Lam Hà đã hạ quyết tâm không đếm xỉa tới không ngờ mình nằm vẫn trúng đạn. Sau cuộc thảo luận, mọi người quyết định, cử Lam Hà ra thương lượng với Diệp Thu, giải quyết chuyện này trong hòa bình.
“Cậu là người giao thiệp với hắn lâu nhất, khá rành rẽ mà!” Lời nói trước đấy của Lam Hà bị đám hội trưởng cắn ngược lại.
“Đi thôi.” Ngay cả thủ trưởng Xuân Dịch Lão nhà mình cũng tỏ thái độ, hiển nhiên cũng nghĩ Lam Hà là kẻ thích hợp nhất.
Lam Hà cực buồn bực, vì cái vụ này chẳng nhờ có miệng mồm là xong.
Lúc muốn giết thì đi giết người ta; lúc giết không nổi thì nói với người ta rằng tao không giết nữa… Trên đời nào có chuyện dễ dàng như thế. Mặc dù trong mắt Lam Hà, Diệp Thu không phải người cố chấp, nhưng vấn đề là lần thoái nhượng này chỉ là kế hoãn binh của các công hội, hẵng còn lưu lại hậu chiêu, Lam Hà cũng không tin Diệp Thu không nhìn ra chút tâm địa gian xảo ấy của đối phương. Mà dù không nhìn ra, hắn thể nào cũng dự rằng đây là một cách kéo dài thời gian. Suy cho cùng, ưu thế địa lý của hồ Thiên Ba không phải ở giai đoạn cấp nào cũng gặp được. Lơ mơ qua được giai đoạn này, lại là một bắt đầu mới.
“Tôi không nắm chắc.” Lam Hà thừa nhận.
“Không sao, trên đời vốn chẳng có chuyện gì 100%, làm hết sức đi!” Các công hội ngậm ngùi nói, Lam Hà sầu muộn chửi thầm má nó. Lũ này nói thì hay lắm, lỡ mai sau bản thân làm không tốt, cậu cũng không tin cả bọn sẽ tốt bụng đến vậy, không chừng sẽ trở mặt hất bát nước bẩn này lên Lam Khê Các. Đạo lý đó, Lam Hà không tin Xuân Dịch Lão không rõ, cậu không hiểu nổi, sao Xuân Dịch Lão cũng đồng ý cho mình ôm chuyện bá láp này.
“Tôi không làm được.” Lam Hà khăng khăng, hạ quyết tâm không nhượng bộ.
“Lam Hà chú không đúng rồi, mọi người có ép chú tới nói chuyện đâu, chỉ là cảm thấy phần thắng chú khá lớn, chú chưa thử đã nói vậy, làm mọi người chạnh cả lòng.”
Lam Hà cười nhạt không nói. Những kẻ chửi mắng giết người, chuyên thọc một đao vào ngực người khác, thọc càng sâu càng thích ở Thần Chi Lĩnh Vực tự dưng chạy tới nói gì mà “chạnh cả lòng”, Lam Hà chỉ thấy buồn cười.
Trông Lam Hà không nhúc nhích, mọi người lại đổi mục tiêu, bắt đầu thuyết phục hội trưởng Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các, đương nhiên là cố gắng để Xuân Dịch Lão lên tiếng bảo Lam Hà đi.
Xuân Dịch Lão luôn kiệm lời trong kênh tán gẫu, cũng không nói nhiều nhặn chi, chỉ pm gửi một dấu chấm hỏi tới Lam Hà.
“Không làm được.” Lam Hà không chần chừ.
“Không làm được.” Vì vậy Lam Hà liền trông thấy tin mình gửi đi đảo mắt liền được Xuân Dịch Lão gửi lên group chat, cậu cực kỳ hoài nghi rằng hội trưởng đại nhân chỉ di chuột kéo qua.
Người nọ sống chết không nghe, đám hội trưởng nóng mấy đi nữa cũng bó chân bó cẳng, chỉ có thể phong long thốt mấy câu giễu cợt. Mà họ hợp tác vốn chẳng phải người một nhà, mấy câu bất mãn ấy có là gì đâu? Bình thường lời qua tiếng lại cũng nhiều, song quả thật chẳng hề hấn đến nhau. Cả đám liếng thoắt một phen cũng thấy vô vị, buộc lòng phải chọn người lần hai.
“Không thì Dạ Độ Hàn Đàm lên đi? Nhìn khắp khu 10, ngoài hội trưởng Lam Hà ra, Mưu Đồ Bá Đạo mấy ông coi như cũng giao tiếp với Quân Mạc Tiếu nhiều nhất, chắc hẳn rất hiểu rõ nhau.” Hội trưởng Bối Băng Đạn của Bách Hoa Cốc khu 10 đề cử.
