Chương 184
“Nguyên Doanh… Chúng ta kết hôn sớm hơn chút được không?”
“Em không cảm thấy bây giờ quả gấp gáp sao, còn phải chuẩn bị một khoảng thời gian nữa? Anh cũng cảm thấy không thể để em cho em uất ức hoài được.”
Nhưng mà…”
“Chuyện kết hôn anh sẽ bàn bạc với chú, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với em đâu. Em chỉ cần yên tâm đợi gả cho anh là được rồi.”
Nguyên Doanh cắt ngang lời cô ấy.
Cô mở miệng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc rối cuối cùng không nói gì nữa.
Nếu như… tình cảm của Nguyên Doanh đối với minh không đủ kiên định thì cho dù bây giờ kết hôn cũng không được gì.
Nếu như anh ấy yêu mình sâu đậm, không còn gì nghi ngờ, thể thi… trong một năm hay hai năm có khác gì đâu?
Rốt cuộc cô ấy không tin tường bản thân mình hay là không tin tưởng anh ta?
Nếu như thật sự không tin tưởng… Thế thì tình cảm này sớm muộn cũng sẽ xa rời.
“Em tin anh.”
Cô ấy nói từng câu từng chữ chắc nịch,
Cô chỉ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông trước mặt, tin rằng anh ấy sẽ không phụ lòng mình, sẽ cho cô ấy một hôn lễ hoàng tráng. Buổi trưa họ ăn cơm xong thì Nguyên Doanh đưa
Cổ Ngọc Vy về biệt thự.
Tinh thần cô ấy có chút không tốt, mặt mày ủ rủ.
Hôm nay Cổ Thành Trung nghi, cho nên phòng học của Hứa Trúc Linh cũng chuyển từ văn phòng về nhà.
Cô nhìn Cổ Ngọc Vy hồn bay phách lạc, không khỏi lo lắng: “Ngọc Vy, em sao vậy?”
“Không… Không sao..”
Cô ấy miễn cưỡng nở cụ cười.
Đây làm gì giống với dáng vẻ không sao? Hứa Trúc Linh mau chóng đỡ. Cô Ngọc Vy ngồi xuống, sau đó rót ly nước. đang chuẩn bị đi gọi Cổ Thành Trung xuống thì Cô bị Có Ngọc Vy cản lại.
“Không cần đâu, tôi chỉ là bị thương nhỏ, có chút khó chịu mà thôi. Tôi nghi ngơi một lát là khỏi, cậu làm xong bài tập rổi?”
“Vẫn còn một chút, thể cậu nằm ở đây, tôi đi lấy cái chăn.”
“Trúc Linh…”
Cố Ngọc Vy đột nhiên gọi cô lại.
“Sao thế?”
“Nếu như có một ngày, tôi với Bạch Minh Châu đứng về phía đối lập nhau, cãi nhau rất căng thẳng, cậu sẽ chọn giúp ai?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì chau mày lại, hai người họ sao lại cãi nhau căng thẳng?
Nếu như Cố Ngọc Vy gả cho bác sĩ Doanh thì Bach Minh Châu không phải là em chống của cô ấy sao?
Hứa Trúc Linh vẫn đang chìm vào thắc mắc, thì Cổ Ngọc Vy có hơi mệt mỏi khua khua tay, nói: “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu đi lấy chăn giúp tôi đi.””O ừm”
Hứa Trúc Linh vội vàng trả lời.
Cô không chỉ lấy chăn mà con lấy rất nhiều đồ ăn vặt nữa. “Nếu như cậu có gì không vui thì phải nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cậu đưa ra biện pháp giải quyết. Cái thế giới này nghĩ cũng nhò thật, cậu là em chống tương lai của tôi, Bạch Minh Châu là em chống tương lai của cậu. Còn tôi với Bạch Minh là bạn thân, Nguyễn Doanh với Cô Thành Trung cũng là bạn. Quả nhiên đúng với câu nói, khôi phải người một nhà, không vào cùng một cửa nhà.”
“Vậy sao? Nhưng có nhà có cửa sống, có nhà có cửa chết..”
Cổ Ngọc Vy đau buồn nói, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, trong nhất thời Hứa Trúc Linh không có nghe rõ.
“Tôi phải quay về đây, đừng nói cho anh ba tôi biết là tôi có đến.”
Cô ấy vốn dĩ muốn tìm người tâm sự, nhưng những lới đó làm sao nói ra được.
Đến cuối cùng vẫn phải tự mình nuốt xuống.
Cô ấy đã tìm hacker, hack camera, xóa hết những
đoạn ghi hình đó,Cô ấy hủy bỏ hết tất cả chứng cử chuyện này xem như hoàn toàn qua đi rồi, sẽ không gây sóng gió lên nữa.
Hứa Trúc Linh nhìn bóng dáng rời đi của Cố Ngọc Vy, đột nhiên cô rất đau lòng.
Cổ Ngọc Vy ở trước mặt cô lúc nào cũng cười nói vui vẻ, là cô gái có tinh thần phấn chấn, nhưng bây giờ… sao lại biến thành con người trầm lặng đến đáng sợ thể này?
