“Nói đến những mầm non của Vinh Quang đó!” Diệp Tu vẫn còn đang tự biên tự diễn.
“Nói linh tinh gì vậy…” Trần Quả lầm bầm.
“Thằng nhỏ Vu Phong này, hiện tại đánh ngày càng lên tay.” Diệp Tu còn bảo.
“Cậu ta vốn không hề kém cỏi!” Trần Quả nói, cô biết đôi chút về Vu Phong, tuyển thủ thuộc hạng sao, cũng được xem như một kẻ hàng đầu trong Vinh Quang. Một tuyển thủ quá nổi, dù không phải fan, mọi người cũng sẽ bị nhồi nhét tin tức bởi việc lộ mặt và lên báo quá nhiều
“Ngôi Sao Tụ Hội năm ngoái hình như không có cậu ta? Một năm nay tiến bộ lớn đấy.” Diệp Tu nói.
“Ồ, thật à?” Trần Quả nhớ lại, nhóm tuyển thủ ngôi sao năm ngoái… Thật sự là nhớ không rõ nữa.
“Trưởng thành ở Lam Vũ, theo tui thì, đó là chiến đội có môi trường tốt nhất.” Diệp Tu nói.
“Vi Thảo thì sao?” Trần Quả nhịn không được buột miệng hỏi, dù sao Vi Thảo cũng có một thiên tài bằng tuổi vô đối như Cao Anh Kiệt mà.
“Bên Vi Thảo à… Có lẽ vì thân phận đội quán quân, nên bọn họ yêu cầu đám ma mới hơi nghiêm khắc.” Diệp Tu thở dài. Hắn nhớ tới Kiều Nhất Phàm. Thằng nhỏ Kiều Nhất Phàm không mang ánh hào quang như Cao Anh Kiệt, nhưng lại là một khối ngọc thô, cẩn thận mài giũa cũng có thể thành hình. Vi Thảo cho cậu nhóc vào đội, chắc hẳn đã phát hiện ra, song lại không bồi dưỡng cẩn thận, không thể không nói đây là một việc đáng tiếc.
Tuy danh sách thi đấu của mấy trận sau còn chưa công khai toàn bộ, nhưng với biểu hiện của Kiều Nhất Phàm ở Ngôi Sao Cuối Tuần, Diệp Tu khẳng định cậu sẽ không giành được một vị trí thi đấu như Cao Anh Kiệt.
Hai người thảo luận vài ba câu, trên sân đã xảy ra biến đổi. Sau khi đi theo con đường “hậu phát chế nhân”, Vu Phong cuối cùng cũng giành được cơ hội, phản kích xong liền chiếm thế chủ động, tranh thế công liên tục. Cao Anh Kiệt vừa bị áp chế lại trông có chút bàng hoàng, trở nên rối bời. Đây là lần đầu cậu thi đấu chính thức, tuy Ngôi Sao Cuối Tuần mang về cho cậu lòng tự tin, nhưng giờ không giống thế, thi đấu chính thức luôn phải chịu áp lực tâm lý nặng nề hơn mấy trận làm màu kia, bất kì người mới nào, lần đầu lên sân đều khó tránh bị khớp. Nếu thuận buồm xuôi gió, màn phát huy tiếp đấy sẽ diễn ra xuất sắc; Nhỡ vấp phải sai lầm, thì có khi lo lắng đến thất bại nản lòng.
Số Cao Anh Kiệt cũng đen, vừa lên sân đã gặp phải tuyển thủ hàng sao. Nhân vật và kinh nghiệm đều vượt trội. Cậu còn bị đối phương nghịch chuyển tình thế khi đang chiếm ưu thế, tâm lý chênh lệchkhó tránh khỏi mất thăng bằng. Chút tự tin mới xây dựng được có giúp cậu ta chống đỡ đến cùng hay không, thế còn phải xem bản thân cậu ta.
“Vi Thảo không ổn nhỉ?” Trần Quả đã phát hiện.
“Lúc này, nếu không mạo hiểm thì khó lòng đoạt lại tình thế.” Diệp Tu thở dài, trong mắt hắn, Cao Anh Kiệt đã bỏ lỡ cơ hội 3 lần. Tuy không phải cơ hội ăn chắc nhưng cũng là cơ hội để đột phá.
Lại một lần!
Diệp Tu thầm nói, phía trước cũng lóe lên cơ hội, bấy giờ, Cao Anh Kiệt chợt ra tay, ngay vào lúc nhân vật Phong Mang Tuệ Kiếm của Vu Phong đang xoay người, cậu bèn nhanh chóng bay thấp một khoảng ngắn, chiếm lấy góc chết trong góc nhìn của Vu Phong. Khi Vu Phong giật mình vội xoay người phản công, thì Cao Anh Kiệt đã nhanh hơn một bước, Mộc Ân vung chổi hất Vu Phong lên không.
