Chương 400: Tôi mới là Diệp Thu

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Lúc mua đồ Tết, Trần Quả vẫn không thay đổi cá tính bất chấp của mình. Đồ truyền thống, đồ hiện đại, đồ trang trí, thức ăn, thứ có ích hay vô dụng, chỉ cần thích cũng chẳng mặc cả, lập tức trả tiền, sau đó chỉ tay về phía Diệp Tu. Đám chủ hàng tươi cười hớn hở, nói xong “Năm mới vui vẻ”, “Năm mới phát tài”, liền đem túi to túi nhỏ toàn bộ nhét vào tay Diệp Tu.

Trần Quả chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, nghĩ đến dáng vẻ Diệp Tu thở hổn hển phía sau, cô quyết tâm phải tiêu xài bạt mạng.

“Ông chủ, món này với món này bán thế nào?” Trần Quả quyết định mua nhiều thêm, lại đến một cửa hàng, hoàn toàn không biết trên đấy bán gì, chỉ vào mấy thứ thuận mắt hỏi ngay. Vừa hỏi vừa đắc ý quay đầu về sau.

Kết quả… Diệp Tu vốn luôn theo đuôi lại chẳng thấy bóng dáng, rõ là vừa nãy trả tiền nhận đồ vẫn thấy Diệp Tu ở phía sau.

Ngày mai là đêm ba mươi rồi, người bữa nay mới ném tiền mua đồ Tết không nhiều, nhưng cũng không quá ít. Trần Quả cố gắng kiễng chân nhìn, không hề thấy tung tích Diệp Tu. Đành phải bỏ qua mấy món vừa hỏi giá, tìm về theo đường cũ.

Ai ngờ đi chưa được mấy bước, cô đã tức giận đến sung não. Diệp Tu đang ở cạnh cửa hàng họ ghé mua, chẳng biết mượn cái ghế đâu ra, nhàn tản ngồi hút thuốc. Hàng hóa mới mua bị hắn đặt chồng chất ở bên, trông cứ giống bày một quầy nhỏ.

Mắt Diệp Tu rất tốt, nhanh chóng nhìn thấy Trần Quả, cật lực vẫy tay với cô.

Trần Quả đen mặt lao tới, lại không biết trách gì. Nhìn đống đồ chồng chất trên mặt đất, lúc này Trần Quả mới phát hiện mình mua hơi nhiều. Nếu không cho hắn nghỉ ngơi, thật sự không có nhân tính.

“Đủ chưa?” Diệp Tu nói rất nhã nhặn, mấy món này, qua Tết Âm lịch còn xài dư ấy. Chỉ riêng câu đối mà Trần Quả thích hết cái này đến cái kia, đi một vòng, tổng cộng mua tới bảy cặp. Diệp Tu thử tính, cửa lớn tiệm net Hưng Hân, cửa nhà vệ sinh, cửa vào nơi ở của hắn, Trần Quả và Đường Nhu, rồi cửa hai phòng ngủ bên trong, phòng nhỏ chứa đồ của hắn, tính cả cửa buồng vệ sinh, nếu dán toàn bộ thì vừa đủ, không biết Trần Quả có tính như thế không.

“Bê không nổi?” Trần Quả hỏi.

“Đương nhiên.” Diệp Tu không phải Đường Nhu, biết thành thật thừa nhận, tuyệt đối không cố khiêng chi.

“Vậy trở về thôi.” Trần Quả vừa nói vừa xoay người cầm vài thứ.

“Nên về từ lâu rồi.” Diệp Tu thở dài một hơi, cầm đồ còn thừa lên, kết thúc chuyến mua sắm, dọn đồ về nhà.

Đợi đến khi trở lại tiệm net Hưng Hân, giữa mùa đông mà cả hai vẫn mệt vãi mồ hôi. Trần Quả vội vào cửa tìm chỗ ngồi gần nhất thở gấp, quay đầu, Diệp Tu đã bỏ đồ chạy đâu mất.

“Đâu rồi nhỉ?” Trần Quả lẩm bẩm, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng động, nhìn lại, thấy có người bước vào tiệm net. Ánh mặt trời bên ngoài hơi chói, Trần Quả không nhìn rõ là ai, chỉ nghĩ là khách hàng, liền vội vàng đứng dậy chào đón. Ai ngờ đứng thẳng lên, thấy rõ mới chợt giật mình, bật thốt lên: “Cậu làm gì vậy?”

