Nhưng như Lam Khê Các, vì Thiên Thành làm phảnmà thiếu một người. Bảy người chia hai đội, thế chắc chắn sẽ có một đội ba người, một đội bốn người. Bốn người còn ứng phó nổi, ba người, dù đã quen tay với chuyện này nhiều đến đâu cũng không thể khinh thường. Nếu không phải tình thế bắt buộc, bọn họ cũng không muốn ba người miễn cưỡng phá bản.
“Mấy ông lập đội trước đi, tui với Hệ Châu đi gộp đội với công hội khác.” Lam Hà là một hội trưởng tốt, bố trí cho đàn em trước mới lo cho chính mình.
“Tui bảo, hiện không có công hội nào khác đâu.” Hệ Châu nói.
Lam Hà khẽ giật mình, lập tức nhớ ra. Hồ Thiên Ba bây giờ, 3 chuyến phó bản vẫn chưa xong, ngoại trừ đại thần Diệp Thu, chỉ còn mỗi Mưu Đồ Bá Đạo và Lam Khê Các thôi.
“Chẳng phải còn người của Bá Đồ sao, bọn họ vừa hay dư ba người, có thể cùng tụi mình góp thành một đội.” Lam Hà nói xong bèn nhắn tin choDạ Độ Hàn Đàm, kết quả được biếttám người kia đã chia thành hai đội, hai đội bốn người cũng đã vào phó bản.
“Đành lập một đội 3 người gắng chút thôi.” Sau khi biết chuyện, Hệ Châu bất đắc dĩ bảo. Lam Hà thở dài, bảy kẻ tội nghiệp đành chia làm một đội bốn người một đội ba người, lần lượt tiến vào phó bản. Lời mời của Diệp Tu bên kia, cậu ta hoàn toàn không để ý.
Trần Quả cũng nhìn thấy Diệp Tu đi mời người rồi bị từ chối. Mà tại sao Diệp Tu phải mời người? Đương nhiên là vì trong đội của họ có một người không tự do về mặt thời gian như Tô Mộc Tranh. Cô có thể đuổi kịp level của mọi người, một là vì vừa vào game đã được Diệp Tu bỏ chút thời gian kéo, hai là thực lực của cô mạnh sẵn, hiệu suất train level cao hơn người bình thường; còn thêm nhiệm vụ Noel lần trước nữa. Tuy ba người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh và Đường Nhu cầmđầu lúc ấy, nhưng họ lạiđứng bét trong top 100, so ra, thực lực mạnh vẫn kém các công hội lớn rong ruổi 24/7 không ngừng nghỉ.
Nhìn bọn Diệp Tu cuối cùng phải chấp nhận chuyện bốn người vào bản, mà nhân vật của Tô Mộc Tranh thì thiếu mất một chuyến, kinh nghiệm chắc chắn sẽ bị tụt về sau, nhiều lần như thế, tất nhiên sẽ tụt càng xa, Trần Quả nhịn không được quan tâm: “Các cậu vào phó bản rồi, Tô Mộc Tranh làm sao đây? Ngày mai cô ấy online sẽ không có người đánh bản cùng.”
“Hết cách rồi, không đợi được em ấy nữa, ngày mai em ấy còn phải thi đấu mà.” Diệp Tu nói.
“Cô ấy bận rộn như vậy, quá cực khổ.” Trần Quả đau lòng thần tượng.
“Cũng may, thời gian em ấy tiêu tốn trong game không nhiều lắm, lại có kỹ thuật đền bù.” Diệp Tu nói.
“Dù có kỹ thuật đền bù, cũng không thể so bằng người của công hội lớn luôn online 24 giờ chứ?” Trần Quả xuất thân từ công hội lớn, đương nhiên biết rõ tình huống này.
“Vậy cũng đúng.” Diệp Tu thừa nhận.
“Thật ra, Trục Yên Hà của chị hiện tại đã max level, còn vừa rút khỏi công hội, thêm việc không có đội cố định vào phó bản, ngược lại có thể tạm ngừng chăm chút cho nó.” Trần Quả ấp úng như bị quíu lưỡi, không hề giống chị chủ hổ báo ngày thường.
“Hả? Ý chị là, chị có thể giúp Mộc Tranh luyện?” Nói chuyện ấp úng nhưng Diệp Tu vẫn nghe rõ.
“Ừ ừ ừ.” Trần Quả dồn sức gật đầu, pha chút kích động, luyện chung nick với idol là chuyện vui vẻ nhường nào?
“Thế thì ngày nào cũng phải chuyển thẻ đó, không phiền chị chứ?”
