Thái độ của người đàn ông khiến cho Thời Du Huyên cảm thấy trong giây lát cô thậm chí còn bị ám ảnh bởi sự dịu dàng chết tiệt này, không thể tự giải thoát!
Thôi đi, dù sao giãy giụa cũng không mở ra được, dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp...!Thời Du Huyên đang tìm lời giải thích hợp lý cho sự trầm luân của chính mình, chính là không muốn thừa nhận bản thân cô cũng không ghét người đàn ông này, thậm chí còn có chút yêu thích.
Anh bây giờ không đeo kính râm, đôi mắt rất đẹp, sâu thẳm như một hồ nước không thể dò được, anh thật sự là không nhìn thấy sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã bị phá vỡ bởi một trận tấn công khác dữ dội hơn, Thời Du Huyên như một chiếc thuyền lá nhỏ va chạm trên sóng nước, bị động đón nhận tất cả những điều này.
Sau một trận cuồng phong, anh chỉ dùng một câu nói đầu tiên khiến cho Thời Du Huyên như rơi vào địa ngục.
Thịnh Hàn Ngọc ghé vào bên tai cô nỉ non: "Di Tâm, đồng ý với anh, vĩnh viễn không rời xa anh."
Trong đầu Thời Du Huyên "bùm" một tiếng.
Những lời của Giản Nghi Ninh văng vẳng bên tai cô: Sếp Thịnh là vị hôn phu của chị anh ấy, Thịnh Hàn Ngọc là sếp Thịnh...!
Đầu cô ong ong, mới vừa rồi còn cảm động cho rằng Thịnh Hàn Ngọc lên trời xuống đất tìm mình, hóa ra toàn bộ đều là tự mình đa tình mà thôi.
Người mà Thịnh Hàn Ngọc tìm không phải là cô mà là Giản Dị Tâm, mà vừa rồi cô mới bị trở thành thế thân.
Thời Du Huyên mặc quần áo tử tế, đem máy tính nhét vào bên trong Tử Tử sau đó ôm Tử Tử đi ra khỏi nhà!
Ở trong xe vệ sĩ vừa ngủ mê mệt, căn bản không phát hiện ra Thời Du Huyên đi ngang qua bên người.
Cô mù mịt bước đi trên đường, trời đã gần sáng rồi, phía đông lộ ra một vòng sáng màu trắng.
Rất nhanh mặt trời sẽ mọc lên từ phía đông nhưng Thời Du Huyên lại không biết mình muốn đi đâu, có thể đi nơi nào.
"Tinh tinh tinh..."
Điện thoại ở trên tủ đầu giường rung lên vài hồi chuông, cứ vang lên cả buổi, hồi lâu sau Giản Nghi Ninh mới không cam lòng cầm lên.
Anh đưa tay sờ soạng trên bàn đầu giường vài lần, cuối cùng nắm lấy điện thoại trong tay, mắt vẫn đang mơ màng buồn ngủ nhưng khi thấy rõ dãy số trên màn hình lập tức không còn buồn ngủ nữa!
"Alo, Ảnh Tử sớm như vậy sao cô đã gọi điện thoại cho tôi rồi?"
Giản Nghi Ninh cười đùa, dùng giọng điệu hay giỡn nói: "Có phải là nghĩ tới tôi nên ngủ không yên không? Đừng ngại ngùng, cô có thể thừa nhận điều đó mà."
Trò đùa nửa thật nửa giả, nếu như Ảnh Tử trả lời đúng như vậy thì anh ta lập tức thổ lộ.
Nếu như trả lời không phải hoặc là bị giáo huấn khiển trách một trận vậy thì có thể nói mình chỉ nói giỡn chơi thôi mà, sao cô lại coi là thật vậy?
Đã qua một hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời
"Alo, Ảnh Tử? Tức giận à? Thật xin lỗi, đều là tôi không tốt, vừa rồi tôi chỉ giỡn thôi, cô đừng giận được không? Nói đi, nói đi mà."
Người đối diện rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Lão Miêu, tôi không có chỗ ở rồi, không biết đi đâu."
