CHƯƠNG 179: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (BẢY)
“Cho tôi hai ngày suy nghĩ.” Diệp Lăng Thiên hút hai điếu thuốc rồi nói với Hứa Hiểu Tinh. Trong lòng anh đang tính toán, tiền thuê đắt như vậy, mặc dù Diệp Lăng Thiên không hề nghi ngờ việc đi sang bên đó có thể kiếm đủ tiền, thế nhưng điều kiện đầu tiên đó là anh phải có tiền. Tiền thuê đắt như thế, tính toán hết những thứ khác cũng có thể biết, chi phí chắc chắn cũng không ít. Diệp Lăng Thiên thận trọng phỏng đoán rằng, số vốn đầu tư cuối cùng ánh chừng sẽ đạt đến con số ba trăm mấy, sáu trăm triệu. Anh hoàn toàn không thể xoay sở được số tiền lớn như thế.
Cho dù Hứa Hiểu Tinh có đủ, nhưng anh thật sự không thể mượn cô ấy được. Một khi mượn, nếu như kiếm được thì không nói làm gì, nhưng nếu như lỗ thì làm sao? Bản thân anh lấy đâu ra tiền trả? Anh biết cho dù anh lỗ vốn toàn bộ số tiền mượn của Hứa Hiểu Tinh, cô cũng sẽ không ép anh phải trả, thế nhưng đây chính là lý do anh không thể mượn tiền cô.
“Anh còn do dự cái gì nữa? Diệp Lăng Thiên, tôi đã nói rõ hết với anh như thế rồi, tôi lấy quan điểm của một chuyên gia khẳng định với anh, chỉ cần anh làm ăn buôn bán ở mặt tiền của cửa hàng này, duy trì tiêu chuẩn khẩu vị, hương vị bây giờ, kèm theo phục vụ tốt, tuyệt đối có thể kiếm đủ tiền. Hơn nữa còn kiếm được hơn nhiều so với bây giờ, anh không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.”
“Anh biết không? Mặt tiền của cửa hàng này là tôi cầu xin người ta giữ lại cho tôi đấy, rất nhiều người đều muốn nó. Nếu anh đợi thêm hai ngày nữa, nói không chừng mặt tiền này đã không còn nữa rồi. Anh đi xem thử con đường đó đi, ngoại trừ cửa hàng này hết kỳ hạn hợp đồng, anh thử nhìn xem còn mặt tiền cửa hàng nào còn trống không? Nếu ngày mai anh không đi, thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Ngoài ra, mấy ngày nữa tôi phải trở lại thành phố Y. Kỳ nghỉ đến rồi, mẹ tôi nhất định muốn tôi trở về, mỗi năm tôi đều trải qua kỳ nghỉ đông ở thành phố Y, chủ yếu là vì ba mẹ nhớ tôi và tôi cũng nhớ họ. Nếu bây giờ anh không đi thì quyết định chuyện này thật cẩn thận, thật sự không còn cơ hội nữa đâu. Suy nghĩ của tôi chính là, tôi giúp anh sắp xếp ổn thỏa chuyện của cửa hàng này, sau đó ở bên ba mẹ hơn một tháng.” Hứa Hiểu Tinh hơi sốt ruột.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ sốt ruột, lo lắng của Hứa Hiểu Tinh, anh nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy được, ngày mai tôi đi với cô qua đó, ngày mai không bán hàng ở bên này nữa, gần đây Diệp Sương cũng mệt rồi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương nằm bò trên bàn đã ngủ say, nói.
“Anh đừng nói Diệp Sương, anh nhìn lại bản thân mình trước đi. Anh nhìn lại anh xem, trước đây là một người người đàn ông giàu nghị lực, sức sống như thế nào, còn bây giờ thì sao? Xuất hiện quầng thâm dưới mắt, cơ thể chán chường, uể oải, nếu như không nghỉ ngơi, sức khỏe của anh thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó. Đợi sau khi anh tiếp nhận buôn bán ở mặt tiền cửa hàng đó rồi, sẽ không cần phải vất vả như thế này nữa.” Hứa Hiểu Tinh đau lòng nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười cười, không nói thêm gì nữa. Việc buôn bán quả thật không tốt lắm, buổi tối hôm đó chỉ bán được hơn hai triệu, Diệp Lăng Thiên biết nếu cứ tiếp tục buôn bán ở con đường này chắc chắn sẽ không thể kiếm được một đồng nào nữa cả. Tối hôm đó, cũng thu sạp sớm, hơn mười hai giờ đã dọn hàng về rồi. Vẫn như trước đây, Hứa Hiểu Tinh lái xe đưa Diệp Sương về, còn Diệp Lăng Thiên thì tự mình đạp chiếc xe ba gác.
Nửa tháng trở lại đây bán đồ nướng, thật ra thu nhập cũng không tồi. Diệp Lăng Thiên tự mình tính toán, nửa tháng nay, ngoại trừ tiền vốn, anh vẫn kiếm được gần hai mươi tư triệu. Trừ đi chi phí xe ba gác, tủ lạnh, lò nướng thì vẫn còn chín, mười triệu. Chính vì điều này, đã củng cố niềm tin sẽ tiếp tục bán đồ nướng của Diệp Lăng Thiên.
