Sa bụi màu vàng phủ xuống đất, mặt đất được hoàng hôn chiếu lên, lấp lánh lấp lánh đẹp vô cùng một cảnh tượng; càng ưu mỹ hơn nữa chính là hai cái thân ảnh nam nữ tương xứng duy nhất đứng tại cực kỳ giống một đôi tình nhân du lịch giả trên Côn Lôn Thánh Sơn.
“Đừng quan ngại tuổi tác a, nhắm chừng tốt, chúng ta hảo hảo về chung một nhà, ta hướng ngươi cầu thân ngày lập tức!” Mạc Phàm thấy Vĩ Linh Hoàng không có trả lời mình, lần nữa lên mặt dày lên tiếng.
Vĩ Linh Hoàng xem Mạc Phàm lời lẽ, nàng phỏng chừng cũng bị sốc văn hóa, rằng chưa từng nghĩ đến ngàn năm sau tỉnh giấc lại, nhân loại làm sao bắt đầu biến đổi gen trở nên vô liêm sỉ đến như vậy.
Nhắm đánh không được, thoát không nổi cái chết, liền mặt dày đứng lại cầu thân?
Hắn là bao nhiêu tuổi?
Chính nàng quá khứ nếu không muốn dụ dỗ thời điểm mà nói, tuyệt đối ai cũng không dám hướng về mình ngạo nghễ như vậy, bao quát Tần Thủy Hoàng.
Đây… có chút ý nghĩa!!!
Nàng quan sát cẩn thận phạm vi tầm vực xung quanh, miễn cho đối phương có một cái cơ hội nào đó giở trò. Trường hợp làm mồi câu dẫn để những tên cấm chú kia bỏ chạy, nàng lại càng không bận tâm. Muốn chạy, cứ việc, trước sau đã du nhập Côn Lôn sơn mạch, nàng muốn giết thì tuyệt đối đừng hòng thoát được.
Cuối cùng, toàn bộ chú ý không hẹn chuyển sang Mạc Phàm trên người, là hành trình xem cuộc vui tâm thái, cặp mắt đều là đang quan sát trên vẻ mặt hắn, đặc biệt cảm thấy phi thường hứng thú dáng vẻ.
"Công tử vừa tuấn mã, luận năng lực còn rất không tệ, đầu óc cũng tương đối xuất sắc!" Vĩ Linh Hoàng tỏ ra ôn tồn lễ độ nói.
“Công tử!??”
Nghe sai hay là ta vừa mới lưu lạc về Thục Hán thời kỳ?
Mạc Phàm liếc liếc một chút hai bên, thầm nghĩ coi là Vĩ Linh Hoàng có đang mộng du hay không, nhưng nàng cặp kia ngân ngọc đồng tử lại rõ ràng minh mẫn nhìn chăm chú lên người mình.
Phải mất một lúc, hắn mới nhớ được Vĩ Linh Hoàng không phải nhân loại, nàng căn bản ngàn năm qua đều coi như bế quan không sai lệch, ngôn ngữ văn phong hẳn còn đâu đó nằm ở Tần Vương thời kỳ, chưa có kịp cập nhật đổi mới đi.
Khó trách, khó trách.
“Khặc khặc, nguyên lai ta trong mắt nàng có thể còn muốn trác việt!” Mạc Phàm nắm bắt nhịp điệu rất chính xác, hắn rất nhanh học theo cách nói kiểu cũ thời loạn chiến giao tiếp lại.
"Bất quá, công tử bên người đã có như vậy một cái kinh diễm thanh khiết nữ tử, vì sao lại còn nghĩ đến ta chút tiểu yêu nho nhỏ này?" Vĩ Linh Hoàng cười cợt, trong nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt cùng quyến rũ.
Mạc Phàm lông mày nhíu chặt.
Nàng ám chỉ chắc chắn là Mục Ninh Tuyết.
Phiền phức này! Tại sao lại quên mất lúc Ninh Bàn Tháp chìm trong băng phong vĩnh cửu của Mục Ninh Tuyết, là nàng khôi lỗi Mục Đình Dĩnh a.
Để cho Vĩ Linh Hoàng nắm thóp điểm yếu, Mạc Phàm tự nhiên có chút đau bi cảm giác, quả nhiên trí tuệ yêu linh rất không dễ trêu vào. Thậm chí, hắn tin tưởng rằng, nàng nói lời này còn mang thêm một tầng ý nghĩa. Giả dụ hôm nay mình thoát chết, đồng dạng khả năng Mục Ninh Tuyết sẽ không mấy an toàn tính mạng.