Người bước vào rõ ràng là Diệp Tu, chẳng qua mặc âu phục giày da, trên cánh tay ôm chiếc áo măng tô len, phong độ thanh tao đến hoa cả mắt. Nghe Trần Quả nói chuyện, người nọ khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng lễ phép mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, có phải Diệp Tu ở đây không, hoặc có lẽ là Diệp Thu?”

Trần Quả kinh ngạc.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Tu ăn mặc như thể sắp đi show, trực giác mách bảo cô nhận nhầm người. Đến khi người này mở lời, Trần Quả thình lình nhận ra, cô nhận nhầm thiệt.

Chắc chắn rằng, dáng vẻ người nọ rất giống Diệp Tu, gần như y xì đúc. Tuy nhiên, bộ dạng và khí chất lại khác xa nhau, nhất là kiểu tóc và hình thể hơi khang khác.

Chuyện Diệp Tu im ỉm chuồn đi thay đồ dọa mình còn đáng tin, nhưng cắt tóc đắp dáng trong chốc lát, cô tuyệt đối không tin.

“Cậu là ai?” Vần đề này, Trần Quả cảm thấy khỏi phải hỏi, trông giống nhau như vậy, còn khả năng gì khác chứ.

“Tôi là em trai của anh ấy.” Người tới tự giới thiệu.

“Song sinh?”

“Đúng vậy, xin hỏi chị là?”

“À, chị là chủ tiệm net này, Diệp Tu quả thực ở đây.” Trần Quả nói. “Vừa này còn ở đây, hiện tại… Diệp Tu!” Trần Quả lớn tiếng gọi.

“Toa lét.” Tiếng trả lời vang không kém.

“Ờ, nó ở trong đó.” Trần Quả chỉ vào nhà vệ sinh.

“Tôi chờ anh ấy.” Người tới gật đầu.

“Tùy tiện ngồi đi.” Trần Quả cũng khẽ gật đầu.

Người nọ chỉ bước lên vài bước, sau đó bâng quơ hỏi “Nói thế thì, anh ấy dùng tên Diệp Tu ở đây ư?”

“Đúng đó!” Trần Quả nói xong lại tới trước tủ đồ uống, kéo cửa cho người nọ thấy: “Uống gì?”

“Fanta vị táo, cám ơn!”

Trần Quả lấy chai Fanta ra, trực tiếp ném tới, bản thân cũng vơ đại một chai, vừa mở nắp vừa hỏi: “Cậu tên gì?”

Người kia bị hành động ném đồ uống của Trần Quả dọa sợ, còn đang bần thần sau khi khó lắm mới bắt được, nghe Trần Quả hỏi, bèn hoàn hồn trả lời: “Tôi là Diệp Thu.”

“Hả?” Trần Quả khẽ giật mình, “Cậu mới là Diệp Thu?”

“Vẫn luôn.”

“Vậy là nó mượn tên cậu?” Trần Quả hỏi.

“Đúng, còn tiện tay lấy luôn chứng minh nhân dân.”

Trần Quả có chút ngơ ngác, chủ đề tạm thời bị gián đoạn, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng xả nước từ nhà vệ sinh. Sau đó cửa mở, Diệp Tu lê dép đi ra, vừa nhìn thấy Diệp Thu cách đó vài bước, lập tức “ồ” lên một tiếng.

“Tìm cậu đó.”

“Chắc rồi.” Diệp Tu gật đầu.

Hai người cùng xuất hiện trước mặt, Trần Quả càng dễ phân biệt hơn. Quả thật ngũ quan của cả hai giống như được đúc cùng một khuôn, nhưng trừ cái này ra thì chẳng còn chỗ nào giống.

Người thì chú trọng trang phục, kẻ thì hai tháng chỉ mặc độc một chiếc áo khoác. Có tắm rửa hay không, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, Trần Quả không hề chú ý.

Người thì khuôn mặt chăm sóc tỉ mỉ, còn đằng ấy, mới chỉ ra ngoài mua chút đồ Tết mà đã mang vẻ mỏi mệt phong trần.

Lại nhìn tư thế đứng, người đứng thẳng tắp hiên ngang, ngay cả góc độ cong khuỷu tay cũng chú ý hết mực. Còn cái thằng bên kia…Trần Quả thật không dám nhìn, hình như lúc ra nó còn chưa mặc quần xong, vừa đi vừa cắm cúi vuốt ly quần.

“Sao em lại tới đây?” Trần Quả liền nhìn thấy Diệp Tu nghiêng ngả đi tới, khác xa cách chào hỏi với em trai.

