp mà thôi, rất khó tin có chuyện đại thần vậy mà để ý đến cậu, có thể nhận ra ngay phong cách của cậu.
“Không phải… Đoán thôi.” Câu trả lời của Diệp Tu lại khiến Lam Hà thêm một phen khiếp sợ.
“Đoán bậy mà trúng luôn…” Lam Hà câm nín.
“Lam Khê Các… Kiếm khách mà tui biết chỉ có ba người, tên Dương Quấn Liễu Rủ có vẻ không giống một tên am hiểu việc nằm vùng lắm.” Diệp Tu nói.
“Là Thùy Dương Quấn Bờ.” Lam Hàsửa lại tên cho đúng, rồi cảm thấy tò mò. “Thế người nữa là ai?”
“Hoàng Thiếu Thiên…”
“Được rồi…” Lam Hà đổ mồ hôi, anh chàng này tất nhiên càng không thể chạy tới đây làm nằm vùng.
“Tui hỏi cậu làm trò gì thế? Có kẻ nào nằm vùng thiếu chuyên nghiệp như cậu ư?” Diệp Tu lên tiếng trách dạy.
Lam Hà lệ rơi đầy mặt, cuộc trò chuyện này kỳ cục quá đi, chính cậu còn không biết phải trả lời thế nào.
“Bại lộ hết rồi, cậu còn ở lại trong công hội tụi tui làm chi?” Diệp Tu lại hỏi tiếp.
“Rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Lam Hà trả lời.
“Buồn chán hả? Tui tìm chuyện cho cậu làm hén.” Diệp Tu nói.
“Chuyện gì?” Lam Hà hỏi.
“Giúp tui quản lý công hội chút đi.” Diệp Tu đáp.
Hóa đá, trong nháy mắt đã hóa đá rồi.
Lam Hà tự véo mình một cái đau điếng, đây đích thực đâu phải đang mơ. Tiếp đó mở bảng tin ra coi kỹ lần nữa, xem có phải mình hoa mắt không. Rồi lại mở phần mềm diệt virus lên quét một lượt, xác định máy tính không dính phải virus độc hại gì. Sau đó, cậu lại hóa đá thêm lần nữa, không hiểu nổi đây là ý tứ quái quỷ gì.
“Đâu rồi đâu rồi?” Diệp Tu còn đang giục giã.
“Tui giúp anh quản lý công hội?” Lam Hà hỏi lại.
“Đúng đó.”
“Tại sao chớ?” Lam Hà cực kỳ tò mò vấn đề này.
“Thì cậu buồn chán mà.” Câu trả lời của Diệp Tu khiến Lam Hà muốn đập đầu vào tường.
“Không phải là cái đó!” Lam Hà gõ chữ cực nhanh, “Anh rất rõ trường hợp của tui, mà còn muốn tui giúp anh quản lýcông hội?!”
“Đúng đó.” Diệp Tu đáp.
“Cái gì đúng chứ? Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy hả?”
“Cậu coi nè.” Diệp Tu bắt đầu phân tích tình hình giúp Lam Hà, “Công hội tụi tui mới thành lập, tất cả đều là ma mới, nhiều vấn đề cơ bản còn chưa hiểu rõ, cần lắm một tay lão luyện có kinh nghiệm phong phú như cậu đến cứu vớt họ.”
“Tui là nằm vùng đó.” Lam Hà nhấn mạnh. Câu trả lời kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, Lam Hà cảm thấy bản thân e rằng đã trở thành tay nằm vùng khó hiểu nhất trong lịch sử Vinh Quang.
“Ừa, nhưng ít ra cậu là một em nằm vùng đã bị phát hiện.” Diệp Tu nói.
Lam Hà ngạc nhiên. Đến đây, cậu chợt hiểu ra chút tâm tư của vị đại thần này.
Đây… hình như là cảm giác kỳ lạ khi bị ngửa bài ấy.