Thành thử giờ trên người, cấp gì kiểu dáng gì cũng có cả, đủ loại. Song đây cũng là thái độ của tất cả người chơi game dày dạn kinh nghiệm. Trước khi chưa max level, hiếm ai sẽ gióng trống khua chiêng kiếm đồ cho bản thân. Công hội lớn thì khác, thứ nhất là trang bị tốt, bảo đảm cho việc khiêu chiến kỷ lục phó bản, thứ hai là người đông thế mạnh, tài nguyên cũng phong phú, quá nửa không cần tiêu thụ, nội bộ phân phối tài nguyên xuống, trang bị trọn bộ cơ bản đã đủ xông pha giang hồ.
Trước mắt sắp lên cấp 50, Diệp Tu thời gian dư dả, bèn không nhanh không chậm chuẩn bị nghiêm túc sắm sửa đồ nghề một phen. Không nhất thiết phải xịn quá, nhưng tỉ mỉ sắp xếp chút chút thì sức chiến đấu cấp 50 tự nhiên có thể tăng lên không ít.
Quay về chủ thành, Diệp Tu bắt đầu săn lùng trong chợ.
Khu 10 ra mắt chừng hai tháng, thị trường coi như đã ổn định. Các cậu gà tồ băng băng vào game Vinh Quang từ lúc khu mới mở, bẵng qua hai tháng đã không còn ngờ nghệch như trước kia. Trang bị loại nào có giá trị, trang bị loại nào có công dụng đặc biệt, loại nào bình thường đã biết phân chia. Còn các vật liệu hi hữu đầy đường luôn có người rao mua, ngu cũng biết nó không phải là thứ rác rưởi.
Khi Diệp Tu cày Quân Mạc Tiếu lên 50 xong thì đã quá rạng sáng, nhưng giao dịch trên đường vẫn rộn rã náo nhiệt. Chẳng qua phần lớn các hàng quán đều treo. Giờ này mọi người đã ngủ hết, chỉ để nhân vật lại bày quán bàn hàng mà thôi.
Diệp Tu đương nhiên rõ những chuyện đó, nên dạo hết con đường, thấy giá cả không hợp lý cũng không đi cò kè với người ta, vẻn vẹn chỉ chọn và coi. Nơi đây được lập dựa trên sức sản xuất của hơn hàng ngàn người chơi, có thể nói, ngoài mấy thứ chỉ có BOSS bản đồ xuất hiện đúng giờ rớt ra, chẳng có gì là cung không đủ cầu. Chỉ cần kiên trì là có thể tìm được thứ mình cần ở chợ. Yêu cầu của Diệp Tu cũng không cao, cũng hiểu rõ đạo lý này, kiên nhẫn dạo quanh hết. Túi tiền cứ lần lần được mở ra, trang bị từng món được ném vào túi.
Đi hết đường chợ, trang bị trên người Quân Mạc Tiếu đã rực rỡ hẳn lên. Diệp Tu kéo bảng thuộc tính ra dòm, hài lòng gật đầu.
“Cả bộ đồ có gì hay ho không?” Trần Quả cuối cùng sáp tới hỏi, cô vẫn lẳng lặng nghía Diệp Tu chọn mua trang bị, mấy lần muốn mở miệng hỏi, nhưng vẫn không lên tiếng, mong trí tuệ của mình sẽ tự thấy được. Nào ngờ quan sát tới phút cuối cũng không thấy được cái chi, đành phải thỉnh giáo.
Diệp Tu quay đầu nhìn Trần Quả, nói: “Tính giá rẻ hơn…”
Trần Quả lại thất bại. Tính giá rẻ hơn… Quả là một lý do đầy tính thực tế. Trần Quả cứ tưởng, là một đại thần đứng đầu, xài đồ nhất định thuộc hàng ngon nhất, mà giá cao không nhất định luôn là đồ ngon, cho nên Trần Quả không hề áp cách Diệp Tu lựa chọn trang bị về hướng đó, dù có thấy Diệp Tu mua đồ lạ rồi nảy sinh suy nghĩ này, cô cũng ra sức bác bỏ ngay. Ai ngờ thật vậy, đường đường là đại thần đứng đầu Vinh Quang lại đi đặt nặng vấn đề về giá, Trần Quả cảm thấy, Diệp Tu thật có lỗi với đống vật liệu hi hữu trong nhà kho của hắn.
“Chừng ấy là đủ hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực rồi.” Diệp Tu bảo.
“Hả?” Trần Quả giật mình, phản ứng kịp: “Cậu nói tính giá cả, ý là so với độ khó của nhiệm vụ à?”
“Ừm.” Diệp Tu gật đầu, nhân vật vòng một vòng trong chủ thành, chỉnh chu trang bị thật tốt, nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực cũng đã nhận xong xuôi.
