Chương 161: Khiến cô ấy chán ghét tôi

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nếu là vậy, cô cần gì phải thương tiếc Mộ Thiên Sơ đây.

Đơn giản qua một khoảng thời gian cũng tốt, trừ khi bất đắc dĩ thôi.

Đêm đó, Thời Tiểu Niệm ở trong nhà bếp nhỏ làm vài món ăn đơn giản, ăn cùng Mộ Thiên Sơ và Ellen.

“Thật sự không cần vì chăm sóc anh mà làm món thanh đạm như thế, hai người có thể ăn phong phú hơn.” Mộ Thiên Sơ nhìn món ăn thanh đạm trước mặt nói: “Không cần lo lắng cho anh.”

“Tôi không liên quan nha, tôi đang giảm cân.” Ellen nói.

“Em cũng giảm cân.”

Thời Tiểu Niệm tán thành.

Ba người ngồi trên bàn ăn không hẹn mà cùng cười lên.

Mở TV trong phòng ăn, lúc này đang chiếu tin tức của Tập đoàn Mộ thị, vì kí kết chưa thành công nên cổ phiếu lại giảm trong vòng một ngày.

Thời Tiểu Niệm nghe âm thanh của tin tức nhíu mày, dù đang ăn nhưng lại chả cảm nhận được mùi vị gì.

Bỗng nhiên, âm thanh của tin tức dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên Sơ đối diện, Mộ Thiên Sơ cầm điều khiển tắt TV, nhìn cô dịu dàng nói: “Em mang máy tính của Cung Âu đến, trong đó có phân tích toàn diện Tập đoàn Mộ thị, anh ta thật sự là kì tài trên thương trường, anh đã làm một phần tập tin, ngày mai sẽ tặng tập tin và vị trí Tổng giám đốc cho chị gái anh.”

“Anh muốn bỏ vị trí Tổng giám đốc?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Ellen cũng rất khiếp sợ: “Mộ tổng, hiện tại Tập đoàn Mộ thị bấp bênh, Mộ tiểu thư sẽ không nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này đâu.”

“Tập tin tôi làm có thể giúp Tập đoàn Mộ thị cải tử hồi sinh, chị tôi tham công, chị ấy sẽ nhận, một khi Mộ thị có khởi sắc, chị ấy cũng có thể nói với bên ngoài là công lao của chị ấy.”

Mộ Thiên Sơ khẽ nói.

Thời Tiểu Niệm cắn đũa: “Em có thể hỏi tại sao không?”

“Không phải Cung Âu đã chuyển mục tiêu sang mạng của chúng ta sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, thâm tình chân thành nói: “Đã vậy, tại sao anh còn phải lãng phí thời gian ở Tập đoàn? Anh muốn dưỡng bệnh thật tốt, để đến xem mảnh đất kia sớm một chút.”

Nghe thế, Thời Tiểu Niệm chậm rãi thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Anh chịu nghĩ vậy là tốt rồi.”

Cô rất sợ anh còn muốn phân cao thấp với Cung Âu.

“Anh không phải Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói: “Anh biết quí trọng. Trừ phi em không ở bên cạnh anh, anh mới đi tranh giành.”

Cô ở bên cạnh anh, anh đã rất thỏa mãn rồi.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu ăn cơm, né tránh ánh mắt của anh.

Thành phố S, Sâm Lâm – nơi sâu xa có không khí trong lành.

Bên trong tòa lâu đài hùng vĩ, người giúp việc có thể xin nghỉ đều đã nghỉ, đồ giả, tác phẩm rởm đều bị đến quét vào trong góc phòng ở chỗ kín, tránh cho việc chọc phải "đuôi bão".

Bên trong một phòng nghỉ truyền đến loạt tiếng động của những vật nặng rơi xuống đất, từng cái từng cái vỡ vụn.

Phong Đức đứng trước cửa, nhìn bức tranh sơn dầu thế kỉ 14 nổi tiếng bay xuống đất, khung tranh bị rơi ra, không khỏi cau mày, đau lòng không ngớt.

Ông ngước mắt nhìn vào, bên trong phòng nghỉ không còn vật gì hoàn hảo, dù là một cái chén.

Cung Âu đứng giữa đống lộn xộn, đá ghế tựa đã hỏng mấy cái.

“Thời Tiểu Niệm đáng chết, em đáng chết.”

