“Không sao, em vẫn ổn.” Hoắc Kỳ Ngang cười một chút: “Không phải là chị rất bận sao? Cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”
Hoáắc Viện gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó, cô nhắc đến một câu: “Năm nay em cũng hai tám sắp sang hai chín rồi! Cũng đã đến tuổi lấy vợ sinh con.”
“Chị, em vẫn chưa tính đến chuyện đó.” Hoắc Kỳ Ngang không muốn nhắc đến chủ đề này.
“Em vẫn chưa quên mối tình đầu sao? Cô ấy đã rời đi rồi, em cũng nên bắt đầu lại từ đầu.” Hoắc Viện cực kỳ đồng tình với em trai mình, bởi vì thuận theo lợi ích của ba mẹ, cho nên thân là con trai trong nhà, hy vọng của ba mẹ đều đặt lên người của em trai.
“Chị, chuyện này để sau hãy nói đi!” Mặc dù Hoắc Kỳ Ngang từ chối, nhưng trong ánh mắt anh lại lóe lên một tia sáng.
Bởi vì cuộc đời của anh đã khôi phục sinh khí rồi, chỉ là anh vẫn cần chút thời gian.
Vừa mới ăn sáng xong, Hoắc Viện đã nhận được điện thoại của bệnh viện, cô lại có một ca cần phải phẫu thuật gấp, đứa con trai nhỏ Tiểu Huy chỉ có thể để nhà cho Hoắc Kỳ Ngang nghỉ ngơi chăm sóc.
Hoắc Minh là một người cực kỳ bận rộn, mặc dù tuổi đã cao nhưng mỗi ngày đều có những cuộc xã giao không ngừng nghỉ, mới sáng sớm đã phải ra ngoài.
Ngược lại phó tổng thống như anh ở nhà lại trông có vẻ nhàn hơn.
“Cậu ơi, đưa cháu đến công viên chơi có được không ạ! Rất lâu rồi cháu chưa đến đó.” Tiểu Huy biết cậu mình là người thương mình nhất.
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Cháu muốn đi đâu chơi?”
*Đi chỗ mà lần trước cậu dẫn cháu đi ấy ạ! Cháu rất muốn đi thêm một lần nữa!”
Hoắc Kỳ Ngang không biết làm gì với cậu bé, lần trước anh đưa cậu bé đến hội trường trải nghiệm, có thể trải qua ít nhất 20 loại trải nghiệm thú vị như chiếm đóng, hải quân và lính cứu hỏa.
Cũng là nơi mà các bạn nhỏ thích đi.
“Được thôi! Cậu đi thay bộ quần áo rồi đi.” Hoắc Kỳ Ngang rất yêu thương cháu trai của mình, mẹ nó không có thời gian ở cạnh, người làm cậu như anh thật sự nên có gắng hơn.
Hơn nữa, anh chỉ cần mặc đồ đơn giản một chút thì sẽ không ai có thể nhận ra được thân phận của anh, mặc dù anh cũng hay xuất hiện trên hội nghị, trên báo, nhưng những người bình thường sẽ không chú ý đến anh.
Trong căn hộ của Kỷ An Tâm, tính tình bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu cũng sắp không chịu nổi được nữa rồi, cộng thêm việc Kỷ An Tâm hy vọng nhân dịp thời gian cuối tuần có thể đưa con gái ra ngoài dạo chơi.
Cô không biết gần đây có nơi nào có thể đi chơi nên đi hỏi Tô Hi. Tô Hi nói với cô là có thể đưa con cô đến hội trường trải nghiệm một lần, hơn nữa cũng không đông người, lại còn có nhân viên chăm sóc, trẻ con ở đó cực kỳ an toàn, cũng yên tâm.
Kỷ An Tâm nghe xong liền cảm thấy nơi đó tốt, có thể khiến con gái cô dũng cảm hơn.
Được con gái năn nỉ hồi lâu, sau khi quyết định địa điểm, cô ngồi xổm xuống nói: “Được rồi, mẹ sẽ đưa con đi nhưng con phải đồng ý với mẹ, không được đòi mẹ mua đồ chơi.”
“Vâng ạ! Con hứa với mẹ là sẽ không đòi mua đồ chơi.” Cô bé vì muốn ra ngoài chơi nên điều kiện gì cũng đều chấp nhận.
Kỷ An Tâm vốn muốn rủ cả Tô Hi, nhưng bây giờ Tô Hi đang chăm sóc con gái nhỏ nên không có thời gian ra ngoài, hơn nữa trong nhà Đường Tư Vũ cũng có hai đứa nhỏ, cho nên cô không quáy rầy nữa.
Kỷ An Tâm nắm tay con gái ra ngoài.
Tòa hội trường trải nghiệm này ở khu giải trí trung tâm thành phó, bởi vì vẫn còn sớm nên du khách không nhiều, Kỷ An Tâm mua vé cho con gái rồi vào trong, thấy con gái đang vui vẻ nhìn xung quanh.
Lúc này, cánh cửa của đội cứu hỏa đang tuyển các bạn nhỏ vào chơi được mở ra, cô bé ngay lập tức được gọi vào trong, nhân viên thay cô bé mặc đồ cứu hỏa lên, trông rất xinh xắn.
Kỷ An Tâm nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của con gái bên trong, cô cũng yên tâm hơn, bên cạnh cũng có rất nhiều phụ huynh đang nghịch điện thoại, cô ngồi trước cửa kính nhìn con gái chăm chú.
Cũng vào lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đang mua vé ở trước cửa cho cháu trai, đưa cậu bé vào trong.
“Cậu ơi, cháu muốn đi chơi trò hải quân.” Lúc này vẫn đang tuyển các bạn nhỏ, Tiểu Huy lập tức bước đến bên cạnh phòng cứu hỏa nhanh chân bước vào bên trong, những đứa trẻ 6 tui giống cậu bé có gan lớn, lại nghịch ngợm nên căn bản không cần có người thúc giục chúng nó vào trong.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy cháu trai vào trong, vệ sĩ của anh cũng vào theo, bọn họ lúc nào cũng ở cạnh người bảo vệ, cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ vang lên.
“Hiểu Hiểu có lên.” Là Kỷ An Tâm ngồi sát ngay cạnh cửa số, lúc này cô nhìn thấy con gái đang định dũng cảm trượt xuống cột, bạn nhỏ khác đều dũng cảm dùng hai chân trượt xuống dưới.