“Không phiền, không phiền.” Trần Quả ra sức lắc đầu, càng thêm kích động, đây là điều hạnh phúc khi luyện chung nick đó! Mỗi tài khoản trong Vinh Quang chỉ có duy nhất một thẻ, luyện chung tất nhiên phải ngày ngày giao thẻ, thế chẳng phải mỗi ngày đều nhìn thấy thần tượng của mình hay sao, nghĩ đến đây, Trần Quả không khép miệng nổi.
“Chị chủ, chị bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Tu bất thình lình hỏi một câu.
“Hả?” Trần Quả không hiểu vì sao cậu ta lại tựnhiênchuyển sang vấn đề này. Tuổi của mình? Chẳng phải Diệp Tu đã sớm biết hay sao?
“Chị chủ chừng ấy tuổi rồi, còn theo đuổi thần tượng như mấy em thiếu nữ, thích hợp không?” Diệp Tu nói.
“Muốn chết hả!!” Trần Quả đã lâu không bùng nổ lập tức nhảy dựng, thế nhưng nhìn trái phải cũng không tìm được thứ gì đập vừa tay. Chuột với bàn phím trong tay toàn hàng chuyên dụng gần đây mới mua, cô rất thích; màn hình quá đắt, ghế ngồi quá lớn, gây ồn sẽ ảnh hưởng không tốt.
“Khụ khụ, thực ra chị nói rất đúng, luyện giúp có thể giảm bớt gánh nặng rất lớn cho tụi tui. Là một khâu quan trọng cực kỳ trong việc kiến thiết và phát triển công hội, quyết định của chị chủ thật sáng suốt.” Diệp Tu vội nghiêm mặt nói.
Ánh mắt bình tĩnh của Đường Nhu ngồi cạnh cũng phải chuyển thành nín cười, Trần Quả bị Diệp Tu múa mép đến nguôi giận, dở khóc dở cười ngồi xuống hỏi: “Vậy cậu bảo nên làm gì đây?”
“Nếu muốn tăng level, nhân vật này của tui mới là chủ chốt đấy! Chị chủ, chị có lòng thì giúp tui cày thuê đi.” Diệp Tu nói.
“Giúp cậu ấy hả...” Hứng thú của Trần Quả rõ ràng giảm mạnh. Nếu đổi lại trước kia, chuyện cày game thuê cho Diệp Thu cũng làm cô hưng phấn phát điên. Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Thu hàng thật giá thật, đã thế đứng sau còn là loại người như Diệp Tu, Trần Quả cũng chậm rãi phai nhạt sự sùng bái với vị đại thần này.
“Được rồi...” Cuối cùng cô vẫn đồng ý.
“Đừng miễn cưỡng thế chứ, nhân vật của tui chơi cũng vui lắm! Chị xem nè...” Diệp Tu bấm tạch tạch biến đổi hình thái Ô Thiên Cơ trong tíc tắc, show cái sự “vui” của Quân Mạc Tiếu.
“Biết rồi.” Trần Quả khẽ gật đầu, Ô Thiên Cơ quái lạ này quả thực rất hay ho. Ngặt nỗi Trần Quả không rõ các nghề khác, mấy lần chơi Quân Mạc Tiếu toàn dùng mỗi kỹ năng hệ Xạ Thủ. Nếu giờ quả quyết muốn cày thuê thật, vậy cô sẽ thử sức với những nghề khác.
“Chị nói trước, chị không cuồng game như mấy đứa, lúc cậu không luyện, chị mà mệt thì chị cũng không luyện đâu đấy.” Trần Quả đưa ra điều kiện.
“Thế nếu là tài khoản của Tô Mộc Tranh thì sao?” Diệp Tu hỏi thử.
Trần Quả liếc xéo, ẩn ý rõ là chú mày không biết xấu hổ sao mà đòi so với em ấy? Diệp Tu bó tay, bản thân mình rõ ràng là đại thần có tiếng hơn Tô Mộc Tranh mà.
Diệp Tu vừa trò chuyện với Trần Quả, vừa đánh phó bản hồ Thiên Ba.. Thiên Thành và Mã Hậu Pháo đều là tay lão luyện, vốn dĩ không cần Diệp Tu chỉ huy gì, mà hắn có bận nói mồm với Trần Quả cũng thừa sức ứng phó. Ô Thiên Cơ chuyển đổi linh hoạt, liên tục thi triển những kĩ năng vụn vặt của đủ các nghề, tỏa sáng nhất cả team.
Có đại thần tọa trấn, lại không bị gà mờ quấy rầy, cả đội muốn chết chùm quả là một chuyện khó.