Trên gương mặt Cung Âu rất âm u, hô hấp nặng nề, hắn cáu kỉnh kéo kéo cổ tay, kéo mấy cái nút xuống, lại đạp vật nát trên đất mấy phát, mọi thứ đều hỏng hết.

“Tìm công ty đen kia cho tôi, tôi muốn ném tiền phá hủy Tập đoàn Mộ thị.” Cung Âu đột nhiên trừng mắt Phong Đức, bên trong đôi mắt là lửa giận ngút trời.

“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức vội đi.

“Khoan đã.” Cung Âu đổi ý: “Tìm người san bằng toàn bộ Mộ gia trang cho tôi, không chừa lại người nào còn sống hết.”

“Thiếu gia, chuyện này có lớn quá không?” Phong Đức nghi hoặc.

“Kêu ông làm thì làm đi.”

“Vâng, vậy tôi đi tìm tổ chức ám sát.” Phong Đức lại rời đi.

“Khoan đã.” Cung Âu lại đổi ý: “Bầm thây Mộ Thiên Sơ cho tôi, tôi không muốn anh ta chết thoải mái như vậy.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Khoan đã.”

“Không thể cho bọn họ tiện nghi như vậy, tôi phải nghĩ ra cách tuyệt vời hơn để đối phó bọn họ.” Cung Âu bước ra khỏi đống lộn xộn, cầm ấm trà bên ngoài, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Phong Đức đứng bên cạnh nhíu mày.

Thiếu gia trước đây chưa bao giờ do dự không quyết đoán như thế, bây giờ lại do dự như vậy.

“Ầm.”

Cung Âu buồn bực đập ly nước, hô hấp nặng nề, đầu óc trống rỗng.

Hắn đứng trên bàn trà, cáu kỉnh.

Hoàn toàn không có dáng vẻ tao nhã như bình thường.

Sau khi trở về từ Mộ gia, thiếu gia đã biến thành bộ dạng này.

“Thiếu gia.” Phong Đức không nhịn được mở miệng: “Thật ra thiếu gia không muốn đối phó Thời tiểu thư, đúng không?”

“Ai nói tôi không muốn đối phó cô ấy, bây giờ tôi đang hận không thể giết chết cô ấy.” Cung Âu từ trên bàn trà nhảy xuống, đôi mắt đen kịt trừng ông: “Đêm nay cô ấy muốn qua đêm bên cạnh người đàn ông kia, bọn họ muốn ngủ chung, loại phụ nữ như vậy tôi còn cần sao?”

Hắn không cần.

Hắn không cần cô nữa.

“Theo tôi được biết, Mộ Thiên Sơ bị viêm phổi, hơn nữa rất nghiêm trọng, sẽ không có sức đâu.” Phong Đức nói, bệnh nặng đến vậy làm sao lên giường được?

“Cũng không phải chết rồi, Thời Tiểu Niệm xinh đẹp như vậy, anh ta có thể không động tâm sao?”

Cung Âu buồn bực, mất tập trung đi tới đi lui, đi tới đi lui.

Bỗng dưng, hắn dừng bước lại, vọt tới trước mặt Phong Đức, đôi mắt đen trừng trừng nhìn ông: “Lên giường có thể truyền viêm phổi cho cô ấy không?”

Phong Đức im lặng.

Nghĩ tới lên giường, thiếu gia chỉ lo lắng có thể truyền bệnh viêm phổi hay không.

“Hôn môi có thể truyền viêm phổi cho cô ấy không? Đáng chết, người phụ nữ kia cũng không được khỏe lắm.” Cung Âu buồn bực: “Nói chuyện đi, lão già, không phải ông học y sao?”

“Thiếu gia, vừa rồi không phải ngài muốn giết chết Thời tiểu thư sao?” Phong Đức nói.

Sao bây giờ lại lo lắng rồi?

“Tôi...” Cung Âu bị nói thế, trên gương mặt anh tuấn hiện ra mấy phần lúng túng, cuối cùng quát: “Tôi muốn.”

Tiếng bước chân truyền đến.

Một người giúp việc từ bên ngoài đi vào, cung kính cúi đầu: “Thiếu gia, ngài muốn tôi mua truyện tranh về, có điều Thời tiểu thư không phải vẽ Tổng giám đốc ở trên tôi ở dưới, mà là, mà là…”

Người giúp việc “mà là” nửa ngày cũng không nói được.

