Chương 2: Chất giọng thật dễ nghe lại còn mềm mại nữa
Cập nhật 3 năm trước
Beta: Linxu
Giọng Thẩm Chấp không lớn, cậu vốn là người ít nói, lúc cần động tay tuyệt đối không động miệng. Hai bên vốn đang trong tình trạng nói câu nào ngứa tai nữa là vung tay đánh nhau ngay, Thẩm Chấp chỉ nhẹ giọng nói hai chữ lạnh lùng nhưng lời này cũng chẳng khác gì khiêu khích, quá đủ để kích nổ cơn điên của phe đối diện.
Phe bên kia có người vừa định bước ra chửi lại, nào biết gã đầu đinh vốn kêu to quát lớn nhất giờ lại im lặng.
Rất rõ ràng, gã đầu đinh lớn hơn đám còn lại, trông cũng có vẻ từng trải qua vài vụ chợ búa thế này. Gã ta không như đám anh em, nghe một câu ngứa tai là nổi nóng mà ngược lại gã nhìn thật kỹ khuôn mặt Thẩm Chấp đánh giá.
Ban nãy nghe Hạ Giang Minh la to anh Chấp, gã đã thoáng kinh hãi.
Đợi tới khi thấy rõ mặt Thẩm Chấp, cuối cùng gã cũng xác nhận.
Đầu đinh tên là Tiết Đinh, từ hồi học trung học đã theo đám đàn anh đánh nhau gây sự không biết bao nhiêu lần thế nên gã cũng biết kha khá nhân vật. Không chỉ các nhân vật trong trường học mà cả những trường xung quanh chỉ cần là kẻ có tên có tuổi gã ta đều biết.
Nếu hôm nay người ở đây là một ai khác thì gã cũng chẳng có gì phải lo.
Nhưng nếu đối phương là Thẩm Chấp thì rất đáng sợ.
Sở dĩ gã biết tới Thẩm Chấp là vì hồi còn trung học gã học tại một trường thường thường, người ta hay gọi trường gã là cái chợ bởi đầu vào thấp, học lực hạnh kiểm của học sinh trong trường cũng chẳng ra gì. Cái đáng nói là trường gã cách trường trung học số IX mà Thẩm Chấp học không xa.
Hai trường học cũng chẳng có thù oán sâu nặng gì nhưng trường của Thẩm Chấp là trường danh tiếng trọng điểm của thành phố. Đám học sinh trong trường đều kiểu mắt để trên đầu, khinh thường học sinh của các trường khác và đặc biệt là trường dân lập tệ hạigã học.
Thân là con cưng ông trời mà, không kiêu ngạo sao được.
Nhưng cả hai bên đều chỉ là một đám nhóc tuổi teen thế nên chẳng bên nào ưa nổi bên nào, học sinh trường dân lập cũng ghét đám bên trường trọng điểm. Thời gian dài, hai trường thi thoảng sẽ xuất hiện xung đột. Đặc biệt học sinh bên Trung học số IX đều có gia cảnh tốt, chi phí ăn mặc cũng cao hơn.
Mà những học trò ở trường thường hoàn cảnh gia đình không tốt lại thích ăn chơi tiêu tiền bậy bạ, ba mẹ lấy đâu ra tiền cho chúng nó tiêu.
Thế là mấy đứa quậy phá kết bè kéo phái tới trước trường Trung học số IX, nhắm vào những cô cậu học trò nào ăn mặc hàng hiệu lại hiền lành ra tay. Chúng không trực tiếp giật tiền mà mang danh nghĩa kết bạn ngầm ép những bạn nhỏ kia chủ động đưa tiền.
Nhiều lần như thế cũng có kha khá học sinh Trung học số IX phải chịu trận từ họ.
Cũng có học sinh can đảm lên báo cho giáo viên nhưng kết quả người thì không bắt được, bạn học sinh kia còn bị bắt đánh cho một trận.
Thẩm Chấp chính là một trong những con dê béo thơm ngon họ chọn, là học sinh mới chuyển tới, được xe sang trong nhà đưa đón, toàn thân hàng hiệu. Có đứa trong nhóm biết hàng, phát hiện đôi giày cậu đi có giá hơn tám ngàn đã thế ngày nào cậu cũng đi một mình.