Lam Hà hiện đang buồn bực. Làm hội trưởng tốt thay đàn em lo nghĩ, nhường cơ hội vào đội bốn người cho người khác, bản thân chui vào đội ba người, cả hành trình quả thật rất nguy hiểm. Ba người gian nan giết suốt một đường, rốt cuộc không đỡ nỗi em BOSS thứ hai, sau khi nhầm nhọt thì bị BOSS tẩn chết.
Độ khó của phó bản vốn cao hơn cày cấp ở khu hoang dã, tạch là chuyện thường ở huyện. Thế mà chết ở phó bản chả được quà an ủi, phạt y chang nhau. Thiết lập này từng bị nhiều người lên án thưở ban đầu, nay Vinh Quang đã được mười năm, đám lão làng đã quen với nó, chả buồn mắng mỏ thiết lập của game nữa.
Song, chết trong bản có duy nhất một điểm tiện, người chơi phục sinh xong sẽ được đưa thẳng đến cửa bản, không bị đưa về chủ thành mất công chạy lại. Lúc này ba người tụ tập ngoài cửa phó bản, vừa thương thân tiếc phận an ủi nhau vừa đợi trạng thái lâm nguy được giải trừ, kết quả Lam Hà nhận được tin nhắn của Diệp Thu: “Ẻo hả?”
Lam Hà sững sờ. Bên này mới tạch, bên kia đã biết rồi, chẳng lẽ một trong hai ông bạn trước mắt này là người của đối phương?
“Làm sao ông biết?”
“Bảng cấp bậc đó...”
Lam Hà lại giật mình, vội mở bảng cấp bậc ra xem, thì ra trong năm ngày cậu không thể luyện cấp, kinh nghiệm vừa tụt khi chết, đã bị Quân Mạc Tiếu và Đường Nhu vượt qua.
“À...” Xem hết bảng cấp bậc, Lam Hà lên tiếng.
“Bên tụi tui thiếu người...” Diệp Tu nhắc lại chuyện cũ.
Lam Hà chợt giật mình, rồi đột nhiên nói với một trong hai người trước mặt: “Lát nữa ông đi theo đội ngũ của Quân Mạc Tiếu, bọn họ thiếu người.”
“Hả?” Người nọ giật mình.
“Hệ Châu, ông theo đội của Đăng Hoa Dạ, họ không có mục sư nên cực khổ lắm.” Sau cùng, Lam Hà bảo với Hệ Châu. Đội ba người bọn họ dẫn theo mục sư để đảm bảo an toàn, chỉ có điều sức chiến đấu chắc chắn sẽ kém đi. Nhưng nếu không mang mục sư mà muốn đi cả bản bằng kỹ thuật, họ lại không cùng đẳng cấpnhư Diệp Tu hay Đường Nhu, thực sự không đủ tự tin, thế nên ba người quả là một đội túng thiếu.
“Thế còn ông?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.
“Tui bỏ luyện năm ngày rồi, thiếu thêm hôm nay cũng chả ăn nhằm gì, tui sang phá bản thành Tội Ác được mà.” Đoạn Lam Hà nói với cả hai, liên hệ với Diệp Tu giới thiệu một người từ công hội mình.
“Há, thế còn cậu?” Diệp Tu hỏi.
“Thì điquanh quẩn thôi.” Lam Hà rất ung dung.
“Cậu không có đội à? Thế chẳng phải cậu đang rảnh sao, thứa dịp online tài khoản Tuyệt Sắc kéo người đi!” Diệp Tu nảy ra ý kiến.
“Cút! Tui bận lắm đó!” Lam Hà bùng cháy.
“...” Dấu ba chấm đại pháp lại được Diệp Tu sử dụng.
Một đêm không có gì đáng nói, sau khi kết thúc phó bản, tất cả mọi người đi luyện cấp ở hồ Thiên Ba, mọi thứ trở về nguyên vẹn. Lắm lúc tình cờ chạm mặt, đám bên công hội còn hơi căng thẳng, nhưng nom Quân Mạc Tiếu thu vật liệu rồi đích thực không động thủ nữa, đôi khi đứng gần còn chào hỏi nhau, dần dà cũng yên lòng.
Có điều cách chào hỏi của người này thật đáng đấm, nhìn tên thì chẳng gọi, cứ hô gì mà ê chết hai lần, ê chết ba lần, chết bốn lần vân vân. Đường đường là đại thần! Đám tôm tép bọn họ chết nhiêu lần còn đách quan tâmđây! Mọi người không ngừng oán thầm.