“Tới đón anh về mừng năm mới.”

“Ai nói anh sẽ về?” Diệp Tu hỏi.

“Anh không về thì làm gì?”

“Anh mày phải tăng ca!” Diệp Tu nói.

Trần Quả lập tức phát hiện chỗ khác nhau giữa hai người: cách nói chuyện.

Thứ chọc tức người ta nhất trong giọng nói của Diệp Tu, chính là giọng điệu hợp tình hợp lý và vẻ đương nhiên này. Tuy Trần Quả thừa nhận hầu hết lời hắn nói đều đúng, hoàn toàn chính xác, nhưng giọng điệu lại dễ chọc giận người ta. Còn em trai hắn thì ngược lại, coi trọng lời ăn tiếng nói, có chừng mực, lễ phép, hàm súc, làm người ta cảm thấy thoải mái hết chỗ chê. Dù có là ai, tán gẫu cùng người như vậy sẽ rất dễ chịu.

“Giới thiệu chưa? Đây là sếp của anh.” Diệp Tu giới thiệu Trần Quả cho Diệp Thu, “Là chị ấy an bài anh tăng ca đó.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Diệp Thu nghi ngờ nhìn về phía Trần Quả.

“Cậu ta chủ động xin, tôi phê chuẩn.” Trần Quả quả quyết không chịu mang tiếng xấu thay người khác.

Ánh mắt Diệp Thu liền chuyển về phía Diệp Tu.

Diệp Tu lại tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Anh không về nhà đâu, hàng năm đều như thế, hỏi gì chứ?”

“Không giống, chẳng phải năm nay anh giải nghệ ư? Còn cà lơ phất phơ bên ngoài làm gì?” Diệp Thu nói.

Trần Quả ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới cái đêm cô cùng Đường Nhu suy đoán xem Diệp Tu giải nghệ, quả thực là do gia tộc nhà hắn ở đằng sau gây áp lực ư? Vậy nên, mới giải nghệ đã có người trong nhà muốn bắt hắn về.

“Giải nghệ hay không không quan trọng, người ngoài nghề như em không hiểu đâu.” Diệp Tu nói.

“Giải nghệ… Dù muốn quay lại cũng phải chờ một năm mà.” Diệp Thu nói.

“Ơ chuyện này cũng biết à?”

“Vậy một năm nay anh có phải làm gì đâu? Không bằng về nhà nghỉ ngơi đi.” Diệp Thu nói.

“Ở nơi nào cũng có thể nghỉ ngơi.” Diệp Tu nói.

“Thật ra thân thể ba gần đây không được tốt..”

“Trò này xưa rồi…”

“Thôi, thật ra là mẹ…”

“Chém nữa à…”

“Tiểu Điểm chết rồi.”

“Phải rồi, sống cũng đủ lâu!” Diệp Tu lạnh lùng nói.

Trần Quả nghe không nổi nữa, nhưng vẫn cảm thấy phải hỏi rõ, “Tiểu Điểm là ai?”

“Một con chó.” Diệp Tu đáp

“…” Trần Quả đột nhiên phát hiện, anh em ruột không hổ là anh em ruột, song sinh không hổ là song sinh, cả hai dường như có chút đồng nhất ở một phương diện nào đấy, còn cụ thể thì phải quan sát thêm. Trần Quả nghĩ đoạn, lui hai bước, ngồi xuống, uống hai ngụm nước, bày tư thế sẵn sàng hóng hớt.

“Có cần phải quay lại không nhỉ?” Trần Quả sờ di động trong túi, thậm chí có suy nghĩ như vậy.

“Anh cần phải về.” Diệp Thu tiếp tục khuyên.

“Ha….” Diệp Tu nở nụ cười “Anh về để em chạy hả?”

Diệp Thu một mực bảo trì tư thế cong tay quy củ, trong lòng tựa hồ đang đấu tranh, Trần Quả đột nhiên thấy cậu ta bước tới trước mặt Diệp Tu, duỗi hai tay nắm lấy cổ áo Diệp Tu.

Trần Quả hãi hùng đứng dậy, chợt nghe thấy Diệp Thu tức giận mắng: “Đồ anh trai khốn kiếp! Năm đó trộm hành lý em tỉ mỉ chuẩn bị trốn đi, anh thật quá quắt!”

“Phải nói là anh kịp thời phát hiện hành vi bỏ nhà đi bụi ngây thơ của em trai, sẵn sàng vào vai phản diện làm gương dạy bảo mới đúng.” Diệp Tu nói.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]