Hôm chặn đường Thẩm Chấp, Tiết Đinh có việc nên qua muộn. Lúc gã tới đám anh em bên gã đang nói chuyện với Thẩm Chấp, có người nóng vội trực tiếp đi qua giật cặp sách của cậu.
Lúc ấy, cậu thiếu niên vốn đang cụp mắt kia trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Cậu túm chặt áo đối phương, trực tiếp đập người nọ lên bức tường trong gõ nhỏ, tiếng vang khi đầu gáy đánh mạnh vào tường làm người ta nghe mà run sợ thế mà trên mặt cậu chỉ có nét cười lạnh.
Gương mặt vốn tuấn tú sạch sẽ giờ lại lộ sự hung ác âm u.
Thẩm Chấp ra tay quả thực ác. Từ lúc bắt đầu người kia đã bị đánh tới ngu người, chưa kịp đánh trả mặt đã đầy máu. Chờ tới khi Thẩm Chấp ném tên đó sang bên thùng rác như ném rác, may mà thùng rác đầy quá nên không bị cậu vứt thẳng vào thùng lúc đó đám còn lại mới hoàn hồn.
Một đám đánh một người, ai cũng thấy rất đơn giản.
Nhưng đám nhóc này bình thường chỉ ỷ vào người đông thế mạnh chứ đánh nhau thật thì không ra sao mà giờ lại gặp phải kiểu ra tay là đánh cho chết, ngoan độc liều mạng của Thẩm Chấp.
Đám học trò quậy phá chúng có bao giờ nhìn thấy kiểu đánh nhau thế này.
Cuối cùng, một đám bị mình cậu xử đẹp, dù Thẩm Chấp cũng bị thương mấy chỗ nhưng sau cùng anh lại là người duy nhất đánh xong còn có thể cầm cặp sách rời đi.
Những người khác đều nằm liệt trên đất hồi lâu rồi lại bị cảnh sát tới mang đi.
Rõ ràng là hai bên đánh nhau nhưng thực tế là từ đầu tới cuối Thẩm Chấp không hề xuất hiện, người ta nói nhà cậu có tiền có thế, chút chuyện nhỏ này trực tiếp xử gọn.
Tới bây giờ Tiết Đinh vẫn nhớ rõ ánh mắt ngày hôm đó của cậu.
Và cả câu nói duy nhất trong ngày hôm đó của anh: “Ai cho mày đụng vào đồ của tao.”
Lần đánh nhau này khiến tên tuổi Thẩm Chấp vang sang cả các trường xung quanh.
Trường Trung học số IX là trường trọng điểm, học trò ở đây đều rất ngoan ngoãn nhưng cũng bởi vậy mà có rất nhiều bạn bị học sinh trường quậy kia bắt nạt. Vì thế, sau khi chuyện này xảy ra, Thẩm Chấp vô tình trở thành người cầm đầu khối lớp 8 của Cửu Trung.
Sau này nếu có người dám trấn lột tiền của học sinh trường cậu, chỉ cần bạn học đó nhắc tới Thẩm Chấp thì người kia ắt phải nghĩ lại.
Tiết Đinh không ngờ sau một thời gian dài gã lại gặp phải Thẩm Chấp ở đây.
Mấy người nói xem gã ta có thể không sợ sao.
Anh em của gã và Hạ Giang Minh có xích mích, nhìn là biết thằng nhóc này là con nhà giàu, nói năng lại không dễ nghe thế là hai bên bắt đầu xuất hiện tranh chấp.
Phỏng chừng lần trước không ai chiếm lợi nên mới có trận này.
Ai cũng định nhờ đại ca mình lấy lại danh dự.
Tiết Đinh thật không biết đối phương có quan hệ với Thẩm Chấp nhưng chuyện đã ập lên đầu gã không thể lùi lại.
Tiết Đinh ho nhẹ: “Anh Chấp, người anh em của anh nói rất khó nghe nhưng nếu nó là người của anh thì chỉ cần nó chịu xin lỗi, chuyện hôm nay chúng ta có thể vui vẻ kết thúc.”
