Hình Nhất Nặc thấy bạn tốt của mình thích Trình Duệ như vậy, căn môi nói: “Được rồi! Mình sẽ viết thư hộ cậu, khi nào cậu cần?”
“Tốt nhất là trước giờ tan học hôm nay… Mình biết chiều nay anh ấy sẽ đến sân bóng rổ đánh bóng… Lúc đó mình muốn đưa cho anh ấy.”
“Được rồi, để mình lo! Mình nhất định sẽ để anh ấy đọc xong thư tình liền thích cậu.” Hình Nhất Nặc vỗ ngực đầy tự tin.
“ỪI” Lâm Tịnh vui mừng ôm lấy cô: “Nhất Nặc, cậu thực sự là cứu tinh của mình.”
“Ai bảo mình đọc được nhiều thư tình của anh hai chứ! Từ từ luyện được một chút năng khiếu văn Chương, viết thư tình cũng không làm khó mình được. Tan học mình sẽ đưa cho cậu!” Hình Nhất Nặc võ vai bạn thân.
Buổi chiều, tiết học đầu tiên.
Môn Toán là môn là Hình Nhất Nặc không thích nhát. Thế là, khi thầy giáo khoảng 30 tuổi đang kiểm tra các câu hỏi của học sinh, thì phát hiện một trang sách màu hồng lộ ra dưới tờ giấy kiểm tra của Hình Nhất Nặc.
“Hình Nhất Nặc, đứng lên.”
Hình Nhất Nặc lập tức đứng dậy mà không biết tại sao, thầy giáo liền lấy ra trang giấy màu hồng, đó là bức thư tình cô mới viết.
Hình Nhất Nặc tròn mắt, thầm kêu “chết rÖÓI..
Thầy giáo vừa nhìn xem, liền rất tức giận: “Mới tí tuổi mà đã học viết thư tình rồi!
Trước khi tan lóp, thông báo cho phụ huynh đến.”
“Thưa thầy, bố mẹ em đưa anh trai em ra nước ngoài rồi.” Hình Nhất Nặc nhanh chóng thành thật nói.
“Ghi lại số điện thoại của phụ huynh ra mặt sau.” Thầy giáo đập bức thư tình xuống trước mặt, yêu cầu cô viết. Hình Nhất Nặc suy nghĩ, gọi điện cho anh cả nhất định không được, sẽ bị mắng! Cô nhanh trí nghĩ tới người nào đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số của Ôn Lương Diệu rồi viết ra.
Thầy giáo lấy lại bức thư đi, rất tức giận, chuẩn bị giao nó cho cô giáo dạy tiếng Anh, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Tiết học này, Hình Nhất Nặc phải đứng lớp.
Buổi chiều, trong quán trà, Đường Tư Vũ cùng ngồi với Tô Hi, còn có Diệp Du. Bài hát mới của Diệp Du đã bắt đầu tập diễn.
Bản thu âm piano của cô cũng sẽ bắt đầu thực hiện. Đường Tư Vũ lại bắt đầu có việc rồi. Diệp Du nói về Kỳ Lương. Anh ấy đã nhận một bộ phim mới, đang đến sa mạc để chọn cảnh quay. Anh ấy đã nhờ Diệp Du bày tỏ lòng cảm kích, biết ơn của mình với Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ cảm thấy áy náy, vì cô, anh mới rơi vào những ngày u ám và đau khổ đó, mà thực tế, tại concert của Diệp Du, Kỳ Lương lại giúp đỡ, động viên cô trên nhiều mặt.
Kể cả Kỳ Lương có cảm tình với cô, điều đó cũng là chuyện bình thường xảy ra giữa nam và nữ trưởng thành. Hình Liệt Hàn quá độc đoán và tuyệt tình.
“Chị thật sự ngạc nhiên đấy, Tiểu Hi hóa ra lại là con của Hình Liệt Hàn. Tư Vũ, em và Hình Liệt Hàn đã hẹn hò với nhau 5 năm trước à?” Diệp Du tò mò hỏi.
Đường Tư Vũ và Tô Hi nhìn nhau, Tô Hi thay cô giải thích: “Cũng tính là có qua lại thời gian ngắn.”
Đường Tư Vũ mỉm cười, cô và Hình Liệt Hàn không muốn người ngoài biết về vụ việc 5 năm trước, ngoại trừ người nhà.
Diệp Du không tiếp tục hỏi thăm nữa, buồi tối cô có buổi hẹn, nên rời đi trước.
“Tối nay cậu có về nhà ăn tối không?” Tô Hi hỏi Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ cũng muốn đi chơi thoải mái với Tô Hi, những phụ nữ có con, tự nhiên sẽ luôn đặt tâm tư vào con nhỏ, cô gật đầu: “Ừ, mình phải về nấu cơm cho Tiểu Hi.”
“Ôi! Nếu chỉ có mẹ con cậu ở đó, thì tó nhất định sẽ đến nhà cậu dùng bữa, nhưng Hình Liệt Hàn lại ở đấy, vậy sao tó có thể không biết xấu hổ, mà đến chứ?”
Tô Hi thở dài.
“Cậu cũng có thể đến mài” Đường Tư Vũ cười.
“Mình không thèm, đến làm bóng đèn cản trở hai người hả? Lại phải xem những màn thể hiện tình cảm, ân ái của hai người? Đúng là hành hạ “cầu độc thân” là mình đây mài” Tô Hi không muốn tự đi ngược đãi bản thân.
Đường Tư Vũ không khỏi lườm bạn mình một cái, cười nói: “Con mắt nào của cậu thấy tớ và anh ấy yêu thương, ân ái? Tớ và anh ấy không có quan hệ gì!”
“Không có quan hệ gì? Vậy Tiểu Hi đến kiểu gì?”
“Muốn chết à!” Đường Tư Vũ dùng tay đấm vào vai Tô Hi.
“Được rồi, không đùa với cậu nữa, buổi tối mình sẽ nhờ trợ lý mang đồ ăn tới. Gần đây mình không muốn ra ngoài, muốn ở nhà ăn quà vặt.” Tô Hi là một tín đồ của ăn uống, cô đem ý nghĩa của việc ăn uống phát huy đến mức cao nhất.
“Cậu cũng không sợ béo hải!”
“Béo thì béo! Béo lên, mình sẽ đổi sang đóng vai bác gái.” Tô Hi nói với vẻ không quan tâm.