Cả hội gần trăm người dẫn top vẫn bận bịu lên mạng, Rừng Rậm Hắc Ám không có dã đội. Muốn góp đủ năm người, đành phải trông vào những người này. Năm hết Tết đến là một thời điểm đặc biệt, công hội sắp xếp thế nào còn tùy theo mỗi nhà. Diệp Tu liếc một cái, phát hiện có vài hội trưởng khu 10 vẫn đang online, liền lần lượt PM thăm hỏi, kết quả nếu không phải hết lượt, thì đã gom đủ đội.
Nhưng điều này không làm khó được Diệp Tu. Không có ai vậy thì ba người thôi cũng đủ. Bằng kỹ thuật và thực lực của hắn, ba người đánh bản năm người Diệp Tu tuyệt đối nắm chắc, chẳng qua hiệu suất sẽ kém hơn chút.
Thời điểm đặc biệt không nên mặc cả nhiều. Nhưng trong hoàn cảnh sống còn đều dựa hết vào kỹ thuật, Trần Quả chen vào góp mặt, cầm nhân vật của Tô Mộc Tranh, rất sợ sơ ý làm chết nhân vật của Tô Mộc Tranh, trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Dưới sự căng thẳng và bất chấp, Trần Quả bị khớp, suy nghĩ cũng chậm hơn nửa nhịp, mắc lỗi liên tục. Nhờ có Diệp Tu nhiều lần cứu độ mới vượt qua mấy phen đến bây giờ.
Cũng may Trần Quả ngồi bên cạnh Diệp Tu, được Diệp Tu chỉ dẫn nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Sau đó phát hiện, thì ra cũng không đến nỗi quá mức khó khăn!
Trần Quả là một người chơi lâu năm, tất nhiên cũng nhanh chóng phát hiện, không khó, là vì đa số khó khăn đều do Diệp Tu gánh lấy, lại thêm Đường Nhu đỡ đần bên cạnh, đến lượt cô chẳng còn bao nhiêu.
Dù sao tốc độ đánh bản của ba người không nhanh được. Xong ba lượt cũng đến giữa trưa. Hoạt động Tết Âm lịch bắt đầu lúc 12 giờ trưa, Đường Nhu tranh thủ đi ăn cơm trước, Diệp Tu và Trần Quả cũng cần ra ngoài mua cơm.
“Tối nay ăn cái gì?” Vừa ăn đồ ăn ngoài, Diệp Tu vừa hỏi Trần Quả.
Hôm nay dù sao cũng là 30 tết, cơm tối bỗng dưng thành bữa tất niên, nếu mua đồ bên ngoài như bình thường quả thật có chút thê thảm.
“Yên tâm, chị có chuẩn bị rồi.” Trần Quả nói.
“Gì?” Diệp Tu nói.
“Ra ngoài ăn, quyết định vậy nha.” Trần Quả nói.
“Được không? Ý tui là, nếu lỡ gặp fan Vinh Quang, giống như chị chẳng hạn.” Diệp Tu nói.
Trần Quả liếc xéo Diệp Tu một cái, sau đó mới nói: “Đặt phòng, nhất định không bị làm phiền.”
“Ừ, vậy cũng được.” Diệp Tu đồng ý với Trần Quả. Trần Quả trợn mắt, cuối cùng không nói gì. Diệp Tu tất nhiên không nói lo lắng của mình chủ yếu là vì Tô Mộc Tranh. Chuyện liên quan tới Tô Mộc Tranh, Trần Quả có thể không chú ý sao? Tất nhiên mọi mặt đều được suy tính hết rồi.
“Hoạt động sắp tới, cậu thấy thế nào?” Trần Quả hỏi.
“Theo thông báo không thấy chỗ nào chen chân được. Mọi người đành làm từng bước, coi may mắn và kỹ thuật thôi.” Diệp Tu nói.
“Vậy nên không rầm rộ được như mấy cậu hồi Noel hả?” Trần Quả nói.
“Không thể.” Diệp Tu lắc đầu khẳng định.
“Vậy cậu đoán xem hoạt động lần này lên được bao nhiêu cấp?”
“Chị cho tui là thần tiên thiệt hả, nhiệm vụ phải làm rồi mới biết được chứ, giờ mới ra thông báo sơ lược sao nghĩ được nhiều vậy chứ.” Diệp Tu nói.
“Lên tới cấp 50 cậu muốn khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực thật sao?” Trần Quả hỏi.
“Tất nhiên, nếu không thì sao thăng cấp được nữa.” Diệp Tu nói.