Thanh âm mềm mại ôn nhu, còn làm bộ khóc thút thít làm cho lòng Giản Nghi Ninh tan nát khi nghe thấy.
"Cô bây giờ ở đâu?"
"Không biết."
0.
Anh ta nghiêng đầu để điện thoại kẹp ở giữa đầu và bả vai, vừa nói chuyện với Ảnh Tử vừa mặc quần áo rất nhanh: "Lập tức phát định vị cho tôi, tôi đi đón cô."
Giản Nghi Ninh lên xe với tốc độ nước rút một trăm mét, nhấn ga lao xuống phía dưới rồi xe lao ra ngoài.
Phía sau xe của anh ta, một chiếc xe van rất khiêm tốn theo sau, không xa không gần nhưng luôn luôn đi sau.
Lòng dạ anh ta đều đặt trên người Ảnh Tử nên không phát hiện ra.
Nhưng tốc độ xe thật sự quá nhanh, xe van cuối cùng vẫn bị mất dấu!
Hai mươi phút sau.
Giản Nghi Ninh nhìn thấy một cô gái đang ôm búp bê ngồi ở bên vệ đường, nhìn tuổi cũng không lớn lắm.
Cô gái có chiều cao và thân hình không khác biệt lắm so với Ảnh Tử, chỉ là nhìn trẻ hơn rất nhiều, trong ngực còn ôm một con búp bê gấu lớn!
Định vị đúng nhưng anh còn chưa rõ, lấy điện thoại di động ra gọi qua dãy số của Ảnh Tử, cô gái liền móc điện thoại di động từ trong túi tiền ra...!Đúng vậy! Là cô ấy!
Xe dừng bên cạnh Thời Du Huyên, cô đi đến liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó kéo mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Giản Nghi Ninh điều chỉnh hạ kính chiếu hậu, hét lên: "Oa."
"Đây là bộ dạng của cô sao? Ảnh Tử xinh đẹp tại sao phải mang mặt nạ xấu xí như vậy...!Ai, tại sao lại ngồi đằng sau thế? Hay để tôi đỗ xe rồi cô ngồi vào phía trước, hai ta nói chuyện phiếm cũng thuận tiện!"
Đúng là thuận tiện nói chuyện phiếm nhưng Giản Nghi Ninh càng muốn gần cô hơn để có thể phân biệt đây là bộ dạng chính thức của Ảnh Tử hay vẫn là thay đổi một mặt nạ khác.
"Anh đừng nói chuyện, thật ồn ào!"
Đã hai giờ trôi qua rồi mà Thời Du Huyên vẫn không kiềm chế được nước mắt cứ chảy dài trên má.
Vì vậy Giản Nghi Ninh im lặng không nói thêm gì nữa.
Một đường đi về hướng Bắc, Thời Du Huyên rốt cuộc cũng ngừng khóc, cảnh giác hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Đây là phương hướng đi về biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, cô không muốn đi.
Giản Nghi Ninh nói: "Đi về nhà tôi, ở phía trước không xa tôi có tòa biệt thự, bình thường không có người đến đó."
"Cảm ơn."
"Tôi và cô không cần phải nói cảm ơn."
Đến biệt thự của Giản Nghi Ninh, Thời Du Huyên mới phát hiện nơi này rất gần với nhà của Thịnh Hàn Ngọc!
Hai tòa biệt thự đối diện nhau xa và khoảng cách giữa chúng không hơn một cái hồ nhân tạo!
Thậm chí đứng ở bên cửa sổ có thể trông thấy quản gia Trương đang răn dạy người giúp việc ở cửa lớn.
Thời Du Huyên khóc không ra nước mắt: "Tôi không muốn ở chỗ này, có thể đổi một chỗ khác không?"
Giản Nghi Ninh vẻ mặt thành thật: "Cô không phải nói muốn tìm một nơi yên tĩnh không có người khác quấy rầy sao, ở đây vừa vặn không có ai, bình thường ngoại trừ bảo vệ một tuần hai ba lần tới quét dọn thì không có người thứ hai đến."
