Trục Yên Hà này rốt cuộc có thực lực thế nào, tình báo hữu hạn làm cả bọn không tài nào đoán được. Với tuyển thủ chuyên nghiệp, không có hiểu biết về đối thủ là một chuyện vô cùng đáng sợ, nhất là khi người ta cũng là dân chuyên nghiệp, càng không thể khinh thường. Dù nói mấy acc thế này chết bảy tám chín mười lần cũng chẳng sao, nhưng vấn đề ở đây là cứ không dưng đâm đầu vào chỗ chết mãi, tổn thương lòng tự trọng lắm chứ? Chưa đến đường cùng, không cần dùng cách đáng xấu hổ đó đi tìm hiểu thực lực người ta vẫn hơn.
“Em cảm thấy...” Vương Trạch vốn không dám lên tiếng, thấy hai người không nói nữa, đành phát biểu, “Thực lực của Trục Yên Hà đó, chưa chắc là đáng sợ thật.”
“Hả?” Lưu Hạo và Hạ Minh nhìn về hướng Vương Trạch.
“Nếu cô ta cũng mạnh như Tô Mộc Tranh, vậy từ đầu bọn chúng đâu cần lui, dù đánh chính diện, chưa chắc chúng ta có thể nắm thượng phong.” Vương Trạch nói.
Lưu Hạo nghe xong cũng khẽ gật đầu, “Đúng vậy, nói thế, chúng ta từ đầu cũng không nên nhầm với Tô Mộc Tranh. Nhưng thực lực của cô ta xác thực vẫn còn là điều bí ẩn, không dám đánh trực tiếp, chứng tỏ cô ta không mạnh bằng Tô Mộc Tranh. Nhưng Tô Mộc Tranh, trước nay cần có Diệp Thu bên cạnh mới có thể phát huy tốt nhất. Gần đây chuyển sang đấu pháp cường công chính thống của bậc thầy pháo súng, đánh cũng không tệ, nhưng chung quy vẫn còn thiếu gì đó, trước nay Tô Mộc Tranh cũng không tập quen lối đánh này.”
Vương Trạch khẽ giật mình, Hạ Minh đã tiếp lời, “Ý của anh là, thực lực của Trục Yên Hà nếu đem so với Tô Mộc Tranh, về mặt đánh phối hợp với với Diệp Thu chắc chắn không bì kịp, nhưng năng lực cá nhân vẫn là ẩn số?”
“Chính xác.” Lưu Hạo gật đầu.
“Nhưng bây giờ chúng ta làm sao thăm dò cô ta, cho người của công hội làm sao?” Hạ Minh nói.
“Chúng ta có lẽ hơi vội vàng. Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, là chuyện trong giới ai ai cũng biết, hơn nữa hắn có ý định xây dựng chiến đội quay về Liên minh, anh cũng không tin chỉ có mình Gia Thế chúng ta lo lắng, các công hội khác thể nào lại không có chút động tĩnh? Anh tìm Trần Dạ Huy lấy ba acc khác, chúng ta lại tìm cơ hội, tạm thời không nên công kích, ở yên quan sát thì tốt hơn.” Lưu Hạo nói.
“Nói vậy, tốt nhất phải làm thêm mấy acc mới, linh hoạt thay đổi thân phận, để họ khỏi nghi ngờ.” Hạ Minh đề nghị.
“Chỗ Tô Mộc Tranh, mọi người cũng nên lưu ý. Cô ta ở khu 10 có một clone theo sát rạt Diệp Thu, ai biết sang Thần Chi Lĩnh Vực lại làm trò quỷ gì nữa.” Lưu Hạo nói.
“Dùng đội quy cảnh cáo được không?” Hạ Minh nghĩ kế.
“Vô ích thôi. Mấy cái quy định đó vốn là mắt nhắm mắt mở, còn chưa đến mức trở mặt đem ra cũng chẳng ích gì. Nếu là Tô Mộc Tranh, anh nghĩ câu lạc bộ không dám cương tới cùng đâu, cô nàng này, tụi mình vẫn không thể đắc tội được!” Lưu Hạo nói, cảm thấy có chút ngứa răng.
Chưa nói đến ô dù đằng sau Tô Mộc Tranh, nhưng cô cư xử ôn hòa, từ trên xuống dưới câu lạc bộ đều được mọi người yêu thích. Từ khi Diệp Thu bị ép giải nghệ, quan hệ của cô và câu lạc bộ có chút khó xử, nhưng với tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, thái độ của Tô Mộc Tranh cũng coi như đúng mực tận tụy với công việc, thi đấu hay hoạt động, đều nghe theo hợp đồng tận lực phối hợp. Nhưng đây cũng không phải ô dù lớn nhất của cô, ô dù lớn nhất, chính là giá trị cá nhân của Tô Mộc Tranh.
