Chương 172

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 172

Yêu cầu này nằm trong dự liệu của Ngôn Minh Phúc, nhưng cũng là ngoài ý muốn.

Nhà họ Ngôn đã chịu ơn của anh lớn đến như vậy, anh có đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nữa thì ông ấy cũng sẽ cắn răng đồng ý.

Nhưng bây giờ, vậy mà chi kêu nhà họ Ngôn bào đảm an toàn cho Hứa Trúc Linh, đây trong mắt ông ấy có vẻ không đáng cho lắm.

Ông ấy nhịn không được nhắc nhờ: “Cậu Trung, yêu cầu này của cậu không phải đơn giản quá đẩy chứ? Chỉ đơn giản là bào vệ con bé kia thôi, cũng không cần làm to chuyện như vậy, bán cho tập đoàn nhà họ Ngôn của bọn tôi ân huệ lớn như vậy?”

“Bởi vì cô ấy xứng đáng, tôi nghĩ về điểm này thì anh Ngôn sẽ càng có tiếng nói hơn cả tôi, tôi đang cố gắng học tập từ anh đây.”

Ngôn Minh Phúc nghe thấy thế không nhìn được nhếch khỏe môi mim cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong giới quyền quý ở Đà Nẵng, tôi luôn là tấm gương phản diện, bị người bàn tán như một chuyện cười, thế mà cậu lại học theo tôi?”

“Bởi vì cô ấy đảng giá để tôi làm thế, không phải vậy sao? Tôi nghĩ chị dâu trong mắt của anh cũng xứng đáng như vậy.”

Ngôn Minh Phúc nghe thấy thế đôi mắt cũng trở nên tối tăm thêm vài phần, nói như thế thì trái lại bọn họ có chút cùng chung chí hướng rồi.

“Cậu Trung, nếu như cậu và tôi về lại ngày xưa vậy chắc sẽ là bậc để vương yêu người đẹp không yêu giang sơn rồi.”

“Cô ấy chính là giang sơn của tôi, không có gì có thể quan trọng hơn cô ấy. Vì thế tôi không còn yêu cầu gì khác nữa, nhà họ Ngôn lớn mạnh, vậy thân phận vợ chưa cưới của tôi cũng sẽ được nâng cao theo đó. Nhưng tôi vẫn còn cần anh Ngôn giúp tôi một chuyện, tôi biết chị nhà thường hay tham gia những buổi tụ họp của các quý bà, xin nhờ dẫn vợ chưa cưới của tôi theo.”

“Chi khi mọi người thấy nhà họ Ngôn xem trọng cô ấy thì bọn họ mới nhún nhường cô ấy mấy phần, cũng không dám tùy tiện có ý đố. Một minh tôi không thể bảo vệ cô ấy chu toàn, vì thể tôi muốn mời thêm người cùng giúp đỡ tôi

“Đây tất nhiên là chuyện nhỏ, chi là… Tôi muốn đưa ra một yêu cầu.”

Ngôn Minh Phúc nghiệm mặt nói.

“Mời anh Ngôn nói, chỉ cần không quá đáng thì tôi sẽ đồng ý hết.”

“Cậu và tôi hợp tác với nhau trở thành tường thành mạnh mẽ cứng rắn nhất ở Đà Nẵng. Tôi muốn khi người khác nhắc đến nhà họ Ngôn của tôi thì vừa nghe tên đã kinh hồn bạt vía, không dám đụng chạm tới. Một mình tôi không thể nào trở thành bá chủ của Đà Nẵng, nhưng cùng cậu thi chắc chắn được rồi.”

“Nhưng mà… Còn nhà họ Cố nữa, anh cả tôi không phải là người bình thường.” Cổ Thành Trung có hơi ngạc nhiên với lời này của Ngôn Minh Phúc, ông ấy không giống như người có lòng tham, nếu thật sự có thì mấy năm nay cũng sẽ không sống như vậy.

Anh rất khâm phục Ngôn Minh Phúc, mê muôi sắc đẹp, nghe lời bà xã, còn có thể quản lý nhà họ Ngôn được thành như vậy, thậm chí còn làm Cổ Chí Thanh khen không ngớt lời.