Đấu trường.
Chuỗi liên hoàn.
Nội dung hai phần
Vì vậy, khi Diệp Tu đi ngang qua cửa đấu trường liền biết rằng, hiện giờ ở khu 10, chỉ mỗi mình hắn là cấp 50, còn thuận tay dẫn Quân Mạc Tiếu vào dạo một vòng. Rõ ràng, đại thần cũng là người, thỉnh thoảng cũng mong chờ mấy chuyện “bánh từ trên trời rơi xuống”.
Đấu trường giờ thật sự bó tay, đành phải làm chuỗi nhiệm vụ liên hoàn trước.
Phần trong chuỗi nhiệm vụ cực nhiều. Bước đầu tiên là phải về thôn Tân thủ, tìm được NPC nhận nhiệm vụ, rồi giúp ổng tìm cái ví tiền làm rơi bên dòng suối.
Nhiệm vụ đáng yêu thường gặp nhường nào, nhận xong, chạy tới tọa độ người cầm nhiệm vụ chỉ, sẽ đạt được nhiệm vụ bối cảnh.
Nhiệm vụ bối cảnh của Thần Chi Lĩnh Vực thực ra là mang tính chất phó bản, có điều chỉ được tiến vào một mình, nên không cần lo sẽ có ai đó tới quấy rối làm ảnh hưởng nhiệm vụ khiêu chiến của mình, càng không thể tìm kiếm sự trợ giúp từ người khác.
Nhiệm vụ tìm ví tiền này chỉ đáng yêu về mặt nội dung thôi, thực tế, nó chính là cửa ải khảo nghiệm thao tác nhảy của người chơi.
Bối cảnh lập ở một dòng sông chảy siết, người chơi qua lại trên sông bằng cách nhảy lên đá, lỡ chẳng may rơi xuống nước, bạn sẽ bị dòng nước đẩy xuống cuối bờ ngay lập tức, chỉ có thể lên bờ thử lại. Mà ví tiền thì chắc chắn rớt trên tảng đá nào đó ở giữa sông.
Cách xếp đá và nơi ví tiền mất đều ngẫu nhiên, tổ hợp sắp xếp đủ nhiều để khiến người cố ý viết ra hướng dẫn mất hết nhẫn nại, hết thảy chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, từng bước từng bước nhảy lên, mày mò kiếm tìm.
Nhiệm vụ này hồi trước cũng giày vò Trần Quả một phen, tõm xuống nước hàng tá lần, cuối cùng cũng nhặt được cái ví. Lúc này đại thần lên sân, Trần Quả đương nhiên muốn hóng coi, đâu ngờ rằng Diệp Tu chạy tới bối cảnh, vọt tới bờ sông, hình như chẳng thèm ngó nghiêng, nhảy luôn.
Không ngừng, không hề ngừng. Bởi chỉ nhìn từ góc nhìn chính màn hình của Diệp Tu, Trần Quả càng trực quan nhận thấy được động tác Diệp Tu vừa nhanh vừa quen tay nhường nào. Hình ảnh chưa từng cố định dù chỉ một giây, góc độ chuyển ngoặt liên tục, Trần Quả không biết hắn đang tìm ví tiền hay tìm chỗ dừng chân; nhân vật nhảy không ngừng nghỉ, Trần Quả đã hoàn toàn không rõ đây đang hướng về phía nào.
Sau ba phút, Quân Mạc Tiếu nhảy lên bờ, nghênh ngang rời đi.
Trần Quả há hốc mồm, ngơ ngác chăm chăm nhìn màn hình, một phút sau mới xác định đây là hướng chạy về thôn Tân Thủ, kinh ngạc hỏi: “Xong rồi hả?”
“Xong rồi!” Diệp Tu nói.
“Ví tiền đâu?”
Diệp Tu nhấp mở cột vật phẩm, ví tiền là vật phẩm nhiệm vụ, kiểu chữ màu sắc đều khác, chuột di lên nhìn một cái là hiểu ngay.
“Lấy hồi nào vậy?” Trần Quả không phát hiện ra thật.
“Ờ…” Diệp Tu không biết miêu tả làm sao.
“Chị chẳng thấy gì hết.” Trần Quả nói.
“Chị mà nói sớm thì tui có thể từ từ làm…” Diệp Tu đáp.
Trần Quả im lặng, mãi đến khi Diệp Tu trả túi tiền, tiến hành nhiệm vụ thứ hai.
Nhiệm vụ thứ hai là chiến đấu, nhưng có điều kiện giới hạn, chỉ được sử dụng công kích bình thường, không được sử dụng bất kì kỹ năng nghề nào.