Những giá trị thu được trên người Tô Mộc Tranh, như làm đại diện quảng cáo, áp phích đồng phục, đều mang đến cho câu lạc bộ nhiều lợi ích. Mặt này, ba người Lưu Hạo gộp lại cũng không cách nào sánh được. Liên minh càng ngày càng thương mại hóa, Tô Mộc Tranh là cây rụng tiền, há câu lạc bộ sẽ cam lòng buông tay?
Diệp Thu rơi đến nông nỗi bây giờ, không có giá trị thương mại, chính là vết thương chí mạng lớn nhất của hắn.
“Tô Mộc Tranh, chú ý một chút là được rồi, trước hết phải tìm cho ra Trục Yên Hà này là như thế nào. Ở khu 10 Diệp Thu thành lập một công hội tên là Hưng Hân, Hưng Hân mấy cậu cũng biết đó, là tên tiệm net đối diện câu lạc bộ chúng ta. Là chỗ đóng quân hiện tại của thằng Diệp Thu. Công hội tên Hưng Hân, xem ra hắn với cái tiệm net này cũng có quan hệ sâu xa, Trục Yên Hà không chừng là quen biết được từ đây, anh sẽ tìm cơ hội bảo Trần Dạ Huy phái người đi xem thử.” Lưu Hạo nói với hai người, cũng sắp đặt kế hoạch tiếp theo. Tính toán một lúc, cuối cùng sắp xếp ổn thỏa. Lúc trước biết Quân Mạc Tiếu vào Thần Chi Lĩnh Vực đã vội kéo người đi úp sọt hắn, đúng là quá ngông quá liều. Tuyển thủ chuyên nghiệp, tại sao lại có hành động không biết người biết ta thế này?
“Tên pháp sư trong ba người kia logout rồi.” Trong game, Diệp Tu và Trần Quả rời khỏi khu luyện cấp, Trần Quả thử search tên nhân vật của ba tên kia, lập tức phát hiện nhân vật pháp sư đã không còn onl.
“Tra cái này làm gì? Đám này một người chơi một chục acc cũng không hiếm lạ gì, chị không đoán được chính xác hắn đang rút xó nào đâu, để ý làm chi.” Diệp Tu nói.
“Rắc rối như thế, theo lời cậu, nhân vật nào cũng có thể là tụi đó sao?” Trần Quả hỏi.
“Đúng là rắc rối, cho nên tranh thủ thời gian đi luyện cấp đê.” Diệp Tu nói.
“Bây giờ? Đi luyện cấp nữa, không sợ tụi nó lại kéo bè tới hử? Bên kia thêm mấy tên chuyên nghiệp, dùng thủ đoạn vừa nãy của cậu cũng đành chịu chết phải không?”
Trên đường đi, Diệp Tu phân tích ý đồ toàn bộ hành động ban nãy cho Trần Quả nghe. Cả quá trình, điều Diệp Tu muốn chính là sắp đặt, cố ý dẫn dụ đối phương hiểu nhầm. Nếu một chọi ba thật, 20 level áp chế, solo một lần ba tuyển thủ chuyên nghiệp quá sức nghịch thiên, dù Trần Quả có giúp, nói thật cũng chẳng ăn thua. Giống như hai người lớn vật lộn, em nhỏ đứng cạnh làm sao gộp chung tính được.
Mà lúc trước hai tay hai acc, Diệp Tu cũng rất miễn cưỡng. Không thể tập trung đánh kiểu đó mãi, nên dùng Quân Mạc Tiếu tạo cơ hội, lợi dụng Trục Yên Hà nắm bắt chuẩn xác cơ hội đó, tạo ra hiểu lầm Trục Yên Hà cũng là một cao thủ.