Có Ngọc Vy đi đến cửa, không ngờ Hứa Trúc Linh đột nhiên lao đến ôm lấy mình,
“Sao vậy..” Cổ Ngọc Vy cơ hơi ngạc nhiên.
“Không biết tại sao, trực giác của tôi nói cho tôi biết, bây giờ cậu rất yếu đuối rất đau buồn, cắn tìm một người để ôm. Mặc dù tôi không biết cậu đã xảy ra chuyên gì, nhưng tôi muốn cho cậu một cái ôm. Câu sẽ không phải ở một mình đâu, anh cậu, ông cụ và còn có tôi… đều ở phía sau cậu.”
Cổ Ngọc Vy nghe thấy lời này thì tim đập thình thịch, khỏe mắt đỏ bừng lên.
Cô ấy ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh, kiểm nén không khóc nhưng nước mắt cứ tùy ý rọi xuống. “Khóc ra dược là tốt rồi, dừng giữ trong lòng, tôi đưa cậu đi giải tỏa áp lực nha.”
Hứa Trúc Linh kéo Có Ngọc Vy lên xe, một đường đi đến tiệm đồ ngọt.
Cô chọn rất nhiều loại bánh kem đặt trước mặt Cổ
Ngọc Vy.
“Cái này? Giải tỏa áp lực?”
“Cậu thử đi.
Cô nhin Cổ Ngọc Vy với vẻ mặt đầy mong đợi.
Cổ Ngọc Vy bán tín bán nghi, thử một cải, rất ngọt rất béo, nhưng cô ấy không nỡ bỏ xuống.
Vị đắng cuộn trên đầu lưỡi đã bị vị ngọt lấp đầy hoàn toàn.
Cô ấy nhét cả một cải bánh vào miệng, vừa ăn vừa khóc, nước mắt chảy dài trên mặt.
Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ của cô ấy, trong lòng vô cùng đau xót.
Lúc trước cô cũng như vậy, vừa ăn vừa khóc, cho nên cô biết cảm giác này thật sự rất khó chịu. Hứa Trúc Linh cũng bắt đầu ăn theo, cô cũng không vui rồi,
Trong chớp mắt bánh kém đã được ăn hết, không ngờ Cô Ngọc Vy lại mua thêm vài cái nữa.”Đứng ăn nữa… ăn nhiều sẽ mập đấy.”
“Nhưng mà… Ở đây vẫn rất đau rất đau, phải làm sao?”
Cố Ngọc Vy chỉ vào tim của mình, đôi mắt đỏ au, nước mắt lăn tròn nhìn mình.
“Cậu sẽ không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Cố Ngọc Vy gật gật đầu: “Không chỉ là cậu, mà ai tôi cũng không nói được.”
“Cái đau không thể nói ra là đau đớn nhất. Cậu thử lớn tiếng khóc to lên, giống như con nít vậy, kiểu khóc òa lên ấy. Khóc một trận là được rối.”
“Nhưng mà tôi hét không được.”
“Ai cũng có lần đầu tiên mà? Kiểu oa oa đó, nếu như cậu cảm thấy mất mặt thì tôi có thể che mặt lại giúp cho cậu.” Cố Ngọc Vy nghe vậy thì vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cô ấy khẽ rủ mắt xuống, nước mắt rơi lã cha.
Cô ấy run vai, sau đó nức nho rồi âm thanh từ từ phát ra.
Cuối cùng Cổ Ngọc Vy nằm sấp trên bàn, oa một tiếng đau khó.”A!”
Giọng cô gào thét rất khản, giống như cất giấu một nỗi khổ sâu đậm vậy.
Hứa Trúc Linh không thể làm gì được, chỉ có thể đứng ở bên âm thẩm vỗ vào lưng của cô ấy.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về họ, lần này Hứa Trúc Linh rất hào phóng, bao cả tiệm, cho cô ấy khóc một trận thật đã.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Ngọc Vy khóc nguyên nửa tiếng đồng hồ, mắt sưng húp lên rồi.
Cô ấy lau nước mắt, thở một hơi dài, quả thực thoải mái hơn lúc này rồi.
“Đồ hơn chưa?”
“Tôi muốn uống rượu, tôi đưa cậu đi uống rượu nha”
Tâm tranh của Cổ Ngọc Vy đã đơn hơn nhiều rồi, cô ấy phỏng khoáng vỗ vỗ vai của Hứa Trúc Linh.
Cô bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vàng khua tay, nói: “Không được đâu, anh cậu sẽ đánh gãy chân tôi đó!”
“Tôi bảo vệ cậu, anh ấy dám? Cùng lắm để bổ tôi ra mặt, để ba tôi trút giận cho cậu.”
“Thật không? Cậu có chắc có thể bảo vệ được tôi không?”
Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
“Đương nhiên rồi.”
Sau đó Cổ Ngọc Vy với Hứa Trúc Linh khoác vai nhau đến quán bar.
Buổi chiều, quán bar đã bắt đầu mở cửa rồi, dần dần náo nhiệt lên.
Đây là quán bar khá cao cấp, không có nhiều thứ hỗn tạp, những người đến đây hơn nửa là người có máu mặt. Đương nhiên, cũng có kiểu phục vụ giải trí tiêu khiển cho khách.