Sau khi về nhà, Diệp Lăng Thiên tiễn Hứa Hiểu Tinh rời đi, sau đó quay trở lại nhà, Diệp Sương đã tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ.
“Diệp Sương, đợi một lát rồi hãy ngủ, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với em.” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, nghiêm túc nói, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Chuyện gì vậy anh, nghiêm túc thế?” Diệp Sương cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Anh muốn bán căn nhà này của chúng ta.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Bán nhà?” Diệp Sương trợn trừng hai mắt, sau đó hỏi: “Vậy chúng ta sẽ ở đâu?”
“Tìm chỗ khác ở.” Diệp Lăng Thiên nghĩ ngợi rồi nói.
“Không phải chứ anh, vì sao anh lại muốn bán nhà thế? Có phải là để trả tiền cho công ty của chị Vũ Hân không? Không sao đâu, bán thì bán, chúng ta thuê chỗ khác ở là được. Dù sao chỗ này cũng không tốt, xa trường học, mỗi ngày anh còn phải đạp trên chiếc xe ba gác đó lâu như thế, quá vất vả.” Sau khi bất ngờ, Diệp Sương cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không phải là trả tiền cho công ty, số tiền đó chưa cần phải trả ngay lúc này. Thật ra, anh muốn bán căn nhà này để góp tiền mở cửa hàng. Em cũng biết, con đường ăn vặt phía bên trường sắp dỡ bỏ và dời đi nơi khác rồi, bây giờ căn bản đã không buôn bán nữa. Chúng ta phải tính toán đến bước tiếp theo.”
“Hôm nay, chị Hiểu Tinh của em nói với anh rằng, cô ấy giúp anh tìm một mặt tiền cửa hàng bên đường Hồ Bắc trước cửa trường học của bọn em, bảo anh sang bên đó mở một cửa hàng đồ nướng. Anh cũng nghĩ qua rồi, sang bên đó bán hàng, nói không chừng thật sự có thể kiếm được nhiều tiền, vấn đề quan trọng nhất là bây giờ anh bắt buộc phải tìm được thị trường. Mặc dù con đường ăn vặt đã không còn nữa, chúng ta có thể đi nơi khác bày quầy ra tiếp tục bán hàng, thế nhưng anh nghĩ việc đó không phải là kế sách lâu dài. Em phải đi học, em phải tìm việc làm, hơn nữa, chúng ta cũng không thể cứ ở mãi chỗ như vậy được, chúng ta vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền, mua nhà, cho nên anh cũng quyết định đi sang bên đó mở cửa hàng.”
“Nhưng mặt tiền của cửa hàng đó khá đắt, anh đoán chừng, sửa sang toàn bộ cũng phải ba trăm mấy, sáu trăm triệu. Mặc dù chị Hiểu Tinh của em có một tấm thẻ ngân hàng đặt ở chỗ anh, bên trong cũng áng chừng 600 triệu, thế nhưng anh không muốn dùng chỗ tiền này. Chúng ta đã nợ người ta quá nhiều rồi, không thể nợ thêm được nữa. Mặt khác, làm buôn bán luôn luôn xảy ra rủi ro, chẳng may bị lỗ thì sao? Đây là toàn bộ số tiền tích cóp được của chị Hiểu Tinh em trong suốt bao nhiêu năm đi làm, cho nên anh muốn bán căn nhà này của chúng ta, bây giờ anh muốn hỏi thử ý kiến của em. Căn nhà này không phải là của một mình anh, mà là của cả hai chúng ta, chỉ cần em nói em không muốn bán, vậy thì anh sẽ không bán, cùng lắm thì chúng ta tìm một chỗ khác tiếp tục bày quầy bán hàng là được.” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nói.
“Anh, vậy tại sao khi anh tiêu hết tiền lên người em, anh lại không chia sẻ với em chứ?” Diệp Sương hơi tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó mới hiểu ý của Diệp Sương.
“Em là em gái anh, chúng ta là người nhà, anh có thể một lòng một dạ vì em, chẳng lẽ em có thể kéo chân anh ư? Vả lại, nếu anh mở cửa hàng, kiếm được tiền rồi, không phải là em cũng có thể được thơm lây, hưởng phúc với anh hay sao? Anh trai à, em ủng hộ anh, Napoleon đã từng nói: “quân sĩ không muốn làm Tướng quân thì không phải là quân sĩ tốt”. Ông chủ đồ nướng mà không muốn mở cửa hàng thì cũng không phải là một ông chủ đồ nướng tiêu chuẩn. Cho dù anh làm gì, em cũng ủng hộ anh hết mình.” Diệp Sương cười hi hi nói.
“Con nhóc này, không nghiêm chỉnh gì cả.” Diệp Lăng Thiên cười mắng.
“Được rồi, anh, sau này loại chuyện như vậy không cần phải hỏi dò ý kiến em đâu, em hoàn toàn ủng hộ anh. Em buồn ngủ rồi, phải đi ngủ đây, anh cũng mau chóng tắm rửa, sau đó đi ngủ đi nhé.” Diệp Sương ngáp một cái xong thì lập tức lên giường đi ngủ.