"Vĩ tiểu thư, ngài rất để ý sao, vị nữ tử tuyệt luân kia bất quá là ta người đầu tiên tiểu nương tử, nam nhân thiên hạ tư cách cường giả vi tôn, hà tất phải câu nệ năm thê, bảy thiếp. Tiểu thư không phải thật sẽ không mong muốn nam nhân của mình một chân giẫm đạp cả núi non biển rộng, để vạn yêu, vạn nhân sùng bái sao, thê thiếp cũng là một trong tư cách!” Mạc Phàm rất nhanh liền nghĩ đến thuyết từ, biểu hiện ra một phần bình tĩnh cùng thoải mái như có chuẩn bị trước đó.
“Tại sao nam nhân của ta cần phải được sùng bái, nam nhân chỉ nên đứng sau lưng nữ nhân làm nô lệ thì tốt!” Vĩ Linh Hoàng đơn giản đáp lại.
“???” Mạc Phàm hai mắt trợn tròn hai mắt nhìn.
Đau đầu, đau đầu a.
Từng nghe nhắc Côn Lôn Yêu Tộc có tập quán đực cái bình đẳng đi trước cả nhân loại, nay tận mắt được chứng kiến, quả nhiên là xàm ngôn.
Cái này mà bình đẳng??
Mụ già điên trước mắt mình quả thật là một cái trọng nữ khinh nam tu thành chánh quả, làm sao ngang ngược vậy. Đừng tưởng ta không biết quá khứ ngươi thậm chí còn không được làm chính thiếp bao giờ, tuyệt đại đa số còn muốn bị mấy lão hoàng vương chỉ xem như tiểu bảo bảo yêu chuộng, suốt ngày chỉ dạng… ngạch, ăn ăn ngủ ngủ đòi hỏi sủng nịch.
“Công tác thương mại thôi!” Vĩ Linh Hoàng bất ngờ nói rằng.
“Ngươi vừa nói gì?” Mạc Phàm không hiểu hỏi lại.
“Vẻ mặt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đang dựa vào quá khứ kiến thức ai đó đặt điều để lại với mục đích bôi nhọ ta thanh danh.” Vĩ Linh Hoàng nói ra.
Nuốt một cụm nước bọt xuống, Mạc Phàm suýt chút bật ra sau té, nói chuyện với những loại quá thông mình kỳ thực đôi lúc rất muốn bực mình.
“Vậy cho nên, đó là sai sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Tuyệt đối sai! quá khứ uyển chuyển qua, tư vị gặp những kẻ vua chúa lãnh thổ một cõi như vậy, chẳng những không thỏa mãn ta cặp mắt, bọn hắn làm người còn tương đối yếu ớt vô dụng, thậm chí có phần ngu muội tham lam. Cũng đừng tưởng ta không có khả năng lên làm chính thiếp, chỉ là ta cảm thấy mình lẩn trốn một chút bên trong càng dễ dàng làm việc, không bị sử sách phát giác ghi lại. Cho nên là, nếu không phải thủ tục cần thiết để yêu tộc chiếm hữu nhân loại, bao quát Cổ Lão Vương loại kia đừng hi vọng ta mở hai mắt!” Vĩ Linh Hoàng thở dài một hơi kể khổ, nàng biểu lộ cảm xúc phương diện đều để cho Mạc Phàm nhìn ra một dạng thật tâm không phải nói cho vui.
Chỉ là, con mẹ nó làm vậy cũng được?
Nuốt chửng bao nhiêu nam vương thiên hạ, cuối cùng nói chuyện thật giống như chính mình tổn thương, lại còn vì yêu tộc...
Mà phải giả dụ bỏ qua cái vế vì yêu tộc, trực tiếp đi với lão tử, ta chẳng nhốt ngươi vào một cái phòng với Triệu Mãn Duyên tên dâm tặc này ba, bốn ngày, lại cho hắn ít thảo dược gia trì. Ài, lúc đó liền chưa biết người nào mới không thỏa mãn đi. Ngươi còn lếch ra được, lão tử nguyện ý làm nô lệ giường chiếu.
“Vĩ tiểu thư, nàng nói như vậy, ta thực sự hết cơ hội!” Mạc Phàm cười khổ nói ra.
“Cân nhắc vẫn miễn cưỡng được, chỉ cần ngươi thoải mái đem đầu nương tử ngươi xuống làm quà ra mắt, ta tự nhiên sẽ trải thảm. Kỳ thực, dù cho tới nay ta liền không có coi người cùng ta trở thành lực lượng ngang nhau đối thủ, nhưng chí ít so với toàn bộ nhân loại trong quá khứ đến hiện tại, ngươi hẳn coi như xuất sắc nhất người.” Vĩ Linh Hoàng có thô bạo lời nói, nhưng chung quy rất nhỏ nhẹ âm điệu, không đối với Mạc Phàm lấy uy áp mạnh mẽ trấn xuống.
“Không được!” Mạc Phàm nói rằng.
“Làm khó ngươi, vậy để ta đi giết nàng.” Vĩ Linh Hoàng nói rằng.
“Ta nói không được là không được!” Mạc Phàm ánh mắt thêm mấy phần kiên định khẳng định.