“Khó không?” Trần Quả hỏi.
“Không khó, tốn thời gian thôi.” Diệp Tu nói.
Lúc trước nghe Diệp Tu nói đến cấp 50 sẽ hoàn thành khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, Trần Quả từng cảm thấy hắn điên rồi. Nhưng bây giờ nghe Diệp Tu đáp nhẹ nhàng như vậy, cô liền có thể dễ dàng chấp nhận. Lấy thực lực của một đại thần đỉnh cao như hắn, Trần Quả cảm thấy lời này của Diệp Tu hoàn toàn không quá đáng chút nào.
Nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực chủ yếu chia thành hai phần.
Một phần nhiệm vụ thực hiện ở đấu trường, yêu cầu người chơi đạt được số lần thắng nhất định. Mà thắng thôi chưa đủ, còn phải hoàn thành yêu cầu đi kèm, chính là cấp bậc đối thủ không thể thấp hơn nhân vật của mình. Điều này với Diệp Tu có chút rắc rối. Vì cấp bậc hiện tại của hắn rất cao, dẫn top đầu khu 10, đến khi lên 50, người cùng cấp còn chẳng bao nhiêu, nói chi là hơn cấp. Mà những người này chắc chắn là những tinh anh của các công hội lớn, đa số đều có tài khoản lâu đời ở Thần Chi Lĩnh Vực, ở khu mới này, chuyện cần làm chỉ là thăng cấp thật nhanh, cướp kỷ lục phó bản, đấu trường là nơi giải trí tốn thời gian, đám này hẳn chẳng buồn nhấc chân tới đó.
Bởi vậy, Diệp Tu rơi vào tình cảnh không bột đố gột nên hồ. Chắc chắn rằng, hắn có thể lấy được nhiều thành tích chiến thắng, nhưng vấn đề là không có đối thủ hiến dâng điểm tích cho hắn, Diệp Tu làm sao thắng được? Tìm một đối thủ cố định? Đáng tiếc, hệ thống Vinh Quang sớm đã suy xét chuyện này, cùng một đối thủ, sau khi thắng quá mười lần, nếu thắng thêm lần nữa cũng không được cộng vào thành tích nhiệm vụ.
Bên nhà phát hành luôn quảng bá Thần Chi Lĩnh Vực là một thế giới mới, tất nhiên nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực phải sử dụng tất cả biện pháp để tránh việc người chơi đầu cơ trục lợi, ngoại trừ dựa vào thực lực chân chính, chỉ có thể dùng một cách gian lận duy nhất, chính là giống như Trần Quả, nhờ người khác giúp hoàn thành nhiệm vụ. Cái loại nhờ vả giúp đỡ thế này, hệ thống cũng đành bó tay.
Ngoại trừ ở đấu trường, phần còn lại chính là một mạch nhiệm vụ Thần Chi Lĩnh Vực. Mấy nhiệm vụ này chủ yếu để khảo sát kỹ thuật người chơi. Dù là nhiệm vụ đánh rớt vật phẩm, cũng phải đạt được yêu cầu nhiệm vụ mới được. Ví dụ như yêu cầu liên kích tám mười lần gì đó chẳng hạn. Đều là yêu cầu vô cùng khắt khe cứng nhắc, đừng hòng ăn may qua cửa.
Loại nhiệm vụ khảo sát thao tác kỹ thuật này, tất nhiên không thành vấn đề với Diệp Tu. Vấn đề của Diệp Tu ngược lại là chuyện giết quái. Vì trước nay độ khó của nhiệm vụ Thần Chi Lĩnh Vực đều từ độ khó cấp cao nhất đổ lên. Nhân vật Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu mới 50, đối mặt với NPC cấp 70, chịu áp chế cấp bậc tạo thành chênh lệch càng đáng sợ. Bởi vậy mỗi trận chiến của Diệp Tu càng thêm gian khổ. Yêu cầu tám mười lần liên kích, hoàn toàn không cần Diệp Tu lo nghĩ gì, vì muốn thắng được mục tiêu này cần rất nhiều thời gian, Diệp Tu tất nhiên phải tận dụng đi đánh liên kích. Điều Diệp Tu cần quan tâm chính là sức bền trong chiến đấu. Cái này không chỉ thể hiện ở HP, MP nhân vật, mà cả năng lực tập trung của Diệp Tu, cần phải giữ vững tránh không được mắc sai lầm trong thời gian dài. Mặc dù Diệp Tu có thể vượt qua hết thảy, cũng không thay đổi được sự thật làm nhiệm vụ này vô cùng mất thời gian. Cho nên Diệp Tu mới nói đây là một nhiệm vụ vô cùng tốn thời gian với hắn.