Dẫu gì cũng là người chứng kiến trân đánh thành danh của Thẩm Chấp, Tiết Đinh rất rõ thực lực của Thẩm Chấp, không phải gã thiếu não mà là hiện tại gã ta đã dồn vào thế ép.
Anh em sau lưng đều đang nhìn gã cả đấy.
Vì vậy gã công khai cho mình chỗ hạ, chỉ cần đối phương xin lỗi là được.
Thẩm Chấp vốn đứng sau cùng đám người nhưng vóc dáng cao ráo kia của anh thì dù có đứng sau chót cũng tạo cho người khác cảm giác hạc giữa bầy gà, câu này của Tiết Đinh rõ ràng là đang nói với anh.
Vì vậy mọi người xung quanh đều phối hợp nhường đường để Thẩm Chấp lên trước.
Anh chậm rãi đi lên đầu, nâng nửa mắt nhìn đối diện, khẽ ừm hửm.
Giọng thiếu niên mang chút uể oải vì chưa tỉnh ngủ nhưng chất giọng trong kia vẫn cực kỳ dễ nghe: “Lần nào mày cũng nói nhiều trước khi ăn đòn vậy hả?”
Tiết Đinh: “…”
Mọi người xung quanh: “…”
Cái giọng khinh khi này lại còn cả nội dung lời vừa nói.
Quá đáng bị đánh.
Hai bên vốn như thùng thuốc súng chực chờ động vào là nổ, nào biết Thẩm Chấp không những châm lửa lại còn đổ thêm dầu lên, đám bên kia không đợi anh lớn nhà mình lên tiếng đã tức giận vừa chửi vừa lao lên.
Anh bạn nhỏ trông rất đẹp trai, xông lên cứ như bay lại còn vung quyền trông bay bổng vô cùng.
Kỷ Nhiễm ngồi trong xe, cô vốn đang kinh ngạc vì gặp Thẩm Chấp, kết quả lại thấy có người đánh nhau mà người nọ còn trực tiếp đánh tới Thẩm Chấp nữa, cô vội vàng lên tinh thần nhích ra cửa sổ xem diễn không chút ngại ngùng.
Nhưng cảnh tượng cô dự đoán không hề xuất hiện.
Người anh em này trông tư thế thì rất đầy đủ, vung nắm đấm giữa không trung nhìn cũng rất lợi hại nhưng tiếc là quả đấm của cậu chưa kịp hạ xuống đã bị Thẩm Chấp đứng đối diện nâng chân đạp mạnh ngang hông.
Một đạp này trực tiếp thay đổi phương hướng bay lên của cậu nhóc và thế là cậu nhỏ bay ngược về sau mấy mét.
Một người to con như vậy lại như bao cát bị người ta trực tiếp đá bay mấy mét.
Ra tay thật ác độc.
Dù cách khá xa, Kỷ Nhiễm vẫn có thể nghe được tiếng đập nặng nề khi người kia nện xuống đất.
Nghĩ thôi cũng thấy đau.
Thẩm Chấp nâng tay lên nhẹ nhàng xoa cổ tay, ngáp một cái không hợp thời điểm: “Còn đứa nào nữa?”
Chậc chậc, giọng điệu này, quá khinh nhục người ta, có thể nhịn được chắc không phải người nữa rồi.
Vì vậy cuối cùng hai bên cũng lăn vào đánh lộn xộn, giữa đêm hè có một đám người tay đấm chân đá đánh cho hết nhiệt huyết thanh xuân dư thừa.
Trong trận hỗn chiến còn kèm theo đủ lời mắng chửi, nói chung là đã loạn thành một đống lộn xộn.
Kỷ Nhiễm nhoài người lên cửa xe mở to hai mắt nhìn Thẩm Chấp nhàn nhã đứng trong trong đám lộn xộn nọ. Có lẽ một đạp ban nãy của anh đã dọa sợ bên kia nên không ai dám tìm anh để đánh.
Chờ tới khi có hai người muốn vây đánh anh, Kỷ Nhiễm nhìn anh lại dùng một chân đá văng người trước, sau đó xoay người vung tay đấm lên mặt người sau.
Người bị đấm thẳng vào mặt đau đớn bụm mặt quỳ xuống đất.
Sau đó chẳng còn ai dám lân la đến gần anh.