Có thể thấy được người này xuất sắc đến cỡ nào, chỉ sợ… Năng lực còn hơn cà anh.

Ngôn Minh Phúc vẫn luôn không thể hiện hết toàn bộ năng lực của chính mình. “Cậu và tôi hợp tác mà còn sợ anh cả của cậu nữa sao? Tôi biết giữa cầu và anh cả cậu có xích mích với nhau, nếu cậu muốn bản thân mình an toàn, bà xã mình an toàn, vậy thì nhất định phải vượt mặt hơn người khác. Cố Triệt là chưởng ngại vật, có thể tiêu diệt, đến lúc đó cậu lên tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Cố, không cần giúp đỡ tôi gì cả, tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Lúc tôi cần câu giúp đỡ, cậu nhất định phải dốc hết sức mình giúp tôi!”

“Sau khi chuyện thành công, muốn tôi chắp hai tay nhường lại nhà họ Ngôn cũng không thành vấn đề, cậu chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện!”

Ngôn Minh Phúc nói từng chữ nặng nề, cả người đều bắt đầu trở nên thâm sâu khó lường,

Giọng nói của ông ấy trầm thấp khàn khàn, ánh mắt tối tăm bí ẩn.

Trong thân thể ông ấy như có một con thú bị nhốt, rốt cuộc tìm được nơi để thoát ra, chạy nhào ra ngoài. Cổ Thành Trung biết, xem như bây giờ có gặng hỏi

thì Ngôn Minh Phúc chắc chắn cũng sẽ không nói đó là chuyện gì.

Chi là.. Rốt cuộc là ai có thể làm cho ông ấy đánh đổi bằng một cái giả lớn như vậy, cho dù là phải trả giá bằng toàn bộ nhà họ Ngôn?

Ngôn Minh Phúc điên rối sao?

Cổ Thành Trung nhíu chặt chân mày, rơi vào suy tư, đây không thể nghi ngờ là một cuộc đánh cược.

Chi là cuộc đánh cược này, một vốn bốn lời, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ về nguy hiểm trong đó. “Cậu Trung, cậu không cần lo lắng tôi sẽ giở trò bịp bom, tôi thật sự thành tâm thành ý muốn giúp cậu. Mấy năm tôi vẫn luôn tìm một người bạn cùng hợp tác, nhưng không ai có thể giúp được tôi. Mãi đến tận khi cậu xuất hiện, năng lực của cậu không hề thua kém gì tôi, nhìn thì tường đâu chỉ có một tập đoàn J&C, nhưng vẫn còn có nhà họ Ôn ở nước Anh xa xôi giúp đỡ cậu.

Cậu có nguồn tài nguyên phong phú ở nước ngoài, không lâu trước đó nhà họ Ôn cũng đã lấy được hiệp ước Mỹ thứ kỳ.”

“Câu là một lưỡi dao bén, tôi chỉ muốn điều khiển cậu nhất thời, để giúp tôi một chuyện. Chờ đến chuyện này kết thúc, đường ai nấy đi, những gì nên đưa cho cậu tôi cũng sẽ không thiếu một phần.”

Có Thành Trung nghe thấy thế có hơi giật mình, Ngôn Minh Phúc quả nhiên là một con cáo già, thể mà lại điều tra ngọn nguồn của anh kỹ lưỡng như vậy.

Bình thường người ngoài chỉ biết ông ấy là đầy tớ của bà xã, nghe lời Thẩm Thanh đấu đá lung tung.

Nhưng lại không ngờ Ngôn Minh Phúc cũng có lúc ngang tàng điên cuống như vậy.

“Được.”

Cố Thành Trung không do dự nữa, nếu đã muốn đánh cược, vậy nên đánh cước hết mình.

Ngôn Minh Phúc nghe thấy thế thờ phào nhẹ nhõm.

Ông ấy vẫn có chút lo rằng Cổ Thành Trung không đồng ý, vì thế bất đắc dĩ phải đẩy nhà họ Ngôn ra làm mỗi câu.

Cổ Thành Trung đứng dậy đi đến trước mặt ông ấy, Ngôn Minh Phúc đứng bắt tay với anh.

