“Nếu như ba không theo dõi con, con định lừa ba tới khi nào nữa hả?” Hoắc Minh ngược lại cảm thấy anh sai rồi.
“Về sau chuyện của con, không cần ba quản.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ tức giận, anh chưa từng vô lễ như thế này, gầm gừ tức giận.
Anh bước lên lầu, vừa quay đầu cảnh cáo một câu: “Con không cho phép ba động tới cô ấy, càng không cho phép người của ba theo dõi cô ấy.”
Hoắc Minh cũng trực tiếp bị con trai làm cho sửng sốt, ông ta đột nhiên ý thức được, ông ta già thật rồi, con trai thật sự không thể khống chế nỗi.
Ông nói với con trai ở trên lầu hai: “Được, ba không động tới cô ta, nhưng ba cũng không cho con và cô ở cùng một chỗ một lần nữa, con tránh xa cô ta một chút cho ba.”
Đột nhiên Hoắc Kỳ Ngang đấm một cái vào tường, anh không trả lời, chỉ là tự trừng phạt chính mình.
Hoắc Minh vẫn đau lòng vài giây, tên nhóc này không cần cái tay này nữa sao?
Hoắc Kỳ Ngang về đến phòng, anh nhắm mát lại, năm năm trước cái áp lực này của ba lại lần nữa đè lên người của anh.
Nhưng có một niềm tin càng thêm kiên định dâng lên trong lòng anh, anh tuyệt đối không cho phép ba tổn thương tới Kỷ An Tâm.
Hoắc Viện vào trong nhà, thì thấy ông ta tức giận đứng tại chỗ, mắt trừng lên lầu hai.
“Ba, làm sao vậy?” Hoắc Viện kinh ngạc hỏi.
“Con đi hỏi em trai con đi, trong mắt nó cuối cùng có tồn tại người ba này hay không.” Hoắc Minh thở phì phò nói.
Hoắc Viện thở dài một hơi, lại là ba con đấu trí sao? Sau khi cô ly dị, vào nơi đây ở, cũng không biết làm bao nhiêu công tác tư tưởng cho em trai và ba.
Cô xách túi lên lầu, trực tiếp gõ cửa Hoắc Kỳ Ngang.
“Mời vào.” Tiếng Hoắc Kỳ Ngang đáp lại.
Hoáắc Viện đẩy cửa tiến vào, thấy anh ngồi ở trên ghế sofa, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi, cô không khỏi đau lòng.
Dù sao em trai vẫn còn trẻ tuồi, cứ như vậy đưa anh lên vị trí phó tổng thống, áp lực của anh nhát định rất lớn.
– h | “Lại cùng ba cãi nhau sao? Lân này ôn ào chuyện gì?” Hoặc Viện ngồi vào bên cạnh anh, cũng có chút cảm giác mệt mỏi.
“Ba phái người theo dõi em, ba đã biết chuyện An Tâm trở về nước rồi, e rằng đã điều tra rõ ràng mọi thứ về An Tâm rồi.”
“Với tính cách của va, ông hẳn sẽ làm như vậy.”
“Cô ấy không còn độc thân nữa, cô ấy còn có một đứa con, cuộc sống của cô ấy không nên bị quấy rầy mới phải.” Hoắc Kỳ Ngang vừa rồi tức giận, chính là như vậy, chỉ cần đụng tới chuyện làm tổn thương Kỷ An Tâm, anh liền không khống chế được cảm xúc.
Hoắc Viện nhìn em trai một lòng muốn phải bảo vệ hai mẹ con này, cô thở dài một hơi nói: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Em tránh xa Kỷ An Tâm một chút, không tới gần con bé, người của ba đương nhiên sẽ không đi làm phiền con bé nữa.”
Mắt Hoắc Kỳ Ngang buồn bã rũ xuống, anh đau khổ cắn răng: “Em không muốn rời xa cô ấy, chị, em dự định theo đuổi cô ấy lại một lần nữa.”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía chị gái, chị gái là người mà anh thổ lộ hết tốt nhất, Hoắc Viện hiểu nỗi thống khổ và nội tâm của anh.
Hoắc Viện chăm chú nhìn anh: “Em xác định muốn làm như thế sao?”
“Không có cô ấy, cuộc sống của em không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần còn có một tia cơ hội cùng với cô ấy, em cũng sẽ không buông bỏ.” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang không có có một chút do dự.
Hoáắc Viện biết không khuyên được người em trai này rồi, cô híp mắt hỏi: ” Kỷ An Tâm ở đâu? Con bé cũng giống như em sao? Muốn bắt đầu lại?”
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, buồn bực nói: “Em không rõ cô ấy nghĩ như thế nào, thế nhưng em sẽ không từ bỏ.”
Hoắc Viện chỉ muốn nói tình hình bọn họ hiện tại so với năm năm trước ác liệt hơn rồi, chí ít năm năm trước, hai người vẫn còn đang yêu nhau, có chuyện gì có thể thương lượng với nhau, hiện tại, cô nghĩ Kỷ An Tâm nhất định không muốn, hiện tại sự nghiệp cùng con gái cô ấy đều có rồi.
“Con gái của con bé là của ai? Em biết không?” Hoắc Viện cũng không cố ý moi lại đau đớn của anh, nhưng mà với chuyện này cô cũng tương đối hiếu kỳ.
Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ khổ sở: “Cô ấy nói, là do năm năm trước hận em, sau đó tình một đêm mới có.”
“Cái gì?” Hoắc Viện kinh ngạc một chút, nói như vậy, con gái Kỷ An Tâm căn bản không phải cùng với người yêu cô ấy sinh ra sao?