“Mà là cái gì? Nói.”

Tâm trạng Cung Âu không tốt, nhíu mày gầm nhẹ.

“Mà là, mà là…”

Người giúp việc chưa dám nói.

Cung Âu tiến lên, đoạt lấy truyện tranh trên tay người giúp việc, nhìn trang bìa thứ nhất, chỉ thấy cái tên nhớ mãi không quên.

Trên trang bìa chính là tranh vẽ hắn, bên cạnh in tựa lớn: “Tổng giám đốc bị hoang tưởng.”

Tổng giám đốc bị hoang tưởng.

Mặt Cung Âu đen lại, cô lại dám viết chuyện hắn bị hoang tưởng, đây là niềm vui mà cô muốn cho hắn sao.

Cung Âu trừng mắt tranh trong tay, sau đó qua loa lướt qua nội dung bên trong.

Chỉ thấy toàn bộ bên trong đều miêu tả hắn tự cho mình siêu phàm.

Có vài tờ nói xấu hắn ham ăn quát lớn, còn vẽ hắn đứng trên giường, đứng trên ghế salông, đứng trên bàn ăn quay về người phía dưới lải nhải chửi ầm lên.

Tất cả mọi người đều bất mãn hắn, không ai yêu thích hắn, tất cả mọi người đều muốn làm cho hắn rơi xuống đài.

Thì ra, bên trong tranh của cô, xây dựng cho hắn một thế giới như vậy, hắn là vai nam chính trong truyện tranh của cô, bất quá là tất cả mọi người đều ngóng trông vai nam chính sụp đổ mất.

Cung Âu trừng mắt quyển truyện tranh, lật tới một trang nào đó, trong đó giới thiệu bạn gái của hắn, vẽ không hề giống Thời Tiểu Niêm, là người phụ nữ kiều diễm.

Người phụ nữ trong truyện tranh đều cắm sừng hắn mà hắn lại không biết.

Thời Tiểu Niệm hận hắn đến thế sao?

Không tiếc nói xấu hắn thành như vậy.

“Ầm.”

Cung Âu đập truyện tranh trong tay một phát, sắc mặt tái xanh, cuối cùng, hắn giận dữ cười tự giễu: “Phong Đức, ông nói tôi làm cho cô ấy chán ghét tôi như thế, tôi làm tất cả vì cô ấy, cô ấy lại chỉ xem thường tôi.”

Một quyển truyện tranh họa vô đơn chí.

Phong Đức nhíu mày: “Thiếu gia, truyện tranh này Thời tiểu thư đã vẽ rất lâu rồi.”

“Tìm người đối phó Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm cho tôi.” Cung Âu một cước đạp lên quyển truyện tranh, trên mặt nham hiểm lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Tôi muốn bọn họ muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.”

Lần này, hắn không do dự nữa rồi.

“Thiếu gia.”

“Trước tiên không muốn giết chết bọn họ, tôi muốn Thời Tiểu Niệm cảm thấy sợ, sợ đến ngoan ngoãn bò lại để cầu xin tôi.” Cung Âu cắn răng nói, xoay người rời đi, nhanh chân đi đến phòng ngủ của mình.

Thời Tiểu Niệm, em quá không biết thời thế rồi.

Người phụ nữ không biết phân biệt phải trái đều phải trả giá một chút.

Cung Âu trở lại phòng ngủ, đá mạnh vào cửa phòng, đi vào, không kéo rèm cửa sổ sát đất lên, hắn bước về phía giường, nhìn vào trong góc.

Hơn một tháng trước, hắn ngồi nơi đó, Thời Tiểu Niệm ôm hắn, không ngừng động viên hắn.

Trong một tháng này, cô nở nụ cười với hắn ngày càng nhiều, thậm chí chủ động nắm tay hắn.

Cô có bản lĩnh như vậy, mỗi lần hắn cho rằng cô đã yêu hắn, cô luôn có thể tàn nhẫn đâm hắn một đao.

Cô tình nguyện vạn kiếp bất phục cũng phải ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ.

Hắn cho còn chưa đủ nhiều.

Cung Âu không tắm rửa, trực tiếp nằm dài trên giường, tay thon dài cầm gối lên đặt trước mũi ngửi một cái.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]