Hai người đàn ông cùng nhau bắt tay, mạnh mẽ đến như vậy.

“Hy vọng hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Minh Phúc cười nói.

“Um, hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Minh Phúc vẫn không nói gì thêm, quay người rời đi.

Cổ Thành Trung nhìn bóng lưng rời đi của ông ấy, rái vào im lặng.Ngôn Minh Phúc là loại người gì, ông ấy cũng không hám danh hám lợi, bây giờ lại có gia đình đám ẩm, là thứ gì có thể xứng đáng cho ông ấy buông tay đọ sức, bất chấp hậu quả?

Ngôn Minh Phúc còn bí ẩn và đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì anh đã tưởng tượng.

Cũng còn may, người này là bạn, không phải kẻ thủ.

Trên đường anh về nhà, nhận được một email, là của Ngôn Minh Phúc gửi đến.

Sau khi anh mở ra có chút khiếp sợ, Ngôn Minh Phúc thể mà lại điều tra Cổ Triệt rõ ràng đến như vậy, tất cả những sản nghiệp cá nhân cũng điều tra rõ ràng như thế, thậm chỉ còn có chứng cứ Cổ Triệt rửa tiến.

Tuy rằng chứng cứ yếu ớt không đủ để lật đổ Cố Triệt, nhưng ông ấy có thể điểu tra ra được những chuyện này đã cực kỳ tài giỏi rồi.

Không lâu sau Ngôn Minh Phúc gọi điện thoại sang, hỏi: “Đã xem tài liệu chưa?”

“Tôi không ngờ là anh lại điểu tra Cổ Triệt tỉ mỉ như vậy.”

Anh tốc sức làm ăn hết bốn năm trời mà cũng không điều ra được nhiều như vậy: “Không cần ngạc nhiên, tôi đã sớm sắp xếp. nhưng cậu ta lòng dạ hẹp hồi, tính tình cũng nhỏ nhen. Chi so hợp tác với cậu ta thì cậu ta lại nghĩ đến chuyện chiếm đoạt luôn đối tác của mình. Vì thế nên tôi mới từ bỏ, nhưng những thứ này vẫn còn đang nằm trong vòng điều tra của tôi, tôi nghĩ cuối cùng rồi cũng sẽ có chỗ dùng đến, không ngờ là nhanh như thế đã có người cần dùng đến rồi.”

“Đây là chút lòng thành nho nhỏ của tôi, sau đó tôi đã sắp xếp hết rồi, con chó cảnh chờ tin tức của tôi thôi, tôi nhất định sẽ nhổ cải đinh trong mắt dùm cậu, xem như là quà đáp lễ tặng cho cậu.”

“Ngôn Minh Phúc, anh còn đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng.”

“Cũng không phải đâu, mà vì tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều thôi, nếu như cậu đến cái tuổi như tôi thì những thứ này cậu cũng có thể cảm được. Chẳng qua là tôi có lòng kiến tri mà thôi, được rồi, không nói nhàm nữa, gặp sau nhé.”

Ngôn Minh Phúc vội vàng cúp điện thoại.

Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày, anh vẫn cảm thấy là mình đang điều khiến sợi dây này, chầm chậm đi về phía trước.

Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện, dược Thẩm Thanh cứu ra, sau đó Thẩm Thanh nhận lửa Trúc Linh làm con gái nuôi đế giải vây.

Sau đó anh đổ thêm dầu vào lửa làm to tin tức này ra, uy hiếp kẻ khác,

Anh cho rằng mọi chuyện đang đi theo quỹ đạo của bản thân mình, nhưng… Bây giờ anh mời phát hiện ra, Ngôn Minh Phúc lại càng giống như người đứng đằng sau, ngay cả anh cũng trở thành con cờ.

Cổ Thành Trung nhíu chặt lông mày.

Anh đã quen tính toán người khác, đột nhiên bị người khác tính toán, cảm giác này không hề tốt đẹp gì cho cam.

Anh vẫn không có chứng cử chứng minh những suy nghĩ của mình, nhưng luôn cảm thấy tám chín phần mười. Ngôn Minh Phúc… Người này không thể nào coi thường được.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]