Nhiệm vụ này hồi đó cũng khiến Trần Quả hộc máu. Hệ Xạ Thủ mà, công kích bình thường chỉ mỗi một cách thôi, đó là bắn xa, mặc dù bạn có thể bắn bằng các tư thế khác nhau, bắn trong lúc di chuyển, nhưng bắn trúng đối thủ là cách sát thương duy nhất.
Hệ Xạ Thủ không chơi kỹ năng thì sẽ y như đang chơi CS.
Một trận 1vs100, chỉ có một mạng, chết thì làm lại, ưu đãi duy nhất là chết không phải chịu trừng phạt nào. Nếu chết trong nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực mà còn bị trừng phạt, công ty Vinh Quang nhất định sẽ bị khủng bố tập kích.
Nhiệm vụ 1vs100 đương nhiên cũng có cốt truyện, nhưng Diệp Tu chưa đọc đã nhanh tay nhận nhiệm vụ, đối thoại tình tiết đều bị ESC thẳng tay.
Trần Quả đổi tư thế, chuẩn bị thưởng thức tiết mục trình chiếu của đại thần xong xuôi, rồi vỡ mộng nhanh chóng.
Cô dạo nay cũng thường xuyên xài nhân vật Quân Mạc Tiếu, sao lại quên béng mất cái Ô Thiên Cơ ảo lòi kia?
Một nghề, vỏn vẹn một bộ công kích bình thường, nhưng tới lượt Quân Mạc Tiếu lại có chừng sáu bộ. Hình thái Ô Thiên Cơ biến đổi một lần chính là một bộ.
Đánh xa đánh gần, đánh toàn góc độ, lẫn chắn đòn cũng có tuốt.
Mục tiêu của trận 1vs100 này, đương nhiên không phải BOSS, trên thực tế, ngay cả tiểu quái cấp 70 cũng không mạnh gì mấy. Nhưng Quân Mạc Tiếu chỉ mới cấp 50, đối mặt 100 con, xét về đẳng cấp, coi như đang đứng ở thế yếu.
Song trừ Ô Thiên Cơ ra, Diệp Tu đương nhiên kinh hơn.
Chênh lệch chút cấp có hề gì? Một lũ tôm tép.
Ô Thiên Cơ nhờ thao tác của Diệp Tu mà không ngừng biến đổi hình thái.
Không như Trần Quả lắm lúc đổi cho đỡ buồn, mỗi hình thái Diệp Tu thay đổi đều có mục đích. Vũ khí sau khi biến đổi hình dạng sẽ tức khắc dùng cách thích hợp nhất công kích mục tiêu thích hợp nhất.
Con số 100 trong khung thông báo nhiệm vụ góc phải màn hình đang giảm xuống không ngừng.
Thanh máu của Quân Mạc Tiếu cũng đang không ngừng hạ theo.
Nhưng Trần Quả biết, không phải là Diệp Tu không chống nổi, hắn chỉ không để tâm tới thôi. Lượng máu của hắn đủ để tiêu diệt 100 con lâu la này, không cần chú ý nhiều. Dù sao, dư nhiều hay ít cũng không được lợi từ hệ thống.
Bối cảnh thứ hai nhanh chóng thông qua. Trần Quả nhìn đồng hồ, so với lần cô khiếu chiến Thần Chi Lĩnh Vực thì hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Diệp Tu tiến thẳng vào bối cảnh thứ ba.
Bối cảnh thứ ba cũng chiến đấu, nhưng là đấu thật, không bị hạn chế, một chọi một.
Đối thủ lại là BOSS.
Ám Dạ Miêu Yêu, BOSS ẩn ở Rừng Rậm Cách Lâm thôn Tân Thủ. Đương nhiên lúc này nó không còn là con cấp 10 đáng thương hồi ấy. Nếu quả thật chỉ cấp 10, thì dù là BOSS ẩn, gặp người chơi cấp 70 cũng ngỏm ngay.
Ám Dạ Miêu Yêu giờ đã thành cấp 70.
BOSS ẩn cấp 70, nhân vật cấp 50 đi solo, nhưng người đấu chính là cao thủ hàng đầu Vinh Quang. Một trận đọ sức không tầm thường.
Trần Quả nín thở ngưng mắt nhìn, chỉ thấy Diệp Tu vẫn như hai bối cảnh trước, vừa vào đánh luôn, không chút chần chừ.
Ám Dạ Miêu Yêu cấp 70, nhất thời như chui lủi khắp nơi như chuột. Trần Quả thậm chí còn nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết không ngớt trong tai nghe Diệp Tu.
“Hệ thống không thể nào cản được…” Nhìn trận đấu đang nghiêng về một bên, Trần Quả lặng lẽ nghĩ.