Xài chiêu hiểm nắm được một cơ hội không được xem là cơ hội. Đây là trận đấu so tốc độ tay và phản ứng, trong nháy mắt ấy, Cao Anh Kiệt lại thể hiện sự tự tin của mình, chỉ bằng một chiêu đã cướp về thế chủ động.
“Làm tốt đấy.” Diệp Tu mỉm cười tán thưởng, mà lúc này, người lo lắng và mừng rỡ hơn cả, chính là đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi. Anh hiểu rõ Cao Anh Kiệt, hiểu rõ tầm quan trọng của tiểu tiết ấy. Nếu không bắt được cơ hội này, nó sẽ làm tiêu tan tất cả niềm tin trong Cao Anh Kiệt; Nhưng nếu thuận lợi, nó chắn chắn sẽ củng cố thêm niềm tin; bị thua cũng chẳng hề chi, ít ra cậu nhìn thấy được hi vọng chiến thắng, biết bản thân mình có năng lực.
Biểu hiện tiếp theo của Cao Anh Kiệt làm Vương Kiệt Hi mừng rỡ vô cùng. Thế tiến công liên tục như cuồng phong bão táp, khiến người ta không nhìn ra được cậu ta có chút sợ hãi nào, hiển nhiên, Cao Anh Kiệt đang dốc hết toàn lực để giành chiến thắng.
Tất nhiên, Vương Kiệt Hi hy vọng có thể nhìn thấy kết quả này, tiếc rằng, đối thủ của Cao Anh Kiệt cũng thể hiện bản lĩnh mà một tuyển thủ hạng sao nên có. Dựa vào khả năng chịu đòn của cuồng kiếm sĩ cao hơn ma đạo học giả, thực lực nhân vật cũng hơn xa Mộc Ân, sau cùng, Vu Phong nhờ vào lợi thế chịu được thương tổn tích lũy mà nhây chết Mộc Ân của Cao Anh Kiệt.
Kết quả này, Vương Kiệt Hi cũng khá hài lòng. Bởi anh tin Cao Anh Kiệt hiểu được, cậu không thua thực lực và kỹ thuật cá nhân, mà thua vì tài khoản nhân vật. Nếu trận này Cao Anh Kiệt dùng Vương Bất Lưu Hành ra trận, tình thế chưa chắc giống vậy.
Hoàn cảnh bất lợi, chỉ một cơ hội không đủ để xoay chuyển cục diện. Bình luận viên và khách mời bàn luận xong, bèn nghỉ giải lao ít phút, trận thứ hai bắt đầu. Dùng sức chống đỡ của tài khoản nhây chết đối thủ, Vu Phong tất nhiên bị thương nặng, trận thứ hai nối tiếp không bao lâu đã hy sinh, sau đó tuyển thủ thứ hai của Lam Vũ ra sân, nhờ ưu thế nhỉnh hơn mà Vu Phong cố giữ trong hai trận đầu, thuận lợi đánh bại đối thủ.
Trận thứ ba, chủ tướng của Vi Thảo – đội trưởng Vương Kiệt Hi lên sân. Tuyển thủ đại thần, nhân vật cấp thần, anh gần như đánh chết đối thủ mà không bị thương. Còn phía Lam Vũ, người thứ ba lên sân cũng là cao thủ đứng đầu của họ, Hoàng Thiếu Thiên.
Trận đối đầu của đại thần kiểu này thường hay gặp trong những trận lôi đài tổ đội. Át chủ bài mạnh nhất của hai nhà ra làm chủ tướng trận lôi đài, sự sắp xếp này không hề bất ngờ. Mà đây cũng là trận khán giả mong đợi từ lâu.
Bình luận viên và khách mời kẻ xướng người họa khuấy động bầu không khí, không biết có phải ảo giác không, trận thứ ba chợt khiến ai nấy có cảm giác như khoảng thời gian chờ chuyển cảnh rất dài.
Khai chiến!
Hai bên còn chưa chạm mặt trên bản đồ, tin nhắn đã nhảy liền tù tì trong khung. trong quá trình chạy, sao Hoàng Thiếu Thiên có thể chịu cô đơn mà im thin thít chứ. Hàng loạt câu chữ chả cần biết có lặp nội dung không cứ chen nhau xuất hiện. Chẳng qua, lời rác rưởi không phải gặp ai cũng hữu dụng. Hiển nhiên, Vương Kiệt Hi thuộc nhóm người có sức đề kháng cao với lời rác rưởi, phớt tỉnh ăng lê với màn spam của Hoàng Thiếu Thiên, anh chỉ bình tĩnh điều khiển Vương Bất Lưu Hành nhanh chóng bay tới chỗ đối thủ.