Mặt Dạ Độ Hàn Đàm chảy đầy vạch đen, có điều lão đại Tưởng Du nhà gã lại đứng ra nói thay: “Mọi người à… Hậu thuẫn công hội chúng tôi và Diệp Thu sặc mùi thuốc súng, cử chúng tôi ra, e sẽ biến khéo thành vụng mất.”
Lời này trái lại rất có lý, nếu thật muốn để Dạ Độ Hàn Đàm ra, tuy sau này bọn họ mới biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, nhưng Diệp Thu đã sớm coi họ là Bá Đồ rồi. Tiếp xúc đó giờ, Dạ Độ Hàn Đàm chưa từng có cảm giác Diệp Thu đối đãi họ khác biệt bởi quan hệ tử địch của song phương. Cho nên lý lẽ thì lý lẽ thế, nhưng thực tế lại không như vậy.
Có điều Dạ Độ Hàn Đàm sẽ không nói ra. Sự thực thì, suy nghĩ trong đầu gã cũng tương tự với Lam Hà, gã cũng hiểu chuyện này khó mở miệng, khó đối phó, hoàn toàn không muốn đối mặt với đầu súng.
Thành thử người được chọn lại không thuận theo, cả bọn đành chịu, cuối cùng trực tiếp điểm danh Tưởng Du: “Tổng hội trưởng Tưởng, kế hoạch do ông đề xuất, vậy ông nói xem ai là người phù hợp nhất, đừng bảo là Lam Hà, người ta đã không chịu đi rồi.”
“Bằng không, ta bỏ phiếu?” Tưởng Du theo lối dân chủ.
“Bỏ phiếu? Thế lỡ bỏ trúng ai đó, vẫn sẽ phản đối ư?” Có người nói.
“Phản đối.” Lam Hà hoàn toàn nghiêm túc, phản đối thẳng mặt, mọi người ào ào gõ biểu tình bất đắc dĩ.
Tưởng Du vừa nhìn đã tự biết kế hoạch vĩ đại của mình bể rồi. Người công hội khác, gã không sai sử được, Lam Hà thì đánh chết không đi, nếu đi bày trò bỏ phiếu này, chắc chắn sẽ dính Dạ Độ Hàn Đàm nhà họ. Đã vậy, Tưởng Du quyết định thẳng thắn.
“Dạ Độ, chú lên đi! Được hay không cũng chẳng ai trách chú. Ta hôm nay giao hẹn rằng, chuyện đàm phán này cứ thế, tất cả dựa hết vào Dạ Độ Hàn Đàm, ai cũng không được bất mãn một câu, sao?” Tưởng Du nói.
“Vậy đi, vậy đi.” Không ít hội trưởng phụ họa.
“Screenshot làm chứng.” Tưởng Du nói.
“Screenshot làm chứng.” Ai nấy đều tỏ ra đồng ý, lần lữa nữa cũng chẳng được tích sự gì, cả bọn không muốn vòng vo mãi, chỉ cần qua ải này là được.
Mọi người cũng đồng ý, chuyện này nhây nữa cũng không đạt kết quả gì, mọi người không muốn nói bóng gió nữa, qua được cửa này là ok rồi.
Vì vậy, Dạ Độ Hàn Đàm cay đắng bị chọn làm đại điện đàm phán, bị phái ra tiền tuyến thương lượng với Diệp Thu, cố gắng giải quyết trong hòa bình.
“Đại thần…” Dạ Độ Hàn Đàm không cứng đầu như Lam Hà, bị Tưởng Du ủy nhiệm, cực chẳng đã đành nhắm mắt bước tới.
“Chuyện gì?” Diệp Tu trả lời cực nhanh, có vẻ rất nhàn nhã.
“Khụ khụ, bàn bạc chút chuyện nhỉ?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Ông nói đi!” Diệp Tu trả lời.
“Ta không đánh nữa được không? Tụi tui nhận thua lần này!” Dạ Độ Hàn Đàm suy nghĩ một chút, thôi dứt khoát luôn cho xong! Nói quanh co, gã tự thấy mình không phải đối thủ của người ta.
“Ồ? Được chứ!” Diệp Tu trả lời.
“Cảm ơn!!!” Dạ Độ Hàn Đàm nào ngờ đối phương nhanh gọn như thế, hai mắt kích động lóe sáng.
“Nhường đất hay đền tiền?” Diệp Tu lại hỏi.
“Hả?” Dạ Độ Hàn Đàm đáp theo bản năng, nhưng đáp xong tự cân nhắc một cái, đầu đổ mồ hôi hột.
“Nhường đất là nhường hồ Thiên Ba cho tụi này luyện cấp, đền tiền là như lệ cũ, tui đưa danh sách vật liệu đó!” Diệp Tu trả lời, mà đáp án này, đã bị Dạ Độ Hàn Đàm đoán trước, mồ hôi đã chảy xong.
“Nè nè nè, không đến độ thế chứ…” Dạ Độ Hàn Đàm vốn chẳng có tâm tư đàm phán, hoàn toàn là đang nói nhảm.