Giữa trận hỗn chiến này, anh vẫn có thể nhàn nhã đứng một bên.
Mãi tới khi anh quay đầu nhìn phía xe, ánh mắt dừng ở trên người Kỷ Nhiễm, trông tư thế xem trò vui vô cùng thoải mái của cô. Dù bây giờ là buổi tối không có nắng gắt nhưng nhiệt độ buổi tối mùa hè cũng rất cao, ngồi trong xe cũng phải hóng mát chứ.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Nhiễm nhìn người vừa đi tới trước mặt mình.
Thẩm Chấp không lên xe ngay mà chỉ cúi người, hạ đầu lại gần Kỷ Nhiễm quan sát cô, “Cậu?”
Thẩm Chấp muốn hỏi, sao cô lại lên xe của mình.
Còn Kỷ Nhiễm nhìn thiếu niên ngay trước mặt, tâm trạng thoáng hoảng hốt. Cô vốn nghĩ trọng sinh là chuyện kích thích lớn nhất ông trời cho cô nhưng cô cũng không ngờ quyết định thay đổi lựa chọn của mình lại khiến cô gặp phải đối thủ trong đời mình.
Kiếp trước khi Kỷ Nhiễm về nước gia nhập ngành đầu tư, cái tên Thẩm Chấp này không ngừng vang lên bên tai cô.
Sau này cô cũng có mấy lần cạnh tranh với Thẩm Chấp nhưng kết quả không chỉ bị anh chiếm mất hạng mục còn luôn bị anh đè dưới một hạng.
Là nam thần hạng nhất được bầu chọn trong những lần bỏ phiếu không công khai của ngành đầu tư, kiêu ngạo cấm dục, gương mặt đẹp trai khiến chúng sinh đảo điên thê thảm. Từng có người nói đùa, khuôn mặt anh chính là giấy thông hành hợp tác.
Khiến không ít các quý cô tinh anh trong ngành đầu tư thầm thương trộm nhớ.
Kỷ Nhiễm đã thấy Thẩm Chấp mặc vest định chế giày tây cấm dục rất nhiều lần nhưng dáng vẻ thiếu niên tràn đầy sức trẻ lại hung dữ ác độc này của anh là lần đầu tiên cô thấy.
May mà lúc này trên mặt Thẩm Chấp hoàn toàn không có bộ dáng tàn bạo lạnh lùng khi nãy.
Vóc người thiếu niên cao ngất, dù bây giờ hơi khom lưng nhưng đôi chân kia vẫn dài bức người như cũ. Kỷ Nhiễm lại nhớ tới cảnh anh nhấc chân đạp bay người kia.
Ánh mắt anh nhìn cô không hề lạnh lùng, đuôi mắt hơi cong, con ngươi tối đen chỉ hiện chút nghi ngờ.
Nước da vốn quá trắng như kiểu Vampire không thấy mặt trời nhưng dưới ánh đèn đường mờ mờ dịu mắt lại như tạo nên một lớp sáng bạc trên người anh.
Khí thể của anh cũng theo đó dịu dàng đi hẳn.
Kỷ Nhiễm không bị biểu hiện giả dối này lừa gạt, cô hãy còn nhớ kỹ bộ dáng đánh nhau hung ác của Thẩm Chấp, nghĩ nghĩ cô ngửa đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cậu, tôi lên nhầm xe.”
Được rồi, ăn ngay nói thật đi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Thẩm Chấp của hiện tại rất nguy hiểm, hơn nữa trước khi chưa biết rõ thực lực kẻ địch Kỷ Nhiễm không tính tùy tiện trở mặt với anh.
Khuôn mặt cô thuộc kiểu xinh đẹp một cách ngây thơ, lúc yên tĩnh sẽ tạo cảm giác xinh đẹp đầy tiên khí, hơn nữa trông cô có vẻ rất ngoan ngoãn.
Tính mê hoặc rất lớn.
Giọng Kỷ Nhiễm mềm mại nhẹ nhàng, chờ cô nói xong, phải tới hai, ba giây sau Thẩm Chấp mới phản ứng lại, anh xì một tiếng, khàn giọng cười khẽ.
Mẹ nó cái này cũng có thể ngồi sai.