Mà Hoàng Thiếu Thiên như đang bận nghiện tám, không tranh thủ đối mặt trực tiếp với địch, nhân vật chui vào một hẻm nhỏ bên cạnh. Đợi tới lúc Vương Kiệt Hi bắt được, hắn đã spam chừng 3 phút…
Trong khoảnh khắc, hàng loạt câu spam ngừng lại, đường kiếm phủ đầy trời!
Người chủ động ra tay chính là Vương Kiệt Hi, nhưng lúc hai bên gặp nhau, người ra tay trước lại là Hoàng Thiếu Thiên. Hơn nữa vừa ra tay đã là chiêu mạnh nhất của kiếm khách: Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm.
Một đại chiêu không cần bất kỳ chiêu nào làm nền, lại tạo nên một cảnh nền tuyệt đẹp. Vương Kiệt Hi hiển nhiên không biết con mèo vừa cùng mình chơi trốn tìm, spam mấy câu rác rưởi nhàm chán – Hoàng Thiếu Thiên thoạt trông rất nhẫn nại, vừa ra tay lại liều lĩnh đến vậy. Chiêu này thật sự làm Vương Kiệt Hi trở tay không kịp.
Không dễ tìm thấy Dạ Vũ Thanh Phiền, anh bèn thao tác Vương Bất Lưu Hành lao xuống từ giữa trời, chẳng ngờ lại bị ào ào ánh kiếm ập đến. Lòng thầm kinh hãi, Vương Kiệt Hi vẫn ứng phó theo phản xạ, Vương Bất Lưu Hành đang lao xuống đột nhiên nhảy bật khỏi chổi, chuyển hướng cưỡi chổi về hòng thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
Kết quả, đường kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền chợt bay vút lên, Vương Bất Lưu Hành đã chuyển hướng vẫn không thể chạy thoát tất cả. Ánh kiếm chạm trúng, Vương Bất Lưu Hành bị chém cứng giữa không trung, rồi bị những đường kiếm biến hướng sáng rực nuốt trọn. Vương Kiệt Hi mới bắt đầu đã ăn phải một đại chiêu của Hoàng Thiếu Thiên.
“Ồ ồ ồ, không tệ lắm.” Diệp Tu gật đầu.
“Nè nè nè!” Trần Quả hơi khó chịu khi nghe thấy giọng điệu của Diệp Tu. Tuy Diệp Tu là đại thần cô thích nhất, thế nhưng, Hoàng Thiếu Thiên và Vương Kiệt Hi không hề thua kém hắn! Mà cái thắng này cứ bình luận về đại thần cùng bậc với mình bằng giọng điệu giành cho ma mới như vậy, Trần Quả nghe mà khó ở thế nào.
“Nè cái gì?” Bản thân Diệp Tu không cảm thấy vậy.
“Cậu cậu cậu…” Trần Quả cậu nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, đành chuyển thành: “Cậu thấy thế nào?”
“Mới bắt đầu thôi.” Diệp Tu vừa dứt lời, Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đã kết thúc. Đường kiếm cuối thổi bay mạnh mẽ, Hoàng Thiếu Thiên hất Vương Bất Lưu Hành bay dính tường.
Vương Bất Lưu Hành bị đông cứng sau vụ va chạm, Dạ Vũ Thanh Phiền cũng bị tê cứng vì kết thúc đại chiêu, thời gian cứng người của hai loại, kẻ giỏi tính toán như Hoàng Thiếu Thiên đã tính sẵn từ lâu. Màn cứng ngắc vừa hết, Dạ Vũ Thanh Phiền đã dùng Tam Đoạn Trảm nhanh chóng tới trước mặt Vương Bất Lưu Hành.
Nếu nhân vật đã hết thời gian cứng ngắc thật mà Vương Bất Lưu Hành bị xui phải đứng yên chút nữa thì quả là tuyệt vời, nhưng tình hình lúc này khó lòng như thế được. Hoàng Thiếu Thiên đã làm đến cực hạn, nhưng cực hạn chỉ trong khoảnh khắc. Vương Kiệt Hi chẳng phải là một kẻ tùy tiện bỏ lỡ khoảnh khắc. Cứng ngắc vừa dứt, Vương Bất Lưu Hành đã cưỡi chổi bay vút lên trời.
Kết quả chợt nghe tiếng kiếm rít, Hoàng Thiếu Thiên đã cưỡng chế cắt ngang Tam Đoạn Trảm, một chiêu Thăng Long Trảm xé toẹt màn trời trên đường di chuyển, chiêu lùi này của Vương Kiệt Hi tất nhiên cũng nằm trong tính toán của hắn.