“Hi vọng có thể thuận lợi một chút...” Trần Quả chỉ nghĩ thôi mà đã sợ run người. Diệp Tu ngồi bên cạnh dường như đã sa vào trầm tư.
Đúng 12 giờ bắt đầu nhiệm vụ, Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu lại login vào game. Diệp Tu nhìn danh sách bạn bè, năm hết Tết đến, số người onl giảm rõ rệt. Nhưng điều làm Diệp Tu vui mừng là, Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn nguyên!
Chuyện Bánh Bao Xâm Lấn bỏ lỡ nhiệm vụ Noel lần trước làm cấp bậc rớt hẳn một đoạn làm Diệp Tu vẫn luôn tiếc nuối, thậm chí còn đòi số điện thoại Bánh Bao Xâm Lấn để tránh bi kịch tái diễn. May mà lần này Bánh Bao Xâm Lấn có giác ngộ, sáng sớm đã làm tổ trên mạng, hiện tại cũng bắt đầu cày nhiệm vụ.
Diệp Tu chạy vài chuyến theo quy trình nhiệm vụ, cũng dần nắm được tinh túy trong đó. Không thể nghi ngờ, nhiệm vụ Tết năm nay cũng như nhiệm vụ mọi năm, chỉ xét mỗi exp thu được cũng hơn luyện cấp bình thường nhiều lần, chưa kể đến tỷ lệ được thưởng đồ xịn siêu cao.
Nhưng điều làm Diệp Tu tiếc nuối là hắn không tìm chỗ chen chân được. Mộng tìm bug để vượt trội người khác như lần trước hiển nhiên không thành.
Số người chơi bị nhiệm vụ mới ra hấp dẫn đúng là không đếm xuể. Thấy list friend vắng lặng, nhưng lúc làm nhiệm vụ lại khiến Diệp Tu có lỗi giác cả thế giới tràn đấy người. Mà spam thông báo lên TV trên kênh thế giới tuyệt đối sẽ làm những người lỡ nhiệm vụ Tết năm nay hận đấm ngực giậm chân.
Chứng minh rõ ràng nhất chính là: Cả Trần Quả chơi giúp idol vốn nên vào mode fan não tàn, nhưng nhìn số giải thưởng hoa lệ lấp lánh cũng rung động không thôi, rất muốn bỏ acc idol chạy về Trục Yên Hà ở Thần Chi Lĩnh Vực đi làm nhiệm vụ.
Trần Quả xoắn xuýt không bao lâu. Nhiệm vụ bắt đầu được một tiếng, Tô Mộc Tranh đã ngủ dậy xuống lầu, thuận tay nhận lại nhân vật, Trần Quả lập tức login Trục Yên Hà của cô, phấn khởi làm nhiệm vụ ở Thần Chi Lĩnh Vực.
“Nhiệm vụ làm thế nào vậy?” Tô Mộc Tranh vừa nói đã lộ chuyện cô nàng không có đọc giới thiệu nhiệm vụ.
Được Diệp Tu dắt tay chỉ từng bước, Tô Mộc Tranh cũng làm xong một lần, trong quá trình tuy phải chiến đấu, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp, độ khó của mấy nhiệm vụ đại chúng tất nhiên không bì được lúc trên sân đấu.
“Làm cũng rất vui mà!” Tô Mộc Tranh làm xong một lượt thì bình luận.
“Ừ, giải thưởng coi được.” Diệp Tu nói.
“Năm nào cũng vậy.” Tô Mộc Tranh cảm thán, tiếp tục làm nhiệm vụ lần hai.
Hai người đều là cao thủ chuyên nghiệp kinh qua sóng to gió lớn, không có giải thưởng nào có thể làm hai người vui mừng ra mặt, Trần Quả ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy áp lực thật nặng nề.
Bao lần cô muốn hô mừng giúp, đều thấy cả hai chỉ ngồi yên lặng, như chỉ có mình mình làm quá lên.
“Thật ra nhiệm vụ Tết tuyệt nhất ở chỗ không dễ phát sinh xung đột.” Diệp Tu bỗng dưng lên tiếng.
“Này mới hợp với lẽ thường! Gần sang năm mới, không ai muốn gặp chuyện không vui! Hoạt động Tết Âm lịch, hòa hợp rất quan trọng!” Tô Mộc Tranh nói.