Người thông minh sẽ tránh qua việc này, nếu không, đắc tội người trong giới chính trị sẽ không phải chuyện đùa.
Tô Hi nhân cơ hội gọi điện thoại cho mẹ.
Mẹ cô vẫn nói với giọng nhẹ nhàng, bảo cô có thời gian thì về nhà.
“Chị gái sao rồi ạ? Đã lâu con không gặp chị rồi.”
“Chị rất bận. Gần đây chị con đi công tác nước ngoài. Có thể vài ngày nữa sẽ về.
Chị em các con cũng nên liên lạc thường xuyên hơn.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lại nói một số chuyện trong gia đình, sau đó Tô Hi cúp máy. Trong gia tộc, tuy rằng cô cũng kiếm được không ít tiền nhưng so với địa vị trên chính trường của các anh chị em khác thì cô lại bị coi nhẹ.
Dù sao, trong gia tộc, cô chỉ được coi như một con hát, diễn viên.
Tô Hi đang lơ đãng bưng chén trà trước mặt, đột nhiên, phía đối diện có một bóng dáng tuấn tú, quyến rũ.
Tô Hi ngẳắng đầu, lập tức bị dọa sợ. Ôn Lệ Thâm đến rồi.
“Anh đến rồi.” Tô Hi bối rối chào hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm nhìn cô chăm chú: “Cô gọi món chưa?”
“Chưa! Đang chờ anh! Tôi không biết khẩu vị của anh.” Tô Hi lúng túng, nói đơn giản, thu lại những suy nghĩ vừa rồi.
Ôn Lệ Thâm lật xem thực đơn, hỏi người phục vụ vài món mình thích, cũng không cố ý chọn món đắt tiền. Gọi món xong, anh liền nhìn Tô Hi ở đối diện. Tô Hi cũng gọi hai món. Người phục vụ lấy lại thực đơn và rời đi.
Tô Hi cầm tách trà tỉnh xảo nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô quay đầu lại liếc nhìn, Ôn Lệ Thâm đang ngồi ngay ngắn, nhưng đôi mắt sâu như vực lạnh của anh lại nhìn thẳng vào cô.
Lồng ngực Tô Hi bỗng căng thẳng, cô chớp chớp mắt, buồn cười hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có vết bẩn sao?”
Sau đó, cô thực sự cho là đúng như vậy, liền tìm chiếc gương nhỏ trong túi xách của mình.
Tuy nhiên, người đàn ông đối diện lại nheo mắt hỏi: “Tối qua cô có đi xã giao không?”
Tô Hi lắng nghe, hóa ra anh có ý kiến về việc hôm qua cô từ chối mời anh ăn tối!
Cô gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy! Tôi có bữa ăn với nhà đầu tư, không thể lùi lịch được.”
“Bữa tiệc kéo dài đến mấy giờ?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục hỏi.
Đáy mắt Tô Hi hiện lên tia chột dạ, nhưng cô đáp lời ngay lập tức: “Khoảng mười giờ tối về đến nhài”
Ôn Lệ Thâm vươn tay ưu nhã cầm tách trà, đưa lên môi mỏng, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu người đi?”
“Mười mấy người! Tôi không nhớ rõ lắm, có khá nhiều người.”
“Còn nhà đầu tư thì đó chắc là một ông chủ tương đối giàu nhỉ!”
“Đúng vậy! Rất giàu.” Tô Hi phải tiếp tục rào trước đón sau những lời nói dối cho toàn vẹn, nhưng cô hy vọng có thể kế thúc chủ đề này càng sớm càng tốt.
“Tôi vẫn luôn tò mò anh làm gì!” Tô Hi muốn tách mở đề tài.
“Về mảng đầu tư!” Ôn Lệ Thâm nhẹ giọng đáp.
“ÒI Vậy nhất định kiếm được rất nhiều tiền!”
“Không chỉ kiếm được tiền, tôi còn quer biết rất nhiều người giàu có.” Đôi mắ sáng ngời của Ôn Lệ Thâm chăm chứ nhìn cô.
Tô Hi lập tức có chút khó lý giải lời nói của anh, song Ôn Lệ Thâm vẫn tiếp tục nói: “Vậy nên nhà đầu tư tối hôm qua cô đi gặp, chắc tôi cũng quen. Ông ấy tên là gì?”
Toàn thân Tô Hi như bị điện giật, lồng ngực run lên. Đối diện ánh mắt sáng, ôn hòa của Hình Liệt Hàn, nhưng cô cảm giác như thể anh đang kề dao vào ngực cô, thật áp lực.
“Tối hôm qua… chắc là anh không quen biết đâu! Ông ấy cũng không quá giàu có.”
Tô Hi nghĩ như vậy đã xong, nhưng không ngờ anh vẫn nói lại chủ đề này.
Ôn Lệ Thâm đặt chén trà xuống, nhìn cô lạnh lùng: “Ngày hôm qua cô nói dối tôi.”
“Ách… Tôi không cól” Tô Hi cứng mồm không chịu thừa nhận, trong lòng khóc ngất, lẽ nào anh biết hôm qua cô nói dối?