“Đầu hàng mà, không phải nên nhường đất đền tiền hả? Cho mấy người hai chọn một, nhân tính quá trời luôn!” Diệp Tu trả lời.
Dạ Độ Hàn Đàm đắng mề! Mặc dù bảo gã toàn quyền phụ trách, nhưng gã cảm giác, nếu mình đồng ý điều kiện này, bằng chứng screenshot cũng khó mà ăn. Nghĩ tới screenshot làm chứng, Dạ Đồ Hàn Đàm nảy ra chủ ý, chụp luôn màn hình trò chuyện với Quân Mạc Tiếu đưa thẳng về group chat.
“Tất cả thấy thế nào?” Dạ Độ Hàn Đàm lanh trí ghê, gã không làm đại biểu đàm phán nữa, chuyển thành ống chuyển lời.
Danh sách vật liệu Quân Mạc Tiếu đưa… Các hội trưởng công hội đóng tại khu 10 hầu như đã tiếp xúc với nó, nhưng phần đông tổng hội trưởng đến từ Thần Chi Lĩnh Vực thì chẳng hay biết, cau mày hỏi: “Cái gì vậy?”
“Rất đơn giản, nghĩa là hắn có điều kiện!” Lam Hà rỗi rãi giải thích cho bà con.
Mọi người bấy giờ hiển nhiên cực kỳ không có hảo cảm với Lam Hà, đều không để ý tới, chỉ nghe một hội trưởng khu 10 khác giải thích đơn giản.
“Tặng hồ Thiên Ba cho tụi nó? Phắc, công hội nó không phải chỉ có tổng cộng 5 người tới cấp 40, còn thêm hai đứa 5 ngày sau mới gia nhập được à!” Có hội trưởng sừng sộ.
“Không bằng bảo hắn đưa danh sách vật liệu qua trước đi.” Mã Đạp Tây Phong nói.
“Đúng rồi, nhìn danh sách đã!” Yên Vũ Tỏa Lâu cũng nói.
Hội trưởng khu 10 ai ai cũng nhất trí lựa chọn im lặng, họ sẽ không nói “xem cái rồi tính”. Bởi bọn họ có thể đoán được, danh sách nhất định sẽ cực kỳ độc. Đám tổng hội trưởng ắt sẽ được mở mang tầm mắt.
Dạ Độ Hàn Đàm cũng không kì kèo, lập tức tìm Quân Mạc Tiếu hỏi có thể đưa danh sách không.
Diệp Tu đương nhiên biết cả đám phe kia đang thương lượng. Nãy đã giao thủ, có bao nhiêu công hội tham dự hắn cũng tự rõ rồi, giờ cũng không nhập nhằng, nhanh nhẹn gửi một phần danh sách dày cui qua. Tốc độ gửi cực nhanh, khiến Dạ Độ Hàn Đàm băn khoăn rằng có phải ổng đã sớm chuẩn bị trước.
“Đậu phộng! Sao nó không đi ăn cướp đi!!”
Quả nhiên, danh sách được chụp gửi về group chat, mấy anh tổng hội trưởng từ Thần Chi Lĩnh Vực qua đều rối rắm cả lên.
“Nói thẳng ra, cách kiếm vật liệu trước giờ của hắn, còn ghê hơn cả cướp…” Lam Hà bị vua bóng gió nhập hồn.
“Này… Này…” Yên Vũ Tỏa Lâu nhìn ảnh danh sách, “này” những nửa ngày, ngẩn người chưa nói được vế sau.
“Nhưng mọi người tính kỹ xem, nếu mấy nhà chúng ta đều góp phần vào, thì danh sách vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận được.” Lam Hà nói.
“Lam Hà, ông ở phe kia phải không!” Có người quả đoán bắt đầu nghi ngờ lập trường của Lam Hà.
“Tôi chỉ giúp mọi người nhận rõ phong cách của hắn thôi. Trước giờ hắn ta đều như thế, làm chúng ta rất xót đồ, nhưng cũng không vượt khỏi giới hạn tâm lý của chúng ta… Điểm này không chỉ mỗi mình tôi cảm nhận được nhỉ?” Lam Hà nói.
Các hội trưởng khu 10 ít nhiều đã có phần quen nếp, nhưng phần lớn tổng hội trưởng từ Thần Chi Lĩnh Vực tới chơi hiển nhiên chịu không nổi áp bức đó.
“Thây kệ hết!”. Lên tiếng đầu tiên là bạn Yên Vũ Tỏa Lâu “này” nửa ngày ban nãy: “Tôi đách tin, hồ Thiên Ba lớn thế này, hắn sẽ có thể chi phối hết toàn hồ chỉ bằng mấy người đó ư?”
“Ông bạn Yên Vũ nói đúng!” Mã Đạp Tây Phong trước giờ khá hợp rơ với Yên Vũ Tỏa Lâu cũng tỏ thái độ.