Còn có nhầm Trục Yên Hà là Tô Mộc Tranh không, với Diệp Tu cũng không cần thiết lắm. Người Gia Thế với Tô Mộc Tranh ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, hiểu lầm này sớm muộn cũng bại lộ, không có giá trị đáng kể. Dù có thể kiềm chân trong thời gian ngắn, nhưng Diệp Tu biết bọn họ rất nhanh sáng tỏ. Nhưng ít nhất ba người cũng đã hiểu lầm Trần Quả là một cao thủ, như vậy đủ rồi. Ba chọi một, tụi nó không sợ; ba đánh hai, một là cao thủ đứng đầu vẫn luôn e ngại, một bí ẩn khôn lường không thể nắm bắt. Trong trường hợp này, dựa vào thói quen của tuyển thủ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không tùy tiện xuất kích, những thói quen này, không ai rõ hơn Diệp Tu.
“Vậy chúng ta đi luyện cấp ở đâu đây?” Trần Quả hỏi.
“Đi theo tui là được.” Diệp Tu đã có chủ ý.
“Người của Gia Thế đã lộ diện, công hội khác thì sao? Cứ như vậy mãi, còn luyện cấp được hả?” Trần Quả sâu sắc cảm nhận được tình huống nghiêm trọng. Các công hội này thực sự đồng loạt nhắm vào Diệp Tu, mà thế lực ở Thần Chi Lĩnh Vực còn đáng sợ gấp mấy lần khu 10. Ít nhất chuyện thiếu hụt lực lượng như tình huống ở hồ Thiên Ba nhất định không xuất hiện. Ở đây tất cả câu lạc bộ có thể dùng thế dời non lấp bể, xài chiến thuật biển người đè chết Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu dù vô địch, trăm lần nghìn lần thể nào cũng sẽ có lần sơ sảy. Một lầy sảy tay ở Thần Chi Lĩnh Vực là đi 20% exp. Ngày tháng này lúc nào mới dừng lại đây?
Trong lòng Trần Quả vô cùng lo lắng, nhưng không nghĩ ra chủ ý gì, chỉ có thể điều khiển nhân vật chạy theo Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Quay sang nhìn trộm vẻ mặt Diệp Tu, thấy hắn vẫn trấn định như cũ, Trần Quả cũng thoáng an tâm không ít.
Bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ một chút, Trần Quả nghĩ ra một đối sách, “Cậu bây giờ rất nổi tiếng, hay là thừa dịp này xây dựng công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực có được không? Công hội của câu lạc bộ đều chú ý hình tượng, có một công hội làm chỗ dựa, ít nhất tụi nó sẽ không dám công khai rầm rộ.”
Diệp Tu nghe chỉ cười cười, “Bọn hắn vốn không dám làm rầm rộ. Ở Thần Chi Lĩnh Vực, các công hội lớn làm việc lâu như thế, thuộc hạ có bao nhiêu cái acc trống chứ? Đi ám toán mình là dư sức, cho nên xây công hội cũng không giúp được nhiều. Không chỉ vậy, giờ xây công hội cũng rất khó phát triển. Bây giờ tui mới cấp 50, chưa kể phó bản cấp 55 vào không được, dù vào được, ai thèm ngày ngày lăn lộn trong bản 55 với tui? Tui coi như có thực lực, nhưng thực lực của tui không mang lại lợi ích cho họ, không được lợi ích, dựa vào cái gì để người ta vào công hội chúng ta? Đi theo trải nghiệm cảm giác bị đuổi giết sao?”
“Nói thân phận của cậu ra! Tình cảm của fan vĩ đại như vậy, sẽ không để ý mấy cái đó.” Trần Quả nói.
Diệp Tu cười cười, “Nói thì nói, ai tin đâu?”
Trần Quả khẽ giật mình. Đúng là như vậy. Thi đấu thể thao Vinh Quang đặc biệt, dù là nhân vật chuyên nghiệp lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng phải dựa vào vùng đất Vinh Quang này mà phát triển, nên cả tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không thể hoàn toàn thoát ly game online. Từ trước tới nay, người giả mạo tuyển thủ chuyên nghiệp lừa đảo không thiếu, nhảy ra hô ‘Anh đây là Diệp Thu, đi theo anh cùng lập công hội đi!’ cũng không phải là chuyện hiếm gặp, người chơi đã sớm chai lì với thể loại này, sẽ không ai tin là có tuyển thủ chuyên nghiệp làm như vậy thật. Về sau Liên minh còn trực tiếp ra quy định cấm tuyển thủ chuyên nghiệp xưng danh như thế.
Diệp Thu bây giờ là tuyển thủ giải nghệ, không bị quy định ảnh hưởng, nhưng tùy tiện oang oang ‘Tui là Diệp Thu!’, nói thật cũng chẳng ma nào tin.
“Tìm người có thân phận chứng minh giúp cậu được không?” Trần Quả nói.