Thời Du Huyên biết rõ một hai lời căn bản không thể giải thích rõ ràng với Giản Nghi Ninh nên cũng không muốn giải thích.
Giản Nghi Ninh liếc mắt nhìn đối diện, cười nói: "Ồ, tôi biết rồi, cô đã từng sống ở bên kia nên sợ người bên kia nhận ra cô phải không? Không có việc gì, đừng thấy khoảng cách không xa nhưng người ở bên kia cho tới bây giờ cũng chưa từng qua bên này.”
0.
Nơi này cách biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc gần như vậy, hơn nữa Giản Nghi Ninh cũng nói ngoại trừ bảo vệ thì không có người khác ra vào hẳn là an toàn.
Nhưng vì mục đích an toàn, Thời Du Huyên vẫn nói với Giản Nghi Ninh: "Anh tìm cho tôi một bộ quần áo của người giúp việc, nếu như người khác hỏi tôi, thì anh có thể nói tôi là người giúp việc mà anh thuê không?"
Giản Nghi Ninh đáp ứng: "Được, không có vấn đề."
Thời gian đã gần đến giữa trưa.
Thịnh Hàn Ngọc tỉnh lại trong cơn say, vừa mở mắt ra lại bị ánh mặt trời chiếu vào khiến anh một lần nữa phải nhắm lại.
Đây là nhà trọ của Giản Di Tâm, anh nhớ rõ.
Những đêm qua đến đây lúc nào, làm sao tới được thì anh không nhớ, cũng không biết bản thân đã uống bao nhiêu rồi.
Đầu vẫn chưa tỉnh táo tựa như đêm qua có một giấc mộng ngọt ngào, quá đẹp, đẹp đến mức không muốn tỉnh lại chút nào.
Thịnh Hàn Ngọc đột ngột ngồi dậy, trên người anh không mặc quần áo, ga trải giường lộn xộn và màu đỏ sậm trên ga giường nhắc nhở anh rằng đêm qua đã xảy ra một chuyện không thể diễn tả được, không phải là một giấc mơ!
"Di Tâm, Di Tâm!" Không có người lên tiếng.
Thịnh Hàn Ngọc lập tức tỉnh táo, mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống dưới, vừa gọi vừa tìm kiếm ở tất cả các gian phòng.
Phòng ngủ thứ hai không có, thư phòng không có, phòng khách, toilet, phòng bếp đều không có người...!nhưng anh lại phát hiện nhà trọ không giống với lúc trước!
Trên tủ tivi là một dãy búp bê nhỏ nhắn xinh xắn, dễ thương với đủ hình dáng khác nhau, khi chạm vào đầu chúng cứ gật gù cúi đầu, vô cùng đáng yêu.
Anh mở cửa tủ lạnh, tủ lạnh chứa đầy thức ăn, hoàn toàn khác với lần trước anh nhìn nó.
Trong thùng rác thậm chí còn có bình sữa chua đã uống qua, cái túi đựng đồ ăn vặt, lõi quả táo...!
Tất cả đều chứng minh rằng hai ngày nay Giản Di Tâm đều sinh hoạt ở đây!
"Đáng chết!"
Thịnh Hàn Ngọc đấm một phát xuống mặt bàn, mắng chính mình.
Hiện anh đặc biệt hối hận, hối hận về ngày hôm qua, quả thực muốn đánh cho chính mình một trận!
Ngày hôm qua tại sao lại uống rượu?
Nếu như không phải uống nhiều rượu, anh cũng không làm ra việc thô lỗ như vậy với Giản Di Tâm, cô ấy nhất định là đang trách anh cho nên mới trốn đi không muốn gặp.
Thịnh Hàn Ngọc gọi điện thoại cho Giản Nghi Ninh, anh cảm thấy Giản Nghi Ninh nhất định biết rõ Giản Di Tâm đang trốn ở nơi nào, cũng nói không chừng chính anh ấy đang cho Giản Di Tâm trốn nhờ.
"Tút tút tút."
Chương 31: Ở Gần Ngay Trước Mắt Mà Tựa Như Xa Cách Tận Chân Trời
Cập nhật 3 năm trước