Kỷ Nhiễm cho rằng anh không tin, hai tay đè lên cửa kính, nghiêm túc gọi: “Anh trai nhỏ ơi.”
Cô gọi anh là muốn giải thích, cô thật sự vô tình ngồi nhầm xe hơn nữa điện thoại của cô cũng hết pin nên không thể liên lạc được với lái xe nhà mình.
Nhưng Thẩm Chấp vừa nghe được tiếng anh ơi này thì nhíu mày, theo bản năng lại gần, nhìn cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhếch mép chậm rãi trả lời.
“Hửm?”
Kỷ Nhiễm vốn đang suy nghĩ anh trả lời vậy là sao mãi đến khi thiếu niên không nhanh không chậm nói: “Cậu gọi tôi là anh trai?”
Anh tự động tỉnh lược chữ “nhỏ” đi.
Nghe thế Kỷ Nhiễm như hóa đá. Cô chợt nghĩ đến từ anh trai nhỏ này không thông dụng như mười năm sau, cô phải giải thích với Thẩm Chấp thế nào để anh hiểu ba chữ “anh trai nhỏ” này chỉ là một cách gọi khách khí kiểu như đi trên đường nhìn thấy “trai đẹp” thì gọi thôi đây.
Rất phổ biến.
Không đặc biệt chút nào.
Không chờ cô nói xong Thẩm Chấp đã đứng thẳng, quay đầu nhìn thoáng đám lộn xộn kia, kéo cửa tay lái ra: “Đi thôi.”
Kỷ Nhiễm sửng sốt, đưa mắt nhìn mấy người đang hỗn chiến kia, anh mặc kệ họ đi luôn sao?
Nhưng Thẩm Chấp đã dùng hành động nói cho cô biết anh đi thật, bởi vì anh đã nổ máy.
Thẩm Chấp thoáng nhìn qua đồng hồ trên tay, đã quá năm phút rồi. Nhìn hai nhóm người đang đánh nhau “hăng hái” không hề có ý định tách ra kia, anh đã nói với Hạ Giang Minh không được ham chiến từ trước thế nên anh lái xe chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên tiếng còi cảnh sát mơ hồ truyền đến từ xa.
Xe đã từ từ lái đi, đương nhiên Kỷ Nhiễm cũng nghe được tiếng còi cảnh sát, cô nghĩ nghĩ vẫn khẽ nói: “Chúng ta cứ đi thế này à?”
“Cậu muốn vào đồn cảnh sát chung với họ sao?” Cậu thiếu niên ngồi phía trước bình tĩnh đáp.
Lúc này đám thiếu niên đang quần thành một cục cũng nghe được tiếng còi cảnh sát, đặc biệt là Hạ Giang Minh đang ra sức chạy về phía này, câu ta kêu lên vô cùng thê thảm: “Anh Chấp, chờ em.”
Nhưng chiếc xe bên ven đường lại chẳng chờ cậu ta chạy đến đã phóng đi như tên bay chỉ để lại lớp bụi phía sau.
“Địa chỉ nhà cậu.” Thiếu niên ngồi trên tay lái nhẹ giọng nói.
Kỷ Nhiễm giật mình, hỏi lại: “Để làm gì?”
Thẩm Chấp như nghe được chuyện cười, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua cô qua gương chiếu hậu: “Không phải cậu ngồi nhầm xe sao, bây giờ tôi đưa cậu về nhà.”
“Giúp người làm niềm vui là truyền thống mỹ đức của Trung Hoa, không cần cảm ơn.”
Kỷ Nhiễm: “…”
Vì vậy Kỷ Nhiễm nói địa chỉ sau đó ngồi im không hé răng.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, trong lúc chờ đợi ánh mắt Thẩm Chấp lại như vô ý nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cô gái nhỏ phía sau ngồi rất ngoan ngoãn, cô mặc quần đùi jean, lộ đôi chân vừa trắng vừa thon của cô hiển hiện bên ngoài.
Trong đầu anh bất chợt vang lên giọng cô gái nhỏ vừa kêu anh ban nãy.
Anh trai nhỏ.
Phắc, má nó chứ giọng thật dễ nghe lại còn mềm mại nữa.